“Mở nó ra!”
Lạc Khinh Vân bóp cổ Đàm Mặc đánh tới, “Đông ——”một âm thanh vang lên, chớp mắt đó Đàm Mặc thấy vẻ mặt dữ tợn và cặp mắt hung ác của Lạc Khinh Vân.
Đó là mãnh thú đói khát đến cực điểm không màng tất cả điên cuồng cầu sinh.
Đàm Mặc nhắm mắt lại chịu đựng đối phương phát cuồng đánh lên.
“Mày mới là Hồng Vực chân chính …… Đúng không?” Đàm Mặc hỏi.
Kẻ điên đang bóp cậu ngừng lại, cách mặt nạ bảo hộ, dùng một ánh mắt khó có thể miêu tả quan sát kỹ lưỡng Đàm Mặc, sau đó cực kỳ khẳng định trả lời: “Tôi là Lạc Khinh Vân.”
Trong lòng Đàm Mặc đã có sẵn kế hoạch tồi tệ nhất.
Người điên này, a, không, Lạc Khinh Vân vốn đã có chút điên rồi.
Phải nói, con quái vật này đang nhấn mạnh rằng nó chính là Lạc Khinh Vân, nghĩa là mọi thứ nó sở hữu hiện tại đều đến từ Lạc Khinh Vân.
Lạc Khinh Vân…… Rất có thể thật sự bị Hồng Vực tiêu hóa, sau đó Hồng Vực cho “Tâm nhãn” đắp nặn ra thân thể Lạc Khinh Vân, mục đích chính là vì thay thế được Lạc Khinh Vân.
“Vô dụng, mày mô phỏng thân thể anh ấy, nhưng mày không phục chế được……”
“Không phục chế được cái gì?” ngón tay đối phương niết trên mặt nạ bảo hộ, mặt nạ bảo hộ phát ra âm thanh “Khanh khách”, gân xanh trên thái dương đều căng lên.
“Mày không thể phục chế Thế giới Kepler của anh ấy.”
Đàm Mặc nhắm hai mắt lại, cậu biết thân là nhân loại bình thường cậu đã bất lực, chỉ có thể gửi hy vọng với Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch cứu cậu ra ngoài.
“Ha ha ha ha ha ——”
Nó nở nụ cười, như vừa nghe thấy một chuyện cười thái quá.
“Nhưng tôi có thể phục chế tất cả những việc hắn muốn làm với em.”
Lại là một đòn nghiêm trọng, bên tai Đàm Mặc truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
“Tôi sẽ làm em khóc.”
“Tôi sẽ làm em xin tha.”
“Tôi sẽ làm em hiểu thật sâu—— nơi em thuộc về!”
Cậu mở to mắt, bàng hoàng nhận ra mặt nạ dưỡng khí của mình đã bị đối phương đập nát với một vết nứt to bằng móng tay.
Hít một hơi, Đàm Mặc nghe thấy bên tai vang lên tiếng cảnh báo của hệ thống trang phục phòng hộ.
“Cảnh báo, cảnh báo, mặt nạ dưỡng khí bị hỏng!”
Nó tiến lại gần, nhìn Đàm Mặc, khe hở ngay giữa hai mắt nó, ánh mắt như thiêu đốt, lòng tham và dục vọng đan xen, ánh mắt nó đốt cháy trong não Đàm Mặc, máu trong cơ thể sôi sục như đang đánh trống reo hò.
Xong đời.
Nó cách mặt nạ bảo hộ nhẹ nhàng hôn Đàm Mặc, “Em biết tôi muốn …… biến em thành con non của tôi, thống trị em, khiến em trầm luân.”
Đàm Mặc thậm chí còn nín thở, sức mạnh của nó đã xuyên qua khe hở nhỏ đó.
“Tôi muốn để lại dấu ấn trong từng tế bào trên cơ thể em, để toàn bộ thế giới Kepler biết rằng em là của tôi…”
Nó nói những lời sởn tóc gáy nhất với giọng điệu nhẹ nhàng nhất.
Bàn tay giống hệt Lạc Khinh Vân đang che bụng dưới của Đàm Mặc, mặc dù cách quần áo bảo hộ nhưng Đàm Mặc vẫn có thể cảm thấy lạnh lẽo.
Mà lòng bàn tay của Lạc Khinh Vân thì khác, luôn mang theo hơi ấm nhắc nhở Đàm Mặc rằng trái tim anh thực ra rất ấm áp.
“Tôi muốn đoạt lấy nơi này…… Tôi muốn chiếm lĩnh hết thảy của em.”
Nó nâng bàn tay lên, khóe miệng lại nở một nụ cười tà ác.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Đàm Mặc.
Nó lại đánh trúng, mặt nạ dưỡng khí không còn chịu nổi sức nặng mà vỡ tan, trái tim Đàm Mặc thắt lại, vô số dây thần kinh xông vào, xé toạc bộ quần áo bảo hộ trên người.
“Em là của tôi.”
Nó ôm chặt gáy Đàm Mặc, cúi đầu.
Lạc Khinh Vân —— Lạc Khinh Vân đồ vô dụng anh chết thật rồi à!
Một bàn tay thò ra từ trong kén dày, tóm lấy cổ nó rồi kéo lên.
Nó lộ ra vẻ mặt khó tin và hung dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn sức sao?”
Sức mạnh của bàn tay đó mạnh đến mức khiến xương cốt nó kêu răng rắc, những sợi dây thần kinh vốn quấn quanh cơ thể Đàm Mặc co rút lại, ùa vào trong kén.
Là Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân thật vẫn còn ở trong cái kén đó!
“Ai cho ngươi chạm vào em ấy!”
