Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 42: Cúi đầu nghe lệnh




Đàm Mặc mới phát hiện trần nhà tầng một phủ đầy rêu đen không có ánh sáng, bọn chúng cố tình che giấu hình dáng sinh học của mình, ẩn nấp tại nơi vừa rời đi. Một khi họ đi ngang qua, trùng rêu sẽ rơi xuống, có thể chui vào quần áo bảo hộ, có thể làm vỡ thị kính và ăn mòn cơ thể, hoặc có thể khiến họ rơi vào ảo giác như vừa rồi.

“A,” Đàm Mặc dùng khuỷu tay đâm đâm Lạc Khinh Vân, “Đội trưởng Lạc, tôi cho rằng anh đã chơi chết chúng rồi chứ.”

“Có hạt giống mạnh hơn ở một nơi rất xa khống chế chúng nó.” Lạc Khinh Vân nói.

“Hạt giống mạnh hơn? Anh nói là mạnh hơn anh sao?”

Sau lưng Đàm Mặc nổi lên một trận mồ hôi mỏng, cấp bậc Kepler của Lạc Khinh Vân rất cao, hạt giống còn cao hơn anh, thậm chí còn có thể khống chế những Trùng Rêu này thông qua giao cảm chứ không ở hiện trường, hạt giống này lợi hại tới trình độ nào chứ?

“Những Trùng Rêu này chỉ là kẻ mang tin tức.” Lạc Khinh Vân nói.

“Kẻ mang tin tức? Mang tin tức cho ai? Truyền lại tin tức cho ai?” Ngô Vũ Thanh hỏi.

Đàm Mặc nhớ tới giấc mơ kia, lại nghĩ tới vừa rồi mình thiếu chút nữa bị Trùng Rêu xanh che phủ, cậu trầm giọng nói: “Mang tin tức cho ai không biết, nhưng truyền lại tin tức tôi biết.”

Vừa nói, Đàm Mặc vừa tháo xuống kính xuống, đi qua.

Lạc Khinh Vân nắm chặt cổ tay cậu, “Cậu muốn làm gì?”

“Đi tiếp thu tin tức đó.”

“Đó là Trùng Rêu!” Ngô Vũ Thanh cũng sốt ruột, “Cậu muốn bị chúng nó hút khô sao?”

“Chúng nó dập tắt ánh huỳnh quang, chính là vì nói cho tôi chúng nó không tính toán công kích tôi. Lạc Khinh Vân không thể làm đám Trùng Rêu này giết hại lẫn nhau, chứng tỏ sinh vật khống chế Trùng Rêu là đỉnh cấp. Các anh không hiếu kỳ Sinh vật Kepler đỉnh cấp sẽ nói gì với kẻ hèn nhân loại như tôi sao?” Đàm Mặc hỏi lại.

“Tôi không hề hiếu kỳ, tôi chỉ cần cậu bình an không có việc gì mà trở về. Nếu không tôi sao nói với lão Cao được!” Ngô Vũ Thanh một tay ấn kính Đàm Mặc lại.

Đàm Mặc nhìn về phía Lạc Khinh Vân, “Đội trưởng Lạc, anh nói đi?”

“Sinh vật Kepler muốn giao lưu với kẻ hèn nhân loại là cậu, chỉ biết có một lý do.” Lạc Khinh Vân nói.

“Lý do gì?”

“Kéo cậu nhập bọn. Cậu nhập bọn, liền sẽ không có ai có thể tìm được hạt giống trong khu sinh thái rộng lớn rồi bắn chết chúng.”

Khám phá những bí ẩn chưa được giải quyết thường là khúc dạo đầu cho cái chết.

Nhưng cố tình Đàm Mặc chính là tên không biết sống chết, đi công viên giải trí mà còn có thể bưng mì gói lên tàu lượn siêu tốc; lúc chấp hành nhiệm vụ khác các Inspector khác là đều rời xa Khu Sinh Thái nhưng Đàm Mặc lại có thể vác súng cùng nhảy vào.

Nhưng có quá nhiều điều con người không hiểu được về sinh vật Kepler.

Đây là sinh vật có thế giới tư duy tập trung cao độ và mối liên hệ tư duy giữa các quần thể nằm ngoài tầm với của con người.

Khi chúng nó muốn câu thông cùng nhân loại, Đàm Mặc tin kia tuyệt đối không phải ngôn ngữ, cũng không phải thanh âm, mà là một phương thức khác.

Muốn biết mùi lê thì chỉ có tự nếm thử mới biết.

“Đội trưởng Lạc, anh có phải người tuân thủ hứa hẹn không?” Ngón tay Đàm Mặc câu lấy kính, cười nhìn đối phương.

Lạc Khinh Vân đã từng nói qua, khi Đàm Mặc muốn làm bậy nhất định phải gọi cậu cùng làm trời làm đất.

“Tôi đi cùng cậu.” Lạc Khinh Vân nói, “Nhưng nếu cậu nhìn thấy gì, nhất định phải nói cho tôi.”

