Vượt rào hay không đối với Lạc Khinh Vân mà nói đã không còn ý nghĩa.
Bởi vì sống theo kiểu con người có lẽ càng vất vả hơn đối với anh.
Có đôi khi, trái tim con người còn đáng sợ hơn sinh vật Kepler có nguy cơ cao nhất.
“Vậy tại sao anh lại lao tới cứu tôi?” Đàm Mặc nghiêng mặt, nhìn Lạc Khinh Vân.
Cậu nhớ rõ lúc mình hãm sâu vào ổ trùng Minos nghe giọng Lạc Khinh Vân trong thiết bị liên lạc —— Lạc Khinh Vân có lẽ đã vô số lần luyện tập làm sao để mỉm cười, nhưng nhất định không luyện tập làm sao để giọng nói mình trông thật chân thật.
Lạc Khinh Vân trước mặt yên tĩnh đến mức tựa hồ trống rỗng, giống như điềm báo trước sự hủy diệt.
Đàm Mặc điều hòa hơi thở, vô thức sờ lên thắt lưng của mình, đáng tiếc bên hông cậu không có súng.
“Nhìn xem, cậu cũng muốn giết tôi.” Lạc Khinh Vân dùng một câu trần thuật.
Đàm Mặc vẫn nhìn vào mắt Lạc Khinh Vân, đột nhiên mỉm cười, trong tiếng cười tựa hồ có thứ gì đột nhiên chảy ra.
Cậu ghé sát mặt Lạc Khinh Vân, mở miệng nói: “ Đội trưởng Lạc, xem đến cùng thì anh cũng là con người.”
“Hửm?”
“Bởi vì anh phán đoán như Dương Tuấn —— bởi vì quy tắc giám sát của Hôi Tháp, dung hợp giả và Inspector sẽ luôn ở hai phe đối lập nhau. Khi anh nhìn thấy tôi đang cố lấy súng, anh nghĩ tôi muốn giết anh.”
Đôi mắt Đàm Mặc sáng ngời mà thẳng thắn, bàn tay Lạc Khinh Vân đưa tay ra và nắm lấy tay Đàm Mặc trên thắt lưng, găng tay lạnh lẽo, Đàm Mặc không thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Lạc Khinh Vân tách từng ngón tay của Đàm Mặc ra, sau đó nhấc lên, trong tay Đàm Mặc có một viên kẹo.
“Cũng có thể là tôi muốn đãi cậu một ít kẹo.”
Lạc Khinh Vân cúi đầu rũ mắt, một giây chăm chú trân quý làm Đàm Mặc cảm thấy đối phương muốn hôn vào lòng bàn tay mình.
Ý nghĩ thái quá đó khiến trái tim Đàm Mặc run rẩy, cậu rụt tay lại.
“Anh cho tôi thấy bộ dáng chân thật nhất của mình là muốn tôi sợ hãi sao?” Đàm Mặc lật tay lại, đặt viên kẹo bên cạnh, “Thử đổi hướng đi, hoặc kể một câu chuyện đáng sợ khác.”
Lạc Khinh Vân nghiêng mặt đi, hình như là cười, “Vậy được rồi, tôi đổi cách làm cậu sợ hãi —— cậu biết tại sao trùng Minos không hút khô cậu như những người khác không?”
“Không phải anh nói rồi sao, tôi là phò mã của nó.” Đàm Mặc dựa vào đầu giường sau lưng, dù bận vẫn ung dung nhìn Lạc Khinh Vân.
Lão Thường còn có Giang Xuân Lôi người sau người trước gọi “Phò mã gia” khắp nơi thành truyền thuyết, hiện tại toàn bộ Hôi tháp thành phố Ngân Loan đều cho cậu một biệt danh —— phò mã gia.
“Vậy cậu có biết tại sao nó không chọn người khác mà chọn cậu không?” Lạc Khinh Vân lại hỏi.
“Bởi vì tỷ lệ mỡ của tôi là hoàn mỹ nhất trong những người ở đây.”
Lạc Khinh Vân lắc đầu, “Đây chỉ là khả năng thích ứng của sinh vật Kepler với trái đất. Dù chúng có coi thường con người đến đâu, con người vẫn là sinh vật xuất sắc nhất trên trái đất, có suy nghĩ phức tạp nhất. Theo lý thuyết Lăng Dụ về sinh vật học Kepler – tinh thần thể sinh vật Kepler được gọi là ‘không gian thứ sáu’, chính là không gian tư duy. Chỗ hấp dẫn chúng nó của cậu, là nó.”
Lạc Khinh Vân cách không gõ nhẹ đầu Đàm Mặc.
“Vậy chúng nó hẳn là đi tìm nghiên cứu viên, nhà khoa học, triết học gia, những người nó có thể giao lưu tư duy với chúng đó.”
Lạc Khinh Vân nói quá thái quá, giống như nói rằng thế giới linh hồn tồn tại và con người có thể lên thiên đường sau khi chết.
Nhưng cậu lại mơ hồ cảm thấy Lạc Khinh Vân không lừa cậu.
Suy cho cùng thì Lạc Khinh Vân cũng có được bằng thạc sĩ sinh vật học Kepler, hơn nữa anh là dung hợp giả duy nhất lớn lên ở thành trung tâm, đồng thời cũng là thành viên hiện trường duy nhất sống sót từ căn cứ Linh Hào nguồn gốc của Kepler.
Có lẽ anh còn hiểu biết về sinh vật Kepler hơn bất cứ học giả nào.