Âm thanh ác độc vang lên, đó là Giọng Lạc Khinh Vân.
Nó muốn vặn gãy tay Lạc Khinh Vân, nhưng không ngờ lại bị Lạc Khinh Vân kéo tới, lưng áp lên vách dày của kén.
Không có dưỡng khí, Đàm Mặc sắp ngạt thở, ý thức dần dần mơ hồ, giơ tay muốn chạm vào Lạc Khinh Vân.
Tên này vẫn còn sống…anh chưa chết…anh chưa chết…
Năng lượng trong cơ thể Lạc Khinh Vân đã sắp bị Hồng Vực hấp thu hết, tất cả ký ức trong não đều bị sợi dây thần kinh của Hồng Vực xuyên qua hấp thu, bản sao bên ngoài kén càng ngày càng giống anh.
“Ta chính là ngươi…… Ta chính là ngươi…… Những nhân loại vây ngươi ở Thành trung tâm, bọn họ coi ngươi thành chuột bạch, coi ngươi trở thành dị loại…… Ta sẽ làm bọn họ hối hận, tất cả thống khổ của ngươi ta sẽ hoàn lại cho bọn họ hàng trăm hàng ngàn lần —— mà thứ ngươi muốn, ta sẽ đoạt cho ngươi …… Đàm Mặc, em ấy là của chúng ta……”
Tế bào não của Lạc Khinh Vân đang dần suy giảm, anh gần như không thể nhớ được những khuôn mặt thờ ơ ở Thành trung tâm, gần như quên mất những người linh tinh có ý tốt với anh nhưng đã biến mất vĩnh viễn, hơi thở của anh ngày càng khó khăn.
Bản năng thúc giục anh không ngừng giãy giụa hướng ra ngoài, lột bỏ máu thịt, cho dù thân thể không còn sót lại chút gì, vẫn có thứ gì đó anh phải bám víu.
Anh phải bắt được cậu, anh phải bắt được cậu.
Đó là cái lỗ được xuyên thủng bởi sức mạnh kiên định chuyên chú nhất, là nơi ánh sáng lọt ra ngoài…
Lạc Khinh Vân kéo muôn vàn sợi dây thần kinh xé toạc cái kén ra, đôi mắt không có tiêu cự đỏ ngầu, tơ máu màu xanh bạc tụ tập trong con ngươi.
Đàm Mặc đã không còn dưỡng khí, trong nháy mắt cậu hoàn toàn bất tỉnh, đầu ngón tay của Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng chạm vào cậu.
Tựa như cái xác không hồn tràn ngập chấp niệm, Lạc Khinh Vân một tay ôm Đàm Mặc khảm vào lòng.
Dây thần kinh của Hồng Vực điên cuồng thu lấy năng lượng Kepler cuối cùng của Lạc Khinh Vân, nhưng một khắc tay Lạc Khinh Vân ôm lấy lưng Đàm Mặc, sa mạc cát vàng vô tận dường như bị một thế lực nào đó xé nát lột xác thành đại dương và lục địa xanh thẳm, sức mạnh vô tận dâng trào một cách hùng vĩ.
Lạc Khinh Vân nhìn thấy người đàn ông mặc đồng phục ngụy trang đứng giữa biển và trời, nói với anh: “Hãy nhớ lời tôi nói – năng lượng Kepler là lưu động, và cậu là cây cầu độc nhất vô nhị.”
Như thể Đàm Mặc là một thế giới đang bùng nổ sức sống, một sức mạnh không thể kiểm soát được lao vào bàn tay đang ôm Đàm Mặc của Lạc Khinh Vân.
Đây là một hồi bóng câu qua khe cửa rộng lớn mạnh mẽ, Lạc Khinh Vân chưa từng cảm thấy mạnh mẽ như thế, sức mạnh của anh dâng trào, đối với những dây thần kinh cố gắng hấp thụ năng lượng của anh không khác thiên quân vạn mã xuyên qua một khe hở nhỏ, trong nháy mắt nổ tung.
Một dòng nước lũ hùng vĩ chảy qua cơ thể Hồng Vực.
Tâm nhãn nhìn theo cơ thể nó sụp đổ và bị phá hủy.
“Không thể nào…… Sao có thể……”
Ý thức của Lạc Khinh Vân từng chút từng chút khôi phục, tầm mắt anh ngắm nhìn, thấy được Đàm Mặc trong lòng ngực, cảm giác vui sướng mất mà tìm lại nảy lên trong lòng, mà trong toàn bộ không gian, từ những ánh sáng xanh huỳnh quang mãnh liệt đó, đôi mắt của Lạc Khinh Vân tràn ngập một sức mạnh vi mô hơn không thể diễn tả bằng lời.
Trực giác nói cho anh, đó chính là năng lượng Kepler lưu động.
Chúng nó quá mãnh liệt mênh mông, đã sắp vượt qua cực hạn Lạc Khinh Vân có thể thừa nhận, nhưng anh lại không biết khống chế như thế nào.
Thể xác Hồng Vực bị cỗ năng lượng Kepler này phá hủy, tựa như đã trải qua một vụ nổ vũ trụ lớn.
Tất cả dây thần kinh Chu Tự Bạch trói buộc Hồng Vực đứt gãy, Hắc Hỏa của Lý Triết Phong bị một sức mạnh khác nghiền diệt, bọn họ bị bắn ra xa mấy chục mét.
Bụi bay mù mịt, lờ mờ nhìn thấy một bóng người trong làn khói.
Mọi người trước màn hình thực tế ảo đều khẩn trương vạn phần.
Hoàng Lệ Lệ run giọng lầm bầm lầu bầu: “Xảy ra…… chuyện gì?”
