Chap 56.
-Tiểu Linh...
Tôi hoảng hồn trong giấc mơ khi tiểu Linh rời xa tôi và rồi bật tỉnh giấc.
-Cậu tỉnh rồi à?
-Lớp trưởng...
Hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy sau rất lâu chìm sâu vào giấc ngủ không phải tiểu Linh. Đúng như trong giấc mơ, tiểu Linh đã rời xa tôi mãi mãi.
Tôi nghĩ mình không nên đáp trả lại ánh mắt ấm áp đầy quan tâm cùng nụ cười nhẹ nhàng của lớp trưởng dành cho mình bằng một sự hụt hẫng như thế, nhưng tôi đang rất tuyệt vọng và bất giác tôi không thể kiềm chế được sự bất lịch sự khi nhìn thấy lớp trưởng chứ không phải tiểu Linh mà tôi mong muốn.
-Cậu thất vọng khi thấy tớ chứ không phải là Việt Linh à?
-Tớ xin lỗi...
Tôi không muốn phủ nhận, thực sự lúc này tôi chỉ muốn được nhìn thấy tiểu Linh mà thôi, chỉ tiểu Linh thôi, không ai khác.
Tôi vội vàng lục tìm điện thoại, chắc hẳn tiểu Linh phải gọi cho tôi, anh ấy không thể vô tình mà bỏ tôi như thế được, tuyệt đối không, tiểu Linh rất yêu tôi, anh ấy yêu tôi.
-Tớ đã nói cậu ấy đến thăm cậu nhưng cậu ấy nói không muốn vì không còn quan hệ gì cả.
Tôi nhìn lớp trưởng, ánh mắt đang nhìn lớp trưởng mà như nhìn sâu vào một thứ vô định để tìm kiếm hình ảnh anh ấy. Không còn quan hệ gì cả. Bạn bè bình thường đến thăm cũng không. Tôi và lớp trưởng chỉ là bạn học mới quen biết cậu ấy còn đến thăm tôi, còn tiểu Linh anh ấy... chúng tôi đã từng là người yêu, đã từng làm rất nhiều thứ cùng nhau, cũng đã từng trải qua rất nhiều những hương vị tuyệt vời của cuộc sống, bấy nhiêu ràng buộc như thế mà anh ấy có thể nói dễ dàng rằng không còn quan hệ gì. Tôi biết tiểu Linh như thế nào, nhất định khi nói câu đó đôi mắt anh ấy vô cảm và giọng nói thì lạnh lùng không một chút cảm giác, nhất định là thế rồi, anh ấy đã bỏ rơi tôi thật rồi.
Không gọi điện, không nhắn tin thì lấy đâu ra đến thăm tôi cơ chứ. Tôi, sao tôi lại không thể chấp nhận được việc này rằng anh ấy là một kẻ tệ bạc xấu xa, đánh trống bỏ dùi, vô trách nhiệm? Một lần nữa tôi lại đặt niềm tin nhầm người.
-Tớ thế này lâu chưa?
-Thấy bạn cậu bảo một ngày sau khi lên cơn sốt cậu có tỉnh lại và gọi điện cho ai đó rồi cậu lại tuyệt vọng và ngủ mãi đến tận bây giờ đã là ba ngày.
Ba ngày sao? Mà tôi gọi cho ai? Sao tôi không ý thức được gì cả? Không phải tôi gọi cho tiểu Linh để cầu xin đấy chứ? Không, thật điên rồ, sao tôi có thể như thế? Anh ta là tên kh.ốn!!!
Không, tiểu Linh của tôi không có như thế, anh ấy rõ ràng là yêu tôi cơ mà. Tại sao lại như thế, tại sao lại ra thế này?
Tôi lại nằm xuống. Tôi mệt mỏi và tôi không muốn làm gì hay suy nghĩ gì nữa, tôi muốn quên hết tất cả đi, tôi muốn quên hết, tôi muốn sống lại từ đầu một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ vì ai nữa, tôi sẽ chỉ vì tôi thôi, chỉ vì tôi mà thôi. Tôi... sẽ chỉ vì tôi mà thôi...
Trong lòng tôi như đang rỉ máu nhưng bên ngoài lại không có lấy một chút nước mắt, giá như tôi có thể khóc để giải tỏa, khóc xong tôi sẽ có thể quên hết tất cả đi mà làm lại đấy, nhưng tôi lại không thể. Tôi đau lắm...
-Cậu nên dậy ra ngoài vận động đi, cứ nắm thế chỉ thêm mệt mỏi và đau lòng hơn thôi.
Cảm ơn cậu, nhưng tớ rất mệt, tớ không muốn hoạt động gì cả, giờ mà hoạt động chỉ có chết thôi.
Tôi nhắm mắt lại với ý từ chối. Tôi không khi nào đối xử với con gái đẹp như thế đâu, nhưng hiện tại dù có con gái đẹp hay công chúa xinh đẹp ở đây tôi cũng vậy mà thôi, trừ khi... không, không được nghĩ về người đó nữa.
-Nghe lời tớ, ra ngoài đi.
Lớp trưởng cầm lấy tay tôi và nhè nhẹ kéo như đánh thức tôi. Tôi thực sự rất muốn phát điến lên đuổi cổ tất cả đi để một mình được yên tĩnh, nhưng tôi tự thấy mình như thế thì thật là quá tồi tệ, Dương Việt Linh xấu xa làm tôi đau tôi cũng không thể xấu xa làm người khác cũng đau theo, tôi không phải loại người kh.ốn nạn đi giết chết người khác bằng cách đó.