“Nếu không thì làm sao cậu có thể dễ dàng bắn trúng sinh vật Kepler như vậy. Như Lý Triết Phong dị hóa Hestia, Chu Tự Bạch cắn nuốt Hồng Vực, còn có Cao Chích vượt rào. Giữa cậu và sinh vật Kepler có một sự hiểu biết ngầm. Cậu đối với những sinh vật Kepler tự cao kia mà nói…… Tựa như tri kỷ, tựa như thiêu thân lao vào lửa……”
Lạc Khinh Vân lần nữa đến gần Đàm Mặc, không gian sáng sủa đầy mùi thuốc khử trùng đang bị lột bỏ, cậu dường như từng chút một rơi vào trong mắt Lạc Khinh Vân.
“Chúng nó đối mặt với cậu, sẽ có một cảm giác muốn mãnh liệt lao tới, cậu là ngọn lửa phù du, niềm vui tột cùng trước cái chết và chúng muốn kết nối với thế giới tinh thần của cậu.”
Đàm Mặc không thể kiềm bản thân không nhìn Lạc Khinh Vân.
Cậu cũng không biết khuôn mặt lạnh băng Lạc Khinh Vân lại có một sức hấp dẫn chết người khác so với nụ cười của anh.
Nó không liên quan gì đến cái gọi là khoái cảm, mà là niềm khao khát không thể nguôi ngoai lao tới và kết nối sâu thẳm trong tâm trí cậu.
“Chúng sẽ lần lượt xuất hiện trước mặt cậu, cám dỗ cậu, ăn mòn cậu. Một mặt chúng muốn tóm lấy cậu nhưng mặt khác chúng sợ phá hủy ngọn lửa soi sáng bóng tối trong tâm trí cậu.”
Giọng nói của Lạc Khinh Vân rung chuyển không khí, khiến dây thần kinh của Đàm Mặc tê dại.
“Ngẫm lại trùng Minos, tại sao nó muốn trăm cay ngàn đắng xây dựng ra thân thể con người? Chính là vì phù hợp thẩm mỹ của cậu, vì dụ dỗ cậu thôi. Thẩm mỹ của sinh vật Kepler là nhất trí, trùng Minos muốn mượn cậu thực hiện khát vọng gây giống đời sau, như vậy thì nhất định còn sẽ có sinh vật Kepler cấp cao hơn nữa mơ ước cậu.”
Lưng Đàm Mặc căng lên, ngay cả hô hấp cũng như bị bóp lấy.
“Cậu hỏi tôi tại sao lại đến cứu cậu…… Đáp án còn không rõ ràng sao?”
Giọng nói Lạc Khinh Vân thực nhẹ, như là sợ khiến Đàm Mặc bừng tỉnh.
Đàm Mặc bỗng nhiên duỗi tay đẩy nhẹ trán Lạc Khinh Vân, “Tôi tin anh mới là lạ.”
Cậu nghĩ sức cậu không thể đẩy được Lạc Khinh Vân nhưng Lạc Khinh Vân lại ngưỡng ra sau, sau đó lại cúi đầu nở nụ cười, một bàn tay bưng kín khuôn mặt.
Đàm Mặc giật giật khóe miệng, “Nếu anh nói thật, thì mấy năm nay tôi gặp những sinh vật Kepler đó, Hestia lại còn có Hồng Vực, hẳn là rất quý trọng tôi, nhưng trên thực tế —— chúng nó luôn muốn mạng tôi.”
“Nhưng một lúc vừa rồi cậu tin đúng không? Bộ dáng cậu cẩn thận tự hỏi thật đáng yêu.” Giọng nói của Lạc Khinh Vân tràn đầy giễu cợt, nụ cười kia cũng không hề giả tạo.
“Điều tôi tin không phải là các sinh vật Kepler yêu tôi mà là tôi quá hấp dẫn.”
Đàm Mặc lười biếng mặt không đỏ tim không đập, đột nhiên, chân cậu hung hăng đạp Lạc Khinh Vân, không hề đoán trước, tốc độ nhanh đến mức ánh mắt nhìn theo không kịp.
Lạc Khinh Vân đang cúi đầu cười nhạt bỗng nhiên giơ tay, tóm lấy mắt cá chân trái của Đàm Mặc, kéo, Đàm Mặc hoàn toàn không đoán được, khuỷu tay không chống ngã xuống trên giường.
Lạc Khinh Vân nghiêng người về phía trước, nheo mắt lại, “Đội phó Đàm báo thù chuyện ở gara sao?”
Anh ngiêng mặt, khoảng cách với nơi Đàm Mặc bị hoa Adela đâm vào không đến một cm.
“Đúng vậy.”
Vết thương thỉnh thoảng sẽ đau khi Đàm Mặc dùng lực vào chân trái, nhưng lần này Đàm Mặc cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được khi máu chảy qua nơi Lạc Khinh Vân đang nắm giữ.
“Cậu không cần sợ tôi, bất kể là tôi ở thế giới bên này, hay là bên kia.” Lạc Khinh Vân nói.
Đàm Mặc sững sờ, cậu không xác định mình đã nghe Lạc Khinh Vân nói gì.
“Anh…… có ý gì?”
“Ý chính là, làm phó đội trưởng của tôi, Inspector của tôi.” Lạc Khinh Vân nói. Vẻ đẹp nguy hiểm và mê hoặc trước đó đã biến mất, Lạc Khinh Vân dường như đã trở về từ một thế giới khác, sức cùng lực kiệt nhìn Đàm Mặc.
