Chỉ còn những tháng vui vẻ hạnh phúc và... bá đạo. :)))
Phụ chap 1. Lễ cưới
Trời ơi, đây có phải tâm lí của một cô dâu không hả? Sao... tim tôi... đau... chẳng đau tẹo nào. +_+ Không một chút lo sợ hay hồi hộp chi sất.
Người ta nói có cái triệu chứng gọi là "tâm lí hoang mang trước hôn nhân". Nhiều cô dâu đã chạy trốn trong lễ cưới chỉ vì lo sợ việc kết hôn và sống đời sống hôn nhân. Nhưng sao tôi thì thấy vô tư quá chừng. Ờ thì đó là tính cách của tôi nhưng mà...nó cứ kì lạ kiểu đếch gì ấy!
-Sao em có vẻ lo lắng vậy hả?
Anh ấy lại còn hỏi thế chứ? =_=
-Đùa, em cũng muốn lo lắng lắm đây.
-Thì em đang lo lắng đấy thấy chưa?
-Cho xin đi, em đang lo lắng tại sao mình lại không có chút lo lắng gì hết á!
-Thế hả? ^-^ Em có biết lí do tại sao không vợ ngố?
Cái gì??? Vợ ngố ấy hả??? Anh ăn phải gan ngỗng sao?
Tôi nhăn mặt hỏi.
-Tại sao?
-Vì em muốn lấy anh quá đến nỗi chỉ thấy háo hức và vui sướng thì sao có thể lo lắng trước hôn nhân được chứ? Có ai lo lắng khi ham muốn quá lớn lao không?
Tôi kinh ngạc trước khả năng phân tích tâm lí của tiểu Linh.
-Anh đi theo tâm lí cũng được đấy.
-Để mà sạt nghiệp à?
-Sao?
-Tâm lí em đơn giản còn đoán được chứ người khác anh đoán sao, bằng niềm tin à?
-Ừ, niềm tin của anh không đáng một xu cơ mà, sao có thể lấy nó mang ra mà kiếm tiền được.
-Này cô kia...
Tiểu Linh cau có đang định xông tới xử gọn tôi thì may quá có quân đến cứu cánh.
-Kìa, hai người chuẩn bị làm vợ chồng sống cùng nhau đến nơi rồi mà còn không nhịn nổi thêm chút nữa mà tách nhau ra được hả?
Cả lũ bạn của tôi cùng tiểu Linh ùa tới mở lời chòng ghẹo, làm tôi khó xử quá. Tất cả là vì tiểu Linh không sao tách ra khỏi tôi được. Lúc nào cũng chỉ muốn được ở bên cạnh nhìn ngắm cô vợ tương lai xinh đẹp của mình mà thôi. =]]
-Xin mời chú rể ra ngoài!
-Này... vợ tôi mà...
-Vợ gì, còn chưa cưới.
Tôi lè lưỡi hùa theo đám bạn chọc lại tiểu Linh, nhìn cái mặt khó coi của anh ấy đến là vui mắt mà. ^-^
Sau rồi tôi mới phát hiện ra chống đối lại người tương lai cùng hội cùng thuyền với mình thì chuốc lấy tai họa thế nào. Mọi người giờ không còn ai để chọc ngoáy nữa quay ra chế nhạo tôi, nhất là mấy thằng con trai.
-Em biết là thể nào cũng có ngày này mà, anh Dương mặc váy cưới tụi bay ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!!!!!
=_=
Cảm giác nhục nhã vô cùng, các bạn có biết được cảm giác của một tomboy khi bị bạn bè trêu chọc lúc biết mình có bạn trai, rồi sau đó thì mặc áo cưới là nhục nhã và đau đớn đến thế nào không? T^T
Tôi cố lấy đau thương làm nền móng cho sự mạnh mẽ vươn lên bình tĩnh.
-Ai cũng nhìn thấy rồi không cần chú mày phải lớn mõm thế đâu.
-Có cô dâu nào được mọi người gọi là anh và miệng thì không ngừng tuôn ra những lời tục tĩu thô lỗ không nhỉ?
-Có, là bố mày đây cưng!
-OK, em chịu thua thím Dương! ^o^
- >"<
Mày được lắm, trong ngày vui của anh mà còn dám mở lời phá game thế này đây. Ức chế!!! >"<
-Ai hứa là sau này nhất định sẽ lấy bọn em nhỉ?