“Thành giao.”

Đàm Mặc lại nâng kính lên đi vào đại sảnh.

“Đội phó Đàm!”

Ngô Vũ Thanh vẫn muốn ngăn cản Đàm Mặc đi mạo hiểm.

“Tôi sẽ coi chừng cậu ấy. Cho dù không xử lý được đống Trùng Rêu này cũng không đến mức bị chúng nó xử lý.”

Lạc Khinh Vân lúc này đây không chỉ tháo găng tay trên tay phải mà còn cả trên tay trái.

Anh đứng đối mặt Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân đang muốn nắm vai cậu, Đàm Mặc lại ngửa đầu, lộ ra một tia trêu đùa: “Tôi muốn tiếp thu tin tức của nó, không phải của anh, Đừng tìm cơ hội sờ tôi đó, Đội trưởng Lạc.”

Lạc Khinh Vân nâng tay, bất đắc dĩ cười nhẹ.

“Điên rồi điên rồi…… Các cậu thật là điên rồi……” Ngô Vũ Thanh một bên lắc đầu một bên lui về phía sau, nhưng vẫn đổi mới băng đạn, chuẩn bị thế cục một khi có biến liền tận lực nổ súng vào đống Trùng Rêu.

Đàm Mặc ngước mắt nhìn bóng tối phía trên đầu, đây là một nơi xa lạ đối với con người, một thế giới khác.

Trong bóng tối, lác đác ánh sao sáng lên, không phải màu xanh huỳnh quang khi rêu đang hút chất dinh dưỡng, mà là màu xanh băng giá tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Ánh sáng rơi nhẹ nhàng xuống, không nhanh không chậm lay động, nó khiến người ta liên tưởng đến những bông tuyết dưới bầu trời đầy sao, từng bông một đan xen vào nhau, giống như các khớp thần kinh của não va chạm với nhau, truyền tải những thông tin như điện quang hỏa thạch bí ẩn.

Khi chúng nó bao trùm lên người Đàm Mặc chúng không tụ lại như một tấm lưới mà buông xuống một cách tự nhiên, như thể thực sự chỉ là một tấm sa mềm mại không gây nguy hiểm.

Khi ánh mắt Đàm Mặc bị nhuộm thành màu xanh băng kia, thời gian cùng không gian song hành đan xen, Đàm Mặc bị lực lượng vô hình túm vào trong không gian khác mà cậu không biết là có tồn tại.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong hành lang dài và trống trải, phía sau hành lang rêu mọc không ngừng, cuối đám trùng rêu là bóng tối không hề có ánh sáng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng rít yếu ớt như tiếng rắn đang tiết lộ bí mật..

“Ngài muốn đi đâu?”

Thanh âm của thiếu niên vang lên từ xa, vừa ngây thơ vừa thiếu kinh nghiệm, lại có vẻ tàn nhẫn khiến người ta dựng tóc gáy.

Trong bóng tối, mấy cái bóng đột nhiên nhảy ra, giương nanh múa vuốt, thế mà là “Titan”!

Những Titan này thần thái dữ tợn, tứ chi cực kỳ mạnh mẽ, mỗi bước đi đều để lại vết hằn sâu trên bức tường kim loại. Một số con vẫn mặc áo khoác trắng nghiên cứu rách nát, một số mặc quần áo ngụy trang, miệng và lưỡi chảy ra chất lỏng màu vàng, đang điên cuồng đuổi theo một người đàn ông mặc quần áo ngụy trang.

Bốn năm con Titan bay về phía anh ta, Đàm Mặc nhìn mà khiếp sợ, nếu nơi ẩn náu trong hoang dã đủ rộng thì có thể có cơ hội sống sót, nhưng đây là một lối đi chật hẹp, người đàn ông sẽ bị xé xác bởi con quái vật Titan này!

Ai ngờ người đàn ông đặt một tay xuống đất, dùng sức mạnh ở thắt lưng và bụng, đập gót chân vào đầu con Titan đầu tiên, đạp xuống cằm và đập vỡ hộp sọ của nó thành từng mảnh.

Tiếp theo anh ta rút ra đao chiến thuật trên đùi, một cái xoay người lưỡi dao vững vàng chui vào đầu Titan thứ hai trong ánh mắt, tay trái anh ta đè lên mu nàm tay phải, phần vai chợt phát lực, đao chiến thuật bổ đầu Titan từ hốc mắt nó.

Người đàn ông nghiến răng đá, cơ thể của con Titan thứ hai bay ra, đánh vào con Titan đang tới từ phía sau.

“Mẹ nó……”

Người đàn ông loạng choạng lùi lại hai bước, thấp giọng chửi rủa, không ngờ từ trên đầu Titan bị chẻ đôi lại có mấy “con rắn nhỏ” màu xanh lục phóng ra, giống như pháo hoa màu xanh lá cây tỏa ra, tốc độ kinh người, căn bản không có cách nào tránh khỏi!

