Anh Ấy Là Gay! Và Tôi Sẽ Là Les

Chương 8




Chap 8.


Không đáp lại tôi lấy một tiếng mà chỉ ngồi dịch vào bên trong. Thật là lạnh lùng! Đúng là mẫu người phù hợp với tiêu chuẩn của tôi. Chắc các bạn không biết nhưng lúc nhìn thấy anh ta đang ngồi trong cùng lớp học của mình, tôi đã rất vui, càng vui hơn khi nhớ là vừa được nghe thấy giảng viên gọi đúng chính xác tên mình, vậy là không nhầm lớp. ^-^ Đã là lần thứ ba gặp mặt rồi đấy. Chết cha tôi rồi, không lẽ tôi phải làm les? Tụi kia mà biết thì thôi... xác định luôn!!! Thôi kệ, để hỏi ý kiến anh em coi thế nào đã.


"Ku Tài ơi, anh lại gặp tên gay đó thật rồi! Học cùng lớp chứ!"

"Hôhô!!!"


Cái con nhỏ này... >"<


Tôi còn chưa kịp nhắn lại thì nhỏ đã bắn tin tới.


"Thế giờ tính sao? Thề rồi nhớ không? Lật lọng tụi em chém chết!"

"Bố thách!"

"Không phải thách, em thông báo hội đồng ngay giờ!"

"Thôi được rồi, biết rồi, để bố xử tên này!"


Kết thúc vụ điện thoại, tôi lấy lại bình tĩnh rồi quay sang mỉm cười thân thiện mở lời.


-Dương Việt Linh!

-Có ạ!


Giật mình! +_+


À, thì ra tên Dương Việt Linh. Tên đẹp mà người cũng đẹp, mà không đúng, phải là người đẹp mà tên cũng đẹp.


Hình như không chỉ mình tôi nhận ra điều đó, mọi người cũng quay lại nhìn về phía tôi và anh ta, tôi hình như thấy trong ánh nhìn của họ cũng có chút gì đó vẻ ngưỡng mộ dành cho mình. Tôi hơi bị ngại một tí nhưng ngược lại cái tên gay Dương Việt Linh kia thì tỏ vẻ như  không hề biết mình đang được chú ý. Kiêu vỡ!


Mà khoan... liệu có phải ở đây... tôi... là người duy nhất biết giới tính của gã này không nhỉ? Tôi quay sang nhìn anh ta dò xét, cố gắng để nhìn thấy một lần nữa chiếc khuyên tai bên phải của anh ta, nhưng thật khó, anh ta ngồi ngược hướng với đối tượng tôi đang cần tìm.


Đang cố gắng thực thi hành vi soi mói thì bị phát hiện, anh ta nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng và vô cảm kinh khủng. Chỉ dùng ánh mắt đó thôi mà không nói một câu nào, mà chỉ có thế thôi cũng đủ khiến tôi thấy lạnh sống lưng mà buộc phải cười trừ để giải tỏa sự căng thẳng rồi.


Nhân lúc anh ta còn đang để ý đến mình, tôi lập tức giơ tay ra và chuyển nhanh sang nụ cười thân thiện.


-Lại gặp nhau, chúng ta có duyên thật đấy! Không biết cậu có còn nhớ tôi...

-Không!


Ố ồ!


Tôi lại nghe thấy như có tiếng cười của con bò nào đó xổ vào mặt mình. +_+


Trong ba giây tuyệt vọng và bất định thần, tôi rụt tay lại nhanh chóng tại giây thứ tư, cảm giác đau đớn vẫn chưa nguôi ngoai. Bỏ qua, bỏ qua, giờ chưa phải là lúc, học cái đã, buổi học đầu tiên không thể để nó kết thúc nhanh chóng đầy thảm hại như vậy được.