Thế là tôi đành phải làm theo lời lớp trưởng dù lòng không muốn khôn cùng. Mà tại sao lớp trưởng lại đến đây nhỉ?
-Mới đầu năm học mà cậu bệnh nhiều quá nên tớ đến thăm thôi, với cả...
Cô ấy như thể nghe được lời tôi nghĩ vậy, mà suy nghĩ thì sao có thể nghe được. Kì lạ!
Với cả sao?
-Với cả... trong lớp tớ thấy cậu đáng mến nhất.
-Hả?
Tôi hơi hốt. Tôi biết mình rất được lòng dân, nhưng tôi không ngờ những tiểu thư đài các nhà quyền quý cũng phải lòng tôi nữa, thật lòng là đáng để hốt trọn.
Tôi cảm giác tâm trạng mình có chút khá hơn, tôi che giấu cảm xúc giỏi mà, cả dồn nén cảm xúc cũng giỏi nữa.
Nắng mùa thu Hà Nội không ngờ lại đẹp như thế, vậy mà mấy ngày qua tôi đã tự giam mình trog cái vỏ bọc đáng thương tội nghiệp tách ra khỏi một thế giới vẫn còn đầy những tươi đẹp như thế này. Tôi thấy mình thật quá trẻ con và mu muội, ngu dốt và đần độn nữa. Tôi có phải là lần đầu tiên bị người ta từ chối bỏ rơi đâu sao vẫn không thể chống đỡ được mà phải gục ngã đến độ muốn chết đi như thế. Tôi là ai chứ? Vũ Bảo Dương này không dễ bị đánh gục như thế đâu. Cứ coi như trong tim đang bị một vết thương tôi vẫn có thể sống được, chỉ cần trái tim tôi vẫn còn đủ sức đập để nuôi sống cơ thể tôi là được, đau thì kệ đau thôi, tôi đã từng rất tự tin với ku Tài rằng mình không hề biết đau, mình vô cảm và mình không quan tâm đến điều gì hết. Tôi là thế, đó mới là con người thật của tôi.
Mặc kệ cho những dòng cảm xúc về Dương Việt Linh đang dào dạt trong lòng, tôi cố gạt bỏ mọi ý nghĩ tiêu cực để vui vẻ tiếp nhận cuộc sống. Người ta đã vô tình thì sao tôi phải níu giữ, với người đó trước kia tôi cũng đã nghĩ như vậy cơ mà. Đã nghĩ thế thì cứ thế mà làm thôi, khỏi nghĩ ngợi thêm nhiều mà mệt xác.
Giờ tôi đang hẹn hò với lớp trưởng sao? ^-^
-Tớ muốn ăn kem! ^-^
Cô ấy cười nhẹ rồi kéo tôi đi. Không can ngăn, không khuyên can, bình lặng làm theo điều tôi muốn. Tôi bắt đầu thấy thích cô bạn này rồi. Không lẽ tôi là les thật và giờ đang dùng cô bạn này để thay thế tiếp sao?
Giống như một trò chơi thay thế, cả hai đều là lợi dụng nhau mà tạo nên ngày hôm nay.
[*********]
Đừng có nghĩ ngợi linh tinh nữa!!!
-Cậu thích kem gì?
-Lấy tôi gì cũng được ngoại trừ dâu.
Không phải là tôi, tôi không nói.
Tôi liền quay ngay sang bên cạnh mình. Cách người này gọi rất giống một người, và giọng nói người này cũng rất giống. Tôi không muốn... là người đó, không muốn.... Bởi tôi không biết mình sẽ ra sao nếu giờ nhìn thấy hình ảnh người đó, không biết sẽ ra sao đâu.
-Kìa, tớ hỏi cậu thích kem gì?
-À, ừ...
Tôi quay sang lớp trưởng khẽ cười.
-Gì cũng được ngoại trừ dâu.
Thật may, chỉ là một sự trùng hợp trong số rất nhiều những trùng hợp. Tuy rất muốn gặp nhưng tôi biết nếu giờ mà gặp chỉ làm cho tôi thấy khổ sở thêm thôi, tốt hết là đừng nên như thế nữa.
-Chocolate giống tớ nhé!
-Ừ.
Tôi thấy lạ một điều là... sao kem hôm nay không ngon như mọi khi. Không muốn ăn nữa.
Giờ tôi có làm gì thì cũng đều thấy có hình ảnh của tiểu Linh ở đó cả, có phải là không nên làm gì lúc này không, có phải là nên làm điều mà lớp trưởng muốn, có phải là nên bước vào thế giới của người khác để có thể quên đi thế giới của mình không?
-Hôm nay như vậy là đủ rồi, cậu nên về nghỉ ngơi thôi, đừng cố gượng ép bản thân mình thêm.
-Nhưng tớ vẫn còn muốn...
-Thôi, về thôi.
Đúng là tôi cũng đang gượng ép mình. Tồi tệ thật!
Tôi thơ thẩn cất bước cùng lớp trưởng về, nhưng sao cứ thấy trong lòng nhức nhối vô cùng, có gì đó cứ không đành lòng trong tôi, có gì đó cứ thúc dục tôi phải làm một điều. Tôi không hiểu. Lời mách bảo mà số mệnh đang gieo vào tâm trí tôi nghĩa là gì? Tôi không hiểu. Nhưng tôi vẫn muốn thử một lần tin...
Tôi chầm chậm quay người lại...