Hà Ánh Chi gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, cho đến khi bụi mù tản ra, lộ ra sườn mặt Lạc Khinh Vân.
Trong lòng ngực anh ôm Đàm Mặc, hai mắt mờ mịt, tư duy còn ở nơi khác.
“Đội trưởng Lạc ——”Ngô Vũ Thanh ngồi trên phi hành khí hai người lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Cậu vừa muốn giảm độ cao liền nghe Hà Ánh Chi cảnh cáo.
“Đừng đi! Cậu không biết cậu ta rốt cuộc là ai!”
Ngô Vũ Thanh nháy mắt bay cao lên.
Thân hình Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch hơi lay động, bọn họ đã gần như kiệt sức.
“Giáo sư Hà, hiện tại tình huống như thế nào?” Lý Triết Phong hỏi.
Hà Ánh Chi trả lời: “Theo nghiên cứu của tôi với Hồng Vực thì dây thần kinh trong cơ thể nó có được năng lực hấp thu và tái tạo. Nó có thể vì tâm nhãn sáng tạo ra một thể xác giống như đúc Lạc Khinh Vân, thay thế được cậu ta.”
Ánh mắt Lý Triết Phong lạnh đi, “Đây mới là nguyên nhân chân chính Hồng Vực bắt giữ Lạc Khinh Vân hả?”
Thay thế thân phận Lạc Khinh Vân, tiến vào thế giới nhân loại.
Nếu nó đã hấp thu cả ký ức của Lạc Khinh Vân thì còn có cái gì có thể phân biệt ra thật giả? Nghĩ lại thật là sởn tóc gáy.
Chu Tự Bạch thở ra một hơi, “Cho nên chúng ta không biết Lạc Khinh Vân này rốt cuộc là thật hay giả? Nhưng Đàm Mặc ở trên tay anh ta đó.”
Vệ tinh kéo gần lại màn ảnh, Hà Ánh Chi nhìn thấy mặt nạ bảo hộ của Đàm Mặc đã bị huỷ hoại, trên thái dương mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Các cậu đưa Đàm Mặc về trước.”
Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch trao đổi một ánh mắt, Chu Tự Bạch ném ra một tấm lưới, Lý Triết Phong nhảy lên trượt dọc về phía Lạc Khinh Vân, duỗi tay muốn kéo Đàm Mặc ra, nhưng không ngờ Lạc Khinh Vân bỗng nhiên kéo chặt tấm lưới của Chu Tự Bạch.
Bọn họ muốn mang người trong lòng đi.
Đó là tất cả của anh, hết thảy của anh, thế giới chỉ thuộc về anh.
Lạc Khinh Vân nâng mắt, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, mọi thứ trong tầm mắt đều đang khô héo và mục nát.
Anh là cây cầu, năng lượng chảy từ đầu này sang đầu kia.
Chu Tự Bạch run lên, cậu cảm giác được trong cơ thể năng lượng đang dọc theo đường dây thần kinh mà cậu phóng ra hướng về Lạc Khinh Vân.
“Sao lại…… quay về……”
Lý Triết Phong còn chưa đụng tới Đàm Mặc liền té xuống, một tay chống đất, cảm giác nguy hiểm dâng trào khiến anh lập tức tránh xa.
“Đội trưởng Chu!”
Trên bề mặt cơ thể Chu Tự Bạch dường như có vô số bụi tung* rải rác ra, hội tụ về phía Lạc Khinh Vân. *例子: ví dụ, tui thấy hơi sai sai nên để là bụi
Lạc Khinh Vân nghiêng mặt nhìn Chu Tự Bạch, giọng nói lạnh lùng vô cảm: “Em ấy là của tôi, chỉ là của tôi.”
Xương cốt của Chu Tự Bạch kêu răng rắc.
Nhìn một màn này Hà Ánh Chi đột nhiên ngồi dậy, “Đội trưởng Lý! Cậu lập tức tách liên hệ giữa Đội trưởng Chu cùng Lạc Khinh Vân! Lạc Khinh Vân đang hấp thu năng lượng Kepler của Đội trưởng Chu!”
Lý Triết Phong kinh hãi, nhanh chóng bước về phía trước, đầu ngón tay lướt qua dây thần kinh của Chu Tự Bạch, nháy mắt chạm vào anh đã cảm thấy có thứ gì đó bị lấy đi khỏi cơ thể mình.
Hắc hỏa đốt cháy theo dây thần kinh, vào lúc sắp tắt, Chu Tự Bạch cuối cùng xé nát chúng, ngã ngửa ra sau.
“Đây là…… Đây là cái quỷ gì……” Chu Tự Bạch thiếu chút nữa không thở nổi.
Hà Ánh Chi run giọng nói: “Cậu ta vượt rào…… cậu ta vượt rào……”
“Vượt rào?” Lý Triết Phong đỡ Chu Tự Bạch lên.
“Năng lực của cậu ta…… lúc còn nhỏ là đoạt lấy Khu sinh thái cấp bậc thấp hơn mình…… sau đó có thể hấp thu năng lượng Chai Klein, sau khi hấp thu xong cần phải phóng thích…… Mà hiện tại cậu ta đã có thể hấp thu năng lượng của mấy cậu.”
“Kết quả vệ tinh rà quét thì sao?” Lý Triết Phong hỏi.
Hà Ánh Chi nhìn trị số trước mắt, mở miệng nói: “giá trị Kepler đã vượt qua hạn mức cao nhất gấp 60 lần.”
Biểu cảm của Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch lạnh đi.
Cảnh Kính Nhu trong trung tâm chỉ huy Hôi Tháp cũng như đặt mình trong hầm băng, anh không nghĩ tới thật vất vả tiêu diệt Hồng Vực, Lạc Khinh Vân lại vượt rào.
