Cảm ơn các bạn rất nhiều, sau sự việc hôm nay nếu các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ đó sẽ là một động lực rất lớn để tớ quay trở lại với việc sáng tác. ^^
Chỉ mong là sẽ ngày một tiến bộ chứ không bị chê thôi. :)))
Chap 72.
Tôi thật không dám nghĩ qua tiểu Linh lại có cái ý nghĩ dữ dội đó. +_+ Trần Hoàng Nam lại có ngày bị nghĩ là gay sao? Thật là một chuyện đáng nực cười nhất từ trước tới này. ^o^ Gay sao? Kể cả là gay anh ta cũng không xứng!
Nhìn sự ưu tư choán đầy trên nét mặt tiểu Linh lúc này tôi đoán anh ấy đang nghĩ suy luận rất chi dữ dội của mình là đúng. Thiệt tình, sao cái người này lại đáng yêu dễ sợ thế chứ? Chỉ muốn cắn cho cái! ^-^
-Cả đời này em là anh chàng gay duy nhất anh từng gặp.
Tôi không giấu nổi sự thích thú và buồn cười của mình, cứ khúc khích mãi thôi. Tiểu Linh ngạc nhiên nhìn tôi.
-Thế không phải?
Tôi vẫn cười như chết sặc mà đáp lại.
-Ờ, gay mà xấu như hắn ta sao? Gay phải đẹp như tiểu Linh của anh nè!
Chưa từng có hoàn cảnh hài bá đạo giữa tôi với tiểu Linh như ngày hôm nay, thực sự quá hài hước. Có phải cứ là gay thì thấy thằng con trai nào cũng nhìn là gay chứ? Ối giời ạ!!! ^0^
-Cười cũng đủ rồi đấy! >_<
-Tiểu Linh nhà ta lại ghen rồi sao? Nghĩ đó là gay và thấy anh thân mật với hắn ta đến nỗi bỏ rơi mình như thế nên em mất ăn mất ngủ thành ra mệt mỏi như ngày hôm nay luôn đó hả?
-Vớ vẩn.
Càng chối lại càng đáng yêu.
-Yêu quá đi!
Vừa nói tôi vừa ôm lấy mặt tiểu Linh rồi nhướn người lên hôn vào má anh ấy và bỏ chạy. Để lại cho anh ấy sự khó xử giữa đường giữa chợ với tiếng cười vang trời đất.
-Tên sói kia, có đừng ngay lại cho em không hả?
-Lêu lêu! Có ngon đuổi anh coi!
Vừa chạy tôi vừa quay lại lè lưỡi chế giễu anh ấy khiến cái bản mặt vốn lạnh lùng điềm tĩnh có muốn thế cũng phải nhướn mày nhăn mặt. Càng nhìn càng thấy hấp dẫn khôn cùng.
Tôi và tiểu Linh – những kẻ phá hoại trên đường phố. ^_^
-Happy birthday!!!!!!!!!!!!!!
Có nụ cười của Nguyên, của Mai, của tiểu Linh và của tôi. Bấy nhiêu đó đủ làm cho tôi thấy hạnh phúc và thỏa mãn với những gì mình đang có. Nhất định phải nắm giữ lấy hạnh phúc nhỏ nhoi mà vô ngàn to lớn này.
-Thiệt tình là cũng không muốn làm mất ngày đẹp của hai người vậy đâu, nhưng mà biết làm sao được, tụi này cũng muốn mừng sinh nhật cho cậu nên đành xấu xa cắt ngang không gian hạnh phúc riêng tư của hai người, hai người chịu khó để tối rồi riêng tư nhé!
Những lời Mai nói làm tôi ngại quá, nói toàn chuẩn ý tôi không, vỡ, sao lại tìm được một người hợp gu với tôi vậy chứ, thế quái nào, [***] hiểu tại sao? =]]
D.K: Đề nghị nữ chính ăn nói văn minh hơn, bực bội cũng ch.ử.i thề, buồn chán cũng ch.ử.i thề, vui mừng hạnh phúc cũng ch.ử.i thề, vậy có khi nào không ch.ử.i thề không?Giữ gìn chút trong sáng cho bạn đọc cái coi.
