Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 63: Tôi rất nhớ em




Đàm Mặc vừa nghe đã biết đây là nhiệm vụ Cảnh Kính Nhu giao cho bọn họ.

“Hay là từ bỏ đi, tôi sợ chữ tôi viết quá khó coi, Lạc Khinh Vân không nhịn được mà bạo phát thì lại giết hết chúng ta mất.”

Nếu có chuyện gì, Đàm Mặc tình nguyện chính mắt đi gặp Lạc Khinh Vân, thấy rõ mỗi một biểu cảm của anh, nghênh đón mỗi một ánh mắt của anh.

Rốt cuộc anh đã trở về từ thế giới Kepler chưa, Đàm Mặc vẫn tin vào cảm nhận của chính mình hơn tất cả những thử nghiệm nhân danh khoa học.

Viết thư gì đó, cũng không phải học sinh tiểu học truyền giấy cho nhau, Đàm Mặc không viết nổi một chữ.

“Tùy cậu.” Lý Triết Phong nói.

Chu Tự Bạch không hài lòng, “Từ từ, cái gì gọi là ‘ giết hết chúng ta ’? Chẳng lẽ tôi cùng Đội trưởng Lý đều là đồ trang trí vô dụng à?”

“Là tôi bị diệt……”

Đàm Mặc còn chưa nói xong, Chu Tự Bạch liền ngắt lời cậu.

“Tôi cùng Đội trưởng Lý sẽ không tiếc hết thảy bảo vệ anh. Bất kể anh phán đoán Lạc Khinh Vân thế nào, chúng tôi đều tin tưởng anh.”

Hốc mắt Đàm Mặc vừa nóng vừa đỏ, nắm đấm đánh vào ngực Chu Tự Bạch, cảm động không nói nên lời.

Ai ngờ Lý Triết Phong lại bổ sung một câu: “Nhưng nếu như cậu bị Lạc Khinh Vân hấp dẫn, đội trưởng Chu với tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ.”

“Chậc chậc chậc, nói như hai người biết rõ tôi lắm ý.” Đàm Mặc chất vấn.

Lý Triết Phong đáp lại hùng hồn, “Chính là bởi vì biết cậu chỉ có một miếng là cắn được đó ——túi da thì đẹp mà linh hồn nguy hiểm.”

“Hả? Túi da đẹp? Linh hồn nguy hiểm? Lý Triết Phong cậu đừng có xem mấy bộ pim cẩu huyết kỳ quái sau lưng tôi chứ.”

“Ừm……” Chu Tự Bạch như suy tư gì mà sờ sờ cằm, “Lúc thử nghiệm ranh giới giữa điên cuồng với lý trí, lễ phép xa cách cùng người khác, đối với anh lại……”

Đàm Mặc phất phất tay, “Hai ngươi hát bè hả? Đủ rồi đó!”

Chu Tự Bạch hiển nhiên chưa phát huy tận hứng, vỗ vỗ bả vai Đàm Mặc, nói lời thấm thía: “Soái ca Hôi Tháp ngàn ngàn vạn, người này nguy hiểm anh mau đổi đi.”

“Cút!”

Chờ đến khi Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch đều đi rồi, Đàm Mặc một mình ngồi bên giường bệnh, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng trong đầu lại tràn ngập suy nghĩ.

Những mảnh vỡ không thể kết nối bay qua tâm trí cậu cho đến khi giọng nói của bác sĩ trực ban vang lên bên tai.

“Đội phó Đàm, tôi tới giúp anh đo huyết áp.”

“Hả à? Lại đến lúc đo huyết áp rồi à?”

“Đã bốn giờ chiều rồi.” Bác sĩ cười cười.

Bốn giờ chiều? Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch mới đi được có một lúc, chẳng lẽ cậu ngây người cả ba tiếng rồi sao?

“Đội phó Đàm đang vẽ tranh sao?” Bác sĩ liếc nhìn sổ trong tay Đàm Mặc.

“Vẽ tranh?” Đàm Mặc cúi đầu, mới phát hiện trong tay mình đang cầm cây bút dùng để viết thư, những đường cong lộn xộn trong sổ là gì?

Chuyển lực chú ý sang cuốn sổ, cậu phát hiện thứ mình lung tung quẹt lên thế mà là người đàn ông thấy ở sa mạc Thế giới Kepler kia!

Cậu giật mình, đây là có chuyện gì? Cậu căn bản không biết vẽ tranh! Hết thảy như thể ngón tay của cậu tái tạo hình ảnh trong tâm trí một cách vô thức!

Trên mặt Đàm Mặc không lộ ra biểu cảm gì, thong dong trả lời: “Tùy tay vẽ ra ấy mà.”

Bác sĩ cũng không để ý, chờ đến sau khi đo huyết áp đi ra ngoài, Đàm Mặc mới lấy bức tranh ra.

Mặc dù nét vẽ lộn xộn nhưng có thể nhìn thấy rõ nét đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông, chắc chắn vượt xa kỹ năng vẽ tranh cấp tiểu học của Đàm Mặc.

“Trời ơi, mình còn có thiên phú trở thành họa sĩ à?”

Đàm Mặc không biết cậu có còn năng lực tiềm tàng nào không nhưng cậu biết rõ ràng, những năng lực mình có được, vô luận là cái gọi là dự cảm hay là cậu có thể nhìn thấy năng lượng Kepler lưu động, nhất định liên quan tới nguyên nhân lúc trước Hà Ánh Chi quên mình cứu cậu.

Hà Ánh Chi nếu đồng ý sẽ nói thân thế của Đàm Mặc nhưng giờ lại ngậm miệng không nói thì chắc là đang tìm thời cơ.

