Chap 83.
Tôi bóp chặt lấy tim mình, nó đang đau đớn nhói lên không ngừng, nó nói với tôi hãy dừng lại, hãy đến bên con người đó, hãy chấm dứt nỗi đau này, nó ra lệnh cho tôi đừng hành động trái với nó nữa. Nhưng tôi biết làm sao? Tôi thực sự không thể chấp nhận được sự thật đau đớn này.
Tôi đã chờ mong cô ta đến, đã muốn được nhìn thấy cô ta đến nhường nào, thế mà khi hình ảnh cô ta mệt nhọc khổ sở xuất hiện trước mặt tôi, rất đáng thương, rất đau lòng, thì tôi lại vô tình hơn cả những gì tôi từng nghĩ, tôi đối xử với cô ta như đối xử với kẻ thù của cả gia đình mình, tôi khiến cô ta phải phát điên lên, cô ta hét vào mặt tôi, rồi lại van xin tôi, khụy xuống dưới chân tôi mà cầu xin mà khóc lóc. Biểu hiện đó chưa một lần tôi chứng kiến ở cái người tên Vũ Bảo Dương đó, lại cũng chẳng bao giờ dám nghĩ sẽ có ngày như thế xảy ra, một chuyện đáng nhục nhã đến thế vậy mà cô ta cũng đã làm. Tình yêu của cô ta lớn đến như thế, tình yêu to lớn đáng ngưỡng mộ đó lại là hướng về tôi. Nhưng tôi lại không thể nhận và lại còn lạnh lùng vô tâm chối bỏ không thương tiếc. Chỉ còn thiếu hành động tôi dùng chân đẩy cô ta ra nữa mà thôi. Nếu tôi mà làm thế thì thực sự tôi là ác thú chứ không phải người.
Tiếng khóc của cô ta cứ ảm ảnh tâm trí tôi, và tôi đã rất đau, nỗi đau của cô ta cứ như thể đã thấm cả sang tôi vậy. Tôi đang làm cái gì thế này? Là đúng hay sai? Có nên hối hận?
Giờ thì tôi hiểu lỗi lầm là của ai. Tôi chính là tội lỗi lớn nhất.
-Tớ đã biết chuyện của cậu với tiểu Dương.
-Biết thì sao chứ? Cậu định biện minh gì giúp cô ta? Cậu biết cô ta không hề bị les chứ?
-Tớ biết.
Tôi kinh ngạc vô cùng. Mai biết, cậu ấy biết điều đó? Tại sao???
-Tớ đã biết ngay buổi họp lớp, cậu ấy đã thú nhận với tớ rằng cậu ấy giả les chỉ để được yêu cậu đường đường chính chính, cậu ấy cũng nói lúc đầu vì muốn lợi dụng cậu nhưng về sau cậu ấy từ cảm thương mà trở nên yêu cậu nhiều hơn và cậu ấy rất sợ nếu cậu biết được sự thật sẽ không tha thứ cho cậu ấy.
Tôi không nói gì. Nếu là Mai nói thì tôi hoàn toàn có thể tin tưởng. Nhưng sao tôi lại chẳng thể chấp nhận nổi thế này.
-Tớ đã nói tiểu Dương đã hi sinh rất nhiều vì cậu, chính là hi sinh giới tính và thân phận thật của mình để được đến với một người như cậu, hi sinh như thế là quá sức của một người con gái vẫn còn đầy những ước mơ và khao khát trong cuộc sống. Tớ nói cậu hãy đối xử tốt với cậu ấy tức là cậu hãy biết tha thứ cho lỗi lầm của cậu ấy, cứ nghĩ rằng đó là lời nói dối vì tình yêu của hai người, nói dối chỉ để bảo vệ tình yêu của cả hai mà thôi.
-Thôi, thế là đủ rồi.
-Cậu đã yêu cậu ấy tức là cậu không còn là gay nữa, cậu đáng lẽ phải biết ơn và trả ơn lại cậu ấy hơn là làm cậu ấy đau đớn khổ sở bấy lâu nay, lỗi lầm cậu ấy gây ra đáng được xóa bỏ bởi tình yêu cao thượng mà cậu ấy đã không ngần ngại đánh đổi.
-Được rồi, tớ nói là đủ rồi, tớ sẽ không thay đổi.
-Cậu thực sự quá hèn nhát và suy nghĩ về tình yêu quá nông cạn.
Tình yêu là yêu nhau mà có thể quên đi mọi thứ sao? Kể cả là giới tính? Đúng rồi, không phải là gay thì tôi nên hiểu giới tính trong tình yêu là không quan trọng sao? Có phải tôi đang hối hận? Ừ, phải rồi, tôi thực sự đang rất hối hận. Tôi hối hận vì mình đã yêu con người đó quá nhiều, nhiều đến nỗi cảm giác bị phản bội khi biết được sự thật, hành động như thể đang giận dỗi. Tất cả những gì tôi đang làm đều là vì tôi quá yêu con người đó không thể thay đổi được.
Nói là quên sao? Có thể quên được không chứ? Tôi thậm chí còn không thể phủ nhận được tình yêu với cô gái đó. Những điều tôi đang làm mãi mãi chỉ là chạy trốn, lẩn tránh.
Ôi, tôi bị sao thế này? Đã bước lên đây rồi tôi còn có thể hối hận sao? Dù tôi có yêu con người đó đến thế nào, dù hiện giờ tôi có cảm thấy hối hận và đau lòng ra sao thì tôi cũng không còn cơ hội để quay đầu lại được nữa rồi. Tôi sẽ làm lại cuộc đời mình, tôi sẽ không yêu bất kì một ai nữa, tôi sẽ không bao giờ rơi vào cái gọi là tình yêu nữa. Tôi sẽ sống đúng với con người mình, sẽ quên đi quá khứ một lần nữa.
Đau quặn thắt, rất đau. Nhưng tôi cố dồn nén tất cả để thế vào đó là sự tức giận khi bị lừa dối. Cứ nghĩ là mình bị đùa giỡn và lừa dối đi, cứ nghĩ rằng cái người đó đã không chân thành với mình đi. Có như thế tôi mới có thể dễ dàng và an tâm mà quên đi tất cả được.
Tôi chẳng cần gì cả, tôi khôg cần biết người đó là gay, les, con trai, hay con gái, tôi chỉ cần biết mình đã có thể yêu và khôg phải chịu đau khổ, tôi chỉ cần biết người đó có thể yêu toàn bộ con người tôi không vì điều gì mà có thể từ bỏ giữa chừng.
Hứa không bao giờ rời bỏ anh vì bất cứ lí do nào, hứa sẽ mãi mãi yêu anh. Tôi không thể làm được điều đó.
Đã đến lúc để chấm dứt tất cả.
Có gì đó đang ngảy ngang má tôi, lạnh toát nhưng lại bỏng rát.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ này…
Tôi hận bản thân, tôi hận bản thân vì đã quá yêu người đó. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi mù quáng như vậy. Sẽ không bao giờ yêu bất kì một ai nữa.
Khóc đi, khóc đi, hãy để nước mắt cuốn đi và để lại sau lưng những đau khổ.
Tạm biệt tiểu Dương, tạm biệt tình yêu lạc lối của tôi, tạm biệt…
Tiểu Linh thật cứng đầu đáng ghét! =.="