Anh Ấy Là Gay! Và Tôi Sẽ Là Les

Chương 76




Có chap rồi, không hài lòng cũng đừng chửi tuôi nha~~~ :)))

Chap 76.

Cảm giác bị bỏ rơi ngày hôm qua tôi tuyệt nhiên không thể nào quên. Giờ thì tôi thấy rất hiểu và cảm thông cho hoàn cảnh của tiểu Linh lúc trước khi bị tôi đối xử như thế, nhưng lại càng cảm thông và đau xót hơn cho tình cảnh bị trả đũa lại của mình. Thật tình là đau hơn bị phẫu thuật cắt…. >”<

-Nghe nói đã tìm được chủ nhân của học bổng du học bên Sing đó.

Mọi người rối rít hết cả lên. Tôi cũng tò mò ai mà tốt phúc quá ta, chắc hẳn phải là một con mọt chính hiệu. Không biết có phải tiểu Quyên không ta?

-Hình như là học viên lớp ***.

Lớp ***??? Chẳng phải lớp tôi đó sao? Không lẽ lại là tiểu Quyên thật? Tôi chạy bán sống bán chết đến lớp của mình để xác định thực hư.

-Này mọi người, nghe nói thành viên lớp mình nhận học…

-Việt Linh à, cậu sướng thật nha, không phải ai cũng có cái phúc đó đâu.

-Không phải kiếp trước cậu có công cứu quốc đấy chứ?

-Thật đáng ghen tỵ.

Tôi như đứng chết chân trước cửa lớp. Những lời tôi nghe và những điều tôi nhìn thấy nghĩa là gì đây? Tiểu Linh nhà tôi…mọi người đang nói gì thế…và tiểu Linh anh ấy…đang cầm cái thứ gì trên tay vậy? Chuyện gì đang xảy ra, chuyện gì, chuyện gì thế chứ???

-A, Bảo Dương kìa!

-Cậu nói với người yêu việc nhận học bổng du học chưa thế?

-Chắc sẽ có nhiều điều để nói đây, hai người tự nhiên nhé!

Rút cuộc cái quái quỷ gì đang xảy ra thế này??? Tôi gần như phát điên trong lòng, ruột gan cứ lộn tung hết cả lên. Sự thật là gì và tôi phải chấp nhận điều gì đây?

Tôi nhìn tiểu Linh bằng ánh mắt nài nỉ mong một sự giải thích, mà không, mong một sự phủ nhận rằng những gì tôi đang nghĩ là không phải, là nhầm lẫn thôi. Nhưng rồi tôi chợt phát hiện ra một sự thật đau đớn hơn cả thế. Tiểu Linh chỉ nhìn lướt qua tôi một cách lạnh lùng. Cái thái độ này rất quen, quen đến nỗi lại thấy nó quá xa lạ. Đã lâu tôi không nhìn thấy cách hành xử xa lạ thế này của tiểu Linh, đó chính là biểu hiện của những ngày đầu chúng tôi gặp nhau, mà nói đúng hơn chính là biểu hiện của lần gặp thứ hai tại tiệm tạp hóa, lạnh lùng, vô tình và xa lạ đến tê tái. Chuyện gì thế này???

-Tiểu Linh à…

Tôi không cất nổi thành lời, câu nói cứ đọng lại nơi cổ họng mà chỉ mình tôi nghe thấy.

Tôi vẫn đứng đực ra ở đó, không cử động, đứng yên và trái tim thì đang run rẩy. Thực sự rất khó hiểu! Cứ như đột nhiên một tảng thiên thạch rơi xuống trúng đầu tôi vậy, u ám và đau đớn dồn dập kéo đến. Cảm giác hoàn toàn cô độc và tuyệt vọng.

Tiểu Linh à, chuyện gì đang xảy ra thế này? Tiểu Linh…

-Lúc đầu học bổng là cho lớp trưởng đấy chứ, nhưng có vẻ cậu ấy không muốn đi nên nhường lại cho Việt Linh…

Là Hà Kim Quyên, là cô ta, lại là cô ta sao?

Tôi lập tức chạy ngay đi tìm cô ta. Tôi những tưởng những ngày qua tôi đã có thể là bạn của cô ta rồi chứ, những tưởng cô ta phải biết tôi giờ là ai và đừng mơ tưởng vớ vẩn gì rồi chứ, tại sao lại dám làm thế với tôi, tại sao dám hủy hoại tình yêu của tôi, TẠI SAO??? >”<

Cô ta kia rồi!