Đàm Mặc sẽ không ngốc mà đi truy hỏi Hà Ánh Chi. Hôi Tháp Thành trung tâm chú ý chuyện có liên quan đến Lạc Khinh Vân như thế, chắc cũng đang dùng cách gì đó nhìn chằm chằm Đàm Mặc cùng Hà Ánh Chi, để không rước lấy phiền toái càng lớn hơn nữa, vẫn là tạm thời áp chế lòng hiếu kỳ đi thôi.

Cuối cùng cũng hết tuần, Đàm Mặc thuận lợi xuất viện, mà Hà Ánh Chi cũng tranh thủ cơ hội cho cậu thăm Lạc Khinh Vân.

Cao Chích đặc biệt đến để đưa cho Đàm Mặc một bộ đồng phục còn tự mình chỉnh sửa cổ áo cho cậu.

“Tôi cảm thấy mình không phải đi gặp Lạc Khinh Vân mà là đến dự đám tang của anh ấy.” Đàm Mặc chỉnh lại chiếc cổ áo cài cúc quá chặt.

Cao Chích vỗ vỗ đầu cậu, “Chắc chơi cậu xong rồi Lạc Khinh Vân còn chơi với chúng tôi đó.”

“Giá trị Kepler của anh ấy thế nào?” Đàm Mặc vừa rời khỏi phòng bệnh vừa hỏi.

“Thấp nhất từ trước tới nay.” Cao Chích trả lời.

“Anh nói…… Cái gì?” Đàm Mặc hoài nghi cậu nghe lầm.

“Thấp nhất từ trước tới nay.” Cao Chích lặp lại, “chuyên gia từ thành trung tâm tới hoài nghi Lạc Khinh Vân đã nắm giữ phương pháp kiểm soát sự giải phóng năng lượng Kepler, một khi nắm giữ phương pháp này thì dung hợp giả khác cũng có thể tránh bị vượt giới. Nhưng quét não hay kiểm tra máu cũng thế, hết thảy đều giống trước đây.”

Đàm Mặc cau mày, nhỏ giọng nói: “Sao lại nhận định nó là ‘ phương pháp ’?”

“Cậu cho rằng đó là cái gì?” Cao Chích hỏi.

“Có lẽ…… Là ‘ tiến hóa ’?”

Cao Chích không nói gì, bọn họ đi ra phòng bệnh, xe dừng lại dưới ánh mặt trời.

“Cậu nói, giống Giáo sư Hà.”

Trước khi lên xe, Cao Chích bỗng nhiên mở miệng.

“Hả? Giống gì?” Đàm Mặc nhất thời chưa phản ứng đối phương nói gì.

“Giáo sư Hà cũng cho rằng đó là ‘ tiến hóa ’. Nhưng bởi vì đó là tiến hóa, cho nên Lạc Khinh Vân không có cách nào dạy bất cứ ai sử dụng khả năng này.”

Xe bắt đầu di chuyển, Đàm Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khu thương mại nhộn nhịp một thời đã biến mất, những tòa nhà đổ nát đang lặng lẽ phơi nắng, những bóng tối đan xen giữa đống phế tích, như thể có thứ gì đó sẽ trồi lên từ mặt đất và nghiền nát những tàn tích còn sót lại.

Cuộc sống trước đây tương đối thoải mái khiến người ta quên mất rằng đây từng là thành phố biên giới, tiền tuyến chống lại cuộc xâm lược của sinh thái Kepler.

Đàm Mặc không khỏi nghĩ, nếu việc Lạc Khinh Vân kiểm soát giá trị Kepler là một sự tiến hóa, thì liệu việc nhìn thấy dòng năng lượng Kepler cũng là một sự tiến hóa sao?

Nhưng cậu là nhân loại, là nhân loại đã qua vô số lần kiểm tra.

Phòng cách ly nơi Lạc Khinh Vân tọa lạc nằm ở rìa thành phố, nằm trên tầng cao nhất, một khi giá trị Kepler của anh tăng lên hoặc anh cố gắng trốn thoát, tên lửa sẽ ngay lập tức san bằng khu vực đó.

Sau một loạt xác minh danh tính, Đàm Mặc và Cao Chích mới bước vào tòa nhà.

Sau khi ra khỏi thang máy, Đàm Mặc bước vào hành lang sáng sủa lạnh lẽo, tiếng bước chân vang vọng khiến cậu có cảm giác trống rỗng, vô tâm.

Chính tại nơi này, Lạc Khinh Vân đã ở lại một tuần.

Cao Chích mở miệng nói: “Đàm Mặc, trong lòng cậu phải cân nhắc…… Lạc Khinh Vân bây giờ đã khác lúc trước.”

Đàm Mặc dừng một chút,  lần này khác với tất cả những lần mạo hiểm trước đó, Lạc Khinh Vân đã đến gần thế giới Kepler hơn bao giờ hết.

“Có gì khác biệt?”

Cao Chích suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu: “Có lẽ cũng không khác, có lẽ bây giờ mới là bộ dạng chân thật nhất của cậu ta.”

Đàm Mặc cụp mắt xuống, bộ dáng chân thật nhất của Lạc Khinh Vân là gì? Cậu nghĩ cậu đã sớm gặp qua.

Đàm Mặc mở cửa phòng cách ly bước vào. Trước khi đến tâm tình cậu rất thoải mái, có thể đùa giỡn với mọi người, nhưng khi bước qua cửa, tâm tình bỗng trầm xuống, cả không gian trở nên lạnh lẽo, buồn bã, thậm chí vặn vẹo.

Nhịp tim của Đàm Mặc càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Trước mặt cậu là một bức tường kim loại, sử dụng nguyên lý quang học nào đó để cho phép những người ở phía bên kia bức tường có thể nhìn thấy những người trong phòng cách ly.

Lạc Khinh Vân mặc bộ đồ cách ly màu trắng, lặng lẽ ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo tùy ý, một tay đặt trên tay vịn, một tay chống cằm, độ cong của xương cổ tay trở nên rõ ràng, anh nhìn về hướng Đàm Mặc.