Đàm Mặc giơ chân còn lại trực tiếp đá qua, lúc này trúng bả vai Lạc Khinh Vân, nhưng không chút sứt mẻ.
“Tôi đây nhìn giống cục gạch à? Chỗ nào cần thì dọn qua đó? Ban ngày mà mơ thì kêu mộng tưởng hão huyền. Đừng có mơ đẹp quá.”
Đàm Mặc cho rằng Lạc Khinh Vân sẽ nói gì đó, hoặc sẽ cảnh cáo cậu bằng vẻ mặt lạnh lùng vốn có.
Nhưng Lạc Khinh Vân chỉ hiểu rõ gật đầu: “Tôi đã biết.”
Anh đã sớm biết đáp án này, rõ ràng sẽ bị cự tuyệt cũng vẫn cứ muốn hỏi lại một lần, là sự tôn trọng của Lạc Khinh Vân đối với Đàm Mặc đã ẫn nhẫn mọi đau đớn 5 năm trước.
Đàm Mặc không muốn Cao Chích thứ hai xuất hiện trong phạm vi của mình.
Cậu tốn thời gian 5 năm tìm hiểu Cao Chích, hành vi lẫn nhận thức của Cao Chích thậm chí còn có phản ứng bản năng của Cao Chích, hiểu biết tới mức này thì khi Đàm Mặc dùng “Chu Tước” nhắm vào Cao Chích mới có thể nắm chắc gần trăm phần trăm.
Cũng chỉ là “gần” mà thôi.
Đàm Mặc há miệng thở dốc, còn muốn nói gì đó nhưng không biết mở miệng thế nào.
Lạc Khinh Vân đưa tay nhẹ nhàng chặn lại tầm mắt của Đàm Mặc, “Tôi biết.”
Trước mắt Đàm Mặc một mảnh tối đen, trong đầu cậu đều là hình ảnh Dương Tuấn trước khi chết nói thật tất cả với Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc hiểu Dương Tuấn “Nói thật” tất cả đều không phải để tổn thương Lạc Khinh Vân, mà là anh ta thật sự không thể nhìn anh tiếp, cho nên muốn Lạc Khinh Vân hiểu hết thảy chân tướng.
Mà mỗi một câu Lạc Khinh Vân nói “Tôi biết”, không phải bởi vì anh luôn hiểu nhiệm vụ Dương Tuấn ở cạnh mình, mà là anh biết Dương Tuấn “Nói thật” là sự bảo vệ cuối cùng với anh.
nhưng Đàm Mặc vẫn muốn nói ra, bởi vì cậu không giống Lạc Khinh Vân có được Năng lực Kepler, mà ngôn ngữ là phương thức biểu đạt duy nhất của con người.
“sau khi dung hợp giả vượt rào …… thì cái gì cũng không biết. Mà tôi vì……”
“Cậu vì bắn trúng Cao Chích, luôn xem lại từng khoảnh khắc nhìn anh ta trong ống ngắm trong giấc ngủ, mô phỏng góc độ mà cậu muốn bắn anh ta.”
Tiếng nói Lạc Khinh Vân không hề có ý cười, cũng không có một chút ôn hòa trong giọng điệu thẳng thắn giản dị của anh.
Nhưng Đàm Mặc lại thả lỏng không thể hiểu được, tựa như đầu óc căng thẳng bấy lâu nay của cậu có thể….. thả lỏng một chút.
“Cậu đã từng bắn trúng Cao Chích, hết thảy liền kết thúc. Nhưng cho đến giờ này ngày này, cậu vẫn bị mắc kẹt trong khoảnh khắc bóp cò.” Lạc Khinh Vân nói.
“Sao anh biết?”
“Tôi tưởng tượng bản thân thành cậu trước ống ngắm, tưởng tượng nhịp tim của tôi khi bóp cò, tưởng tượng nếu viên đạn không trúng Cao Chích, tôi liền hiểu. Cậu rất mạnh, Đàm Mặc. Trước hai phát súng tuyệt vời đó, cậu chưa bao giờ hoài nghi bản thân cũng chưa từng nghĩ tới ‘ nếu ’. Chỉ là khi hết thảy đều đi qua, cậu lại bị mắc kẹt.”
Đôi mắt Đàm Mặc hơi ướt, cậu không biết đây là tại sao.
Ngô Vũ Thanh làm với cậu mấy năm không phát hiện, Cao Chích không phát hiện, lão Thường cũng không phát hiện, Lạc Khinh Vân cũng hiểu được.
“Anh xem, anh không phải không có đồng cảm, anh cũng có thể……”
“Đàm Mặc, cậu hiểu lầm. Tôi có thể tưởng tượng bản thân thành cậu là bởi vì cậu đáng giá. Không phải ai cũng có thể.” Lạc Khinh Vân nhẹ giọng nói, “Ngủ một lát đi, đội phó Đàm.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ. Anh từ từ đặt chân Đàm Mặc xuống, đôi găng tay đen chặn ánh sáng, như muốn chặn khoảnh khắc trong lòng Đàm Mặc mà cậu không muốn đối mặt.
“Sao anh lại đeo găng tay?” Đàm Mặc cố gắng cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay Lạc Khinh Vân thông qua găng tay, nhưng lại không phát hiện được gì.
“Bí mật.”
“Cho nên……‘ lấy lòng bạn đời ’ quả nhiên là gạt người.” Đàm Mặc lẩm bẩm.
“Tôi không cần lấy lòng bạn đời. Có thể mời cậu tới thế giới của tôi đã là tam sinh hữu hạnh.”
