Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 39: Hoa đẹp rồi cũng tàn




Bọn họ đã tiến vào trong Khu Sinh thái Kepler này, Diệp Khinh Vũ vốn nhẹ nhàng dần dần thưa thớt, thay thế chính là cây cối thấp bé, nhưng tầm nhìn trên không của họ vẫn trống trải.

Dường như có thứ gì đó phồng lên cách đó không xa, vài sinh vật Kepler đang lang thang ở đó.

Khi bọn họ càng gần hơn, Đàm Mặc mới phát hiện, đó là một chiếc máy bay vận tải, nhỏ hơn máy bay vận tải thông thường và dường như không có buồng lái.

Dựa vào địa hình gần đó và vị trí trên thiết bị liên lạc, Đàm Mặc xác định họ đã đến khu sinh thái B027, và chiếc máy bay vận tải này… chính là máy bay vận chuyển dược phẩm của Tập đoàn Thâm Trụ.

Đàm Mặc nhìn bóng dáng Lạc Khinh Vân trước mặt, không khỏi thắc mắc Lạc Khinh Vân có phải là cố ý tới đây không? Anh có biết trong đó có thuốc giảm đau không?

Ý tưởng này thực sự rất tự mình đa tình, vì ngoài tác dụng giảm đau nơi này còn chứa dịch dinh dưỡng hàm lượng chất dinh dưỡng cao.

Nhưng máy bay vận tải này không ở một mình, chung quanh nó là một đám Sinh vật Kepler đang lang thang…… Hình như là Indira.

Có Indira  đây chứng minh gần đó có hạt giống nào đang đói bụng, sử dụng Indira đi kiếm ăn.

“Anh có ăn Indira không?” Đàm Mặc hỏi.

“Vừa khó coi vừa xấu.” Lạc Khinh Vân hỏi lại, “Cậu nuốt trôi?”

Đàm Mặc thở ra một hơi, “Còn đỡ còn đỡ, không thì tôi sẽ đá anh vào trong nước sát trùng, anh ngâm trong đó đến thiên hoang địa lão đi.”

“Nhưng chỗ có Indira thì sẽ có sinh vật cấp hạt giống ở gần. Tôi muốn đi xuống một chuyến.”

Mắt thấy Lạc Khinh Vân nới lỏng dây an toàn và nghiêng người để rơi tự do, Đàm Mặc vút lên bắt lấy anh.

“Từ từ!”

“Chờ cái gì? Cậu không biết lái phi hành khí?” Lạc Khinh Vân ngưỡng ra sau, đôi mắt xuyên qua kính quang lọc nhìn cậu có cảm giác không chân thật.

Gió lướt trên sợi tóc anh, nụ cười của anh vẫn…… thiếu đánh.

“Không phải anh nói năng lượng Kepler của anh đã cạn rồi sao?”

Vậy bản lĩnh tên này còn được mấy phần chứ?

Ngón tay của Lạc Khinh Vân chạm vào mu bàn tay của Đàm Mặc, “Đồ ngốc, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.”

Nói xong Lạc Khinh Vân trực tiếp rơi xuống theo zipline, tốc độ của anh có thể so sánh với vật rơi tự do.

“Gấp cái gì —— vội vàng đi đầu thai sao!”

Những Indira đang nán lại bên cạnh máy bay vận tải giật giật tai, ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lạc Khinh Vân là mắt chúng đột nhiên sáng lên, như thể có hàng trăm con ma đang du hành dưới ánh trăng.

Lạc Khinh Vân mới hạ xuống được hai phần ba độ cao, Indira tranh nhau bay lên, Indira ở bên ngoài không thương tiếc giẫm lên thi thể đồng đội rồi nhảy lên, giống như một kim tự tháp trong phút chốc được nâng cao.

Cho dù là Đàm Mặc đang quan sát giữa không trung cũng không khỏi căng thẳng, nhanh chóng giơ súng lên, chuẩn bị bắn con Indira định cắn Lạc Khinh Vân.

Bên tai truyền đến luồng ánh sáng cọ xát với sóng điện từ, là Lạc Khinh Vân đang cười.

Anh đột nhiên mở khóa, zipline nhanh chóng quay trở lại phi hành khí, chiếc phi hành khí không cần chịu sức nặng của Lạc Khinh Vân đột nhiên bay lên, chân trái của Lạc Khinh Vân giơ cao, lúc rơi xuống gót chân đạp nứt đầu con Indira nhảy lên mạnh nhất kia.

Indira còn lại lao tới, ánh sáng lạnh lẽo của con dao chiến thuật lóe lên, đầu của ba Indira ngay lập tức bị tách ra.

“Leng keng ——” một tiếng, Lạc Khinh Vân đáp xuống trên máy bay vận tải.

Lúc này đã có bảy tám con Indira lao tới trước mặt anh, Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng rút súng từ thắt lưng ra, cực kì nhanh chóng bóp cò, ánh lửa bắn ra tứ phía, những Indira nhe răng giơ vuốt đều bị đánh bay ra ngoài.

Có mấy con chỉ bị thương ý đồ dùng cái đuôi tới công kích Lạc Khinh Vân, đều bị anh quét ngang đạp xuống trước.

Tốc độ cực nhanh, góc độ tinh chuẩn, cảm giác như quay lại trận đánh trong giếng mỏ.

Đàm Mặc bật chế độ bay lơ lửng, phi hành khí hai người của họ bay vòng tròn phía trên Lạc Khinh Vân, mà một tay Đàm Mặc chống cằm, một tay kia chống súng, hoàn toàn một bộ dáng xem náo nhiệt.