Đàm Mặc bằng thị lực cao siêu của mình nhìn ra mấy  “Con rắn nhỏ” màu xanh lục kia thế mà là Akanagar Ma Quỷ Đằng!

Xong đời! Tim Đàm Mặc đã lạnh hẳn.

Người đàn ông đột nhiên lùi lại, thậm chí không cần chống lên mặt đất, anh ta hoàn toàn dựa vào sức mạnh của chân thắt lưng và bụng để chống đỡ. Hàn quang chợt lóe, Ma quỷ đằng bị chặn ngang tước đoạn. Nhưng người đàn ông lập tức lấy lại thăng bằng, quay người và tiếp tục chạy về phía trước.

Trái tim Đàm Mặc kịch liệt nhảy lên, cậu không biết chuyện này phát sinh ở đâu, nhưng có một chút khẳng định, người đàn ông này tuyệt đối không phải nhân loại bình thường.

Sức mạnh, tốc độ cùng năng lực phản ứng của anh ta làm Đàm Mặc nghĩ tới cảnh trong mơ Lạc Khinh Vân tiêu diệt toàn bộ Khu Sinh Thái.

Mà thân thể năng lực phối hợp cùng độ dẻo vượt xa người thường cũng không khác Lạc Khinh Vân đối phó với Indira ở giếng mỏ.

Cho nên người đàn ông này cũng bị Sinh vật Kepler cao cấp cảm nhiễm sao?

Rốt cuộc thứ gì đã làm anh ta chạy trối chết thế này?

Khi Trùng rêu hình thành và thủy triều nuốt chửng lối đi của người đàn ông, Đàm Mặc cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.

Anh ta chắc phải ngoài ba mươi, nét mặt rắn chắc nhưng không tục tằng, xương mũi và quai hàm rắn chắc bộc lộ khí chất đã bị gió mưa mài giũa kiên cường.

Khi anh ta nhìn lại bóng tối của hành lang, Đàm Mặc phát hiện ra đường nét của đôi mắt anh ta rất tinh xảo, thậm chí có thể miêu tả là “xinh đẹp”.

Cảm giác vô cùng quen thuộc nảy lên trong lòng, nhưng Đàm Mặc lại không nghĩ ra đã gặp người đàn ông này ở đâu. Băng tay của người đàn ông bị rách không thấy tên nhưng dấu hiệu ngôi sao sáu cánh cộng với hai vạch ngang cho biết người đàn ông này không chỉ là đội trưởng mà còn là Insector?

Sao có thể?

Không có Insoector nào có thể làm đội trưởng, bởi vì chức trách của Inspector chính là gi·ết đội trưởng!

Người đàn ông này là ai?

Khu cách ly đã ở trước mắt, nhưng người đàn ông bị Trùng Rêu vây khốn, anh bắn mấy phát đạn ngưng tụ nổ tung, đông cứng Trùng Rêu lại bong ra từng màng, nhưng rất nhanh đã có nhiều Trùng Rêu hơn vọt tới, bao trùm trên người anh ta.

Trái tim Đàm Mặc thắt lại, dưới tình huống như thế, người đàn ông này không thể nào sống được. Tất cả chất dinh dưỡng trên người anh ta sẽ bị hút, cuối cùng biến thành bột mịn.

Giọng nói của thiếu niên vang lên từ trong bóng tối, càng ngày càng gần cũng càng ngày càng rõ ràng.

“Tại sao không được sử dụng sức mạnh của ngài? Chúng nó đều là thần dân của ngài, người hầu của ngài, thông cảm tâm tình của chúng nó một chút —— chúng nó khát vọng bị ngài khống chế, khát vọng cùng ngài tư tưởng tương liên, đừng cự tuyệt, xin hãy cho chúng tôi tiến vào thế giới của ngài.”

Thanh âm kia lâu dài mà thành kính, gợi nhớ đến những bài hát tán tụng trong nhà thờ.

Cao xa, nhưng lại có sự hờ hững vượt trên siêu thoát sinh mệnh.

Lớp rêu dày bám trên người người đàn ông ngày càng lớn, giống như một quả bóng khổng lồ, người đàn ông lê thân hình nặng nề của mình cố gắng chạm vào cửa khu cách ly nhưng bị lớp trùng rêu đè lên, cuối cùng gục xuống trước khu cách ly.

Đàm Mặc trơ mắt mà nhìn, không biết tại sao cậu biết người đàn ông này nghĩ gì.

Anh rõ ràng có lực sát thương không thua Lạc Khinh Vân, lại đến giờ này cũng không chịu sử dụng năng lực Sinh vật Kepler, chẳng lẽ là lo lắng “Vượt rào”?

Mà thiếu niên chưa từng lộ diện kia, mặc kệ cậu ta là ai, cậu ta điều khiển những Trùng Rêu này, bức bách người đàn ông này sử dụng năng lực càng ngày càng nhiều.