“Xem ra đội trưởng Lạc gần đây lại đi xem phim cẩu huyết……”
Kiên nhẫn của người đàn ông này vượt quá tưởng tượng của Đàm Mặc, anh vẫn duy trì tư thế kia, Đàm Mặc thậm chí nghĩ định giả bộ ngủ chờ đến khi anh bỏ tay ra lại mở to mắt, nhưng cho dù Đàm Mặc cố ý để hơi thở mình dài hơn, Lạc Khinh Vân cũng không rút tay ra.
Đàm Mặc không rõ tại sao bản thân lại muốn phân cao thấp với Lạc Khinh Vân, hoặc là nói Lạc Khinh Vân tại sao muốn chấp nhất với chờ cậu ngủ, nhưng Đàm Mặc cũng có đủ kiên nhẫn, cậu có thể sống sót trong sa mạc mà không cần một giọt nước, trong hoàn cảnh như vậy suốt ngày chờ đợi con mồi, cậu tin tưởng mình nhất định có thể bào mòn tính kiên nhẫn của Lạc Khinh Vân.
Nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua, thậm chí ba bốn giờ trôi qua.
Editor mèo đen: hề quá đi bé ơi, hai người đều hề
Lạc Khinh Vân vẫn đặt tay lên mắt Đàm Mặc, không có chút áp lực nào, duy trì sự tiếp xúc nhẹ. Sự dịu dàng như vậy khiến Đàm Mặc buồn ngủ, nhưng cậu chỉ muốn biết Lạc Khinh Vân có thể kiên trì được bao lâu?
Lạc Khinh Vân ở cạnh chung cư cậu, kỳ thật Lạc Khinh Vân vẫn luôn biết buổi tối thi thoảng cậu sẽ bỗng nhiên bừng tỉnh.
Anh thực sự đã tự mình đi theo cách này… mà không có lý do gì. Một khi bản thân thật sự ngủ rồi thì chắc Lạc Khinh Vân sẽ rời đi chứ?
Đàm Mặc nâng tay nắm ngón tay Lạc Khinh Vân.
Lúc này cửa phòng cách ly mở, có bác sĩ đi vào nói: “Cậu có thể ra, bạn của cậu tới……”
Người đứng ngoài cửa đều trợn tròn mắt.
“Đây là tình huống gì? Đội trưởng Lạc…… anh với đội phó Đàm chúng tôi đang làm cái gì!” Thường Hằng sốt ruột tiến lên.
“Đội trưởng Lạc đang làm chuyện không thể nhìn với đội phó Đàm sao? Không thì sao lại che mắt cậu ấy thế này?” Ngô Vũ Thanh cũng mở miệng.
Phong cách Giang Xuân Lôi không giống người, “Mẹ nó! Đội phó Đàm, CP của anh không phải Cao ba ba sao? Sao tôi lại thấy khác thế này?”
Lạc Khinh Vân rũ mắt nở nụ cười, Lạc Khinh Vân vô cảm khiến Đàm Mặc cảm thấy chân thật lại đeo mặt nạ lên.
Bỗng nhiên tiếp xúc ánh sáng, Đàm Mặc cảm thấy có hơi chói mắt.
Lạc Khinh Vân đã đứng lên, Đàm Mặc biết anh phải đi.
“Mỗi lần tôi cho cậu câu tặng điểm thì đáp án của cậu đều làm tôi thích thú.”
Lạc Khinh Vân nói xong, mấy người Thường Hằng đứng cách đó không xa, không biết có nên đi vào hay không đột nhiên nháy mắt với Đàm Mặc ra hiệu.
——đáp án chính xác cứu anh, tuyển anh, là anh là anh vẫn là anh!
“Tôi lại hỏi cậu một câu thật đơn giản. Nếu đáp án làm tôi thích thì tôi sẽ nói cho cậu —— năng lực cốt lõi của bàn tay tôi.”
Này quả thực chính là một tin tức nổ mạng, không chỉ là Ngô Vũ Thanh trợn tròn mắt, rốt cuộc cho đến ngày nay bí mật dưới bao tay Lạc Khinh Vân còn chưa thể phân tích, hôm nay thế mà vì Đàm Mặc mà muốn…… Tiết lộ?
Đàm Mặc cũng ngây dại.
“Nếu lúc ấy cậu là Inspector của tôi, cậu có bắn tôi khi giá trị Kepler đạt tới 99% không?”
khuôn mặt Lạc Khinh Vân thực bình tĩnh, như thể đây chỉ là một câu hỏi thông thường.
Ngô Vũ Thanh cũng phản ứng lại: “Lạc Khinh Vân là đội trưởng của chúng ta!”
Sự kỳ vọng nồng nhiệt của đồng đội không thể thay đổi được quyết định của Đàm Mặc.
Nhưng Đàm Mặc lại biết Lạc Khinh Vân hỏi vấn đề này rất nghiêm túc.
“Tôi đương nhiên sẽ nổ súng.” Đàm Mặc trả lời.
Thường Hằng ngửa mặt lên trời che lại hai mắt của mình, “Cậu nghiện trả lời câu tặng điểm thành câu đòi mạng sao?”
Ngô Vũ Thanh cũng thở ra một hơi thật dài, “Có thể người toi mạng sau là chúng tôi đó!”
Giang Xuân Lôi bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy…… bí mật vẫn là bí mật?”
Đàm Mặc tựa như không nghe thấy giọng đồng đội, toàn bộ trong phòng từ đầu đến cuối đều chỉ có cậu cùng Lạc Khinh Vân.
“Bắn phát đầu tiên, dùng đạn nổ mạnh.”