Chỉ một giây trước Lạc Khinh Vân đã một chân đá bay bốn năm con Indira, với năng lực hiện tại của anh thì chắc mấy con Indira cũng chỉ đủ làm nóng người.

Một nhóm Indira khác từ xa nghe nghe tin mà đến, cấp bậc Kepler của Lạc Khinh Vân rất cao nhưng những con Indira này không hề sợ hãi, chứng tỏ hạt giống của chúng hoặc là đang vào kỳ gây giống nên đã đói khát đến mức dám can đảm mơ ước dung hợp giả cấp cao; hoặc là cấp bậc Kepler của nó so với Lạc Khinh Vân tám lạng nửa cân.

Nếu là cái sau, bọn họ liền nguy hiểm.

Đàm Mặc giơ súng lên nhắm về phía xa.

Lạc Khinh Vân từ trên máy bay trượt xuống, đi tới cửa sập, thanh âm của anh vang lên bên tai  Đàm Mặc: “Không mang nhiều đạn đâu, Inspector của tôi—— mục tiêu của cậu không phải là tôi sao?”

Đàm Mặc cau mày, lúc cầm súng lên cảm thấy có hơi nhẹ, lúc này cậu mở băng đạn ra thì thấy, cái tên này – chỉ có ba viên đạn!

Đủ làm gì!

“Anh cảm thấy ba phát đạn đủ để tôi xử lý anh? Anh đây là quá mức tự tin với tôi hay anh vốn đã bị thổi phồng?”

“Inspector tiên sinh, tôi chỉ mở rộng* trong phạm vi cậu cho phép.”

Đàm Mặc dừng một chút, sao câu này nghe vặn vẹo thế?

Editor: ừm thì giãn nhiêu lớn nhiêu, mở rộng thổi phồng đều là膨胀

Lạc Khinh Vân ấn một máy phát xung vi tinh thể lên cửa sập, nghe thấy âm thanh “tích tích” ngày càng dồn dập, sau đó là âm thanh “Đùng” trầm như tiếng nồi chiên không dầu, cửa máy bay vận tải từ từ mở ra.

Chỉ là cửa sập của máy bay vận tải không người lái rất nhỏ, người không thể bước vào mà phải chui vào.

“Anh lấy thứ đó đâu ra vậy? Cạy được cả cửa máy bay vận tải của Tập đoàn Thâm Trụ luôn hả?” Đàm Mặc cảm giác bản thân đã phát hiện đại lục mới.

“Tác phẩm của Tiểu Xuân Lôi nhà cậu.”

Hai tay Lạc Khinh Vân nắm chặt đỉnh cửa khoang, người gần như song song với mặt đất, vung người nhẹ liền vào cabin.

Mà một đàn Indira đã cách họ chỉ còn mấy trăm mét.

“Lạc Khinh Vân, anh làm nhanh lên, không là anh vừa ra đã phải đối mặt đại quân Indira đó. Tôi thì chỉ có ba phát đạn thôi.” Đàm Mặc bước trở lại, nghĩ thầm Indira muốn tới quần ẩu Lạc Khinh Vân, thời gian này chắc đủ cho cậu chơi hai ba ván đấu địa chủ nhỉ?

“Tôi đang tìm dịch dinh dưỡng. Indira không cần sợ, chú ý hạt giống của chúng.”

Sau khi Lạc Khinh Vân nói, Đàm Mặc vốn đã mở giao diện đấu địa chủ lập tức ngồi thẳng, tầm mắt xuyên qua ống ngắm, quét khu vực từng tấc một.

Số lượng Indira hơi nhiều,hạt giống của chúng chỉ sợ cũng ở gần đây.

Ở nơi nào, hạt giống rốt cuộc ở nơi nào?

Chân mày Đàm Mặc dần dần nhăn lại, những con Indira càng ngày càng gần, hơn nữa lấy thị lực của Đàm Mặc mà không phát hiện được chút manh mối của hạt giống.

Đã từng có một bài kiểm tra thú vị về thị lực và phản ứng của các Inspector trên mạng nội bộ Hôi Tháp, đó là xác định và tính toán có bao nhiêu người mặc quần áo màu đỏ đang băng qua đường trong một đoạn video thực tế ảo ba giây, Đàm Mặc là người duy nhất đáp đúng, bởi vì chỉ có cậu thấy được một bà già khoác áo choàng, chống gậy khom lưng——cổ áo bà lộ ra một mảnh màu đỏ.

Thị lực cậu tốt như thế mà hiện tại đừng nói ba giây, Indira đã vọt vào trong phạm vi 50 mét mà cậu vẫn không phân biệt ra hạt giống ở nơi nào.

“Lạc Khinh Vân —— anh ở trỏng mài kim thêu hoa hả? Indira sắp tới cửa rồi!” Đàm Mặc lạnh giọng cảnh cáo.

“Hạt giống đâu.”

Từ bên kia máy liên lạc cậu có thể mơ hồ nghe thấy tiếng đối phương đang lục lọi thứ gì đó.

“Tôi mắt mù, không tìm được.” Đàm Mặc vẫn tập trung mười hai vạn phần tinh thần nhưng không thu hoạch được gì.

“Nếu cậu vẫn không tìm thấy hạt giống, như vậy nó nhất định không xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của cậu.” Giọng Lạc Khinh Vân vẫn thong dong, hình như anh đã mở thứ gì ra.

Một tiếng chuông báo động vang lên bên trong cabin.

“Nói cách khác, hạt giống không có tới, chỉ phái tiểu binh…” Đàm Mặc nheo mắt lại, dời lực chú ý về máy bay vận chuyển dược phẩm.

“Làm sao vậy, Đội phó Đàm?” Lạc Khinh Vân hỏi.

