Anh Ấy Là Gay! Và Tôi Sẽ Là Les

Chương 90




Dạp này mạng nát ghê quá, sr mọi người vì sự chậm trễ này nha! :(((



Chap 90.


Hai năm sau:


Ghét thật, người đâu mà lạnh lùng thấy ớn, thời gian càng trôi đi anh ấy càng thêm vô cảm thì phải. Sống xa tôi có ai rèn cho anh ấy cái tính thân thiện đâu nào. Ba năm không hề quan tâm tới sinh nhật của tôi. Có tên người yêu nào lại đáng ghét như thế không nhỉ? Không lẽ bên đó lại kiếm được con nào hoặc thằng nào rồi? Không, tiểu Jason có thấy nói gì về việc đó đâu, nếu có đã nói ngay cho tôi giải quyết rồi. Tôi có gián điệp mọi nơi mọi lúc cơ mà. ^-^

Còn một hai năm nữa là tới ngày tiểu Linh trở về, đợi đến ngày đó thì tính sau đi, năm nay nhất định phải đòi cho bằng được quà sinh nhật.


-Oh, Jason!


Cái tên đó lại vứt điện thoại ở nhà rồi, tôi thật không hiểu chữ "di" trong điện thoại di động có ý nghĩa gì với gã này nữa. Lạnh lùng với cả ngôn ngữ sao? Không quan tâm đến tôi còn được, không quan tâm đến cả ngôn từ luôn nữa sao? Thật sự quá đáng ghét!


-Uhm... Small Linh...


Thực sự thì tôi không giỏi tiếng anh cho lắm, hơn hai năm nói chuyện điện thoại với tiểu Jason tôi mới lên tay được tí nhưng trình độ vẫn gọi là vẫn gà lắm, nhiều lúc đến ngại khổ với cậu ấy.


-Hôm nay sinh nhật cậu phải không?

-Ủa sao biết hay zợ?

-Trí nhớ tớ rất tốt, nhất là những điều liên quan đến con số, lại là liên quan đến con gái thì lại càng không thể không ấn tượng.


Cậu ấy thật khéo nói, có khi trình tán gái còn hơn cả tôi cũng nên. Mà cậu ấy nói tiếng Việt cứ như người bản địa vậy. Mà what??? Jason đang nói tiếng Việt với tôi sao? Cậu ấy... tiếng Việt??? OMG!!!


Thấy tôi im lặng như thể cậu ấy đã nhận thức ra vấn đề với tôi. Tôi nghe thấy tiếng cười của cậu ấy.


-Mẹ tớ là người Việt Nam đấy!

-Cậu...

-Thật ngại khi đã để cậu phải khổ sở nói tiếng anh suốt hơn hai năm qua trong khi chúng ta có thể nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt.

-Cậu đúng là...


Không ngờ cũng có ngày tiểu Dương tôi nhục nhã đến thế này, bị lừa quá ngoạn mục và trọn vẹn, suốt hơn - hai - năm??? OMG, cái cổ tôi... T^T


-Cậu không sao chứ? Giận tớ đấy à?

-Không, giận gì, bực thôi, bực đến độ phát điên lên rồi đây.


Tôi gầm gừ ngấu nghiến. Tôi có được coi là bạn của Jason không mà bị lừa dối kh.ốn nạn như thế. Giờ tôi hiểu cảm giác của tiểu Linh rồi, có lẽ không đến nỗi đáng tức giận như anh ấy nhưng cảm giác cũng không hề dễ chịu.


-À, tên Việt của tớ là Phong, vì thế đừng gọi tớ là tiểu Jason, gọi là tiểu Phong đi, OK?

-Tại sao cậu cứ nói tiếng anh với tớ, muốn thể hiện mình là ngoại quốc sao?

-Tớ là ngoại quốc thật mà.


Còn cười được nữa, có phải biết là lâu rồi tôi chưa bị ai chọc ngoáy nên mới cho tôi thử lại cảm giác đó không? Nếu có thiện chí đó thì tôi thực sự là không có cần mà. T^T


-Tớ thấy khả năng nói tiếng anh của cậu kém quá nên giúp cậu chút thôi, biết thêm thì vẫn tốt chứ sao? Hai năm qua cậu tiến bộ nhiều đấy.