Lũ nhóc bắt đầu trò mè nheo đậm chất đàn bà. Tôi gãi gãi tai rồi cười khẩy.
-Lời con trai lại là con trai lăng nhăng mà tụi bay tin được sao? Đúng là ngu ngốc nhất trên đời!
Ít ra tụi nó cũng biết hôm nay là ngày của ai mà không dám ăn thua với tôi nữa. Biết thế là tốt! Khà khà!
-Beautiful bride!!! Từ cái hồi mới nhìn thấy cậu tớ đã thấy thích cậu lắm rồi đấy. Tiếc thật mà!
Là một giọng nói khá quen nhưng tôi lại không nhận ra nổi là ai.
Nhìn cái mặt lạ hoắc tôi mới ớ ra.
-Là Jason tiểu Phong phải không?
-Oh yes, excellent!!!
-Người Việt à? Sao bắn tiếng anh hoài vậy?
Một tên nhóc lên tiếng cằn nhằn. Cả tôi và tiểu Phong đều cười. Rồi tôi giải thích luôn.
-Phải nói là người ngoại quốc sao bắn tiếng Việt hoài vậy mới đúng. ^-^
Nhìn thấy Jason tôi mới kinh ngạc vì vẻ đẹp trai đậm chất Hàn Quốc của cậu ấy, người Singapore mà cũng giống Hàn Quốc ghê á! Cậu ấy nói thích tôi, sao tôi ngu thế nhể, để lỡ mất một hotboy ngoại quốc thế này. Biết thế ngày đó tiểu Linh kiên quyết đẩy tôi đi tôi đã đi theo tiểu Phong luôn cho rồi. Hứ! Đùa thôi! ^_^ Tôi yêu tiểu Linh vẫn là nhất, đến giờ vẫn còn yêu nhiều thật nhiều.
Tụi bạn tôi lại xì xèo.
-Anh Dương toàn quen hotboy không à, ghét thật, chả giới thiệu anh em gì hết!
Tôi vẫn cười.
-Quen qua điện thoại thôi, bạn bên Sing của tiểu Linh nhà anh đấy!
-Nói tiếng Việt giỏi thật!
Nói đến tiếng Việt lại thấy có chút bực vì bị lừa ba năm lận. >_<
-Ôi trời, em xin lỗi, kẹt xe ghê quá!
Giọng ku Tài vang lên mà cả lũ chúng tôi chả thấy người đâu hết. =_= Cái tính chưa thấy người đã thấy tiếng thật không sao thay đổi được, ai thèm yêu cái người này đây? = ="
-Xin lỗi mọi người nha, tớ...áaaaaa!!!
Cả cái tính lộp chà lộp chộp đó nữa. -____- Tôi vội vàng đứng ngay dậy, nhưng còn chưa kịp thực hiện kế hoạch anh hùng cứu mĩ nhân lần cuối cùng trong đời thì đã nhanh chóng có một cơn gió rất nhẹ từ đâu vô tình thổi đến nẫng tay trên của tôi. Cơn gió rất dịu rất khẽ đó đã êm ái đỡ lấy con nhỏ ngốc nghếch bộp chộp kia. Tôi thoáng nhìn thấy viễn cảnh của một hạnh phúc. Viễn cảnh nhưng lại rất gần rất thật. ^_^
-You OK?
-Tôi...
Sao anh ấy đẹp trai thế? Tôi dám cá con nhỏ đang tự nói thầm trong lòng mình như thế. Hoặc không thì cũng là...ôi, anh ấy đẹp trai vã.i~! -___-
Hôm nay là một ngày vô cùng vui!
Trong trang phục tuyệt đẹp của ngày cưới chúng tôi đúng là một cặp đôi đẹp và hạnh phúc nhất trên thế gian này.
-Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!
Khỏi nói chúng tôi cũng sẽ làm mà. ^-^ Đùa thôi, cũng có chút ngại mà. Hí hí!! Ngại đếch gì đâu, giả bộ ấy mà.
-Muốn nụ hôn kiểu gì đây mọi người?
-Nụ hôn Pháp năm phút!
-Nè, làm gì hại người ta vậy, mười phút đi! ^-^
Lũ... mất dạy... hơn cả tôi! +_+
Tiểu Linh quay sang tôi.
-Em muốn sao đây vợ ngố? ^-^
-Lại vợ ngố, em đã nói là...