Thân là người đứng xem Đàm Mặc rất muốn nói cho người đàn ông này —— phải sống, sống sót mới có thể suy xét vượt rào hay là không vượt rào.

Ngay lúc này, Trùng Rêu phát ra tiếng hét thống khổ, một tiếng lại một tiếng liên tiếp nhau, hình thành một sóng âm chấn động, nghe mà làm da đầu tê dại. Trùng Rêu bỗng nhiên bắt đầu phóng thích khí màu lam nhạt ra ngoài, từ trong ra ngoài mất đi ánh sáng xanh huỳnh quang, khô héo rơi xuống như bụi.

Bàn tay của người đàn ông cố gắng duỗi ra từ trong rêu, thứ anh ta cầm trong tay là một chiếc găng tay màu đen, hơi dày, nhưng kết cấu kim loại trong nháy mắt có thể nhận ra là cùng một chất liệu với của Lạc Khinh Vân.

Người đàn ông bò ra khỏi xác rêu, còn chưa kịp giũ bụi rêu trên người đã vội vàng ấn mạnh vào cửa khu cách ly.

Bảng điều khiển sáng lên, chỉ trong chốc lát  Đàm Mặc nhìn thấy ba chữ “Đội đặc nhiệm đầu tiên”, sau đó cửa cách ly mở ra, ánh sáng trên bảng điều khiển biến mất.

Người đàn ông đóng cửa khu cách ly, cùng lúc đó sâu thẳm trong thông đạo là mười mấy, hai mươi Titan vọt lại đây, sôi nổi đánh lên cửa khu cách ly đã đóng kín.

Chúng nó không biết mệt mỏi mà đánh sâu vào, ngày càng nhiều, thậm chí còn tự đập đầu mình để mở cửa.

Càng ngày càng nhiều Sinh vật Kepler dũng mãnh lao vào trong thông đạo, nơi này căn bản không tồn tại được bao lâu.

Không biết khi nào, bụi rêu từ từ bốc lên, va chạm vào nhau rồi dần dần sáng lên, thế mà chúng đã tro tàn lại cháy!

Chúng nó bám vào cơ thể Titan đã chết, hấp thu chất dinh dưỡng từ thi thể Titan rồi lại không ngừng tụ tập, rồi ngưng kết thành một thứ trong suốt chỉ có kích thước bằng móng tay.

Có người từ trong bóng tối bước ra, hắn đi một đôi bốt quân đội rõ ràng không vừa, vừa đi vừa nhét gấu áo phông vào trong quần rằn ri, lúng túng cài nút áo khoác, không kiên nhẫn nói: “Thiết kế này thật ngu ngốc.”

Sau khi mặc áo khoác vào hắn đó lại chơi với chiếc túi chiến thuật, lấy ra một ít thuốc giảm đau và kháng sinh rồi vứt đi như rác.

“Phế vật.”

Tên đó càng đến gần, đám Titan tông cửa lại càng tiến lên trước, như thể hắn là Diêm Vương đòi mạng.

“Cha, cha không muốn nhìn con sao? Nghe nói cha mẹ con người rất yêu con cái của mình, vì con cái mà có thể không tiếc trả giá sinh mệnh. Đúng là bởi vì ý muốn bảo hộ như vậy mới có thể làm giống loài như nhân loại sinh sôi không thôi.”

Đánh giá từ âm thanh, anh ta chính là hạt giống điều khiển những sinh vật Kepler này.

Thiếu niên gọi người trong khu cách ly là “cha”?

Bởi vì Trùng Rêu hình thành bóng đen, Đàm Mặc nhìn không rõ mặt thiếu niên, nhưng nhìn hình dáng cơ thể cậu có thể đoán được hắn khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Vấn đề tới, người đàn ông trốn vào khu cách ly nhìn cũng không lớn tuổi mà, sao lại có con trai lớn thế này?

“Nhưng cha, trừ ngày hôm qua nhìn con trong lồng huấn luyện thì 36 tiếng đồng hồ sau con chẳng cảm nhận được tình thương của cha nữa rồi.”

Đàm Mặc sợ ngây người, thiếu niên này là đầu óc có vấn đề sao? Lồng huấn luyện? Đứa nhỏ này rốt cuộc có tật xấu gì mà phải vào lồng huấn luyện?

Hắn mới bao lớn, đã có thể đuổi bắt cha mình chạy trối chết? Hơn nữa dấu ấn trên người “Ba ba” này làm Đàm Mặc suy đoán…… đây là chuyện phát sinh ở rất nhiều năm trước.

Bốn chữ “Căn cứ Linh Hào” bỗng nhiên tràn vào tâm trí Đàm Mặc.