“Tôi hiện tại liền phái Inspector đi.” Cảnh Kính Nhu nói.
Cao Chích đi đến, nhìn cảnh tượng trước mắt, “Không cần phái Inspector. Inspector duy nhất có khả năng bắn trúng Lạc Khinh Vân đã ở cạnh Lạc Khinh Vân.”
“Vậy tôi có thể làm sao bây giờ? Dung hợp giả vượt rào, phái Inspector là thao tác tiêu chuẩn.”
Cao Chích híp mắt nhìn Lạc Khinh Vân, mở miệng nói: “Anh không phát hiện sao? Chỉ cần không động Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân sẽ không phản ứng. Chúng ta liều một phen đi.”
“Liều cái gì?” Cảnh Kính Nhu hỏi.
Cao Chích liên hệ Hà Ánh Chi, mở miệng nói: “Giáo sư Hà, hiện tại tình huống này ngài chỉ có thể thông báo Căn cứ Thành trung tâm, đối phó Lạc Khinh Vân giống đối phó Hồng Vực, san thành bình địa nơi đó đi.”
Yết hầu Hà Ánh Chi động đậy, “Không có khả năng. Như vậy Đàm Mặc sẽ chết.”
“Đúng vậy, chúng ta không thể thông báo Thành trung tâm, lại không thể phái Inspector giết Lạc Khinh Vân, cũng chỉ có thể liều một phen ——Lạc Khinh Vân hiện tại chỉ là một vật nạp năng lượng, khi cậu ta loại bỏ năng lượng là có thể khôi phục lại bình thường.”
“Nếu cậu ta đưa Đàm Mặc đi thì sao?” Hà Ánh Chi hỏi.
Cao Chích trả lời: “Đưa đi…… Cũng tốt hơn đã chết.”
Đàm Mặc được Lạc Khinh Vân ôm vào trong ngực cuối cùng cũng tiếp xúc tới không khí, lồng ngực run lên, cậu đột nhiên hít một hơi, sau đó cậu mở miệng hít một hơi, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Chu Tự Bạch và Lý Triết Phong.
“Đàm Mặc! Đàm Mặc cậu tỉnh lại sao?”
“Đàm Mặc! Đàm Mặc!”
Đàm Mặc mở to mắt, thứ đập vào mắt chính là đôi mắt của Lạc Khinh Vân.
Suy nghĩ của cậu dường như bị đôi mắt đó hút đi, Đàm Mặc giơ tay nắm lấy Lạc Khinh Vân.
“Lạc… Lạc Khinh Vân…”
Không biết có phải vì lòng bàn tay không đeo găng của Lạc Khinh Vân đang giữ sau đầu Đàm Mặc hay không, nhưng mọi thứ cậu nhìn thấy đã thay đổi.
Vô số sợi tơ sáng ngời tụ tập đổ vào trong cơ thể Lạc Khinh Vân, anh giống như một khối năng lượng khổng lồ.
Đại khái là nghe được giọng Đàm Mặc, ánh mắt Lạc Khinh Vân run lên.
“Năng lượng thế giới Kepler là lưu động……” Lạc Khinh Vân nói.
Đàm Mặc nhớ lại lần trước Lạc Khinh Vân hấp thụ năng lượng trong chai Klein ở ga tàu điện ngầm, “Tôi bằng lòng đi đến thế giới Kepler của anh lần nữa… Tôi có thể…”
Lạc Khinh Vân phải tiêu hao sức mạnh khổng lồ này, nếu không anh sẽ vượt rào.
“Không phải thế giới Kepler của tôi… mà là của em…”
“Cái gì?”
Đàm Mặc còn chưa hiểu ý câu nói của Lạc Khinh Vân thì thân thể đã chìm xuống như không có trọng lực, khi cậu mở to mắt ra cậu cho rằng mình sẽ nhìn thấy Lạc Khinh Vân, nhưng thứ cậu nhìn thấy lại là một sa mạc thiêu đốt.
Trong sa mạc, có người đang đi ngược gió.
Lưng người đó thẳng tắp kiên nghị, Đàm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy người đó liền có cảm giác quen thuộc và an toàn mãnh liệt.
“Lạc Khinh Vân—Lạc Khinh Vân—”
Đàm Mặc chạy như điên qua, vừa chạm vào vai đối phương, đối phương liền lùi lại một bước.
“Là ông? Tôi đã thấy ông!”
Đây là một người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc, anh ta mặc áo ngụy trang, ngũ quan lạnh lùng thành thục.
Lần đó Đàm Mặc bị Trùng Rêu bao trùm đã thấy người đàn ông này đang trốn tránh một thiếu niên 13-14 tuổi đuổi giết, thiếu niên kia phóng thích Chai Klein với ông ta, nhưng thân thủ người đàn ông đúng là nghịch thiên, trốn vào khu cách ly.
“Ông là ai?” Đàm Mặc muốn tiến lên bắt lấy nhưng đối phương lại lui về phía sau một bước.
Người đàn ông nói: “Cậu phải trở về.”
“Nơi này là chỗ nào? Ông rốt cuộc là ai? Tại sao ông ở chỗ này?”
“Nơi này sao?” Người đàn ông giương mắt nhìn nhìn không trung, “Nơi này là ranh giới giữa thế giới vật chất cùng Thế giới Kepler. Còn tôi ở nơi này làm gì…… Đương nhiên là bảo vệ cậu.”
Đàm Mặc nghiêng đầu, mở miệng hỏi: “Bảo vệ tôi?”
“Không quay đầu nữa thì cậu và Lạc Khinh Vân đều không thể về được.” Người đàn ông nói.
“Tôi đi về thế nào?”