“Lạc Khinh Vân, anh đã từng nghe nói tới ánh sáng dưới bóng tối chưa?” Đàm Mặc bật ống ngắm rà quét Kepler lên, quét từng tầng một máy bay vận tải.

Do máy bay vận tải dược phẩm có cấu trúc đặc biệt để đảm bảo hiệu quả vận chuyển hàng hóa nên dữ liệu quang phổ được quét không thể xuyên qua vách ngăn của máy bay vận tải.

Đàm Mặc đã thay đổi độ cao của phi hành khí đưa nó đến gần mặt đất hơn, để quang phổ quét nghiêng vào đáy máy bay vận chuyển dược phẩm.

Đám sáng năng lượng Kepler chiếu vào mắt làm Đàm Mặc chấn động.

“Lạc Khinh Vân anh hiện tại là đang nhảy Disco trên mộ phần đó, mau lăn ra đây.”

Bởi vì độ cao bay của Đàm Mặc chỉ cách mặt đất bốn năm mét, nên những Indira đó lập tức thay đổi mục tiêu nhảy về phía cậu.

Như vậy cũng tốt, lúc Lạc Khinh Vân ra thì sẽ không có nhiều Indira chặn cửa nữa.

Vòng tròn của cậu ngày càng rộng hơn, duy trì độ cao mà Indira muốn vươn tới nhưng không thể với tới.

“Thật chướng mắt.” Đàm Mặc thầm nghĩ, nếu có đủ đạn cậu sẽ giết từng con một.

Lại còn có thể thi đấu với Lạc Khinh Vân, nhìn xem là viên đạn của cậu nhanh hơn hay đao chiến thuật của Lạc Khinh Vân nhanh hơn.

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Lạc Khinh Vân bước một chân ra ngoài.

Đàm Mặc cười khẩy, lập tức nâng độ cao của phi hành khí lên: “Đội trưởng Lạc, đại cô nương rốt cuộc chịu xuất giá rồi sao?”

Nhưng khi Lạc Khinh Vân tiến thêm một bước, Đàm Mặc liền sững sờ.

“Cái quái gì vậy?”

Bởi vì có một xúc tu huỳnh quang rất mỏng nhưng phiếm màu xanh quấn quanh cổ Lạc Khinh Vân.

Đàm Mặc nhanh chóng nhắm ngay xúc tu kia nhưng Lạc Khinh Vân lại nói: “Đừng lãng phí đạn.”

Anh giơ tay nhét một chiếc hộp kim loại nhỏ vào chiếc túi chiến thuật bên hông.

Đàm Mặc nhướng mày, cậu làm sao có thể quên đây chính là người chơi dùng tay không rút ra xúc tu tiêu hóa của Typhon chứ.

“Lạc Khinh Vân, khuôn mặt anh đẹp như vậy thì đừng làm quỷ thắt cổ.” Đàm Mặc nói xong lại hạ thấp độ cao để thu hút đám Indira.

Lạc Khinh Vân rũ mắt, dùng đầu ngón tay búng nhẹ căn xúc tu, bỗng nhiên từ dưới đáy máy bay vận chuyển dược phẩm có thứ gì chui ra với tốc độ cực nhanh, giống như một chiếc xương sườn của con người đột nhiên bao bọc lấy máy bay vận tải, tiếp theo là tiếng kim loại bị nghiền nát và biến dạng.

Một con chiếc máy bay vận tải cứ như vậy bị đè dẹp lép.

Trường hợp này nếu vào lúc trước có thể làm Đàm Mặc hít hà một hơi, nhưng hiện tại cậu đi theo Lạc Khinh Vân, tên này đã chơi chết Cấm Hồ, trứng bá vương, thậm chí cả Li Vẫn non, hiện tại thứ này nhìn thì lớn nhưng không có nghĩa nó có thể so sánh với Cấm Hồ cùng Li Vẫn.

Nếu không cấp bậc Khu Sinh Thái này đã sớm tăng lên.

Nhưng chuyện kế tiếp phát sinh làm Đàm Mặc giật mình, bởi vì cái xương sườn này đóng chặt như cây nắp ấm, máy bay vận tải nhanh chóng bị chộp vào bên trong rồi thu nhỏ lại —— thứ này còn hấp thu cả kim loại!

Lạc Khinh Vân đột nhiên nắm lấy xúc tu tiếp xúc quanh cổ, lùi lại và kéo mạnh, cậu nghe thấy tiếng “cạch, cạch, cạch” vang lên, gã to lớn đang ẩn nấp dưới lòng đất bị anh kéo ra ngoài.

“Cái quái gì vậy?” Đàm Mặc sửng sốt.

Sinh vật Kepler ngàn ngàn vạn, cho dù không có chính mắt gặp qua nhưng Hôi Tháp cứ cách một đoạn thời gian sẽ đổi mới tư liệu, thứ trước mắt này Đàm Mặc xác định thật sự chưa bao giờ nghe thấy.

Phần dưới lòng đất là một sinh vật trung gian thuộc họ côn trùng Minos, tên hiệu “Góa phụ trắng”, nó giống con nhện, toàn thân tuyết trắng, bụng nửa trong suốt, thường di chuyển ở độ sâu khoảng năm đến mười mét dưới lòng đất. Mỗi khi đến kỳ sinh nở nó ăn thịt bạn tình để lấy chất dinh dưỡng nên có tên là Góa Phụ Trắng.

Tuy giống nhện nhưng nó chỉ có bốn chân, hơn nữa sau khi chui từ dưới đất lên còn có thể đứng thẳng mà đi, quan trọng nhất là nó có đôi chân dài và vòng eo ong bắp cày, khuôn mặt của nó cực giống con người, đôi mắt tựa như những trái nho đen lạnh như băng, nhưng khi lại gần, đôi mắt kép bên trong lại rất… đáng sợ.