Không biết có phải do ánh sáng hay không mà làn da của anh trắng bệch như bị bệnh, ánh lên một tia lạnh lẽo của men gốm.

Tóc cũng dài hơn, đôi mắt được tóc mái che đi một nửa, tuy người đàn ông này không hề cử động nhưng Đàm Mặc có thể cảm nhận được sự hung hãn mãnh liệt, nhưng Đàm Mặc lại không cảm thấy chán ghét.

Giống như một người bình thường vứt bỏ mọi giả vờ trước mặt người mà mình biết và tin tưởng, trở nên cố ý, thậm chí không che giấu suy nghĩ và mong muốn của mình.

Đàm Mặc cầm tai nghe liên lạc lên đeo vào.

Lạc Khinh Vân không nói chuyện mà nhìn Đàm Mặc, khóe môi cong lên càng ngày càng rõ ràng.

Hốc mắt tựa hồ sâu hơn trước, góc quai hàm sắc sảo mang theo một tia trương dương, ngũ quan càng thêm lập thể cũng càng giống Lạc Khinh Vân mà Hồng Vực sao chép ra.

Nhưng khi Đàm Mặc nhìn kỹ lại cảm thấy không có gì thay đổi, hết thảy chỉ là ảo giác quang ảnh tạo thành.

Thứ phát ra từ tai nghe là hơi thở của Lạc Khinh Vân vẫn ổn định như trước, nhưng cũng ẩn ẩn hiện ra một chút sức lực bị kìm nén.

Niềm vui nhẹ nhàng đó lại bị che giấu trong nháy mắt.

Đàm Mặc mỉm cười, nâng tay chào hỏi, “Ò…… ở cái nơi quỷ quái trống trải này suốt một tuần chán lắm phải không?”

Rõ ràng cậu tới thăm cũng chỉ muốn xác định trạng thái, cổ vũ anh một tháng sẽ qua thật nhanh, nhưng gặp mặt thật rồi, Đàm Mặc lại có cảm giác muốn đụng vào Lạc Khinh Vân. Cho dù những người khác đều sợ hãi Lạc Khinh Vân, nhưng Đàm Mặc chính là muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể và xúc cảm thực sự của anh.

Lạc Khinh Vân tựa như biết Đàm Mặc suy nghĩ điều gì, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy tóc mái ra, ngọn tóc xẹt qua lông mày, đảo qua trong lòng Đàm Mặc.

Thật ngứa, nhưng Đàm Mặc lại không biết nên gãi chỗ nào.

Editor: điên điên khùng khùng 1 tuần rồi giờ gặp em bé cái là ngựa ngựa, hất tóc mái đồ ha, không có keo vuốt tóc cái là làm em ngứa lòng đồ ha

Lạc Khinh Vân mỉm cười, “Tôi rất nhớ em.”

Cổ họng cậu nghẹn lại, nhịp tim của Đàm Mặc cũng tăng lên.

“Ồ, thế hả? Ha ha! Lão già, tôi biết anh chẳng kiêng kị gì trước mặt Thành trung tâm, nhưng lịch sử trò chuyện của đôi ta mà bị truyền đi mà Thành trung tâm hỏi tới thì tôi sẽ thẹn thùng đấy.”

Đàm Mặc dùng ngữ khí thực nghiêm túc nói.

“Muốn lập tức ra ngoài gặp em.” tầm mắt Lạc Khinh Vân dừng trên người Đàm Mặc.

Từng chút từng chút sũng ướt da thịt cậu, thấm vào huyết mạch, ăn mòn tế bào cậu, khơi dậy những khao khát không được khám phá và không được quan tâm trong trái tim anh, từng chút một nhảy ra.

“Đội trưởng Lạc, anh đừng xằng bậy…… anh đợi ở đây quá nhàm chán ấy mà.”

“Tôi nhớ đôi mắt của em, bộ dáng em nhìn tôi.” đầu ngón trỏ ngón tay Lạc Khinh Vân mịt mờ chạm vào khóe lông mày anh.

Người bình thường không thể nhìn thấy những chuyển động nhỏ như vậy, nhưng đối với Đàm Mặc, cho dù không muốn quan sát Lạc Khinh Vân tỉ mỉ như vậy cũng không thể.

Bởi vì từ lúc nhìn nhau, mọi suy nghĩ của Đàm Mặc dường như đã bị đối phương nắm lấy.

Bất cứ nơi nào cậu có thể nhìn thấy đều là Lạc Khinh Vân, tai cậu có thể nhận ra tất cả âm thanh phát ra từ Lạc Khinh Vân, bộ não của cậu suy ngẫm về ý nghĩa đằng sau mỗi chuyển động nhỏ bé của Lạc Khinh Vân.

“Tôi nhớ sự ấm áp của em và sức mạnh em giữ chặt tôi.”

Giọng nói của Lạc Khinh Vân bên trong tai nghe rất nhẹ nhàng, cho dù biết người đàn ông này đang ở bên kia bức tường kim loại, cậu cũng cảm thấy như thể người đàn ông này đang ở gần mình, cố ý nói vào tai mình.

“Em trông rất đẹp trong bộ đồng phục của mình.”

“Tôi cũng nghĩ mình mặc đồng phục rất đẹp.”

Mu bàn chân Đàm Mặc muốn cong lên, may mà ủng của cậu chật cứng, không nhìn thấy gì.

Lạc Khinh Vân đã nhìn thấu sự luống cuống của Đàm Mặc, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.

Hơi thở đó tựa như truyền qua điện, qua tai nghe, dây thần kinh thính giác của Đàm Mặc trở nên tê liệt.

“Em cho rằng tôi khen em mặc đồng phục là để trêu chọc em sao?” ý cười của Lạc Khinh Vân càng thêm rõ ràng.

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Cổ họng Đàm Mặc có chút nghẹn lại.