“Nhắm mắt lại, cảm nhận năng lượng thế giới này lưu động, giống như một thác nước đổ mạnh cuối cùng sẽ dẫn đến vực sâu, một dòng sông chảy xiết cuối cùng sẽ trở về đại dương, cuối đêm sẽ là bình minh. Mọi thứ đều bắt đầu, lặp đi lặp lại.”
Đàm Mặc dường như thấy được thương hải tang điền, vạn vật khô vinh.
“Tạm biệt, nhóc con.”
Nhóc con?
Tôi đã 25 mà ở trong mắt ông vẫn là nhóc con hả?
Đàm Mặc mở choàng mắt, trên đỉnh đầu có bóng đen vòng quanh, là Hoàng hậu đen. Cậu ngắn ngủi đến Thế giới Kepler, sau đó lại về tới hiện thực.
Tay Lạc Khinh Vân rời khỏi gáy Đàm Mặc, áp lực nói: “Em…… Đi……”
Đàm Mặc biết Thành trung tâm sẽ sớm phát hiện qua vệ tinh là năng lượng Kepler của Lạc Khinh Vân vượt qua giới hạn, anh đã là vũ khí mạnh nhất của Thành trung tâm, cũng là cái gai trong cổ họng Thành trung tâm.
Tay Lạc Khinh Vân đặt lên trán cậu, Đàm Mặc có thể rõ ràng nhìn thấy vô số lốm đốm từ trên người mình tràn ra, ngược lại tiến vào trong cơ thể Lạc Khinh Vân.
Đây là có chuyện gì?
Những năng lượng này là cái gì?
Đàm Mặc chưa từng thấy mấy thứ này, nhưng tiềm thức nói cho cậu biết những năng lượng lưu động này vẫn luôn tồn tại.
Dây thần kinh của Chu Tự Bạch quăng lại đây, vòng qua eo Đàm Mặc, đột nhiên siết chặt kéo cậu ra khỏi Lạc Khinh Vân.
“Chúng ta đi ——” Chu Tự Bạch hô lên.
Không, tôi không thể đi.
Tôi không thể cứ như vậy rời khỏi……
Trực giác nói cho Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân chưa vượt rào, anh vẫn thanh tỉnh.
Chỉ là trong cơ thể anh có một nguồn năng lượng khổng lồ mà anh không thể khống chế được.
Khi cơ thể bay lên không, Đàm Mặc nắm lấy tay Lạc Khinh Vân, Lạc Khinh Vân cúi đầu cắn răng nói: “Tôi kêu em đi —— hoặc là em vĩnh viễn không đi được!”
Chu Tự Bạch cũng choáng váng, “Đàm Mặc cậu mau buông tay ——”
Nhưng Đàm Mặc lại không hề dao động mà gắt gao kéo Lạc Khinh Vân, “Nhìn tôi, Lạc Khinh Vân! Anh tìm được đáp án chưa? Anh biết năng lực của anh đến từ đâu không?”
Lạc Khinh Vân nâng mắt nhìn cậu, “Em nói…… em nói cái gì?”
“Năng lượng sẽ không vô duyên vô cớ tới! Cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà biến mất!”
Đàm Mặc biết đối thoại giữa bọn họ sẽ bị rất nhiều người nghe thấy, cậu dùng khẩu hình nói với Lạc Khinh Vân: Tôi thấy được những năng lượng đó.
Lạc Khinh Vân thấy trong ánh mắt Đàm Mặc một loại lực lượng, nó khác năng lượng Kepler, nó kiên quyết mà xuyên thấu hết thảy do dự cùng tuyệt vọng, rồi lại bao dung mà chắc chắn, anh có thể tàn nhẫn xé nát đôi cánh của số phận, không cam lòng bị tiêu diệt, anh muốn thống trị sức mạnh của chính mình.
Anh là cây cầu kia, năng lượng có thể dẫn lại đây, cũng có thể quay lại.
“Cho em lựa chọn cuối cùng —— rời khỏi tôi, hoặc là cùng tôi thừa nhận hết thảy……”
“Còn con mẹ nó câu lựa chọn! Thành trung tâm sắp chơi chết anh rồi đó! Mau làm gì thì làm đi!”
Đàm Mặc gân cổ lên rít gào, nếu không phải đôi tay bắt lấy Lạc Khinh Vân thì bây giờ cậu đã muốn đấm bể đầu tên này!
Ai bảo anh đặt câu hỏi cho tôi suốt làm gì!
Anh là giám khảo hay thứ quỷ gì hả?
Đáp đúng là có thể thăng quan phát tài hay là có thể làm nhân sinh người thắng!
“Là em chọn tôi.” Lạc Khinh Vân nói xong, đôi tay kia nâng lên, bưng kín lỗ tai Đàm Mặc.
—— không, phải nói là đại não Đàm Mặc.
Đàm Mặc nhìn thấy những hạt phân tán đó từ cơ thể Lạc Khinh Vân lao về phía mình, nhấn chìm cậu ngay lập tức.
Vô số hình ảnh và mảnh vỡ lộn xộn lao về phía Đàm Mặc nhanh đến mức cậu thậm chí còn không kịp phân biệt.
“Ah–“
Đầu cậu sắp sửa nổ tung rồi.
Điều này khiến Lý Triết Phong và Chu Tự Bạch vô cùng căng thẳng, Chu Tự Bạch cũng không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, dùng sức kéo Đàm Mặc.
Mà Hắc Hỏa của Lý Triết Phong đốt cháy theo dây thần kinh của Chu Tự Bạch đến đôi tay của Lạc Khinh Vân.
Nhưng anh tựa hồ không có cảm giác gì, chỉ chăm chú nhìn ánh mắt Đàm Mặc.
