Anh Ấy Là Gay! Và Tôi Sẽ Là Les

Chương 95: Happy ending!




Huhu, hàng về hàng về... *chấm nước mắt* T^T



Chap 95. Happy ending!


-Chính vì yêu anh nhiều như thế nên em mới không thể làm theo ý anh được. Cách yêu của em là không làm cả hai phải đau khổ.


Luyên thuyên vớ vẩn rồi. =_=


Tôi đã cố tình chọn cách lừa bạn dối bè, không thể để Jason đi tiễn tôi ngày trở về chính vì không muốn phải giáp mặt với cô gái này mà thêm phần đau khổ, thế mà kết quả vẫn cứ oan gia ngõ hẹp, không thể nào mà tránh nổi.


Số mệnh còn có thể chống lại chứ ý thích của cô gái này thì có chống lại bằng giời. = ="


-Giờ em chỉ cần nghe một câu trả lời của anh thôi, chỉ cần anh thật lòng và thành tâm trả lời em thì em hứa sẽ làm theo ý anh vô điều kiện mà không kì kèo thêm bất cứ điều gì.


Ôi, được thế thì còn gì bằng.


-Anh phải hoàn toàn thật lòng, nghe không?

-Đừng nhiều lời nữa, tôi còn phải về thăm nhà.

-Anh có yêu em không?


Hỏi cái ngu ngốc gì vậy?


-Yêu hay không không quan trọng...

-Em không cần câu trả lời đó, chỉ cần anh nói có hay không?

-Tôi...

-Phải hoàn toàn thật lòng, không được phép dối trá dù chỉ là một từ, nếu không trả lời thật lòng thì em sẽ...

-Sẽ làm gì?


Nở nụ cười ức chế quen thuộc mà sau năm năm vẫn không thể mất đi +_+ đồng thời tiến thêm một bước nữa, rút ngắn khoảng cách giữa tôi và cô ta. Lại chuẩn bị phát ngôn bừa bãi cho coi. =_=


-Sẽ làm gì à? Anh đoán coi!

-Hôn tôi sao?


Tôi nói luôn mà chẳng buồn nghĩ, với tính cách của cô gái này thì còn có gì khác sao?


-Cũng thông minh!


Còn phải nói, không phải tôi thông minh mà là cô quá dễ đoán.


-Nhưng sai lòi!

-Gì???


Tôi ngỡ ngàng, không lẽ còn có ý gì điên rồ và kh.ốn nạn hơn? -_____-


-Sẽ hôn chết anh. ^-^

-Với sức cô sao?


Tôi cười khẩy đầy chế nhạo. Vũ Bảo Dương cô lúc nào cũng chỉ biết nói miệng, đến khi làm mới biết sức cô chẳng làm nổi việc gì nên hồn, thậm chí là làm một việc giải tỏa cho bản thân nữa chứ. = ="


-Đừng có coi thường em, trong khoảng thời gian không có anh sức của em đã tốt hơn trước rồi đấy.

-Đùa sao?

-Em thực hành nhiều mà. ^-^

-Cái gì???


Tôi đến điên với cô gái này mất thôi, những cái đó mà cũng có thể nói ra được nữa chứ. Đúng là vừa mặt dày lại vừa không có lòng tự trọng. Chắc bao năm qua không ai quản giáo lại coi sex triền miên chứ gì?


-Đùa thật đấy! ^-^


=_= Đừng làm trò nữa, tôi không có thời gian cho màn chào hỏi ngớ ngẩn này đâu, tôi còn một việc rất quan trọng phải làm.


-Mà anh trả lời đi chứ?

-Tôi phải hỏi thêm.

-Hỏi cái giề nữa??? >_<


Cô bực mình cái gì, tôi mới là người phải nổi điên này. >"<


-Nếu tôi nói thật lòng mình rồi cô sẽ làm theo ý tôi thật chứ?

-Đúng thế, nếu anh nói "có" thì em sẽ giúp anh được giải tỏa, chúng ta sẽ yêu lại, còn nếu "không" thì em sẽ can tâm tình nguyện làm theo ý anh, rời bỏ anh.

-Nếu "có" thì cô cũng phải làm theo ý tôi!

-Thoải mái!


Có lẽ cô ta thấy không có gì phải thiệt thòi khi tôi nói "có".


-Cơ mà cấm có bảo em rời xa anh là được.


Tôi không nói gì, tiến lại gần cô ta hơn để cô ta nghe cho thật rõ những gì tôi sắp nói đây. Nó sẽ là dấu chấm hết cho chuyện tình đầy gian nan đau khổ này. Sẽ là sự giải thoát cho tất cả.


- ***************!


Đúng lúc đó lại có tiếng máy bay ầm ầm cất cánh làm chính tôi cũng như không nghe rõ câu nói mình vừa nói ra. Đôi mắt cô ta mở rộng đầy khổ sở, như đang đòi công bằng vậy. Vì điệu bộ buồn cười đó mà tôi phá lệ nhắc lại cho cô ta lần nữa, đồng thời tiến lại gần hơn.


Tôi ghé sát vào tai cô ta mà thì thầm.