Sau đó thì tiếng ầm ĩ vang lên, rồi dần dần lại chẳng nghe thấy gì nữa. Tôi dịu dàng cắn nhẹ vào môi tiểu Linh để trừng phạt anh ấy cái tội dám ngắt lời tôi theo cái kiểu đê tiện đó. Nhưng vô ích thôi, càng cắn nhẹ lại càng kích thích anh ấy hơn, tôi buộc mình phải chịu tội trong vòng năm phút... thiên đường.
-Anh đến hơi muộn.
-Nói thật nhé, thực ra anh không cần đến
cũng được.
Tiểu Nam kia nhăn nhó như khỉ cắn nhầm phải ớt. Giờ thì anh ta được nâng cấp làm khỉ rồi, chó đã là chuyện của ngày xưa. ^-^ Cảm ơn tôi đi!
-Hôm nay em rất đẹp!
-Đó phải là câu tôi nói với vợ tôi!
Tiểu Linh xuất hiện và lại bày vẽ ra bộ mặt ghen tuông. Cả tôi và tiểu Nam đều cười. Anh ấy không quan tâm và ôm lấy vai tôi kéo đi.
-À mà Dương Việt Linh...
-Sao?
Anh ấy thật bất lịch sự, đối xử với khách thế đấy, công tư phân biệt đi chứ.
-Anh giờ ko phải là gay nữa thật sao? Nhờ người yêu cũ của tôi giúp phải khôg?
-Này thằng kia, thích ăn nói vớ vẩn không hả?
-Tiểu Linh, đừng nóng!
Tôi cười cười và giữ lấy tay tiểu Linh, dạo này chỉ số nóng nảy của anh ấy tăng rất mạnh, nhất là những khi tôi nói chuyện với những người đàn ông con trai khác. ^-^
-Mà anh không đi cùng người yêu tới sao?
Tiểu Linh nói giọng mỉa mai. Lập tức tiểu Nam cứng mặt, không sao biểu hiện gì được nữa. Bao nhiêu năm mà tên tiểu Nam vẫn chưa có nổi một mống người yêu. Không biết mấy năm trước nói với tôi có người yêu mới là con nhỏ nào nữa. Haha!
Tôi phải cảnh tỉnh lại hai thằng nhóc trẻ con này mới được.
-Đừng cãi nhau nữa, thật là... lớn cả rồi...
-Tại ai hả?
-Tại ai? Tại em á?
-Chứ còn tại ai?
-Này, đừng tưởng cưới rồi thì có thể làm gì em thì làm nhé! Còn chưa đăng kí đâu nha, có tin em...
-Có tin anh hôn chết em giờ không?
-Bố thách!
-Không phải thách!
Rồi tiểu Linh ôm lấy eo tôi và rồi thì...
-Hai người này cho người khác chút lịch sự đi. =_=
Tôi ngượng ngùng quay mặt đi, xấu hổ chết thôi, người ta lại nghĩ tôi đây biến thái lắm trong khi sự thật có phải thế đâu, giờ tôi rất là "chong xáng" á! Hứ!
-Tiểu Dương, còn đứng đó à, đi ném hoa cưới tạo phúc đi chứ!
Tiểu Mai kéo tay tôi và lôi đi. Ừ thì vẫn còn rất nhiều kẻ độc thân cần được nhận hoa cưới may mắn của Vũ Bảo Dương hạnh phúc nhất thế gian này mà.
Trong ngày cưới vui vẻ và tràn đầy không khí ấm áp, chỉ có những nụ cười hạnh phúc mãn nguyện cùng những câu bông đùa và cử chỉ thân mật yêu thương.
Có ai đó đã được nhìn thấy về một viễn cảnh hạnh phúc rất gần trong tương lai tay đang ngượng ngùng cầm bó hoa cưới may mắn nhận được.
Có ai đó dáng người rất đẹp, rất bắt mắt đang đứng một chỗ và không ngừng đưa ánh mắt về phía bó hoa cưới tươi tỉnh và chủ nhân của nó.
Viễn cảnh thực sự rất gần, rất thật.
Và có một đôi nào đó cứ nắm tay nhau hoài, đầy hi vọng, đầy vui sướng sau những quãng thời gian dài đau khổ và dằn vặt day dứt.
Ngày cưới... luôn là ngày hạnh phúc.
Nắng rạng ngời hiển hiện trên gương mặt mừng vui của từng người...