Lạc Khinh Vân buồn cười hỏi: “Đây là không định cho tôi chết toàn thây sao?”
“Dùng một viên đạn có độ nổ cao để bắn vào giữa mắt phải và tai phải khi nó ném anh lên trời.”
Đàm Mặc đã nhìn thấy sơ đồ cấu trúc của Typhon khi cậu được huấn luyện ở Hôi Tháp, sau đó nhìn thấy hai bộ xương của Typhon dưới quả trứng trong trí nhớ của Lạc Khinh Vân, điều này càng chứng tỏ phân tích của chính cậu. Bộ phận dễ bị xâm phạm nhất trên cơ thể Typhon là đường nối xương giữa mắt và tai.
“Phát thứ hai dùng đạn thuốc ngưng tụ, xuyên qua các khớp xương bị bom nổ mạnh làm nổ tung và trực tiếp hóa cứng não của nó.”
Lạc Khinh Vân cụp mắt xuống, dùng tay trái nhéo đầu ngón giữa bàn tay phải, chậm rãi kéo chiếc găng tay ra.
Giang Xuân Lôi, Ngô Vũ Thanh ở một bên mở to mắt nhìn bàn tay đó từng chút một nhô ra khỏi chiếc găng tay đen, tim họ đột nhiên dâng lên cổ họng.
“Tôi tự tin sẽ bắn trúng.”
Đàm Mặc không hề dao động nhìn Lạc Khinh Vân.
Cậu tự tin là bởi vì mục tiêu là của cậu là sinh vật Kepler, mà không phải Lạc Khinh Vân.
“Cảm ơn.” Lạc Khinh Vân trả lời, “Đây là câu trả lời dịu dàng nhất sau khi tôi suy nghĩ vô số lần.”
Bàn tay đó đẹp đến không ngờ.
Nó không bị bất kỳ sinh vật Kepler nào cắn, thậm chí còn không có vết sẹo nhỏ nhất.
Nó chưa hề bị đốt cháy, nó trắng nõn và mảnh khảnh, tao nhã đến mức dường như được thời gian chạm khắc cẩn thận, phủ đầy bụi bặm và cất chứa rất lâu, chỉ để chạm vào Đàm Mặc vào lúc này.
Hơi thở ngừng lại, nhịp tim rút dần.
Đàm Mặc có ảo giác rằng mình đang được cẩn thận tiếp cận, cậu nâng người lên, ngẩng đầu nhìn Lạc Khinh Vân.
Ngón tay của Lạc Khinh Vân chạm vào lông mày của Đàm Mặc.
Tất cả các dây thần kinh cảm giác dường như chảy ngược lại từ mọi hướng vào lúc đó, sau đó một cảm giác ấm áp chạy khắp cơ thể, mọi tế bào dường như được xoa dịu bởi một loại sức mạnh nào đó.
Chính cậu cũng không biết mình vươn tay, nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo Lạc Khinh Vân.
Cho dù không nhìn mặt Lạc Khinh Vân, nhưng hương vị của người này, nhiệt độ cơ thể và sự đụng chạm của anh đều giống như im lặng lưu giữ.
Cùng với lòng cảm ơn.
Cậu nghe thấy giọng nói từ một thế giới khác, đầy hoang tưởng và cuồng tín, lý trí và điềm tĩnh, lộng lẫy như thiên hà rộng lớn, nhưng tối tăm đến mức không nhìn thấy ánh sáng, ôn hòa và mạnh mẽ song hành với nhau.
Tôi từng muốn chạm vào em, sở hữu em, thậm chí chinh phục em, hòa nhập em vào thế giới của tôi, nhưng bây giờ tôi nguyện ý đưa em trở lại bờ bên kia.
Khi tay Lạc Khinh Vân rời đi, thế giới đóng băng vô tận trong nháy mắt mở rộng và trở lại trạng thái ban đầu, những cảm xúc cực kỳ mâu thuẫn nhưng đối kháng lẫn nhau biến mất, trán Đàm Mặc áp vào lồng ngực Lạc Khinh Vân, thở mạnh.
“Đây là lần cuối tôi hù dọa cậu, đội phó Đàm —— đây là cảm giác bị sinh vật Kepler khóa lại…… rất đáng sợ, nhưng rất nghiện.” Lạc Khinh Vân trả lời.
Đàm Mặc vừa định muốn nói tôi cũng không cảm thấy đáng sợ, Lạc Khinh Vân lại đứng lên, rời khỏi phòng bệnh.
“Ngủ ngon, đội phó Đàm.”
Trong tay Lạc Khinh Vân cầm viên kẹo Đàm Mặc nói muốn mời anh ăn.
Lúc này mấy người Thường Hằng xông tới.
Thường Hằng lần đầu tiên bộc lộ ra thuộc tính truy tri thức: “Mau nói mau nói! Tay Lạc Khinh Vân rốt cuộc có năng lực gì!”
Ngay cả Ngô Vũ Thanh cũng nhịn không được hỏi: “Mau nói đi, tại sao phải mang bao tay?”
“Anh ta chạm vào anh một chút là cả người anh đều choáng váng, anh liền nhìn anh ta như thể thiểu năng trí tuệ ấy!”
“Cậu mới thiểu năng trí tuệ!” Đàm Mặc cho Giang Xuân Lôi một ánh mắt trợn trắng.
“Anh ta tiến hành công kích tinh thần với anh hả? Như là công năng ngăn cản hô hấp linh tinh?” Giang Xuân Lôi tò mò vô cùng.