“Không, tôi chỉ thấy nó trông đẹp thôi. Mọi đường nét của em đều được đóng khung bởi bộ đồng phục. Người khác có thể nghĩ em hơi ngỗ ngược và đôi khi tùy hứng, nhưng tôi biết em còn tôn trọng các nguyên tắc hơn, kỷ luật và tự chủ hơn tôi. Bộ đồng phục này hợp với em nhất.”

Đàm Mặc như nghe được một chuyện cười, tựa như Lạc Khinh Vân đã xuất hiện một sơ hở cực lớn, cuối cùng Đàm Mặc đã nắm quyền kiểm soát.

Cậu hơi nghiêng người về phía trước, như muốn nhìn rõ biểu cảm của Lạc Khinh Vân.

“Nếu tôi thực sự bảo thủ không chịu thay đổi, tôi sẽ giết anh.”

Lạc Khinh Vân lắc đầu, trả lời: “Quy tắc của em đã có sẵn, chưa bao giờ là thủ tục của Hôi Tháp, mà là nguyên tắc trong nội tâm em. Trong lòng em, ngoại trừ tôi, tùy ý để tôi vượt rào chính là sai lầm. Cho dù là sai lầm này là để cho loài người tiếp tục tồn tại. Trong lòng em, đúng là đúng, sai chính là sai. Cho dù toàn bộ Hôi Tháp có muốn em giết tôi, chỉ cần em cho là sai, em vẫn sẽ không từ bỏ tôi.”

Trong lòng Đàm Mặc có chút gì đó như bị nhột nhột, cậu có thể giữ bình tĩnh mặt không đổi sắc, nhưng cậu biết những gì Lạc Khinh Vân nói đều là chân tướng.

Lạc Khinh Vân nâng tay, dùng ngữ khí trào phúng nói: “Em nhìn đi, tôi tiêu diệt Hồng Vực nhưng vẫn không được Hôi Tháp coi như người một nhà.”

Đàm Mặc lúc này không lảng tránh đối phương, nhìn thẳng đôi mắt đối phương trả lời: “Nhân loại mà, ý tưởng nhất quán chính là ‘ không phải tộc ta, tất có dị tâm ’. Đều lăn lộn trong thế giới nhân loại lâu thế mà anh chưa học được sao?”

“Học được cái gì?” Lạc Khinh Vân hiếm khi cong đôi mắt cười.

Vừa làm càn vừa ngây thơ.

“Thế giới lớn như vậy, tự mình đi tự mình nhìn. Quan tâm đống rác rưởi làm gì? Tốt nhất……”

Lạc Khinh Vân buông tay xuống, ánh mắt trở nên tập trung, như thể trong thế giới của anh ngoại trừ Đàm Mặc chẳng có gì khác tồn tại.

“Tốt nhất cái gì?”

Thực nhẹ, thực ôn hòa.

“Tốt nhất cũng coi tôi là rác rưởi, phân loại một chút, ném đi!”

Lạc Khinh Vân cười, “Trên đời có thùng rác nào xứng với Đội phó Đàm chứ.”

Lúc này, bảo vệ trong phòng cách ly nhắc nhở Đàm Mặc: “Đội phó Đàm, đã đến giờ.”

Đàm Mặc không ngờ mười phút lại qua nhanh như vậy, cậu cùng Lạc Khinh Vân hình như chưa nói được gì đứng đắn cả.

Đương nhiên dưới tình huống bị theo dõi thì cũng chẳng nói được gì.

Đàm Mặc đứng lên, gật đầu với Lạc Khinh Vân, “Vậy…… hẹn gặp lại sau khi anh ra, Đội trưởng Lạc.”

Đang lúc cậu chuẩn bị tháo tai nghe xuống thì giọng nói của Lạc Khinh Vân vang lên.

“Đợi một chút.”

“Hả?” Đàm Mặc khó hiểu nhìn qua.

Lạc Khinh Vân rời khỏi ghế đi về phía bức tường kim loại, mũi chân cách bức tường khoảng bốn năm centimet, một tay chống lên bức tường.

Dấu tay và đốt ngón tay của anh hiện rõ.

Rõ ràng hai người cách xa 4, 5 mét, Đàm Mặc lại cảm thấy tay đối phương đang đè bên tai cậu.

“Đàm Mặc, em đến gần một chút, cho tôi nhìn kỹ em.”

Đàm Mặc nhìn thoáng qua bảo vệ, trả lời: “Hôm nay đã đến giờ, chúng ta gặp lại sau.”

“Đàm Mặc, tôi nói…… tôi nhớ em là thật.” Giọng Lạc Khinh Vân ép càng thấp hơn trước.

Lỗ tai Đàm Mặc thực ngứa, có thứ gì đó dọc theo dây thần kinh thính giác xuyên vào sâu trong não, cậu vô thức lùi lại, nhưng lại nhìn thấy đầu ngón tay của Lạc Khinh Vân hơi cong, tựa như đang muốn nắm lấy cái gì cách bức tường kim loại.

Sau đó, anh giơ đầu ngón tay lên và gõ vào tường.

Đó là một âm thanh rất nhỏ không thể nghe được qua tai nghe, nhưng bằng cách nào đó, cậu dường như nghe thấy âm thanh đó xuyên qua bức tường kim loại dày, cậu thậm chí có thể cảm nhận được sự tập trung của Lạc Khinh Vân vào thần kinh của cậu từ âm thanh đó, trái tim cậu đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cơ bắp cũng vận  sức chờ thời cơ.

Gót chân của Đàm Mặc lùi về phía sau nhưng lại không thể quay đầu lại.

“Lại gần đây, hay là tôi ra ngoài gặp em?” Lạc Khinh Vân tiến lại gần.

Chóp mũi anh nhẹ nhàng chạm vào tường, rõ ràng là cử chỉ dịu dàng, nhưng mỗi tế bào trong máu của Đàm Mặc đều đang kêu gào báo nguy hiểm.