Suy nghĩ của Đàm Mặc thâm nhập thật sâu theo ánh mắt Lạc Khinh Vân, tựa như nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác.
Đôi mắt của Lạc Khinh Vân giống như cây cầu dẫn đến một thế giới khác, giúp Đàm Mặc nhìn vào một thế giới đã bị cậu lãng quên, phớt lờ hoặc chưa phát hiện ra.
Đàm Mặc nhìn thấy khuôn mặt còn tính trẻ con của Hà Ánh Chi liều mạng lao tới, như muốn bảo vệ một thứ gì đó còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Cậu cũng nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng đầy nước mắt của một người phụ nữ dưới ánh đèn nhưng cô ấy vẫn mỉm cười nói “tạm biệt”.
Còn có một người đàn ông mặc đồng phục ngụy trang tựa trán vào trán một đứa trẻ, kiên quyết quay đi, chỉ để lại bóng lưng.
Đàm Mặc cố gắng nắm bắt những mảnh vỡ này, nhưng thứ duy nhất cậu nắm được lại là đôi tay của Lạc Khinh Vân.
Một lực lượng vô danh nào đó chảy qua cơ thể Đàm Mặc vào một không gian rộng lớn vô biên khác.
Lạc Khinh Vân đột nhiên buông tay, nhắm mắt lại ngã về phía sau.
Giống như kiệt sức sau khi trải qua một lần hạo kiếp.
Đàm Mặc bị Chu Tự Bạch kéo vào trong ngực.
“Đàm Mặc! Đàm Mặc cậu thế nào!” Lý Triết Phong cũng đi tới cạnh cậu, vỗ vỗ khuôn mặt để cậu khôi phục ý thức.
Đàm Mặc nghiêng mắt nhìn, nhìn thấy phía xa một mảnh tàn khốc, cùng với Lạc Khinh Vân tay rũ xuống đất cách đó không xa.
Vô luận là trung tâm chỉ huy Hôi Tháp hay là Hoàng hậu đen lơ lửng trên không, hay căn cứ được đặt trong tình trạng báo động cao, không ai biết chuyện gì đang xảy ra hay là nói họ nên làm gì tiếp theo.
Hoàng Lệ Lệ bỗng nhiên hô lên: “Mau nhìn kết quả vệ tinh rà quét——giá trị Kepler của Lạc Khinh Vân thế mà đã tới phạm vi bình thường! Cao gấp nhiều lần so với tiêu chuẩn trước đó thế mà đã bình thường?”
Hà Ánh Chi đứng dậy ngả người nhìn màn hình thực tế ảo, xác nhận giá trị trong hoài nghi.
Cảnh vệ thấp giọng hỏi: “Giáo sư Hà, chúng ta giờ nên làm gì?”
“Báo cáo cho Thành, Hồng Vực Thành phố Ngân Loan đã bị tiêu diệt, ‘ tâm nhãn ’ Hồng Vực ý đồ tiêu hóa Lạc Khinh Vân và còn muốn sao chép thay thế cậu ta đã bị Lạc Khinh Vân hấp thụ năng lượng. Hiện tại Lạc Khinh Vân tạm thời khống chế được năng lượng, vào phạm vi bình thường, nhưng vẫn cần yêu cầu quan sát chặt chẽ.” Hà Ánh Chi nói với giọng bình tĩnh khách quan.
Không ai nhìn thấy bàn tay dưới bàn nắm chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch của ông cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút.
Cảnh Kính Nhu phái người đi giải quyết hậu quả.
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, Đàm Mặc đã nhìn thấy Cao Chích mang người đến đeo găng tay kim loại cho Lạc Khinh Vân một lần nữa và đưa anh vào một khoang ngủ đông đặc biệt.
Đàm Mặc biết mình đã được lấy rất nhiều máu và làm rất nhiều xét nghiệm để xác định xem mình có bị nhiễm bệnh hay không.
Cậu dường như đã mơ rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, nhưng cứ mỗi lần đi từ giấc mơ này đến giấc mơ khác, cậu lại không thể nhớ mình đã mơ thấy gì.
“Giáo sư Hà, uống nước.” Cảnh Kính Nhu tự đưa một ly nước ấm cho Hà Ánh Chi đang canh giữ giường bệnh.
Mí mắt của Hà Ánh Chi thâm quầng, mệt mỏi và hốc hác, râu trên cằm mọc lên. Ông cầm lấy chiếc cốc do Cảnh Kính Nhu đưa, nhấp một ngụm tượng trưng rồi nhìn Đàm Mặc đang ngủ say.
Cảnh Kính Nhu cười nói: “Giáo sư Hà, sự quan tâm của ông đối với đội phó Đàm là vượt quá bình thường. Ông có biết bây giờ truyền thuyết đã trở thành gì rồi không?”
Hà Ánh Chi lãnh đạm nói: “Cứ coi như nó thật sự là con trai của tôi đi.”
Cảnh Kính Nhu sờ sờ mũi, “Cái này, truyền thuyết cũng không phải là con của ngài.”
“Vậy là gì?”
“Ừm…… ngài là một con cá trong biển……”
“Hả?” Hà Ánh Chi cảm thấy có phải bản thân có quá mệt hay không mà sao lại không hiểu ý Cảnh Kính Nhu nói.
Cảnh Kính Nhu nghĩ nghĩ, vẫn là chừa chút thể diện cho Đàm Mặc trước mặt Hà Ánh Chi. Lỡ Hà Ánh Chi có chứng sợ hãi lựa chọn thì sao, đàn ông tốt đáng tin cậy trong Thành phố Ngân Loan họ nhiều như vậy, Hà Ánh Chi có khi không biết chọn ai cho con trai mình.