Đàm Mặc chôn đầu vào đầu gối, tay che lên ót, trong đầu vẫn cứ là một câu “ngủ ngon” của Lạc Khinh Vân.
Hiện tại là ban ngày, Lạc Khinh Vân nói “Ngủ ngon” nghĩa là hy vọng Đàm Mặc bình an đi ra khỏi phát súng đó.
“Các cậu đừng hỏi. Sau này làm đội trưởng các cậu thì từ từ biết. Nếu cái gì cũng biết trong miệng người khác thì không còn muốn tự đi tìm hiểu nữa đâu.”
Cho dù Lạc Khinh Vân không giải thích lực lượng kia rốt cuộc là cái gì, nhưng trong lòng Đàm Mặc hiện lên một ý tưởng.
Chẳng phải sống thật với người khác là một loại lấy lòng sao?
Giang Xuân Lôi còn có Ngô Vũ Thanh đang bàn luận tay Lạc Khinh Vân, các loại tư tưởng bay bổng, ý cuối biến đá thành vàng cũng đem ra.
Đàm Mặc bất đắc dĩ mà thở dài: “Ngừng —— ngừng —— có thời gian nói này đó không bằng nói cho tôi kết quả điều tra KTV trùng Minos!”
Rốt cuộc trùng Minos tiến vào thành phố Ngân Loan thế nào?
Có một chỗ bị cảm nhiễm có nghĩa là có cái thứ hai, cái thứ ba! Phải khẩn cấp kiểm tra cả thành phố, này rốt cuộc là trùng triều hay chỉ là cảm nhiễm phạm vi nhỏ, nếu toàn thành phố Ngân Loan luân hãm thì……
Ngô Vũ Thanh cúi đầu ấn bả vai Đàm Mặc nói: “Đừng khẩn trương. Nghe tôi nói……kết quả điều tra trùng Minos đã có. Là bởi vì hàng mẫu buôn bán sinh vật Kepler phi pháp tuồn ra.”
“Cái gì? Thế mà còn có người buôn bán hàng mẫu sinh vật Kepler? Thật muốn cạy đầu bọn người kia ra coi bên trong có đồ quỷ gì kí sinh trỏng.” Đàm Mặc hết chỗ nói rồi.
Ngô Vũ Thanh thở dài, “Chúng ta ở tiền tuyến liều mạng nhưng luôn có người ở phía sau coi đồ nguy hiểm thành cơ hội kinh doanh.”
Các cơ quan nghiên cứu chính thức sẽ thu thập mẫu sinh vật Kepler để nghiên cứu, phương pháp thu thập là sử dụng hóa chất để đông đặc chúng.
Thành phố Vĩnh Hà cùng thành phố Ngân Loan tiếp giáp, được coi là nơi phát triển thương mại giữa các thành phố biên giới. Trước đây du lịch ở Khu sinh thái Kepler cấp thấp được đẩy mạnh nhưng khi khu sinh thái phát triển, đoàn du lịch hàng trăm người gần như bị mắc kẹt bên trong không thể thoát ra ngoài. Điều này không hề khiến các doanh nhân thành phố Vĩnh Hà kính sợ sinh vật Kepler, ngược lại, họ lặng lẽ đánh cắp mẫu sinh vật Kepler từ các cơ quan nghiên cứu như côn trùng, hoa và các sinh vật dung hợp gen khác rồi phong ấn chúng trong tinh thể nhân tạo làm thành đồ trang trí và thậm chí cả đồ trang sức đắt tiền.
Sau khi Hôi tháp thành phố Vĩnh Hà phát hiện đã nghiêm khắc đả kích loại thương phẩm này, nhưng trong đó vẫn có không ít chảy vào các thành phố xung quanh.
Người quản lý KTV trực ngày hôm đó đeo một chiếc vòng cổ pha lê có con sâu Minos bên trong. Theo video giám sát, chiếc vòng cổ của người quản lý bị vỡ và tinh thể nhân tạo rơi xuống đất, sau đó được robot quét dọn sạch sẽ. Máy nghiền bên trong máy đã làm vỡ tinh thể, còn trùng Minos bên trong đã trốn thoát thành công và lây nhiễm các loài bọ khác trong tòa nhà như gián, kiến, v.v., tạo thành một khu sinh thái Kepler nhỏ.
Khi khu sinh thái này tiếp tục mở rộng và phát triển, chúng dần coi con người là nguồn dinh dưỡng, còn những vị khách ca hát trở thành thức ăn cho Minos, trong đó có cả người quản lý đang trực.
Khi có đủ thức ăn, quá trình tiến hóa của nó sẽ được nâng cấp và nhu cầu giao phối sẽ xuất hiện.
“Nhưng vấn đề là trùng Minos yêu cầu ngẫu nhiên, vậy tìm sâu khác đi! Sao lại tìm tới con người?” Đàm Mặc nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Cậu đừng quên, Sinh vật Kepler không phải sinh vật bình thường mà là thể sinh mệnh có trí tuệ, có nghĩa là chúng giỏi học tập. Theo đuổi bạn đời con người tất nhiên phải học con người.” Ngô Vũ Thanh giải thích.
“Ha? Học thế nào?” Đàm Mặc hỏi.
“Tới tới tới, đã đến lúc mở ra cánh cửa đến một thế giới mới rồi.”
