Anh Ấy Là Gay! Và Tôi Sẽ Là Les

Chương 68




Chap 68.


Lúc nào đến nhà tiểu Linh tôi cũng chú ý đến bức hình anh ấy chụp với tiểu Nguyên cả. Một tình bạn đẹp! Không biết tiểu Linh đã phải chịu đựng như thế nào để có thể giữ mãi tình bạn đó và giấu kín tình cảm của mình.


-Tiểu Linh này...

-Lại gì nữa? >_<


Tôi không quan tâm đến sự khó chịu của tiểu Linh nữa mà hỏi luôn.


-Kể cho anh về chuyện của em và Nguyên được không?


Đột nhiên không còn nghe thấy tiếng bát đũa loạng xoạng nữa. Tôi ghé người nhìn vào. Anh ấy đang chựng lại.


Không lẽ tiểu Linh của tôi vẫn còn chưa quên chuyện với Nguyên. Ừ, nói ngu, sao mà quên cho được. Giờ cứ thử cho tôi gặp lại thằng kh.ốn kia coi, tôi cũng sẽ sững lại và chẳng thể nói được câu nào cả ngày. Huống chi tôi nhận thấy tình cảm giữa tiểu Linh và tiểu Nguyên sâu đậm vô cùng. Hơi ghen!


-Anh biết làm gì?


Tiếng bát đũa lại vang lên. Tôi thở nhẹ an lòng.


-Anh muốn hiểu về con người em, để có thể hiểu nỗi lòng em mà cảm thông chia sẻ cùng em.

-Khỏi cần.

-Nhưng anh cần.


Cứ khiến tôi phải dùng biện pháp mạnh mới chịu sao?


Tôi và tiểu Linh ngồi xuống ghế sofa – nơi vẫn còn thấp thoáng bóng dáng của cuộc vui thú biến thái khi nãy. -____-


-Kể mau đi.

-Để yên em nghĩ nên bắt đầu từ đâu.


Vậy là tôi yên lặng chờ đợi một sự rộng mở tâm hồn mà lần đầu tiên tôi tò mò muốn khơi gợi và cũng là lần đầu tiên tiểu Linh vui lòng giải đáp.


Tôi rất thích sự dịu dàng khi anh ấy nói về chuyện tình trước của mình, rất ưu tư, rất phiền não, rất tuyệt!


-Khi lên Cao trung, trường em học có quyết định sắp xếp lớp học và chỗ ngồi theo thứ tự điểm thi và học lực, từ người đứng vị trí đầu khối cho tới cuối cùng.

-Ơ sao có cái trường buồn cười?

-Ơ sao có cái người vô duyên?


Tôi bị tiểu Linh làm cho vừa bực vừa hài, không biết nên cười hay nên khóc. Tôi đành nín nhịn ngồi yên nghe tiếp.


-Lúc đó mọi người rất khó chịu và đều tỏ ra phản đối vì như  vậy giống như là đang công khai làm nhục người khác. Có một ông thầy tỏ vẻ rất hách dịch khiến các học sinh ca thán đều phải nín thin, duy chỉ có một người vẫn lớn tiếng phản đối và có ý giành công bằng cho mọi người.

-Là Nguyên hả?

-Ừ.


Tiếng đáp nhè nhẹ của tiểu Linh làm tôi thấy ruột gan như bị thiêu đốt, nhắc về Nguyên anh ấy quá dịu dàng, quá khác khi nói chuyện với tôi. Ghen tức và tủi nhục vô cùng.


-Từ nhỏ em đã cảm giác như mình có vấn đề gì đó về giới tính rồi, nhưng đó là lần đầu tiên em có cảm giác rạo rực đến thế khi nhìn thấy cậu ấy đứng lên vì mọi người. Cậu ấy khi đó rất có uy, rất phong độ, và rất lạnh lùng.


Có bằng anh không chứ, tiểu Linh?


-Em đã để ý cậu ấy ngay từ lúc đó, chỉ nhìn thấy mỗi cậu ấy. Khi bị ông thầy khó tính dọa đuổi đánh, mọi người đều bỏ chạy, một vài người bạn cũng gọi tên cậu ấy và kéo cậu ấy chạy đi. Em đã nhìn cậu ấy rất lâu.


Lửa thiêu trong lòng, như thể sắp phát điên lên đến nơi. Hừ hừ, cố gắng kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế...


-Khi vào lớp của mình, mọi người đều nhìn em với ánh mắt ngưỡng mộ vì em ngồi ở vị trí của người đứng thứ hai. Bên cạnh là vị trí đứng đầu đang trống, và cậu ấy đã bước vào rồi ngồi vào vị trí đó. Lòng em lúc đó hạnh phúc vô cùng. Thế là từ đó em cố gắng học lại càng cố gắng hơn. Cậu ấy chưa một lần rời khỏi vị trí đứng đầu và chức vị lớp trưởng của mình, và em vì thế cũng chưa bao giờ rời khỏi cậu ấy dù chỉ là một bước. Cậu ấy đứng đầu, em mãi mãi sẽ đứng thứ hai để ở bên cạnh cậu ấy. Em đã đơn phương dành tình cảm cho cậu ấy nhiều như thế đấy. Cứ mỗi lúc một nhiều hơn khi chúng em bắt đầu trở nên thân thiết mỗi ngày.