-Tớ không cần gia sư tiếng anh miễn phí kiểu đó đâu.


Mà tôi không thể đốt tiền điện thoại để tán dóc với Jason lâu như vậy được, cước điện thoại quốc tế cũng chẳng phải rẻ rúng gì, tôi vốn có tính tiết kiệm, thông cảm, ^_^ hơn hai năm qua tôi đã bỏ ra không ít chỉ để liên lạc với tiểu Linh thôi đấy.


-Chúc sinh nhật cậu vui vẻ nhé!

-Ừ, cảm ơn nhiều, mà tiểu Linh của tớ đâu rồi, lại không có nhà sao?

-Hơi buồn, cậu chưa khi nào gọi điện mà không phải là để gặp tiểu Linh của cậu. Tớ và cậu cũng làm bạn được một thời gian kha khá dài rồi đấy.

-Nhưng tớ cần tiểu Linh hơn là cần cậu mà, hiểu cho tớ chứ?

-Ờ, tất nhiên là hiểu rồi, tớ đâu phải loại ích kỉ gì.


Tôi hơi cười. Người ta thường nói trong cái rủi lại có cái may là thế này đây, trong nỗi dằn vặt của việc xa cách với tiểu Linh tôi lại cảm giác khá vui vẻ khi kết bạn được với một người bạn giúp tôi củng cố vốn tiếng anh bằng việc che giấu tôi chuyện cậu ấy biết tiếng Việt. Kể ra cũng đáng để chịu đựng mà.


-Tên tiểu Linh đó thật là đáng chết khi lỡ lòng nào làm một cô gái tốt như cậu phải chịu khổ sở, chắc cậu đã rất tủi thân. Cậu ta thậm chí còn nói tớ có muốn yêu cậu không, không lẽ lại muốn đẩy cậu cho tớ sao mà nói thế?

-Anh ấy nói thế?

-Ừ, đã có lần.

-Thế cậu trả lời sao?

-Im lặng thôi chứ sao? Hay cậu muốn tớ đồng ý?

-A great joke!

-Thank you!

-Oh, small Linh...


Và sau đó thì tôi không nghe thấy gì nữa, cậu ấy đã gác máy.


Nếu là tiểu Linh xuất hiện giữa chừng thì tại sao không chuyển máy cho anh ấy để tôi được nói chuyện với tiểu Linh của tôi. Hơn hai năm rồi tôi không được nghe thấy giọng anh ấy, cũng chẳng được nhìn thấy anh ấy, thực sự là rất rất nhớ mà.


Tôi thở dài ngao ngán, sinh nhật vẫn buồn tẻ như vậy. Đến bao giờ tôi mới thấy hạnh phúc mỉm cười với mình đây. Còn phải chờ thêm nữa à, lòng kiên nhẫn con người ta cũng có hạn mà.


Đành tiếp tục chịu đựng vậy, đã hứa đến thế rồi. Lúc này tiểu Linh cũng không còn kêu tôi từ bỏ hay quên anh ấy đi nữa, lơ tôi đi mà chẳng nói gì hết, thôi thì thế cũng là ổn rồi. Tôi phải chờ thêm hai năm nữa thôi mà, đã đi được hơn nửa đoạn đường thì sao tôi lại có thể bỏ cuộc như thế chứ, không phải phí hoài công sức sao, tôi đâu thể ngu như vậy được.


Tiểu Linh à, thực sự là rất nhớ anh, rất rất là nhớ. Chỉ mong ngày gặp lại anh không kiên quyết bỏ rơi em thêm nữa là được.


Năm năm sao mà thấy lâu đến vậy nhỉ? Cũng chỉ là 1 khóa học Đại học thôi mà, còn chưa kể Y khoa còn phải học nhiều hơn thế.


Nhớ anh, kh.ốn nạn, sao lại nhớ đến vậy nhỉ?