-Anh Dương à?

-Tại sao???

Tôi không còn đủ bình tĩnh để ăn nói dịu nhẹ hẳn hoi với cô ta nữa, tôi lập tức quát ngay vào mặt cô ta.

Sự bất ngờ khó hiểu đầy tội nghiệp này của cô là gì đây? Muốn làm điệu bộ vô tội trước tôi sao?

-Em…em đã làm gì…

-Làm gì? Làm gì à? Tôi tưởng chúng ta đã là bạn rồi chứ? Và là bạn mà tôi tưởng cô phải biết làm gì để giúp đỡ bạn bè cơ chứ?

-Em…thực sự…không hiểu…

-Nói mau, tại sao cô lại bắt tiểu Linh của tôi đi nhận học bổng?

-Ơ em…

-Nói mau!

Tôi không còn thì giờ để nghe cô ta than khóc hay nói năng thừa thãi thêm bất kì một câu nào nữa, tôi cần câu trả lời ngay bây giờ!!!

-Không phải em, em thề lần này không có phải em, em không bắt cậu ấy đi du học, em không có…

-Thế thì tại sao cô không đi? Tại sao không nhường cho người khác? Tại sao lại là tiểu Linh?

-Là cậu ấy chủ động đề nghị em nhường lại học bổng.

-Cái gì?

Tôi như không tin vào tai mình, có phải dạo này nghe ku Tài kêu ca nhiều thứ mà tai tôi có vấn đề rồi không? Không lẽ lại phải đi khám, chết thật. Chắc chắn là tai tôi có vấn đề rồi chứ không đời nào tiểu Linh của tôi lại quyết định như thế, không bao giờ, không thể nào…

Tôi như muốn khóc ầm lên. Du học, sự lạnh lùng, hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy? Có phải là tôi đang mơ?

-Em cũng rất bất ngờ và có hỏi lí do thì cậu ấy chỉ nói muốn tận dụng cơ hội, cậu ấy cũng không nhắc gì tới anh…

-Có thật là như thế?

-Em thề là như thế, anh biết em sẽ không nói dối anh mà…

Tôi dần dịu đi hơn trước sự chân thật của Hà Kim Quyên, tôi cũng không tin cô ta dám hại tôi một lần nữa. Thế thì tại sao? Tại sao tiểu Linh lại trở nên như thế? Tại sao lại đối xử với tôi như thế nữa? Tôi đã làm sai điều gì, tôi đã phạm phải sai lầm gì? Tiểu Linh, tại sao chứ?

Ngồi bên cạnh tôi cứ như thể là một cái xác không hồn, và ngồi bên cạnh cái xác không hồn đó tôi cũng có khác gì một vật trang trí cho lớp học. Như vô hình có một bức tường chắn vô hình với sức mạnh kịch liệt ngăn cản tôi bước qua tiến gần lại với tiểu Linh. Khoảng cách giữa cả hai còn chưa đầy 1m vậy mà lại quá khó khăn để tôi lên tiếng hay làm bất cứ một việc gì.

Suốt trong giờ học lòng tôi cứ như có lửa đốt, bỏng rát và đau đớn vô cùng. Đau khi nghĩ về tương lai năm năm tới đây của tôi và tiểu Linh, đau khi nhìn thấy thực tại đầy khắc nghiệt không dưng đâu xảy đến với mình. Đến tận giờ phút này tôi vẫn chưa biết lí do tại sao tôi lại bị đối xử như thế này. Một ngày sau ngày kỉ niệm 100 ngày yêu nhau đầy vui vẻ và hạnh phúc, tôi nhận được tin tiểu Linh nhận học bổng đi du học trong năm năm bên một đất nước xa xôi mà người đưa ra quyết định cay đắng không phải ai khác mà lại chính là anh ấy, rồi cũng giờ phút đó tôi bàng hoàng nhận ra tiểu Linh không còn là tiểu Linh như ngày nào yêu nhau nữa, anh ấy như thể đã quay trở lại là mình khi chưa có sự xuất hiện của tôi trong cuộc đời anh ấy, làm ngơ tôi đi và tách tôi ra khỏi thế giới của anh ấy, vô tình tạo ra một bức màn chắn mạnh mẽ ngăn cản tôi tiến vào và hỏi tại sao.