Thiếu niên vươn tay, tiếp được tinh thể Trùng Rêu ngưng kết mà thành, cái tinh thể kia lại từng chút từng chút khảm vào lòng bàn tay thiếu niên, hấp thu máu cùng dinh dưỡng của thiếu niên, theo một tiếng lại một tiếng “Xoảng”, như thể trong máu có hoả tinh thiêu đốt vỡ toang, những chồi non phát ra ánh sáng bạc phát ra từ những vết nứt sâu nhất trong lòng bàn tay hắn, không khí trở nên khẩn trương, những Titan đang tông cửa bị một lực không thể cưỡng lại thu hút và rút lui. từng chút một, tiếp cận cậu thiếu niên đó.

Chúng nó càng gần, chồi non trong lòng bàn tay thiếu niên càng khỏe mạnh trưởng thành, cành lá gấp không chờ nổi mà triển khai, phát ra tiếng vang “Răng Rắc” như là xương cốt bị nghiền nát lại dính hợp lần nữa, “Thùng thùng…… Thùng thùng……”, Đàm Mặc phảng phất nghe thấy tiếng tim đập từ cái cây kia!

Mà những Titan đó tựa như bị hút sinh mệnh từng bước từng bước chống đỡ không được ngã xuống.

Vừa chạm đất liền chia năm xẻ bảy, không còn thấy máu thịt giữa những thi thể rải rác, đã hoàn toàn khô kiệt.

Cái cây cắm rễ trong lòng bàn tay thiếu niên ngày càng lớn, thậm chí còn sinh ra nụ hoa.

Với kinh nghiệm của Đàm Mặc thì Sinh vật Kepler thường thấy có thể nở hoa kết trái chính là Akanagar Ma Quỷ Đằng, thai quả của nó có thể hấp thu nhân loại đi vào chuyển hóa thành Titan, dựng dục Lân Điểu cùng với những Sinh vật Kepler hung hãn khác.

Nhưng cái câu trước mắt này nhẹ nhàng ưu nhã không giống Akanagar Ma Quỷ Đằng hung hãn tàn nhẫn, nó giống như một yêu tinh duyên dáng hoặc một sứ giả tao nhã, kết nối hai thế giới.

Nụ hoa dần dần mở rộng, khi hé lộ manh mối giữa các cánh hoa, phía dưới nụ hoa có một lối vào giống như một lỗ đen, lộ ra một không gian vô tận khác.

–Đây là…đây là chai Klein nuôi dưỡng các sinh vật Kepler cao cấp!

Nó có khả năng hấp thụ năng lượng sinh học, bao gồm nhiệt, protein, chất béo và thậm chí cả bức xạ, đồng thời tạo ra hạt giống của một Khu sinh thái hùng mạnh.

Tại sao…… tại sao thiếu niên này có thể khống chế chai Klein? Chẳng lẽ thiếu niên này là Sinh vật Kepler cấp bậc áp đảo siêu cấp S?

Chai Klein này kéo dài về phía cửa khu cách ly, những cánh hoa nở rộ, thậm chí không có nơi nào để mắt có thể tập trung.

Cánh hoa xuyên qua bức tường kim loại dày từng tấc một, như thể tiến vào một cõi vô biên, đây là một đặc điểm khác của chai Klein, không có ranh giới giữa vật chất hữu cơ và vô cơ.

Ngay sau đó, thiếu niên bước vào theo chai Klein.

Máu Đàm Mặc lạnh lẽo, cậu biết người đàn ông trốn vào khu cách ly kia kia dữ nhiều lành ít.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Đàm Mặc phát hiện chai Klein đã xuyên vào không phải khu vực cách ly mà là toàn thân cậu!

Giống như thế giới ký ức thực sự đã thâm nhập vào thế giới tư duy của Đàm Mặc!

Dưới chân cậu là một không gian vô tận thuộc về một không gian khác, những cánh hoa Klein màu bạc xung quanh cậu nặng nề bao bọc, thế giới loài người dần dần biến mất, giọng nói của thiếu niên vang lên bên tai Đàm Mặc.

“Hoan nghênh đi vào thế giới của tôi…… Ở chỗ này không có giới hạn sống hay chết, không có sự khác biệt giữa tôi và cậu.”

Giọng nói đó vang lên như một vị thần, xa cách và thờ ơ với mọi thứ, mỗi người đều chèn ép thần kinh của Đàm Mặc.

Đàm Mặc điên cuồng giãy giụa, không gian đen ngòm phía dưới có sức hút khó tả, Đàm Mặc không nhịn được mà ngã xuống.

Cậu trải qua quá vô số lần “chết tới nơi”, cũng vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng cậu cái chết là điểm kết thúc tất cả, đã chết thì không còn đau cũng không còn sợ hãi, nhưng lúc này đây lại bất đồng, Đàm Mặc dự cảm nhất định có thứ khủng bố hơn cả tử vong đang chờ cậu ở cuối vực thẳm.

Cậu liều mạng muốn bắt lấy thứ gì, nhưng quanh thân chỉ có hắc ám cùng hư vô.

Đó là Thế giới Kepler, cậu cũng sẽ bị biến đổi, sẽ bị khống chế, sẽ mất đi bản thân…… cậu không còn là Đàm Mặc.