“Sau khi Góa phụ trắng ăn thịt bạn đời của mình nó sẽ yên bình chờ đợi dưới lòng đất để đẻ trứng, không dễ chui lên! Còn cây nắp ấm gầy guộc trên lưng nó là gì vậy?” Thần kinh Đàm Mặc căng thẳng.

Tâm lý chỉ ngồi xem Lạc Khinh Vân biểu diễn đã không còn nữa.

Đàm Mặc vừa hỏi xong, các khớp đang khép kín trên lưng Góa Phụ Trắng đột nhiên mở ra, giống như những chiếc ô xương bị gió thổi bay.

“Bang bang bang——”

Vô số mũi kim thép thô ráp phóng về phía Lạc Khinh Vân.

Mà Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng bẻ gãy những xúc tu quanh cổ mình và nhảy lên, mọi thứ dường như đã được tính toán một góc độ thật tốt, những chiếc kim thép cọ vào má, cổ, eo và cánh tay của anh, một số đâm vào đất, một số trúng Indira, một số sượt qua chóp mũi Đàm Mặc, Đàm Mặc ngả người ra sau lập tức tăng độ cao bay.

“Đội trưởng Lạc, xin được phổ cập khoa học.”

“Đội phó Đàm,” Lạc Khinh Vân bước một bước xa, đầu gối đột nhiên đánh trúng mặt Góa Phụ Trắng, lực mạnh đến nỗi Góa Phụ Trắng đang đứng chuẩn bị phun ra những xúc tu liền ngã xuống, “Cậu từng ăn đông trùng hạ thảo chưa?”

Chiếc ô xương trên lưng Góa Phụ Trắng cắm vào đất, bốc lên một đám bụi.

“Anh làm tôi buồn nôn rồi đấy.”

Đàm Mặc vừa ăn canh sườn heo đông trùng hạ thảo tháng trước.

“Trên lưng Góa Phụ Trắng có một loại nấm khổng lồ tên là Ô Ăn Xương*. Nó có thể tiêu hóa mọi thứ rồi ngưng tụ các nguyên tố trong thức ăn thành thứ nó muốn.”* Phệ cốt tán

Nói cách khác, cây kim thép phóng ra từ Phệ Cốt Tán vừa rồi đã ngưng tụ lại sau khi nó tiêu hóa máy bay vận chuyển dược phẩm.

“Vậy chắc nó học thuật luyện kim rồi.” Đàm Mặc chặt chẽ chú ý tình huống, Góa Phụ Trắng này xem như xong đời, nhưng những Indira nóng lòng muốn thử cũng không rời đi, “Cắt cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh.”

Ý tứ là, Lạc Khinh Vân anh mau giải quyết con non trong bụng Góa Phụ Trắng đi.

“Đội phó Đàm đây không phải là rất có văn hóa sao?”

Lạc Khinh Vân bỗng nhiên nhảy lên, vừa rồi đầu Góa Phụ Trắng bị Lạc Khinh Vân cho một quả đầu gối đã văng ra, vô số xúc tu vốn dĩ phun từ trong miệng giờ ngược lại phun ra từ cổ.

Nhìn trơn trượt thế mà dẫm lên nhất định sẽ thực thảm.

Nhưng Lạc Khinh Vân lại chuẩn xác không lầm tránh hết tất cả xúc tu, phi thân lên, đao chiến thuật chui vào cái bụng nửa trong suốt của Góa Phụ Trắng, mắt thấy những trứng trùng rối tinh rối mù kia sắp chảy ra, “Đùng ——”một tiếng, Lạc Khinh Vân bắn một phát đạn ngưng tụ đông cứng toàn bộ chúng nó lại ở bên trong.

“Hô……” Đàm Mặc nghĩ thầm may mắn là không có tiết ra ngoài, nếu không rối tinh rối mù nhất định phải giải quyết từng cái một.

Nhưng mà Indira vây công cũng không có biến mất, chúng nó như đang gấp đến đỏ mắt, phía sau tiếp trước mà nhào đến sau lưng Lạc Khinh Vân.

Đàm Mặc bỗng nhiên hiểu ra: “Phệ Cốt Tán —— Phệ Cốt Tán mới là hạt giống Khu Sinh Thái này!”

Góa Phụ Trắng chết đối với Phệ Cốt Tán đã không còn giá trị, nó nhanh chóng bò ra từ dưới thi thể Góa Phụ Trắng.

Lạc Khinh Vân đang muốn đuổi theo, Phệ Cốt Tán đột nhiên mở tất cả các khớp xương phun mạnh về phía  Lạc Khinh Vân!

Lạc Khinh Vân ngã về sau nhanh chóng rời xa, vốn đang tưởng đó là kim loại nó vừa tiêu hóa, nhưng anh không ngờ đó là vô số thứ giống như bồ công anh nhỏ bé, rải rác trên một tảng rộng lớn.

—— Là bào tử của nó!

Lạc Khinh Vân vừa quay lại vừa bắn liên tiếp mấy phát đạn thuốc về phía nó, chúng nó giống vô số chiếc ô nhỏ mở ra, ngăn cản nhưng bào tử, đông chúng nó lại, nhưng vẫn còn một số phiêu đãng bốn phương tám hướng.

“Đàm Mặc —— càng cao càng tốt!”

“Ông đây sớm bay cao rồi!”

Lạc Khinh Vân vừa nhấc đầu liền phát hiện Đàm Mặc đúng là bay thật sự cao, tư thế kia như muốn vọt vào ánh trăng.