Đàm Mặc mơ hồ nghe được có người nói chuyện ở bên tai, mí mắt cậu giật giật, vừa mở mắt ra liền thấy choáng váng, quay đầu đi chỗ khác.
“Đàm Mặc, con tỉnh rồi à?” giọng Hà Ánh Chi vang lên khàn khàn.
Hình ảnh chiến đấu với Hồng Vực tràn trong đầu, Đàm Mặc nháy mắt tỉnh táo lại, đột nhiên ngồi dậy, đầu thiếu chút nữa đập vào cằm Hà Ánh Chi.
Âm thanh của các dụng cụ xung quanh và mùi thuốc cho biết lúc này Đàm Mặc đang ở bệnh viện.
Cậu dùng sức ấn đầu, vừa rồi đứng dậy đã dùng hết sức lực của cậu, cậu ngã ngửa ra sau như toàn thân trống rỗng.
“Giáo sư Hà…… Hồng Vực đâu?”
Hà Ánh Chi đỡ Đàm Mặc lên, “Hồng Vực đã bị tiêu diệt.”
“Vậy đồng đội của tôi đâu? Lý Triết Phong với Chu Tự Bạch bọn họ không sao chứ?”
“Bọn họ không sao. Hai tiếng trước mới đến thăm con, giờ chắc đang trong phiên trực.” Hà Ánh Chi trả lời.
Đàm Mặc rất khát nước, uống được hai ngụm nước, hạ giọng hỏi: “Vậy Lạc Khinh Vân đâu? Anh ấy…… Thế nào?”
Trạng thái cuối cùng của Lạc Khinh Vân rõ ràng đã khó có thể tự khống chế, hơn nữa chuyện giá trị Kepler bùng nổ Thành trung tâm khẳng định cũng biết.
Hà Ánh Chi trầm mặc hai giây, lại hỏi: “Hình như con rất để ý Lạc Khinh Vân?”
Đàm Mặc bất đắc dĩ cười cười: “Giáo sư Hà, đó là đội trưởng của tôi, tôi là Inspector của anh ấy.”
“Con đã thực hiện chức trách của Inspector chưa?” Hà Ánh Chi thực nghiêm túc hỏi lại.
Đàm Mặc thở dài một hơi, hết sức nhẹ nhàng nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng Inspector chúng tôi là chốt bảo hiểm của dung hợp giả, mà không phải bùa đòi mạng. Chúng tôi cho dung hợp giả chính là hy vọng, chứ không phải chung kết.”
“Con là người chủ nghĩa lý tưởng, Đàm Mặc. Con có thể cho Lạc Khinh Vân hy vọng, nhưng nếu con không kéo cậu ta từ Thế giới Kepler trở được, con biết nó có nghĩa gì không?” Hà Ánh Chi tiếp tục đặt câu hỏi.
Đàm Mặc nhắm mắt lại trả lời: “Tôi biết. Có nghĩa Lạc Khinh Vân có thể giết tôi và tất cả những người tôi muốn bảo vệ. Điều đó có nghĩa là anh ấy cùng với các sinh vật Kepler khác có khả năng chiếm giữ các thành phố nơi nhân loại sinh sống.”
“Nếu con thực sự hiểu ta đã cảm ơn trời đất.”
“Nhưng …… Tôi không có cách nào đi cân nhắc Lạc Khinh Vân cùng Lý Triết Phong còn có Chu Tự Bạch, thậm chí còn Đội trưởng Cao, mấy người Ngô Vũ Thanh, ai quan trọng hơn. Bởi vì dùng số lượng để cân nhắc thì Lạc Khinh Vân vĩnh viễn là người bị vứt bỏ.”
Hà Ánh Chi sửng sốt, há miệng thở dốc, lại không biết nên đáp lại Đàm Mặc cái gì.
“Đã có quá nhiều người đứng ở góc độ nhân loại sinh tồn để suy tính, ở trong thế giới Lạc Khinh Vân anh ấy đã sớm nhận định chính mình là người bị vứt bỏ, cho nên anh ấy đến tất cả những nơi nguy hiểm, nào là Chai Klein, là sào huyệt Trùng Minos, là…… Hồng Vực linh tinh, bởi vì không ai có thể cứu anh ấy, anh ấy chỉ có thể tự cứu. Giáo sư Hà, anh ấy không lựa chọn Thế giới Kepler, nhưng tôi đoán chắc anh ấy ở thể giới bên kia sẽ như cá gặp nước. Cho nên tôi muốn nói…… trong số trăm triệu nhân loại, cho dù chỉ có một người đặt an nguy của anh ấy lên đầu…… cũng sẽ không uổng phí mấy năm nay anh ấy vào sinh ra tử.”
Đàm Mặc nói thực bình tĩnh, không có ý chỉ trích nhưng lại khiến Hà Ánh Chi áy náy.
Đúng vậy, tất cả mọi người đương nhiên cho rằng Lạc Khinh Vân hẳn là đứng bên nhân loại, cho rằng Lạc Khinh Vân một khi vượt rào liền phải chấp nhận vận mệnh bị Inspector giết chết.
Nhưng…… Dựa vào cái gì chứ?
Đàm Mặc cười tiến đến trước mặt Hà Ánh Chi, “Giáo sư Hà, mong ông tin tưởng mỗi một quyết định tôi làm đều là quyết định tốt nhất nháy mắt đó. Ít nhất tôi cho rằng đó là quyết định tốt nhất. Hơn nữa tôi không biết nên giải thích như thế nào, tôi chỉ có dự cảm……”
“Dự cảm gì?”