Đây mới là chân chính tử vong.

“Đàm Mặc —— Đàm Mặc —— tỉnh lại! Đừng rơi vào!”

Trong tai cậu vang lên một âm thanh từ không gian khác, xuyên qua bóng tối với sức mạnh xuyên thấu quyết tuyệt.

Dây thần kinh cảm giác đờ đẫn dần lấy lại sự nhạy bén, một cỗ lực lượng tràn vào trong máu và dây thần kinh của cậu, giống như tiếng pháo gầm rú trên đài quan sát để chống lại sự điều khiển từ thế giới khác, Đàm Mặc hít một hơi, đột nhiên mở mắt.

Cậu thở hổn hển và nắm lấy những gì có thể bằng tay.

Cậu thình lình nhận ra mình đang nằm trên người Lạc Khinh Vân, hai tay ôm chặt lấy vai Lạc Khinh Vân, mà Lạc Khinh Vân đã gỡ xuống bao tay, giơ tay lên đỡ những lớp trùng rêu bị ép xuống.

Trong bóng tối Trùng Rêu lập loè rậm rạp tỏa ra đốm sáng huỳnh quang, trông như những vì sao rơi xuống sắp nhấn chìm núi sông và mặt đất.

“Này xem như nhào vào trong ngực chứ?” Lạc Khinh Vân cười nhẹ.

Đàm Mặc nhìn thấy trong mắt anh có chút may mắn, cặp mắt kia nhìn Đàm Mặc như biển cả treo lơ lửng trên trời, sắp đổ xuống nhấn chìm cậu.

Chóp mũi Lạc Khinh Vân gần đến mức gần như chạm vào trán Đàm Mặc, Đàm Mặc như bị phỏng, chật vật quay đi, nhưng không gian nơi này quá nhỏ, muốn ngồi lại lên mặt đất thì cậu không thể không ngồi lên người Lạc Khinh Vân lại.

Bởi vì nơi nơi đều là Trùng Rêu, dính vào coi như xong.

Càng xấu hổ chính là vì để không bị ngã mà Đàm Mặc lại ôm Lạc Khinh Vân, mà một bên mặt Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc liền cảm giác được hơi ấm, đó là xúc cảm trên mặt Lạc Khinh Vân.

—— anh có độ ấm của con người.

Đàm Mặc lập tức kéo giãn ra, “Đội trưởng Lạc…… Anh đây là Nữ Oa vá trời? Hay là nổ tung trần nhà đây?”

“Đội phó Đàm lại không tỉnh là đã phải cùng tôi ‘ tử sinh cùng huyệt ’.” ý cười trên môi Lạc Khinh Vân rõ ràng, trong thanh âm mang theo trêu chọc, nhưng cánh tay anh hơi run rẩy làm Đàm Mặc xác định anh đã thật sự vất vả.

Đôi bàn tay đó tạo thành một khu vực được bảo vệ, trong đó dù trùng rêu có ép thế nào cũng không ai có thể đến gần, hai người cũng bị mắc kẹt trong trùng rêu không thể thoát ra được.

Đàm Mặc gỡ súng từ thắt lưng ra, nhưng trong tình huống như vậy, tác dụng đông của đạn thuốc như muối bỏ biển.

“Hiện tại làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết cùng với Đội trưởng Lạc chút nào cả, chúng ta có thể nỗ lực cầu sinh không?” Đàm Mặc thay đổi tư thế, chân đạp lên bên hông Lạc Khinh Vân, mặt đối mặt, cũng muốn giúp Lạc Khinh Vân chống đỡ một chút.

“Đừng chạm vào.” Lạc Khinh Vân lạnh lùng nói.

Anh cách cậu rất gần, lúc Lạc Khinh Vân nói không khí chấn động liền xẹt qua bên tai Đàm Mặc, sự chấn động nhẹ này theo dây thần kinh thính giác truyền đến trong lòng Đàm Mặc, Đàm Mặc rất muốn gãi nhưng không biết mình ngứa ở đâu.

“Anh sắp không nhịn được nữa đúng không?” Đàm Mặc cố gắng hết sức để giọng nói của mình trở nên trôi chảy và bình thường.

Nhưng tầm mắt cậu lại vô thức tránh đi, Lạc Khinh Vân lại rũ mắt nhìn cậu không hề che dấu, như thể nhìn thấu Đàm Mặc bịt tai trộm chuông, vừa buồn cười lại đáng yêu.

“Đội phó Đàm có muốn trãi nghiệm lại sức mạnh của đôi tay tôi không?” Lạc Khinh Vân hỏi lại.

Từng chữ dù sắp xếp, kết hợp như thế nào cũng không nên khiến người khác đỏ mặt, nhưng Đàm Mặc lại cảm thấy như thiêu đốt lỗ tai, cậu muốn tránh xa đôi tay đó càng xa càng tốt.