Giang Xuân Lôi lấy đoạn video từ phòng trực KTV ra: “Đội phó Đàm, anh thấy đấy, người quản lý trực này say sưa xem phim truyền hình hoặc đọc tiểu thuyết trong ca đêm. Mà chiếc vòng cổ con sâu Minos mà anh ta đang đeo treo trước ngực thì không phải là sâu bên trong cũng cùng xem sao? Đây không phải là học tập sao? Nhân tiện…”
Đàm Mặc đợi nửa ngày cũng không nghe Giang Xuân Lôi nói câu tiếp theo, có hơi phiền, xách gối đầu ném vào mặt Giang Xuân Lôi: “Cậu là thái giám sao? Kể chuyện mà còn không có ‘ phía dưới ’!”
Giang Xuân Lôi nghẹn ngào nói, “Bộ phim ‘hành động’ mà người quản lý trực ban này xem nhiều nhất chính là ‘Tình yêu kỳ diệu trên biển’, kể về câu chuyện của một ngư dân cực kỳ xấu xí, bụng phệ đầu trọc vô tình đi câu cá ở biển. Bắt được một nàng tiên cá thanh tao và duyên dáng…và anh biết đấy…”
“Sau đó bọn họ yêu nhau?” Đàm Mặc nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, cũng may là cậu không thích xem phim đen, nếu không sẽ thật cay mắt.
“Này… đúng thật là dữ dội, thuyền bị lật úp…”
Đàm Mặc lắc lắc tay: “Ngừng ngừng, tôi không có hứng thú với câu chuyện về ngư dân hói đầu và nàng tiên cá. Nói thẳng cho tôi biết, con sâu Minos đó đã học được gì từ bộ phim này?”
“Đội phó Đàm, cậu nhìn rõ ràng, nhân ngư này giống ai?” Giang Xuân Lôi phóng to bộ phim cho Đàm Mặc xem.
“A ha?” Đàm Mặc cả kinh thiếu chút nữa té xuống giường.
Khuôn mặt và tư thế của nàng tiên cá gần như giống hệt cô gái được hình thành từ sâu Minos.
“Đội phó, cậu biết sau khi bộ phim này nổi lên biệt danh của cậu đã được thăng cấp chưa?” Thường Hằng nghẹn cười.
“Không cần phải nói, tôi không muốn biết.”
“Nhưng tôi cực kì muốn nói.” Thường Hằng vỗ vỗ vai Đàm Mặc nói, “Phò mã của công chúa nhân ngư.”
Đàm Mặc sửng sốt, thế mà hít một hơi: “Hù chết bảo bảo! Tôi còn tưởng biệt danh của tôi biến thành ‘ người đánh cá hói đầu, bụng bia dầu mỡ ’ chứ! Mấy người nhìn tôi này, nhìn tôi này! Có điểm nào giống người đánh cá trong phim không? Nếu sâu Minos học theo bộ phim đó thật thì cũng phải nên yêu người giống thế chứ!”
Mấy người Ngô Vũ Thanh cười không nhịn được, trăm triệu lần không nghĩ tới Đàm Mặc lại để ý điểm này.
“Trở lại chuyện chính, hiện tại trung tâm chỉ huy Hôi Tháp rất lo lắng về tình huống này. Phải biết rằng cho dù mẫu vật bị rò rỉ ra ngoài, thậm chí là hạt giống cấp thấp, thì cũng có thể lây nhiễm sang toàn bộ thành phố.”
Trò chuyện lâu như vậy, Đàm Mặc vừa dọn đồ vừa nghe họ nói tình huống hiện tại.
Số lượng đội an ninh tuần tra hàng ngày đã tăng gấp ba, và các nhà điều tra đang tiến hành lấy mẫu và phân tích hầu như suốt ngày đêm tại nhiều địa điểm khác nhau trong thành phố bị nghi ngờ là nơi xảy ra hiện tượng Kepler, thậm chí kỳ nghỉ của đội thứ hai cũng đã bị hủy bỏ.
“Kỳ nghỉ dài ngày của tôi còn được tính không?” Đàm Mặc hỏi.
“Mẹ nó, các anh em đều phải làm liên tục, cậu lại chỉ nhớ thương ngày nghỉ?” Thường Hằng hung hăng kéo Đàm Mặc đi.
“Dù sao các cậu về sau đi theo Lạc Khinh Vân lăn lộn, không có chuyện lớn thì chẳng động tới các cậu. An tâm ở phòng trực ban xem phim là xong.” Đàm Mặc xách túi ra khỏi phòng cách ly, “Đi thôi, dẫn tôi đi thăm lão Cao. Hiện tại tình huống anh ấy thế nào?”
“Cũng không tệ lắm…… lúc trước dự tính anh ấy có thể sống sáu đến tám năm, lần này anh ấy cưỡng bức sử dụng năng lực của mình trong KTV, kích thích thành phần anti kepler trong cơ thể, khiến hoạt động của tế bào lại giảm… có thể sẽ khiến anh ấy sống ít hơn ba tháng.” Ngô Vũ Thanh trả lời.
“Ồ…… tôi sẽ đối tốt với anh ấy.” Đàm Mặc thực nghiêm túc nói.
“Cậu đừng làm vẻ mặt lãng tử quay đầu ghê tởm đó, đội trưởng Cao sẽ không tin tưởng cậu.” Ngô Vũ Thanh tức giận nói.
Đàm Mặc vác túi, người đội hai đều đi thăm đội trưởng Cao.
Tới ngoài cửa, mấy người Đàm Mặc không ngờ là trong phòng bệnh đội trưởng Cao lại có không ít khách thăm, vô cùng náo nhiệt.