“Cậu cũng không phúc hậu lắm.” Lạc Khinh Vân cười cười.

“Đánh không lại liền chạy, cái này gọi là giữ sức chiến đấu —— hơn nữa đừng nói kẻ hèn này bay ba bốn trăm mét, có là ba bốn cây số tôi cũng bắn trúng được.” Đàm Mặc mở miệng nói.

Những bào tử đó vào trong cơ thể Indira liền thấy những Indira đó tựa như động kinh mà run lên kịch liệt.

Xương của bọn chúng bị nghiền nát rồi lại tạo hình, vô số chiếc Ô ăn xương nhỏ đột nhiên mọc ra trên lưng, sau khi những chiếc Ô ăn xương nhỏ này ăn một ít xương của Indira, chúng phun về phía Lạc Khinh Vân.

Này quả thực chính là bạo vũ lê hoa châm, tránh cũng không thể tránh!

“Má ——” Đàm Mặc điều khiển phi hành khí đáp xuống, gió thổi bay cây kẹo mút mà cậu cài trên tai, cậu bắn zipline về phía Lạc Khinh Vân, mặc dù biết mình đã quá muộn, nhưng luôn phải thử một lần!

Ai ngờ Lạc Khinh Vân trực tiếp nằm xuống đối diện với Đàm Mặc, trên môi nở nụ cười.

Đúng vậy không cần hoài nghi, tên này vừa nằm xuống!

Ngay lúc đó anh còn bắn mấy phát đạn thuốc.

Thuốc bung ra như ô dù, ngưng kết ở trong không khí, vừa đủ để đông cứng lại các gai xương, cho dù không đông cứng thì khi xuyên qua khí bán đông đặc cũng sẽ chậm lại, sát thương sẽ kém đi rất nhiều.

Đàm Mặc xẹt qua mặt Lạc Khinh Vân, động cơ phi hành khí làm vỡ nát tầng ô này, Lạc Khinh Vân ngồi dậy.

“Đừng sợ.” Anh nhẹ giọng nói.

“Ai sợ?”

“Cậu không sợ thì —— tư thế vừa rồi lao xuống kia, không phải đồng quy vu tận, chẳng lẽ là tuẫn tình?”

Lạc Khinh Vân đã nắm lấy sợi dây trước khi Đàm Mặc kịp thu hồi, nháy mắt bị túm bay lên bảy tám mét.

Đàm Mặc cười lạnh, “Tôi không phát uy thì anh cho tôi là Jingle cat à?”

“Leng keng miêu là cái gì?”

Lạc Khinh Vân hỏi còn chưa có đáp án, Đàm Mặc thế mà lại đưa anh lên ngay phía trên Phệ Cốt Tán.

“Jingle cat rất tốt bụng, nhưng tôi lại có thù tất báo!”

Nói xong dây zipline của Lạc Khinh Vân cấp tốc hạ xuống phía dưới, Lạc Khinh Vân mở to hai mắt nhìn Đàm Mặc điều chỉnh phi hành khí vào trạng thái lao xuống.

Dưới ánh trăng tròn sáng sủa, hai chân Đàm Mặc vững chắc trên phi hành khí, dùng sức mạnh của eo và bụng duy trì tư thế ngồi thẳng, hơi quay mặt lại, vai dựa vào súng, mà Lạc Khinh Vân nhận ra mình đã bị ống kính của Đàm Mặc khóa lại.

Ngay khi khoảng cách giữa Lạc Khinh Vân và Phệ Cốt Tán không đến 3 mét, Phệ Cốt Tán đã mạnh mẽ rời khỏi các khớp của nó, kể từ khi gặp Lạc Khinh Vân, mục đích chính của nó là muốn ký sinh lên người anh.

Động đất thật nhỏ, Lạc Khinh Vân bằng vào thị giác không gì sánh kịp thấy được sợi tóc Đàm Mặc dựng lên, nòng súng giống như một cái kén kín không kẽ hở, viên đạn vỡ ra khỏi kén, xuyên qua tầm nhìn của Lạc Khinh Vân.

Nó lấy khoảng cách cực kì nhỏ cọ qua gương mặt Lạc Khinh Vân, không khí tạo thành một lưỡi kiếm nóng bỏng, gần như song song với cơ thể của Lạc Khinh Vân, sợ là anh chỉ cần đong đưa một chút nhỏ cũng sẽ trúng đạn.

Nhưng anh như bị ma nhập, chẳng sợ Đàm Mặc là thật sự muốn ném anh vào Phệ Cốt Tán, anh vẫn không nhúc nhích nhìn lên cậu.

“Đùng ——” viên đạn chuẩn xác bắn trúng trung tâm Phệ Cốt Tán nơi bào tử sắp xông ra.

Đạn không thể làm vỡ nát Phệ Cốt Tán, bị kẹt vào đường nối xương, cũng đồng thời chọc giận nó.

Đàm Mặc kéo Lạc Khinh Vân đi vòng lên, Indira bị ký sinh điên cuồng phun ra gai xương về phía bọn họ, nhưng chúng còn chưa đạt đến độ cao của Đàm Mặc đã ngã xuống, Lạc Khinh Vân cũng bị cố ý quăng lên vì tốc độ bay của Đàm Mặc.

“Sao lại không nói lời nào, bị dọa sợ sao, Đội trưởng Lạc?”

Giọng nói của Đàm Mặc vang lên bên tai Lạc Khinh Vân, lúc này anh cuối cùng cũng hồi thần lại sau phát súng kia.

“Tôi chỉ là suy nghĩ cậu có thù tất báo rốt cuộc là trả thù tôi cái gì?” Lạc Khinh Vân hỏi lại.