“Tôi trãi nghiệm cảm giác bị Trùng Rêu tiêu hóa còn hơn.”

Nghe Lạc Khinh Vân vừa nói như vậy, cậu thật sự không có động tay nữa.

Trùng Rêu chỉ sợ còn dày hơn tường, bọn họ không còn nhận được tín hiệu đội an ninh bên ngoài, cũng không nghe được tiếng Ngô Vũ Thanh kêu gọi, đồng dạng những người khác cũng không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Có lẽ…… đội an ninh đã cách ly sinh học đối với tòa nhà này rồi.

“Cậu nhìn thấy gì?” Lạc Khinh Vân rũ mắt hỏi.

Giọng nói của anh trầm thấp, ánh mắt nặng trĩu, sâu trong đầu anh có một sự cộng hưởng bí mật giống như một chiếc đồng hồ tinh xảo nhất, một khi các bánh răng nhỏ xíu khớp với nhau, kim giây, kim phút và kim giờ được điều khiển xoay trong, lặp đi lặp lại vô cùng vô tận.

Đàm Mặc đành phải quay mặt sang một bên để tránh hơi thở của đối phương, ngược lại lộ ra một bên cổ. Hơi thở của Lạc Khinh Vân phả vào cổ cậu, xuyên vào da thịt cậu, xâm nhập vào từng tế bào, Đàm Mặc cảm thấy mình rõ ràng không phải là sinh vật Kepler, nhưng lại có ảo giác muốn lôi kéo và điều khiển anh.

Ôi trời, cậu thế mà muốn khống chế Lạc Khinh Vân?

“Tôi…… Tôi thấy được có một thiếu niên thao túng Sinh vật Kepler truy kích một người đàn ông. Người đàn ông kia trốn vào khu cách ly, nhưng thiếu niên lại dùng chai Klein tự mình nuôi ra……”

Lạc Khinh Vân khẽ hừ một tiếng, “Cậu cho rằng mục tiêu của chai Klein là người đàn ông kia, nhưng lại không nghĩ rằng mình sắp bị chai Klein ăn hả?”

“Anh…… sao anh biết? Anh cũng thấy rồi?” Đàm Mặc hỏi.

“Đó là tin tức truyền lại cho cậu, tôi không nhìn ra.” Lạc Khinh Vân trả lời.

Đàm Mặc bỗng nhiên ý thức được Lạc Khinh Vân cũng là dung hợp giả cao cấp, hơn phân nửa anh chính là bị chai Klein “biến đổi”.

“Đội phó Đàm, hiện tại tôi cho cậu một câu hỏi tặng điểm, đừng đáp sai nữa đó.” Lạc Khinh Vân nói.

Đàm Mặc vừa muốn tặng kèm đối phương một ánh mắt xem thường, nhưng ánh mắt chạm vào sường mặt Lạc Khinh Vân liền phát giác vẻ mặt đối phương lạnh lùng, vấn đề này thực nghiêm túc.

“Anh hỏi đi.”

“Một cân bông cùng một cân sắt, cái nào nặng hơn?”

Lạc Khinh Vân rõ ràng là nhìn ra Đàm Mặc vì lý do nào đó không thể giải thích được lại muốn nhìn anh, lại muốn lảng tránh anh, vì thế cúi đầu nghiêng mặt đi, thần kinh cảm giác của Đàm Mặc trong không gian nhỏ hẹp này bỗng nhiên trở nên nhạy bén vô hạn, khi chóp mũi Lạc Khinh Vân chạm vào gương mặt cậu, hơi thở có thể che giấu cùng hơi ấm lan tỏa trong không khí từ chóp mũi gần như ngay lập tức bị Đàm Mặc bắt giữ, Đàm Mặc nghiêng người nâng cằm né tránh, ngả ra sau đôi tay chống lên mắt cá chân Lạc Khinh Vân.

Mà khóe miệng Lạc Khinh Vân nhếch lên cao cao, như là muốn hôn Đàm Mặc, cố ý nghiêng người về trước.

Đàm Mặc tiếp tục ngả về phía sau, eo sắp đứt rồi, đỉnh đầu sắp đụng tới Trùng Rêu.

“Nặng như nhau.” Đàm Mặc buông tay ra chọc mạnh lên ngực Lạc Khinh Vân, “Anh không né ông đây chút là ông đây liền……”

Còn câu hỏi tặng điểm?

Tặng ở đâu?

Lãng phí thời gian!

“Liền như thế nào?” Lạc Khinh Vân mỉm cười hỏi lại, như đã xích lại gần hơn.

Đàm Mặc bỗng nhiên nghiêng mặt đụng Lạc Khinh Vân, tư thế kia như định húc đầu.

Lạc Khinh Vân lúc trước ăn đau ở gara vô thức ngưỡng ra sau, lại không nghĩ rằng Đàm Mặc cười lạnh, “Tôi có thể thế nào chứ?”