Nhưng cái gọi là nguy hiểm chỉ là Lạc Khinh Vân rời khỏi phòng cách ly và cùng Đàm Mặc lao đến thế giới Kepler tự do. Dù chỉ trong chốc lát, Đàm Mặc chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông này sẽ làm tổn thương mình.

Và bức tường kim loại này thực sự không thể vây anh lại.

Anh dùng đôi mắt nói cho Đàm Mặc, tôi cam tâm bị tù ở đây, chỉ là tuân thủ quy tắc của em mà thôi.

Yết hầu Đàm Mặc lăn lộn, cậu tiến về trước một bước.

“Đội phó Đàm?” Bảo vệ không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Lại gần một chút.” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng nói, âm thanh ôn nhu như dụ dỗ, dỗ dành nhưng không cho phép kháng cự.

Đàm Mặc lại tiến lên một bước.

“Đội phó Đàm, cậu làm sao vậy?” Bảo vệ tiến lên, đi tới bên người Đàm Mặc.

Đàm Mặc phát hiện mình rõ ràng nghe được lời nói của bảo vệ, nhưng đầu óc như bị chặn lại, không thể điều khiển được đôi chân của mình.

Giữa cậu và Lạc Khinh Vân tựa hồ có một loại cộng hưởng kỳ lạ.

Cậu tiến thêm một bước nữa, đi đến bức tường kim loại, giơ tay lên phủ lấy lòng bàn tay của Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân cao hơn cậu, rũ mắt nhìn xuống trán Đàm Mặc, môi nhếch lên.

Đàm Mặc trơ mắt nhìn môi anh càng ngày càng gần, cậu vô thức ngẩng cằm, cam tâm tình nguyện nghênh đón đối phương.

Trán cậu chạm vào một luồng hơi ấm, thoáng qua trong giây lát.

Hơi ấm dọc theo làn da xuyên vào não cậu như bị đốt cháy, Đàm Mặc chợt bừng tỉnh, lùi lại một bước.

Điều đó là không thể, giữa họ có một bức tường kim loại, nhưng tại sao cậu lại có cảm giác như cậu thực sự bị hôn vậy?

Đàm Mặc mở to mắt nhìn Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân nhếch lên khóe miệng, lùi lại hai bước, trở lại ghế ngồi.

“Tạm biệt, Đội phó Đàm.” Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc tháo tai nghe ra, ném cho bảo vệ rồi bước ra ngoài.

Tốc độ của cậu nhìn thì có vẻ ổn định, nhưng cậu biết rằng mình đang chạy trối chết.

Lạc Khinh Vân, anh quá kiêu ngạo, sao lại hôn tạm biệt làm gì? Tại sao anh lại hôn tạm biệt Inspector của chính mình?

Từ từ……

Đàm Mặc dừng bước, nghĩ thầm nếu bị Hôi Tháp phát hiện Lạc Khinh Vân có mục đích không phù hợp với trẻ em với cậu, lỡ mà họ phải chia tay.

Nếu thật là như vậy, Đàm Mặc bỗng nhiên có hơi chờ mong Lạc Khinh Vân sau khi Hôi Tháp tách bọn họ ra thì sẽ lên trời xuống đất cộng thêm hủy diệt thế giới.

Như vậy, Đàm Mặc sẽ biết mình là đặc biệt. Cậu không cần đặc biệt đối với bất luận kẻ nào, chỉ cần đặc biệt đối với Lạc Khinh Vân.

Cậu đi đến cuối hành lang, Cao Chích còn đang đợi cậu.

Đàm Mặc bỗng nhiên hơi ngượng ngùng, cái “hôn tạm biệt” của Lạc Khinh Vân khẳng định đã bị người trong phòng điều khiển từ đầu nhìn đến đuôi, Cảnh Kính Nhu nói không chừng đã biết.

Nhưng chỉ cần da mặt đủ dày, người xấu hổ chính là bọn họ.

“Lão Cao, anh còn chờ tôi hả.”

“Không thì sao?” Cao Chích hừ lạnh, “Nếu tôi không ở nơi này chắc cậu với Lạc Khinh Vân đã có thể sinh sản ra một Khu sinh thái cao cấp rồi nhỉ?”

“Anh…… anh nói bừa cái gì?”

Đàm Mặc vang lên một tiếng đùng trong đầu. Cậu biết ý Cao Chích là hai người bọn họ quá phí thời gian.

Cao Chích nghiêng mặt, hỏi lại một câu: “Sao tại cậu đỏ thế?”

“Không có, chúng ta đi thôi.”

Cả buổi chiều, Đàm Mặc đều đang chờ có người tới tìm cậu tán gẫu nụ hôn của Lạc Khinh Vân, nhưng máy liên lạc của cậu lại yên lặng như chết.

Mọi người đều không hiếu kỳ sao?

Nếu là ngày thường, tai tiếng như vậy đã sớm truyền khắp hệ thống Hôi Tháp! Lạc Khinh Vân hiện tại chính là đối tượng chú ý trọng điểm, mỗi một câu anh nói Hôi Tháp đều sẽ phân tích ý nghĩa trong đó, mỗi một ánh mắt thậm chí còn mỗi một động tác Hôi Tháp đều sẽ chuẩn xác ghi chép lại.

Anh hôn Đàm Mặc, tuy là cách bức tường kim loại dày bốn năm mét, tuy chỉ là trên trán, nhưng phải có người tới hỏi Đàm Mặc cậu có quan hệ gì với Lạc Khinh Vân chứ?

Ngay cả Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch cũng không nói một câu sao?

Này không bình thường. Chẳng lẽ là Hà Ánh Chi ép giám sát đi?

Nghĩ đến đây, Đàm Mặc lại bỗng nhiên thấy hơi may mắn khi được chỗ dựa  là Hà Ánh Chi.

