Anh Ấy Là Gay! Và Tôi Sẽ Là Les

Chương 54




Chap 54.


Tôi ngồi mãi ở công viên đó, chỉ ngồi như một con điên ở đó, không biết mình đang làm gì nữa. Tôi không có cảm giác gì cả, không một chút cảm giác. Thật đấy, tôi chẳng thấy đau lòng hay gì đó cả, không cảm thấy tim đau quặn lại hay như thể nỗi lòng đang tan nát. Không một chút cảm giác đau đớn, không một chút cảm giác tuyệt vọng và hụt hẫng. Hoàn toàn không, tôi đang rất bình thường, thực sự bình thường. Bình thường đến nỗi mà vẫn còn tỉnh bơ đấy chứ, các bạn có thấy tôi khóc không. Không, đúng không? Không một giọt nước mắt luôn nữa.


Tôi không khóc được, vì tôi đau quá, đau đến cãi nỗi mà mất luôn cả cảm giác đau, không biết rõ ràng nó đau như thế nào, chỉ biết nó rất đau và không sao hết đau cho được. Nước mắt như mắc kẹt ở đâu đó không sao chảy ra được, vì nó kẹt ở đó nên ở đó rất đắng, rất cay, rất chát.


Lúc bị người kia chối bỏ tôi còn có thể khóc, còn có thể gào thét như thú hoang bị thương, nhưng sao khi tiểu Linh làm thế này tôi lại không thể làm gì cả. Tôi thậm chí còn không biết cả lí do vì sao mình lại thế này, không phải là vì biết tôi không là les, vậy thì là vì lí do gì? Tôi cần phải biết, cần phải biết để còn xét xem nó có hợp lí hay không để mà chấp nhận bỏ cuộc, tôi cần biết lí do! Nhưng giờ... điều đó có còn ý nghĩa? Chấm dứt, chấm dứt thật rồi, tiểu Linh đã không còn là của tôi nữa, Dương Việt Linh – tình yêu của tôi đã không còn là tiểu Linh của tôi nữa. Tất cả đột nhiên biến thành quá khứ. Vội vàng và đau xót!


Mới chỉ vài phút trước đây thôi chúng tôi còn rất vui, tôi còn thấy rất hạnh phúc, hơn nữa... hơn nữa...tiểu Linh... anh ấy còn... anh ấy còn hôn tôi, dư vị của nó thậm chí vẫn còn ở lại trên môi tôi. Vậy thì tại sao, tại sao lại như thế??? Không yêu tôi sao? Chỉ là sự lợi dụng sao? Thực sự anh ấy chính là như thế sao, tất cả chỉ do tôi quá tự tin rằng mình đã hiểu anh ấy sao? Là lỗi của tôi đã dẫn tới ngày hôm nay sao? Là lỗi của tôi?


Tôi hối hận lắm, rất hối hận rằng tại sao tôi không mặc kệ tất cả để bám lấy anh ấy, tôi đã dám từ bỏ giới tính của mình chỉ để được ở bên cạnh tiểu Linh cơ mà, có gì là không làm được khi tôi từ bỏ nốt lòng tự trọng nữa để giữ lấy anh ấy cho riêg mình?


Nếu lúc đó tôi cứ coi như không có gì và vui vẻ như thường thì liệu có giữ được tiểu Linh? Nếu tôi như thế tiểu Linh có thấy chán ghét và càng xa cách tôi không? Giờ tôi phải làm sao? Tôi có nên gọi cho anh ấy xin sự tha thứ dẫu tôi không biết mình phạm lỗi gì? Tôi có nên cầu xin anh ấy đừng rời bỏ tôi? Đúng rồi, hôm họp lớp anh ấy đã nói là đừng rời bỏ anh ấy, tôi sẽ không như thế, vì thế mà anh ấy cũng không được phép rời bỏ tôi!


Không được rồi, tôi phải gọi cho tiểu Linh. Điện thoại, điện thoại...


Là ku Tài gọi.


-Anh nghe.

-Trưa anh có về ăn không, em mới học được món này ngon lắm tính làm cho anh ăn nhưng lại sợ anh qua nhà tên tiểu Linh kia không về nên gọi hỏi.


Tiểu Linh... tiểu Linh.... Tôi như mất bình tĩnh.


-Không qua đó nữa, chia tay rồi, chấm dứt rồi.

-Gì???

-Anh ấy nói chia tay rồi, anh ấy... bỏ anh rồi.


Và thật tự nhiên tôi khóc tu lên, khóc như chưa từng được khóc. Tôi, trước mặt những người bạn mà tôi luôn gọi là nhóc, chưa một lần rơi nước mắt hay tỏ ra yếu đuối, luôn lấy sự vô tư hoặc lạnh lùng để che giấu. Như thể chỉ chờ giây phút này mà khóc giống một đứa trẻ muốn được dỗ dành, muốn được vỗ về, muốn được quan tâm chăm lo.


Khi nước mắt rơi cũng là lúc vỡ oà mọi cảm xúc, cũng là lúc mọi cảm giác quay trở lại, cũng là lúc... tôi biết thế nào là đau và biết thế nào là tan nát cõi lòng. Đau đớn như chỉ muốn chết đi.


-Nhàn à, anh muốn chết.


Nói rồi tôi giập máy.


Rồi thì mặc kệ những cuộc gọi đến, để yên cho chuông máy lạnh lùng vang lên. Muốn chết à? Ngay từ lúc anh ấy nói kết thúc tâm trí tôi đã chết gục rồi, cõi lòng tôi đã khô héo ngay lúc đó rồi. Tôi đã chết cách đây ba tiếng đồng hồ rồi.


-Cuối cùng thì anh cũng đã về.


Không còn sức để nói nữa. Tôi nằm lăn ra giường, kiệt sức và chập chờn trong giấc ngủ. Cái mệt đè nén lên toàn bộ con người tôi, khiến tôi chán nản không muốn hoạt động gì cả, chỉ muốn chìm sâu vào giấc ngủ, mãi mãi. Khi có chuyện không vui hay bực tức tôi chỉ ngủ, ngủ mà thôi.


Mặc kệ con nhỏ lải nhải hoài, tôi dần dần không còn nghe thấy gì nữa.


Tôi muốn mãi mãi không tỉnh dậy nữa, hoặc khi tỉnh dậy hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là tiểu Linh của tôi.


Tiểu Linh... tiểu Linh của tôi... anh ấy là của tôi...


Là của tôi...


Không được rời xa tôi, không...

...