Một khắc đó, Đàm Mặc không biết Lạc Khinh Vân suy nghĩ cái gì, cũng không thể tập trung tìm hiểu ánh mắt của Lạc Khinh Vân, cậu chỉ biết rằng vào lúc đó, cậu nảy ra một ý tưởng mà trước đây cậu chưa bao giờ nghĩ đến – nếu như cậu bị chai Klein cắn nuốt, đạt được năng lượng Kepler, liệu cậu có thể uy hiếp dung hợp giả khác giống dung hợp giả cấp cao chăng?

Cậu liệu có thể khiển Lạc Khinh Vân cúi đầu nghe lệnh không?

Ý tưởng này…… Làm tim Đàm Mặc đập gia tốc, rõ ràng biết không có khả năng rồi lại không khỏi suy nghĩ.

Này có lẽ chính là sự dụ dỗ chân chính từ Sinh vật Kepler kia với Đàm Mặc, ban cho cậu sức mạnh cường đại hơn cả Lạc Khinh Vân,  cho phép cậu chinh phục người đàn ông gần như là dung hợp giả cao nhất này.

“Đúng vậy, một cân bông cùng một cân sắt nặng như nhau.”

Lạc Khinh Vân cười nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu có mái vòm Trùng Rêu cách bọn họ càng ngày càng gần.

Đàm Mặc bỗng nhiên hiểu ý Lạc Khinh Vân—— Trùng Rêu vốn là thực uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như bông, cho dù trong ba tầng ngoài ba tầng bao vây bọn họ lại cũng không đến mức áp Lạc Khinh Vân không nâng nổi.

Tuy rằng nói một kg sắt cùng một kg bông là nặng như nhau, nhưng thể tích bông phải lớn hơn sắt rất nhiều.

Trùng Rêu có thể có cảm giác nặng như vậy, cho dù là Trùng Rêu trong cả tòa nhà tập trung tới cũng không đủ, là cái gì làm chúng nó tăng trọng lượng?

Đàm Mặc sờ mặt mình, lại cọ lên má Lạc Khinh Vân một phen, Lạc Khinh Vân dừng một chút, đè thấp giọng hỏi một câu: “Tìm chết hả?”

“Là nước. Trùng Rêu hút nước nên nặng thế này.” Đàm Mặc trả lời, “Anh không để ý thấy môi mình khô và bong tróc sao?”

“Cảm ơn đội phó Đàm đã chú ý đến đôi môi của tôi.” Lạc Khinh Vân dùng ngữ khí lễ phép đáp lại.

“Lúc trước lực lượng an ninh lo lắng trùng rêu sẽ xâm nhập vào nguồn cung cấp nước của thành phố, nên họ đã ngừng cung cấp nước ở khu vực này.” Lạc Khinh Vân nheo mắt suy nghĩ một chút, “Vậy thì chỉ còn tháp nước trên sân thượng thôi.”

Cả một tòa tháp nước đè lên cánh tay Lạc Khinh Vân, tên này có thể cầm cự lâu như vậy, Đàm Mặc không thể không nói anh thật lợi hại.

“Nếu thành phần chủ yếu của đám trùng rêu này là nước, hãy để nước đóng băng thành băng đi.” Đàm Mặc vừa định báo Ngô Vũ Thanh, lúc này mới nhớ tới máy liên lạc bị ngắt, “Mẹ nó……”

“Đổi đạn thuốc thành đạn đông lạnh. Tôi có ba viên đạn đông lanh, cậu thì sao?” Lạc Khinh Vân nâng cằm ý bảo Đàm Mặc kiểm tra băng đạn.

Vốn dĩ hai người ngồi sát nhau, tư thế cũng không thân thiện lắm, tên này phải hếch cằm lên, mỗi một lần đều như muốn cọ đầu mũi của Đàm Mặc, Đàm Mặc vừa tránh đi liền thấy trong mắt Lạc Khinh Vân hiện ý cười, giống như đang nói “Nhóc nhát gan,          này có gì phải sợ”.

“Này ông già, nếu anh mà biết tôi lỡ có được năng lương Kepler rồi muốn làm gì thì anh còn bình tĩnh được thế này chắc?” Đàm Mặc trực tiếp phản kích.

“Cậu muốn làm gì?” Lạc Khinh Vân hơi cau mày rũ mắt nhìn cậu, hiếm khi nghiêm túc.

“Chinh phục thế giới chứ còn có thể làm gì? Chẳng lẽ mua vé số trúng thưởng sao? Tôi cũng có ba viên đạn đông lạnh.” Đàm Mặc tức giận trả lời.

“Dựa theo thể tích của đại sảnh, sáu quả bom đông lạnh là đủ để đóng băng nơi này thành một động băng. Như vậy vấn đề tới, tôi thì không sợ lạnh, Đội phó Đàm thì sao?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Tác giả có lời muốn nói: Lạc Khinh Vân: Không cần năng lượng Kepler em cũng có thể làm tôi cúi đầu nghe lệnh.