Chung cư ban đầu của họ đã bị đánh bom, tất cả nhân viên hiện trường đều được bố trí chuyển đến ký túc xá trong căn cứ, phần lớn sống trong phòng bốn người, lớn như chuồng chim bồ câu, chỉ có giường đơn, tủ quần áo và bàn gấp, thậm chí phòng tắm và nhà vệ sinh là công cộng.

Đàm Mặc được phân vào ký túc xá đôi vì cấp bậc phó đội trưởng. Nhưng thật ra cậu không quá chú trọng đến sinh hoạt của mình, giản dị và thoải mái là được.

Cậu chợp mắt một lát, trong cơn choáng váng, một cơn gió khô thổi xung quanh, cát cọ qua má cậu khiến cậu hơi đau.

Người đàn ông mặc quân phục ngụy trang đứng giữa gió và cát.

Đàm Mặc kinh hỉ trong lòng, cuối cùng cũng gặp lại ông ấy! Đàm Mặc chạy như bay qua nhưng vô luận thế nào cũng không đuổi kịp.

“Từ từ! Ông là ai! Ông tên là gì?”

Người đàn ông thong thả xoay người sang chỗ khác, thân ảnh ông lại biến thành hình ảnh khác trong mắt Đàm Mặc.

Trên băng tay của ông có một ngôi sao sáu cánh và hai thanh ngang…

Xuống chút nữa có thể thấy tên của ông ấy rồi!

Khi ba chữ đó lóe lên trước mặt Đàm Mặc, chúng từ bóng tối chuyển sang ánh sáng rồi lại trở lại bóng tối.

“Đừng đi—đợi tôi với!”

Đàm Mặc ngã xuống, sỏi bay vào mắt cậu, đầu gối run rẩy, đau nhức.

Đàm Mặc đột nhiên tỉnh lại, mặt đất dưới lòng bàn tay tuy thô ráp nhưng lại rất sạch sẽ.

Đây là… ký túc xá tạm thời do Hôi Tháp sắp xếp.

Giường đệm vốn dĩ đã nhỏ hẹp, nhưng cậu không có tư cách kén chọn trong ký túc xá như thế này, vừa rồi cậu đang chợp mắt, lại mơ thấy người đàn ông đó, nhưng Đàm Mặc vừa lật người đã ngã xuống, suýt chút nữa bị thương ở đầu gối..

Trên trán cậu nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, cảm giác như hạt cát vẫn đọng lại trên mặt.

Trước đây cậu đã đoán được danh tính của người đàn ông này, nhưng lần này cậu đã nhìn thấy tên người đàn ông đó trong giấc mơ.

Nhưng nếu là mộng, đó chính là phán đoán của cậu.

Nếu là Thế giới Kepler, vậy…… sao cậu đến thế giới kia?

Cậu định đi hỏi Hà Ánh Chi, nhưng gần đây Hà Ánh Chi vẫn luôn quan sát Lạc Khinh Vân, căn bản không gặp cậu.

Lựa chọn duy nhất còn lại là tìm người có thể truy cập hệ thống nhân sự của Hôi Tháp.

Đàm Mặc lang thang đến trường huấn luyện bắn súng, ngay khi đến nơi đã nhận được sự chú ý của mọi người.

“Đội phó Đàm! Cậu khôi phục chưa?”

“Khôi phục, khôi phục, sinh long hoạt hổ đây.” Đàm Mặc cười trả lời.

“Đội phó Đàm, muốn đấu một lúc không?”

“Chờ tôi khôi phục trạng thái rồi đấu.”

Đàm Mặc một đường chào hỏi, cuối cùng cũng tìm được Giang Xuân Lôi. Đàm Mặc rất kiên nhẫn mà chờ Giang Xuân Lôi bắn hết 30 phát đạn, đối phương đang muốn tìm đọc tỉ lệ ghi bàn, Đàm Mặc tiến lên cắp cổ đối phương kéo qua một bên.

“Ai, có cái gì đẹp, 30 phát đạn trúng 28 phát.”

chân mày Giang Xuân Lôi cau lại, bất mãn nói: “Đội phó Đàm, anh không thể coi bản thân bách phát bách trúng liền gây trở ngại cấp dưới luyện tập!”

“Băng dày ba thước không chỉ vì một ngày lạnh. Quấy rầy cậu một ngày luyện tập cũng không ảnh hưởng kết quả cậu cần tôi giúp bổ sung.”

Đàm Mặc kéo Giang Xuân Lôi qua một bên, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi đưa cho đối phương, Giang Xuân Lôi lắc lắc đầu, Đàm Mặc lại sờ soạng cho đối phương cục kẹo.

“Đội phó Đàm, chồn chúc tết gà chẳng có gì tốt……”

Đàm Mặc bụp đầu Giang Xuân Lôi.

“Thằng nhóc chết tiệt cậu nói bừa gì thế hả?”

Đàm Mặc lấy bức phác họa trong túi đưa cho Giang Xuân Lôi.

Giang Xuân Lôi mở nó ra để lộ phần trên của bản phác họa, “Ai, Đội phó Đàm này ai vẽ cho anh thế?”

“Tôi tự vẽ.”

“Anh vẽ anh làm gì……” Giang Xuân Lôi mở ra hết, sửa lời, “Ồ, không phải anh. Đây là ai? Người thân của anh sao?”

Đàm Mặc nhíu nhíu mày, “Tại sao nói đây là người thân của tôi?”

Giang Xuân Lôi lộn tờ giấy lại chỉ đôi mắt đối phương, “Hai con mắt này chẳng phải giống Đội phó như đúc sao?”

Đàm Mặc chấn động trong lòng, bỗng nhiên hiểu tại sao lần đầu tiên từ tin Trùng Rêu truyền lại thấy người đàn ông này đã cảm thấy ông vô cùng quen mắt. Bởi vì đôi mắt người đàn ông này rất giống cậu.

Chẳng lẽ nói người đàn ông này có quan hệ thân thích gì với mình à?