Thực sự không muốn nghe nữa. Biểu hiện vừa da diết khổ đau lại vừa tràn ngập hạnh phúc của tiểu Linh làm tôi không thể nào kiềm chế sự bức bối được, trong lòng khó chịu cứ như bị cả đàn kiến thi nhau gặm nhấm đến tê dại.


Tôi thấy rất ghen tỵ với Nguyên, cậu ấy được tiểu Linh dành tình cảm cho một cách âm thầm lặng lẽ như thế, cậu ấy có một thứ tình cảm vô hình và một sự ủng hộ thầm lặng như thế, vậy mà mãi mãi cậu ấy lại chẳng thể nhận ra và đón lấy. Trong khi tôi lúc nào cũng chỉ biết cho đi mà chưa khi nào được nhận lại cho đến khi gặp được tiểu Linh. Dẫu cái mà tôi nhận lại được tôi lại thấy nó không bằng một nửa những gì anh ấy đã trao cho Nguyên.


-Anh sao vậy? Có muốn nghe nữa không? Thôi nhé!

-Không sao, em cứ kể tiếp đi, anh vẫn đang nghe.


Ánh mắt anh ấy nhìn vào một điểm vô hình trong không gian, giọng nói thánh thoát như thấu suốt tâm can tôi, cũng giống như lúc anh ấy cất tiếng hát tuyệt vời của mình lên vậy.


-Thế rồi em biết tình cảm của cậu ấy dành cho Mai và Mai thì cũng thích cậu ấy nữa, hai người chơi với nhau từ nhỏ, lại rất đẹp đôi. Em đã rất ghen tỵ và buồn phiền. Thế mà cậu ấy lại tưởng em thích Mai như anh đã từng nói đấy.


Mèo mù vớ cá rán thôi, đoán chuẩn tâm lí là tài lẻ của tôi mừ. ^-^


-Lúc cậu ấy hỏi em thích Mai phải không em đã từ chối và nói em thích cậu ấy nhưng tất nhiên với cậu ấy nó chỉ giống như một lời nói đùa tai quái chẳng thể nào mà tin được. Lúc đó em thực sự rất thật lòng và một phần rất lớn nào đó trong em muốn cậu ấy hiểu được. Nhưng cuối cùng em và cậu ấy mãi mãi chỉ là bạn và em luôn cầu chúc cho cậu ấy và Mai được hạnh phúc, bởi không chỉ cậu ấy quan tâm và giúp đỡ em, Mai cũng biết được con người em và chia sẻ sự phiền muộn với em rất nhiều. Em chỉ có thể biết ơn hai người đó và trả ơn họ bằng cách sống thật hạnh phúc.


Sự tổn thương tôi cứ như vẫn cảm nhận thấy nó còn tồn tại. Tôi rất muốn đưa bàn tay ấm áp của mình chạm vào vết thương đó, nhẹ nhàng, ân cần xoa dịu, truyền vào đó sự bảo vệ & tình yêu của tôi.


Tôi tựa vào vai tiểu Linh, khẽ khàng buông màn mi.


-Anh rất biết ơn Nguyên vì đã không nhận ra tình yêu của em, đã chỉ là một người con trai bình thường mãi mãi chỉ có thể là bạn và không bao giờ có thể nhận ra và đáp trả lại tình cảm của em. Biết ơn cậu ấy rất nhiều. Cũng biết ơn Mai đã đem tình yêu gieo vào trái tim Nguyên để em phải từ bỏ. Bởi chỉ khi như thế Vũ Bảo Dương anh mới có thể gặp được em, để em lợi dụng, để em trêu đùa, và để... anh yêu được em...


Ngày hôm nay trái tim tôi lại khẽ kêu lên một tiếng "đau". Đau không phải vì thấy tình yêu của tiểu Linh với người trước quá lớn, cũng không đau vì nghĩ tới hoàn cảnh hi sinh tất cả vì tiểu Linh của mình. Nó đau bởi nó thấy có quá nhiều cảm xúc lẫn lộn.


Trên bờ vai ấm áp đầy yêu thương của tiểu Linh, tôi dần chìm vào giấc ngủ bình yên. Cảm giác như cả thế giới đang ở trong tầm tay. Song... nhất quyết phải giữ lấy. Bởi một khi bàn tay tay nắm giữ quá nhiều, nó nhất định sẽ dễ dàng mỏi mệt mà để lạc mất những thứ quan trọng...