-Anh yêu em!


Và tôi mỉm cười dịu dàng nhìn sự kinh ngạc đến cứng đờ toàn thân của cô ấy. Đúng, phải là biểu hiện đó. Bởi nếu không phải là nó thì tôi sẽ không thấy an lòng với quyết định của mình.

Rồi lúc sau cũng thấy sự bình thường trở lại của tiểu Dương. Cô ấy cười hạnh phúc làm người ta dễ dàng thấy can tâm vô cùng, dường như dù mình có làm điều gì thì cũng không bao giờ thấy hối hận nữa. Nụ cười của cô ấy thực có sức mạnh vô biên.


-Em sẽ không hỏi lại vì em sợ với tính cách của anh lại chối bay đi thì em sẽ rất hối hận, vì thế...

-Anh yêu em!


Tôi nhắc lại để cô ấy được chắc chắn với ý nghĩ của mình, để cô ấy được chắc chắn người đang đứng trước mặt cô ấy chính là tôi, chính tiểu Linh tôi đang nói yêu cô ấy.


Lần này là một nụ cười toe và ôm lấy cổ tôi. Tôi biết thừa cái ý định của tiểu Dương, bởi thế tôi đã nhướn người lên tránh nụ hôn của cô ấy.


Thoáng có nét hụt hẫng trên gương mặt ngày một xinh đẹp kia.


-Đó là việc của con trai!


Giờ tôi phát hiện ra thân hình tiểu Dương rất mong manh, ôm lấy eo cô ấy mà như thể ôm được cả thế giới trong vòng tay vậy, rất mềm và rất êm ái.


Tôi đặt nhẹ môi mình lên đôi môi ấm áp quen thuộc mà có phần lạ lẫm kia. Vali, hành lí,... tôi chẳng cần gì hết, giờ tôi chỉ cần có một mình tiểu Dương trong vòng tay của mình mà thôi. Tôi ôm lấy cô ấy mãi mãi không chịu buông, lần này tôi đã quyết định nắm giữ trở lại thì mãi mãi tôi sẽ không buông ra đâu. Vì thế nếu có hối hận thì cũng ráng chịu đi, sự hối hận giờ đã đi vào dĩ vãng rồi, tôi đã quyết định gắn bó cả cuộc đời mình với con người này mất rồi. Xin chia buồn! Và chúc mừng tình yêu!


Nhớ tất cả những khổ đau mà chúng tôi đã dại dột trải qua, tôi đã nhận ra được nhiều điều.

Giờ tôi không còn quan tâm người đang trong vòng tay tôi này là ai, gia thế ra sao, tuổi tác thế nào và... giới tính là gì, dù cô ấy là con gái, tomboy, hay có là les tôi cũng không còn quan tâm nữa.


Tiểu Dương đã nói một câu rất hay và rất đúng mà tôi vô cùng tâm đắc: trong tình yêu không có điều gì quan trọng hơn trái tim cả. Bởi thế tôi yêu cô ấy, tôi yêu cô ấy bằng trái tim, tôi dùng trái tim để yêu trái tim cô ấy, con người cô ấy ra sao tôi cũng chẳng quan tâm nữa, chỉ cần là yêu là được mà, khi ta yêu rồi ta sẽ thấy không còn gì quan trọng hơn là yêu và được yêu.


Quãng thời gian qua trải qua những dằn vặt đau khổ là quá đủ để thử thách tình yêu của hai chúng tôi, sự sai lầm giờ tôi sẽ bù đắp lại tất cả, nhất định sẽ không bao giờ còn nước mắt của cả hai nữa.


Tôi có câu này tặng các bạn (thực chất nó là châm ngôn sống của tiểu Dương nhà tôi đấy ^-^ ):


Không gì bằng sở thích, thích là nhích tới cùng. Càng cấm càng chơi!


Yêu là yêu hết mình, tình yêu không phân biệt tuổi tác, chiều cao, gia thế, ngoại hình,... kể cả là giới tính. Tình yêu cần trái tim không cần điều gì khác.


Bởi thế hãy cứ yêu đi không cần biết sau này thế nào, chỉ cần là bạn cảm thấy hạnh phúc và thoải mái, đó sẽ là động lực để giúp bạn tiến lên đi về phía ánh sáng cuối con đường. Và... nếu đi vào ngõ cụt, đừng ngại ngần mà phá bỏ đi, mở ra con đường mới, biển còn có thể lấp cơ mà. Hãy tự tin với quyết định của bạn, quyết định giúp bạn cảm thấy can tâm nhất.


Chúng tôi yêu nhau, chúng tôi là gay cũng có thể là les, hoặc cũng chẳng là gì cả, chúng tôi chỉ yêu nhau mà thôi.


Cố lên!!!


À mà, đừng vội thở phào nhẹ nhõm nhé, câu chuyện của chúng tôi còn chưa kết thúc đâu, còn khá nhiều chuyện hài hước khác cần chia sẻ với mọi người đấy.


Cũng rắc rối lắm... ^_^



Còn mấy cái phụ chap biến thái đằng sau mới hấp dẫn kìa, các bạn nhớ đón đọc nha!!! ^^