Thật [***] hiểu thằng tác giả nghĩ cái [***] gì mà nói lắm vờ lờ. Kệ bố!
D.K: ... (Nín lặng trong đau khổ không nói lên lời vì đã lỡ tay tạo ra một ả nhân vật thô lỗ vô văn hóa).
Tiểu Linh lại ngại ngùng khó xử nhìn Mai khổ sở.
-Sao nói thế? Có các cậu tớ vui hơn nhiều đấy.
-Này...
Tôi nãy giờ ngồi yên không nói năng câu nào, chỉ chờ có lúc này ra mặt mình là trụ cột mà nghiêm trang nhìn tiểu Linh đầy hăm dọa. Anh ấy đã tỏ ra ý coi thường mình như thế không thể dễ dàng cho qua.
-Ý anh là gì? Chỉ có hai chúng ta thì rất là buồn tẻ và nhàm chán sao?
-Không, anh không có ý đó...
Vẻ hốt hoảng của anh ấy làm tôi có chút hả lòng hả dạ, hơn nữa cách xưng hô làm tôi thấy hài lòng quá trời, ước gì chúng tôi có thể xưng hô như thế. Trước giờ tôi rất hay làm ầm lên việc người ta phải gọi tôi là anh và tôi không muốn phải làm em kẻ khác nhưng với tiểu Linh thì khác, tôi sẵn sàng làm em anh ấy. Cơ mà... sao điều này nó lại khó đến thế.
-Tiểu Dương nhà cậu và tiểu Mai nhà tớ thật đáng sợ y như nhau vậy.
Nhìn cái mặt lạnh lùng và đầy vẻ nguy hiểm như của tiểu Nguyên tôi lại không ngờ cậu ấy sợ vợ đến thế, mỗi lần nhắc đến tiểu Mai nhà cậu ấy là y như rằng cái mặt cậu ấy tái xanh đi rất chi là tội nghiệp. Cũng phải thôi, tôi tuy có đáng sợ nhưng chỉ là trêu chọc và bắt chẹt tiểu Linh bằng một vài lời nói và vài việc lặt vặt linh tinh thôi chứ tiểu Mai đã bắt nạt là phải dùng đến hành động, không là véo tai thì lại là giựt tóc hoặc không lại là đá vào chân đánh vào lưng, đủ thế loại, đến tôi tôi còn sợ ấy à.
Tôi quay sang tiểu Linh cười ấm áp.
-Tiểu Mai dữ dằn với tiểu Nguyên là thế, anh có thấy là mình rất may mắn khi gặp được em không, hỏi có ai đối xử với anh tốt hơn em nào, em có từng đánh anh hồi nào chưa?
-Nè, tớ có đánh tiểu Nguyên nhà tớ hồi nào đâu mà cậu nói như thể...
-Nói cứ như đúng rồi, trước khi nói phải biết nghĩ chứ, em không thấy ngượng khi nói ra câu đó sao?
-Anh nói gì?
Và ngay lập tức một tai tiểu Nguyên được kéo lên cao và tất nhiên kéo theo là tiếng la oai oái.
-Đó đó... không phải đang đánh anh đó là gì... á... á... anh biết lỗi rồi... Mai à...
Tiểu Linh nuốt nước bọt rồi quay sang tôi cười nhăn nhó.
-Đúng là anh còn may mắn hơn một vài người.
-Không phải một vài mà là rất nhiều.
Tôi kiêu hãnh hếch mặt lên. Sao cứ thấy biểu hiện của tiểu Linh có phần giả tạo. Cứ liệu chừng.
Tại một nhà hàng, có hai đôi rất hạnh phúc và vui vẻ. Một đôi rất dịu dàng, ân cần và ấm áp, một đôi rất bạo lực, hài hước và ồn ào. Họ là những người bạn tốt của nhau, cũng là những tình yêu lớn của nhau.
Giáng sinh vui vẻ! ^^