Sau khi những Indira đó phun ra đợt gai xương thứ hai, xương của chính chúng không đủ để chống đỡ cơ thể, nhiều con đã tê liệt ngã xuống đất.

Mà Phệ Cốt Tán giãy giụa đi qua, như là muốn ăn uống thỏa thích.

“Thứ này đúng là cái gì cũng ăn được!”

Nói xong, Đàm Mặc dẫn Lạc Khinh Vân thực hiện một vòng lớn hướng xuống dưới, ném Lạc Khinh Vân về phía Phệ Cốt Tán.

“Làm gì?” Lạc Khinh Vân trơ mắt nhìn Phệ Cốt Tán mở ra khớp xương sắp khép kín thành nhà giam lần nữa.

“Một, hai, ba, bốn! Một lần nữa nào!” Đàm Mặc dùng giọng điệu quảng bá thể thao trường trung học.

Mà Lạc Khinh Vân đã chuẩn bị sẵn tư thế đá, vừa vào nhà giam là Đàm Mặc bắn phát thứ hai.

Viên đạn xuyên qua giữa hai đầu gối Lạc Khinh Vân, bắn trúng vị trí của phát đạn thứ nhất, thậm chí chuẩn xác đẩy mạnh phát thứ nhất vào khe xương của Phệ Cốt Tán.

Lạc Khinh Vân dùng sức đá, Phệ Cốt Tán phát ra âm thanh khó thở như bị hen suyễn, như thể sắp ho ra một cơn khủng khiếp kinh thiên động địa.

Ánh mắt Đàm Mặc trở nên sắc bén, cậu biết Phệ Cốt Tán chỉ sợ là muốn nhổ ra toàn bộ bào tử cuối cùng, cậu tuyệt đối sẽ không cho nó cơ hội này.

Phi hành khí hai người một lần nữa phát huy hết công suất, kéo Lạc Khinh Vân ra xa và ném anh ra phía sau theo một vòng lớn.

“Đội phó Đàm —— theo tác mãnh liệt như hổ này của cậu, nếu tôi không phải có lực cánh tay mạnh chỉ sợ đã sớm bị cậu vứt đi tan xương nát thịt.”

Giọng nói của Lạc Khinh Vân mang theo tiếng gió.

“Có tìm được dung dịch dinh dưỡng nồng độ cao trong đó không?” Đàm Mặc lạnh giọng hỏi.

“Không có. Bên trong hạ nhiệt nên hầu hết thuốc đã hỏng.” Lạc Khinh Vân trả lời.

Đàm Mặc thở dài, nói cách khác thuốc giảm đau R-3 cậu tâm tâm niệm niệm cũng không còn hy vọng.

“Nếu năng lượng Kepler của anh không đủ, vậy giữ lại dùng trên dao đi!”

Đàm Mặc đột nhiên hết tốc lực lao về phía Phệ Cốt Tán, tư thế kia quả thực như sắp va chạm rồi, cánh tay Lạc Khinh Vân bị kéo như tan thành từng mảnh, mà Đàm Mặc lướt qua phía trên Phệ Cốt Tán chưa đầy ba mét, mang theo một cơn gió mạnh.

“Đùng ——”

Thanh âm kia xuyên thấu qua gió, truyền vào trong tai Lạc Khinh Vân, chấn ở trong lòng.

Khớp xương Phệ Cốt Tán dường như bị một lực rất lớn đẩy lùi xuống đất, sau đó mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Lạc Khinh Vân bị kéo xẹt qua trên nó, lúc này mới phát hiện vừa rồi Đàm Mặc bắn phát thứ ba, xuyên qua Phệ Cốt Tán ở cự ly gần.

Dũng khí và khả năng phản ứng như vậy không phải vì cậu chấp nhận rủi ro mà vì cậu thực sự chắc chắn.

Chưa kể ba phát súng này đều đánh vào cùng một vị trí từ các góc độ và độ cao khác nhau.

“Cậu quả nhiên là thần thật.” Lạc Khinh Vân nói.

Dây zipline nhanh chóng rút lại,  Lạc Khinh Vân kéo tới dưới phi hành khí, Đàm Mặc duỗi tay túm, kéo Lạc Khinh Vân đi lên.

“Không cần sùng bái anh đây, anh đây không muốn biến thành truyền thuyết.” Đàm Mặc đưa khẩu súng cho Lạc Khinh Vân, ý là không còn đạn tôi cầm cũng vô dụng.

“Tôi suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận cái cậu gọi là có thù tất báo là trả thù tôi cái gì.”

“Suy nghĩ một hồi lâu?” Đàm Mặc vui vẻ, “Khi ông đây nói câu ‘ có thù tất báo ’ đến khi kéo anh lên còn chưa tới hai phút nhỉ? Anh rốt cuộc là hiểu lầm cái ‘ một hồi lâu ’ này chỗ nào vậy?”

Lạc Khinh Vân cười trả lời: “Rất nhiều lần cậu cho rằng tôi sẽ chết, nhưng tôi đều còn sống. Tôi dọa cậu, cho nên cậu muốn ném tôi vào Phệ Cốt Tán ném

Đàm Mặc lại như không xương dựa ra sau, hai cái đùi không thèm dùng chân giẫm lên bệ gác chân, trực tiếp buông thõng xuống:“Lạc Khinh Vân, tôi biết anh rất trâu bò. Căn cứ trận chiến ở giếng mỏ ấy, tôi phát hiện anh có năng lực làm sinh vật Kepler cấp bậc Typhon chậm lại. Tôi không biết đây là năng lực cốt lõi của anh hay chỉ là hình thức biểu hiện, nhưng năng lực này cần rất nhiều năng lượng tiêu hao.”