“Tôi muốn cậu giúp tôi tra thân phận người này.” Đàm Mặc nâng cằm.

“Toàn cầu có hơn 3 tỷ dân cư, anh nói tôi tìm giúp anh thế nào được chứ?” Giang Xuân Lôi tức giận nói.

“Tôi đương nhiên có tin tức khác. Người này cũng là bộ đội tiền tuyến, nhưng có thể là trước khi Hôi Tháp thành lập, bởi vì trên băng tay có sao sáu cánh với hai đường thẳng.”

“Chứng tỏ vừa là Inspector vừa là đội trưởng? Nhưng chỉ chút tin tức này thì đủ làm gì chứ?” Giang Xuân Lôi nghĩ thầm có thể thân kiêm hai chức, trâu bò thế à?

“Tên là Tạ Lan Băng.” Đây là Đàm Mặc thấy trên băng tay của ông, cậu tin bản thân không thể hư cấu ra một cái tên như thế.

“Hãn hải lan can bách trượng băng *?”

Đàm Mặc ho khan một chút, “Phó đội trưởng của cậu không có văn hóa, đừng ngâm thơ với tôi.”

“Được, tôi giúp anh tra cơ sở dữ liệu. Nhưng mà người này chắc là người của 20, có khi 30 năm trước rồi, là người trước khi Hôi Tháp thành lập. Nếu còn sống chắc đã là cấp cao ở Thành trung tâm, thân phận hẳn là bảo mật.” Giang Xuân Lôi nói.

“Vậy cậu cẩn thận một chút, đừng để bị bắt.” Đàm Mặc dặn dò.

“Bị bắt thì có gì quan trọng? Tôi nói thẳng là anh bảo tôi làm không phải là ok sao?”

“Vậy tôi sẽ trực tiếp vặn gãy cổ cậu.”

Đàm Mặc lạnh lùng mỉm cười, bình thường thì thích nói đùa cùng đồng đội nhưng lúc đứng đắn thì cực kì có lực uy hiếp.

Giang Xuân Lôi nghiêm túc lên, “Vậy Đội phó Đàm, anh đi theo tôi.”

Đàm Mặc đi theo Giang Xuân Lôi tới ký túc xá cậu ta, nhìn cậu ta lấy ra một chiếc máy tính từ dưới gầm giường, nhìn kích thước liền biết là đồ cổ.

“Nếu dùng máy tính thực tế ảo bình thường thì đều bị mã hóa rồi, tất cả số liệu đều có thể truy ngược nguồn gốc, cho dù chúng ta thành công tiến vào cơ sở dữ liệu cũng sẽ bị tìm ra. Nhưng cái máy tính này là kiểu trước khi bị Sinh vật Kepler xâm lấn, tôi thăng cấp linh kiện bên trong, thiết kế một cái hệ thống thao tác độc nhất vô nhị ……”

“Cậu đừng giải thích với tôi nhiều như vậy, cậu chỉ cần nói cho tôi nếu dùng nó xâm lấn cơ sở dữ liệu thì kết quả bị bắt như thế nào?” Đàm Mặc hỏi.

“Đây là chỗ tốt khi dùng đồ cổ đó. Bởi vì bộ vi xử lý của nó chưa được đăng ký, thông tin nó gửi sẽ không được truy tìm nguồn gốc của nó.” Giang Xuân Lôi lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Đàm Mặc sờ sờ cằm: “Vậy cậu dùng nó hack vào số liệu kho vàng chẳng phải chả sao à?”

“Phi! Hiện tại mọi thứ đã số hóa, tài khoản anh bỗng nhiên nhiều tiền lên chẳng lẽ Hôi Tháp không phát hiện được?”

“Được rồi, mau giúp tôi tìm tin tức Tạ Lan Băng.”

Giang Xuân Lôi bắt đầu một loạt thao tác, theo lý thì cơ sở dữ liệu độc lập và không được kết nối với các mạng khác, vì vậy Giang Xuân Lôi không thể xâm lấn được. Nhưng tên này lại xâm lấn hệ thống điện lực Thành trung tâm, làm trung tâm số liệu Thành trung tâm mất điện. Người giám sát của họ chuẩn bị khởi động lại nguồn điện nên Giang Xuân Lôi lợi dụng quyền của người giám sát để truy cập trực tiếp vào cơ sở dữ liệu.

Bọn họ chỉ có thời gian mười giây, may là Đàm Mặc có tên Tạ Lan Băng, Giang Xuân Lôi tải xuống thông tin mục tiêu trước khi chuông báo động vang lên.

Cậu hít một hơi thật sâu, lau mồ hôi trên trán bằng ống tay áo.

“Nếu còn xảy ra thêm vài lần nữa, có lẽ tôi sẽ chết vì nhồi máu cơ tim mất.”

Đàm Mặc gấp không chờ nổi mở folder kia ra.

Hình ảnh thứ nhất là sơ lược lý lịch của Tạ Lan Băng, bức ảnh đăng ở góc trên bên phải không có chỉnh sửa nhưng Giang Xuân Lôi vẫn không khỏi trầm trồ: “Đẹp trai quá!”

Ông liên kết với Liên minh Thám hiểm Kepler và là quan chỉ huy hoạt động cấp cao, cho thấy ông đã tham gia vào công việc thu hồi mẫu Kepler-22b.

Bức ảnh thứ hai là sơ yếu lý lịch của ông đã được cập nhật cho thấy ông đã trở thành người đứng đầu bộ phận an ninh và quốc phòng tại Căn cứ sinh học Kepler Linh Hào, tình trạng hôn nhân của đã thay đổi, thể hiện là “đã kết hôn”, và vợ / chồng của là… Hóa ra là là học giả nổi tiếng Lăng Dụ.

Giang Xuân Lôi đang cúi đầu nhìn một bên, tỏ ra ghen tị.