Phải làm sao? Mọi người bảo tôi phải làm sao trong trường hợp này? Đã là lần thứ hai tôi rơi vào tình trạng bất ổn thế này rồi, và lần này thì tôi vẫn không thể biết lí do tại sao, tôi thấy quá bất công.

Tôi chỉ ngồi và suy nghĩ về những lí do mình có thể gặp phải để có ngày hôm nay. Và cuối cùng đúc kết lại tôi chỉ thấy có một lí do to lớn nhất có thể làm hại cả cuộc đời tôi chính là lời nói dối về thân phận của mình. Anh ấy…đã biết giới tính của tôi…. Không, sao có thể như thế, không ai nói ra thì sao tiểu Linh có thể biết được. Mà nếu biết điều đó anh ấy có thể bình thản như thế sao? Nếu là tôi, bị lừa dối như thế tôi nhất định sẽ làm ầm ĩ lên và đòi hỏi một lời giải thích cho tất cả. Nhưng mà…trớ trêu thay tôi không phải là tiểu Linh và anh ấy cũng không có phải là tôi. Cách giải quyết của tôi và tiểu Linh đơn giản là…không bao giờ có thể giống nhau.

Tôi đã quên mất một điều, có một người có thể vì muốn chia rẽ tôi và tiểu Linh mà nói ra sự thật này.

Tôi nhắn tin cho anh ta mà tâm trạng vô cùng tồi tệ, nhưng tôi vẫn cố gắng để mình không phát điên lên ngay lúc này.

“Cậu đã làm gì?”

“Anh không hiểu?”

Anh cái [*****]! >”< Nhưng giờ cái đó không quan trọng.

“Đừng có giả bộ nữa, cậu đã nói gì với tiểu Linh của tôi?”

“Anh muốn gặp em!”

“NÓI MAU!!!”

“Anh chỉ nói là anh không làm gì cả.”

“Cậu nghĩ là tôi sẽ tin một kẻ như cậu sao?”

“Không tin thì đừng hỏi.”

Tôi thật ngu ngốc khi nghĩ sẽ khai thác được gì đó từ cái kẻ cặn bã xấu xa đó, hắn ta không phải là người, đích thực là chó, mà chó cũng không bao giờ cắn lại chủ mình, mà tôi cũng chẳng có con chó nào bỉ ổi như thế!

Tôi quay sang tiểu Linh, đã quyết tâm phải nói gì đó nhưng nhìn anh ấy cứ tập trung vào bài giảng với vẻ lạnh lùng nghiêm túc tôi lại không thể nào mở lời được, giống như con rùa nhìn thấy khó khăn lại rụt cổ lại, tôi chính là như thế. Để vượt qua được sự lạnh lùng của tiểu Linh, tôi không còn cách nào khác ngoài việc vượt qua bản thân mình, nhưng tôi lại không thể nào làm được điều đó.

Tôi ngồi và day dứt không ngừng, tôi chỉ nghĩ cách làm thế nào để có thể biết được chuyện gì đã xảy ra và nếu biết được điều đó rồi thì tôi phải làm thế nào để giải thích và xin tha thứ. Tôi phải làm gì, làm gì bây giờ?

Con sẽ chết mất Thượng Đế, con đã đặt toàn bộ niềm tin và tình yêu vào con người này, con sẽ như thế nào khi tất cả đều tan vỡ mà lỗi lại là do con. Con sẽ chết nếu anh ấy nói rời xa con. Tiểu Linh chính là tài sản lớn nhất của con, à không, anh ấy là tất cả. Con sẽ ra sao khi tất cả biến mất? Con sẽ ra sao khi bàn tay con không thể nào nắm giữ được tất cả nữa? Con không muốn phải kết thúc tất cả khi mà mọi thứ giờ mới chỉ bắt đầu, con thực sự không muốn!!! TT_____TT

Tôi gục đầu xuống và than khóc trong thầm lặng. Nhưng rồi trong vô thức nước mắt tôi cũng đã rơi xuống. Những giọt nước mắt vô ích và chỉ khiến cho bản thân tôi yếu đuối không nghĩ ra cách giải quyết mà thôi.

Tôi phải giữ lấy tiểu Linh!

À mà hôm nay là một ngày tuyệt vời các bạn ạ!!! ^o^