Lạc Khinh Vân yên lặng nghe, không đáng đánh giá đúng sai.

“Nhưng may mắn của anh sẽ không vĩnh viễn tốt để luôn có thể tìm được ‘ đồ ăn ’ hợp khẩu vị của anh. Tỷ như Indira, Góa Phụ Trắng còn có Phệ Cốt Tán, tôi đánh đố anh ăn không vô cái nào cả.”

Lạc Khinh Vân yên lặng lái máy bay không quay đầu lại,  Đàm Mặc không nhìn ra vẻ mặt anh.

“Cho nên hoa đẹp cũng tàn, kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, tất vẫn có điều sơ thất, anh sẽ cần những người khác.” Đàm Mặc nói.

Họ không vội về thành phố, gió vẫn còn chút thích ý, Đàm Mặc đã đói bụng vô cùng, một tiếng “rột rột ——” cực kì vang dội.

“Cảm ơn.” Lạc Khinh Vân bỗng nhiên nói.

Đàm Mặc nhắm mắt lại, nhíu mày, “Thiệt tình à?”

“Ánh trăng đại biểu cho trái tim tôi.”

“Cút đi, trời gần sáng rồi, trăng từ đâu ra?”

Lạc Khinh Vân lấy ra một chiếc hộp kim loại từ trong túi chiến thuật đưa lại cho Đàm Mặc.

“Cậu có thể lựa chọn dùng hoặc là không cần, loại thuốc giảm đau mới nhất này được cho là gây mất ngủ, mơ màng, đổ mồ hôi ban đêm, rối loạn nhịp tim và khó chịu.”

Đàm Mặc mở mắt, nhận lấy thuốc giảm đau.

Cho nên dược phẩm bên trong đều hỏng cả, Lạc Khinh Vân còn lục lâu như vậy, chính là vì tìm cái thuốc giảm đau này?

Niết trong tay, Đàm Mặc còn có thể cảm giác được lạnh lẽo, nhiệt độ hẳn là không dưới 5 độ C. Đây có lẽ là loại thuốc duy nhất còn lại chưa hỏng.

Không cần lại đi hỏi Lạc Khinh Vân dẫn cậu tới Khu Sinh Thái này để làm gì.

“Mất ngủ, mơ màng, đổ mồ hôi ban đêm, rối loạn nhịp tim và khó chịu? Anh có chắc những tác dụng phụ này không phải là mãn kinh hay tuổi già?”

Ngoài miệng nói như vậy, Đàm Mặc đã mở hộp ra, lấy ra thuốc chích bên trong tiêm vào bắp chân của mình.

Lạc Khinh Vân cười cười, “Cậu mãn kinh cho tôi xem, tôi lập tức chọn người gây giống cho tôi, chúng ta có thể cùng tạo ra một khu sinh thái cực kì mạnh mẽ.”

“Xin hãy đổi giấc mơ nào không liên quan gì đến tôi.”.”

Lúc này, Đàm Mặc chỉ nghĩ ăn bữa ăn khuya. Cậu đói đến mức ngực dán lưng rồi.

Lúc bọn họ trở lại Hôi tháp thành phố Ngân Loan đã là sáng sớm 7 giờ rưỡi.

Phi hành khí mới vừa đậu xuống,người của trung tâm điều hành liền chạy tới.

“Đội trưởng Lạc, Đội phó Đàm —— Cảnh tiên sinh đã biết các anh đi đánh cướp Tập đoàn Thâm Trụ! Chiếc máy bay vận tải kia còn đang được giám sát, quét hình ảnh Đội trưởng Lạc đi vào đều truyền tống đến tổng bộ Tập đoàn Thâm Trụ!”

Đàm Mặc sửng sốt, mở máy liên lại mới phát hiện bên trong có mười mấy cuộc gọi nhỡ, chắc là Lạc Khinh Vân cũng không khá hơn bao nhiêu.

“Đánh cướp? Chúng tôi rõ ràng chỉ là đi dạo, trùng hợp thấy được một cái máy bay vận tải rơi xuống mà thôi. Trời biết là Tập đoàn Thâm Trụ? Hơn nữa Tập đoàn Thâm Trụ cũng phát tin tức nói từ bỏ nó. Sao nào? Còn muốn chiếm hầm cầu không ị phân à?” Đàm Mặc buồn cười nói.

Cậu thiếu ngủ, hơn nữa từ tối hôm qua đến bây giờ cũng không ăn được cái gì cho nên tâm tình cũng thật không tốt.

“Cái này…… Các anh vẫn là đi giải thích với Cảnh tiên sinh một chút đi.”

“Không đi.” Lạc Khinh Vân trả lời đơn giản rõ ràng.

“Không đi?” Người điều phối cảm thấy mình nghe nhầm, đội trưởng Lạc vốn luôn ôn nhu lễ phép, vậy mà lại từ chối Cảnh tiên sinh như thế này?

“Đúng vậy, không đi. Tôi cùng Đội phó Đàm muốn ăn sáng, ăn xong thì buồn ngủ.”

Nói xong Lạc Khinh Vân liền búng tay với Đàm Mặc một cái, ý là ăn cái gì đi, lúc đi ngang qua người điều phối, Lạc Khinh Vân ấn thanh súng ngắm vào trong ngực đối phương, nói: “Phiền cậu trả lại giúp tôi.”

Người điều phối đang cầm súng, ngốc toàn tập.

“Đi chỗ nào ăn?” Vào thang máy, Đàm Mặc hỏi Lạc Khinh Vân.

“Chỗ nào cũng được. Tôi mời cậu.” Lạc Khinh Vân nghiêng mặt cười nhẹ.