“Lạc Khinh Vân không hoàn toàn vượt rào, anh ấy sẽ trở về.” Đàm Mặc trả lời.
Hà Ánh Chi bất đắc dĩ cười, “Ta biết mình không thuyết phục được con, nhưng xác thật…… cả ta cũng tin tưởng dự cảm của con.”
“Cảm ơn. Khi nào tôi có thể nhìn thấy Lạc Khinh Vân?” Đàm Mặc hỏi.
Cậu muốn xác định, người đàn ông cậu thấy ở sa mạc trong Thế giới Kepler kia có phải Lạc Khinh Vân cũng thấy hay không?
“Hiện tại tạm thời không được. Cậu ta ít nhất phải bị cách ly một tháng, nếu giá trị Kepler có thể liên tục ổn định một tuần trở lên, ta có thể xin với Thành trung tâm để con gặp cậu ta.” Hà Ánh Chi nói.
“Được, tôi sức cùng lực kiệt, cũng cần một tuần để khôi phục.”
Đàm Mặc nằm ngửa trên giường bệnh, lòng nặng trĩu, quay lưng về phía Hà Ánh Chi.
“Giáo sư Hà, khi tôi giữ chặt tay Lạc Khinh Vân, hình như tôi thấy được vài ảo giác.”
“Ảo giác gì?” Hà Ánh Chi khẩn trương lên.
“Tôi thấy được một đứa trẻ, mà ông ôm đứa nhỏ đó tránh xa các sinh vật Kepler tập kích.”
Hà Ánh Chi đưa tay ra chạm nhẹ sau đầu Đàm Mặc, sau đó cực kỳ khắc chế thu lại.
“Những thứ con thấy đừng nói cho người khác, đặc biệt là tổ điều tra thành trung tâm.”
Đàm Mặc mở to hai mắt, “Cho nên…… Những cái đó không phải ảo giác?”
“Đàm Mặc, nhớ kỹ con là Đàm Mặc, cũng vĩnh viễn không cần hoài nghi giá trị tồn tại của mình.”
“Giáo sư Hà…… tôi không thật sự là con của ngài chứ? Nói thực ra…… hai chúng ta trông không giống lắm.”
Hà Ánh Chi trả lời lại rất thản nhiên, “Ta không tiếc mọi giá phải bảo vệ con, mặc kệ chúng ta giống hay không con cũng là con trai của ta. Như thế nào, người cha đây con còn không hài lòng?”
“Vừa lòng mà.” Chỗ dựa lớn vững chắc thế này mà!
Một tuần sau đó, Đàm Mặc ăn ngon ngủ ngon, cuối cùng cũng được nghỉ phép công khai như ý muốn.
Cao Chích tự mình nấu đồ ăn, làm sườn heo chua ngọt và khoai lang bào sợi, ngọt rít lên, Đàm Mặc ăn đến vui vẻ vô cùng.
Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch tới thăm cậu, Đàm Mặc vừa nghe hành lang truyền đến tiếng bước chân bọn họ liền đắp chăn giả chết, Lý Triết Phong véo tai Đàm Mặc xách cậu từ trong chăn ra.
“Cậu có lá gan lôi kéo tay Lạc Khinh Vân không bỏ mà không có can đảm giải thích cho chúng tôi hả?”
Chu Tự Bạch kéo ghế dựa lại đây, vẻ mặt tươi cười ngồi xuống.
Theo hiểu biết của Đàm Mặc về Chu Tự Bạch, từ sau khi tên này lên làm đội trưởng thay đổi. Trước kia tươi cười đúng là nụ cười ngây thơ từ nội tâm, bây giờ tươi cười…… càng rực rỡ có nghĩa Đàm Mặc chọc phải thứ càng nghiêm trọng.
“Đội phó Đàm, Lạc Khinh Vân mới làm đội trưởng của anh mấy ngày chứ? Rót mê hồn canh đến mức anh muốn lôi kéo tay anh ta đồng sinh cộng tử sao?”
Đàm Mặc lập tức cười, “Ây dà, Tiểu Bạch, xem cậu nói này, nếu là cậu tôi cũng gắt gao giữ chặt tay cậu cùng cậu đồng sinh cộng tử mà.”
“Ái chà, thôi quên đi.” Chu Tự Bạch ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng lại biết Đàm Mặc không phải nói dễ nghe mà là thiệt tình.
Lý Triết Phong đơn giản rõ ràng nói tóm tắt tình huống hiện tại của Thành phố Ngân Loan.
Thiệt hại lớn như vậy, Thành phố Ngân Loan không thể sửa xong trong vòng ba bốn năm, sẽ trở thành căn cứ tiền tuyến đối kháng Sinh vật Kepler.
Nhân viên hiện trường của Hôi Tháp như họ sẽ tiếp tục ở lại nơi này, chỉ là thời gian rảnh rỗi của họ sau này sẽ chỉ đi kèm với đống đổ nát và vầng trăng lạnh giá.
Về phần Lạc Khinh Vân, mẫu máu của anh đã được gửi đến Thành trung tâm.
Giá trị nghiên cứu của tên này tỷ lệ thuận với yếu tố rủi ro, Thành trung tâm không nỡ tiêu diệt cũng không dám bắt về nên quyết định cử một đội chuyên gia tiến hành đánh giá tại chỗ.
Lý Triết Phong đưa cho Đàm Mặc một cuốn sổ và một cây bút.
“Sao cậu lại đưa cho tôi cái này?” Đàm Mặc nghi hoặc hỏi.
“Cậu có thể viết thư cho Lạc Khinh Vân nói anh ta tin rằng trên thế giới có một con đường đúng đắn và anh ta là ánh sáng của nhân loại.” Lý Triết Phong lạnh lùng nói.