“Này thật đúng là gần quan được ban lộc! Vợ ông ấy thế mà là Lăng Dụ kìa, này quả thực chính là ưu hoá gien tới mức cực hạn luôn.” Giang Xuân Lôi nói.

“Ưu hoá gien là cái quỷ gì?” Đàm Mặc nhíu nhíu mày.

Giang Xuân Lôi trả lời: “Này còn không rõ ràng sao? Tạ Lan Băng có thể đảm đương Inspector, lại có thể đảm nhiệm đội trưởng, có nghĩa năng lực chiến đấu là nhân tài kiệt xuất trong nhân loại, hơn nữa còn đẹp trai thế này! Tôi đánh cược trong căn cứ phong tỏa này ông ta chắc chắn là nam thần của tất cả phụ nữa!”

“Sao cậu không nói trong căn cứ phong tỏa đó Lăng Dụ là phụ nữ duy nhất đi?” Đàm Mặc tức giận hỏi lại.

“Từ từ, anh xem…… Nơi này có cái đơn, là Tạ Lan Băng hy vọng liên minh thám hiểm có thể phái đoàn đội bác sĩ chuyên môn khoa phụ sản lại đây, bởi vì Lăng Dụ mang thai!”

Đàm Mặc lạnh sống lưng, bỗng nhiên cậu nhớ Hà Ánh Chi nói qua, Lăng Dụ chết trên tay con mình.

Con Lăng Dụ chính là con của Tạ Lan Băng, Trùng Rêu tái hiện cho  Đàm Mặc thấy cảnh tượng Tạ Lan Băng bị một thiếu niên 13-14 tuổi đuổi giết, mà thiếu niên kia gọi Tạ Lan Băng là “Cha”.

Hết thảy mơ hồ có liên hệ.

Lý lịch cuối cùng của Tạ Lan Băng ghi “Chết”, lý do chết “Bất thường”.

Ông đã chết, thật sự đã chết.

Bản thân cậu rõ ràng chưa gặp bao giờ, lại có thể thấy hình bóng ông trong thế giới Kepler sao?

Nếu nói Thế giới Kepler chia làm thế giới vật chất cùng thế giới tinh thần bậc cao, thân thể là vật chất, cho dù tiêu vong nhưng tinh thần bất diệt, cho nên thứ cậu nhìn thấy chính là thể tinh thần của Tạ Lan Băng ư?

Như vậy…… có nghĩa Tạ Lan Băng cũng là Sinh vật Kepler.

Tử vong khiến ông vượt rào qua bên kia?

Nhưng Đàm Mặc lục lọi tài liệu, lại không nói Tạ Lan Băng trở thành sinh vật Kepler như thế nào.

Trong folder còn có một video khác nhưng được nén và có mật khẩu.

Giang Xuân Lôi hao hết sức lực muốn giải mã video, nhưng mật mã kia phải dùng tròng đen, hơn nữa khả năng rất lớn hẳn là tròng đen của Tạ Lan Băng.

Ông đã chết, Giang Xuân Lôi không có biện pháp phục chế tròng đen của ông, cũng sẽ không thể mở ra cái video kia. Hơn nữa tròng đen chỉ cần sai ba lần là đoạn video này sẽ tự động tiêu hủy, Giang Xuân Lôi cũng không dám thử loạn.

*北风卷地白草折,胡天八月即飞雪。

忽如一夜春风来,千树万树梨花开。

散入珠帘湿罗幕,狐裘不暖锦衾薄。

将军角弓不得控,都护铁衣冷难着。

瀚海阑干百丈冰,愁云惨淡万里凝。

中军置酒饮归客,胡琴琵琶与羌笛。

纷纷暮雪下辕门,风掣红旗冻不翻。

轮台东门送君去,去时雪满天山路。

山回路转不见君,雪上空留马行处。

Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh 白雪歌送武判官歸京 • Bài hát tuyết trắng tiễn phán quan họ Vũ về kinh

Bắc phong quyển địa bạch thảo chiết, Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết.

Hốt như nhất dạ xuân phong lai, Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.

Tán nhập châu liêm thấp la mạc, Hồ cừu bất noãn cẩm khâm bạc.

Tướng quân giác cung bất đắc khống, Đô hộ thiết y lãnh do trước.

Hãn hải lan can bách trượng băng, Sầu vân ảm đạm vạn lý ngưng.

Trung tâm trí tửu ẩm quy khách, Hồ cầm tỳ bà dữ Khương địch.

Phân phân mộ tuyết hạ viên môn, Phong chế hồng kỳ đống bất phiên.

Luân Đài đông môn tống quân khứ, Khứ thời tuyết mãn Thiên San lộ.

Sơn hồi lộ chuyển bất kiến quân, Tuyết thượng không lưu mã hành xứ.

Dịch nghĩa

Gió bắc cuốn đất làm cỏ trắng tàn tạ

Trời Hồ vào trăng tháng tám tuyết bay đầy

Dường như qua một đêm gió xuân thổi về

Ngàn cây vạn cây hoa lê rộ nở

Tan tác bay vào rèm châu làm ướt bức màn là

Áo hồ cừu không đủ ấm, chăn gấm mỏng manh

Tướng quân không giương nổi chiếc cung bằng sừng

Áo sắt của đô hộ lạnh nhưng vẫn mặc

Trên biển cát, mênh mông làn băng trăm trượng

Mây buồn ảm đạm ngừng tụ ngoài vạn dặm

Trong quân bày tiệc tiễn đưa khách về

Tiếng Hồ cầm, tiếng tỳ bà lẫn với tiếng sáo Khương

Tuyết chiều tối rơi bời bời ngoài cửa trại

Gió làm cho lá cờ hồng đóng băng không lay động

Ở cửa đông Luân Đài tiễn ông về

Lúc ông đi, tuyết đầy đường Thiên San

Đường núi loanh quanh không nhìn thấy ông nữa

Trên tuyết chỉ còn trơ lại dấu chân ngựa đi.