“Vậy được, gặp lại chỗ lão Lưu.”

Nói xong Đàm Mặc sải bước lên xe máy, ấn mũ bảo hiểm rồi phóng đi.

Lạc Khinh Vân dừng một chút, thở dài, nhắn cho Ngô Vũ Thanh: [ Gặp lại chỗ lão Lưu là cái gì? ]

Ngô Vũ Thanh nhắn lại cực kì mau: [Một quầy ăn sáng, nơi đó có bánh rán nhân hẹ cùng mì trộn thịt kho là món ưa nhất của Đội phó Đàm. ]

Còn tặng kèm một cái định vị.

Lạc Khinh Vân mở cửa xe, ngồi xuống.

Chờ đến khi anh đến địa chỉ đó mới phát hiện con phố này hơi nhỏ, người cũng khá đông, lái xe vào không được nên phải đậu xe gần đó.

Mà Đàm Mặc đã sớm ngồi bên chiếc bàn gấp của quầy ăn sáng, bắt chéo chân, chống cằm.

Ông chủ đang cầm một chiếc giỏ nhỏ có lót một miếng giấy thấm dầu, giỏ bánh rán nhân hẹ vàng óng thơm phức được ném lên chiếc bàn nhỏ trước mặt  Đàm Mặc  “bộp” một tiếng.

“Sớm nhỉ, Đội phó Đàm.” Lạc Khinh Vân ngồi xuống đối diện Đàm Mặc.

Đàm Mặc vừa mới kẹp bánh rán nhân hẹ vừa định cho vào miệng, Lạc Khinh Vân đối diện liền dùng ngón tay chặn môi trên của Đàm Mặc.

“Làm gì?”

“Nóng đó. Đội phó Đàm muốn bay lên trần nhà sao?” Lạc Khinh Vân liếc mắt, ý bảo Đàm Mặc nhìn xem bánh rán nhân hẹ còn đang nổ bong bóng nhỏ.

Đàm Mặc thả nó lại giỏ nhỏ, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Lạc Khinh Vân anh hẳn không hứng thú với mấy thực phẩm này nhỉ? Chúng nó căn bản không thỏa mãn được yêu cầu năng lược Kepler của anh.”

“Nhưng phần con người trong tôi cần thức ăn để lấp đầy dạ dày.”

Đàm Mặc nhớ tới tối hôm qua Lạc Khinh Vân chạy ra ngoài một chuyến cũng không tìm được gì, ngược lại anh tìm cho cậu ống thuốc giảm đau cuối cùng, thôi thì đối xử thân thiện chút đi.

“Ông chủ, thêm một món mì trộn với nhiều thịt kho hơn nhé!”

“Đội phó Đàm đây là cảm ơn tôi sao?” Lạc Khinh Vân cười hỏi.

“Làm người thì chừa một đường, ngày sau còn dễ gặp nhau.”

Khi ông chủ đặt hai bát mì trước mặt họ, Đàm Mặc tự giác đặt bát mì có nhiều thịt kho hơn trước mặt.

Cậu bắt đầu quấy lên, Lạc Khinh Vân đối diện lại nhấc đũa như đang suy nghĩ cái gì.

“Đội trưởng Lạc, đừng nói anh chưa bao giờ trộn mì chứ?” Đàm Mặc cau mày hỏi.

“Không có.”

“Vậy anh ăn ở nhà hết à?”

“Căng tin Thành trung tâm.”

Đàm Mặc nhớ ra Lạc Khinh Vân là đi theo Lương Ấu Khiết lớn lên, đội trưởng Lương lại thường xuyên làm nhiệm vụ, khẳng định một ngày ba bữa đều phải giải quyết ở căng tin.

“Ồ. Chỉ cần dùng đũa gắp mì lên, chà xát như thế này rồi lật nước sốt từ dưới lên trên. Khi màu sắc gần như giống nhau thì có thể ăn được.” Đàm Mặc kiên nhẫn giảng giải.

“Đội phó Đàm, cậu nói nhiều như vậy không cảm thấy phiền toái sao? Cậu đưa bát kia cho tôi không phải được rồi?” Lạc Khinh Vân hỏi.

Đàm Mặc đương nhiên trả lời: “Đương nhiên không được. Bát của tôi nhiều thịt.”

Lạc Khinh Vân cười nhẹ, cúi đầu ăn món mì đỏ có vệt trắng.

Đàm Mặc răng rắc xuống bụng ba bốn cái bánh rán nhân hẹ, sau đó đại phát từ bi kẹp cái cuối cùng cho Lạc Khinh Vân.

“Cái này tôi không cần.”

“Không, anh cần. Anh ăn thì chốc nữa Cảnh Kính Nhu có thể thả chúng ta ra sớm hơn.”

Khi họ bước ra khỏi con phố nhỏ này, Lạc Khinh Vân thấy trên xe mình xuất hiện một hóa đơn phạt điện tử thực tế ảo, biểu hiện đỗ xe trái quy định.

Đàm Mặc cười ra tiếng, phóng xe máy bỏ đi, “Đội trưởng Lạc, mọi người đều bình đẳng trước luật lệ giao thông!”

Nửa giờ sau, bọn họ cùng nhau đi tới văn phòng Cảnh Kính Nhu.

Sắc mặt anh ta hôm nay không được tốt, trên bàn thậm chí còn không có một chiếc cốc sứ nào cả.

Tác giả có lời muốn nói: Câu hỏi tặng điểm: Bọn họ sẽ làm gì để Cảnh Kính Nhu ngừng kêu bíp bíp bíp?

A phát động mùi rau hẹ công kích

B ăn vạ

C mời ăn cẩu lương

D Tất cả những điều trên