Là An Hiếu Hòa, Sở Dư còn có Trang Kính, thế trận không nhỏ, lại có hoa tươi lại có trái cây còn có đồ dinh dưỡng cao cấp, so với hồi Cao Chích nằm viện Đàm Mặc tặng chocolate tặng hoa, có thể nói là thành ý tràn đầy.
Sở Dư ngồi bên giường bệnh vừa gọt trái cây cho Cao Chích vừa trò chuyện: “Đội trưởng Cao, nhiều người nói kỹ năng cận chiến của đội phó Đàm kém, nhưng lần này chúng tôi đã học được một bài học … Thật tuyệt vời luôn đó. “
Bị Đàm Mặc hạ gục, Trang Kính đến nay còn rất buồn bực: “Dứt khoát lưu loát, phán đoán chuẩn xác, đến nay tôi vẫn không rõ thân thủ không tốt của đội phó Đàm là ai đồn ra?”
Cao Chích nói với giọng lạnh lùng và khách quan thường ngày: “Đó là bởi vì các đội trưởng dã chiến thường cùng cậu ấy huấn luyện cận chiến. Mọi người nghe mãi cậu ấy ở phòng huấn luyện bị ngược đến kêu cha gọi mẹ nên cho rằng cậu ấy cận chiến rất kém cỏi.”
“Nhưng đội trưởng Lạc cũng đánh giá như vậy mà.” An Hiếu Hòa nghiêm túc hỏi.
Cao Chích nghiêng mặt nhìn An Hiếu Hòa, không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt anh như thể hoài nghi chỉ số thông minh của An Hiếu Hòa, “Bởi vì đội trưởng Lạc các cậu là dung hợp giả cấp bậc rất cao. Thể lực và phản ứng đều không thể so sánh với người thường.”
“Này là qua sông voi nói sông rất cạn, nhưng kiến nhỏ qua sông thì chết đuối vậy.” Sở Dư đưa mâm đựng trái cây đến bàn nhỏ trước mặt Cao Chích.
“Nhưng mà tài thiện xạ của đội phó Đàm thật sự chuẩn! Lúc cậu ấy tốt nghiệp từ Hôi Tháp đã lợi hại như vậy sao?” An Hiếu Hòa tò mò hỏi.
Vấn đề này không chỉ có người đội một hứng thú, ngay cả mấy người Ngô Vũ Thanh ở ngoài cửa cũng rất tò mò.
Đàm Mặc lại cảm thấy thật nhàm chán, bọn họ không phải đến thăm Cao Chích sao? Sao cậu lại thành trung tâm đề tài rồi.
Vừa định muốn ho khan một tiếng tạo độ tồn tại, miệng Đàm Mặc đã bị Giang Xuân Lôi bịt kín, Đàm Mặc phát hiện Ngô Vũ Thanh còn có Thường Hằng cũng rất hứng thú với đề tài này —— Cao Chích đánh giá Đàm Mặc mới tốt nghiệp từ Hôi Tháp thế nào?
Cao Chích cười nhạt, “Thật ra tôi cũng không biết Đàm Mặc có lợi hại không. Bởi vì cậu ấy huấn luyện ở Hôi tháp thành phố Bắc Thần.”
“Hôi Tháp Bắc Thần? Không có khả năng mà!” An Hiếu Hòa hoàn toàn không tin, ngay cả Sở Dư cùng Trang Kính cũng lộ ra vẻ mặt hoài nghi.
“Tại sao không có khả năng?” Cao Chích hỏi lại.
“Bởi vì Đội trưởng Lạc chính là đội trưởng đội hiện trường thành phố Bắc Thần mà! Inspector như đội phó Đàm, cho dù là mới tốt nghiệp từ Hôi Tháp cũng khẳng định xuất sắc, Đội trưởng Lạc được xưng ‘ máy thu hoạch tinh anh’, sao có thể mặc kệ Đội phó Đàm tới Thành phố Ngân Loan?” An Hiếu Hòa nói.
Sở Dư cùng Trang Kính cũng tỏ vẻ tán đồng.
Cao Chích cũng không trả lời vấn đề này, mà cao giọng nói: “Tôi biết các cậu ở bên ngoài, còn không tiến vào?”
Đàm Mặc vỗ vỗ tay Giang Xuân Lôi, lại che trong chốc lát, Đàm Mặc bản thân sắp phải lãnh cơm hộp.
Cậu đút túi, cười đi đến: “Lão Cao, tinh thần không tồi nhỉ. Mấy ngày nay tôi cách ly vì anh mà không thể sống yên, anh lại hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt nhỉ.”
Nói xong cậu ngồi xuống mép giường Cao Chích cái rầm.
Ngô Vũ Thanh, Thường Hằng còn có Giang Xuân Lôi vội đi vào chào hỏi Cao Chích.
“ Đội trưởng Cao sống lâu trăm tuổi!” Thường Hằng cao giọng nói.
“Đội trưởng Cao nghĩa bạc vân thiên!” Ngô Vũ Thanh tùy ý.
“Cao…… Đội trưởng Cao …… Vạn thọ vô cương!” Đến phiên Giang Xuân Lôi thì kẹt, nghĩ nữa ngày mới ra.
Cao Chích lắc lắc tay: “Được được, hôm nay không phải ngày sinh nhật của tôi. Cảm ơn các cậu đều tới thăm.”
An Hiếu Hòa còn đắm chìm vấn đề lúc trước, thấy Đàm Mặc tới càng muốn truy hỏi kỹ càng.
“Đội phó Đàm, cậu tốt nghiệp từ Hôi Tháp Bắc Thần mà không đối mặt đánh giá của Đội trưởng Lạc sao?”