Anh Ấy Là Gay! Và Tôi Sẽ Là Les

Chương 48




Chap 48.


-Hẹn hò đi!


Lần này là tôi đề nghị.


Cả tuần này mệt mỏi, học nhiều quá khiến tôi muốn tiếp nối cảm xúc của buổi hẹn hò đầu tiên vào tuần trước cũng không được. Giờ có cơ hội rảnh rỗi tôi chớp lấy ngay kẻo lỡ mất thì chán.


Tiểu Linh lạnh lùng hỏi lại tôi.


-Anh không còn việc gì làm à? Hay lại lên cơn nghiện em rồi?


Chẳng vui tẹo nào, cái đó vẻ vang lắm sao mà moi ra hoài vậy, mỗi ngày bố thí cho tôi một nụ hôn lên trán mà xoắn lắm vờ lờ, mệt vỡ!


Tôi bí xị mặt đáp lại.


-Cả tuần rồi, anh chán quá, em có thể làm gì giúp anh bớt chán đi được không?

-Đi chơi với em thì không còn chán nữa à?

-Hỏi ngu! Tất nhiên là không chán rồi. ^-^


Biết là thế, nhưng tôi có cần thể hiện rõ thái độ hưng phấn đó ra không nhỉ, lại có kẻ tự mãn. =_=


-Vậy thì hẹn hò!


Sau cứ phải được sự cho phép của tiểu Linh tôi mới dám hành động thế này, đáng lí ra là con trai thì tôi phải xồng xộc đến chỗ anh ấy, bộp câu "hẹn hò!" rồi nắm tay anh ấy kéo đi mà không cần nghe thêm gì, nếu anh ấy có ý kháng cự thì phải nói luôn "còn nhiều lời hôn chết giờ!", thế mới là tôi. Tiểu Dương à, chán mày vỡ!!! =_=


Nhưng rồi tôi lại chợt nhớ ra một vấn đề mà tôi ngần ngại bấy lâu nay.


-Nhưng mà tiểu Linh à...

-Sao?


Tôi cứ thấy khó nói thế nào ấy, tôi rất sợ, rất sợ anh ấy không đồng ý, và không đồng ý cũng giống như là không chấp nhận mọi thứ từ tôi, và tình yêu của anh ấy vẫn chưa đủ lớn để tôi có thể tự tin vào nó.


Thực ra là... tôi không biết tiểu Linh thuộc loại người nào, là số mệnh sinh ra đã là gay hay chỉ là do ý thức và tư tưởng biến anh ấy thành ra như vậy, vì thế tôi cứ nên mạo hiểm được đến đây hay đến đấy. Ý tôi là... tôi sẽ thử cho tiểu Linh làm quen với tôi dưới thân phận một người con gái và làm cho anh ấy yêu tôi bởi tôi như thế để anh ấy có thể trở lại là mình nhưng điều này chỉ áp dụng cho trường hợp tiểu Linh không thực sự là gay. Thì tôi không biết nên mới nói là phải mạo hiểm.


Giờ tôi phải mở lời thế nào nhỉ?


-Nói nhanh coi!

-À... anh thấy... dẫu sao em cũng không muốn người khác biết em là gay phải không?

-Thì sao?


Đồ lạnh lùng, vì cái điệu bộ lạnh lùng đó mà tôi mất hết cả khí thế, chẳng biết định nói gì nữa đây này. T^T


-Nếu mà... chúng ta đi ngoài phố... anh thì thế này rồi, em lại còn gọi anh là anh – em nữa thì... sẽ rất dễ bị hiểu lầm.

-Ý anh muốn gì?

-Thực sự là anh không muốn thế đâu, nhưng vì bí mật của em, anh có thể hi sinh mà ăn mặc như một đứa con gái bình thường đi cùng một chàng trai bình thường...

-Anh định giả gái?


Ây, giả gái gì chứ, dẫu sao anh cũng là con gái, mà nói chính xác thì dẫu sao anh cũng là les, nói là giả gái thì nghe hơi bị buồn cười. Nhưng tôi lại không thể cười chỉ vì cái bản mặt lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm trọng của tiểu Linh. = ="


-Đấy là anh nghĩ cho em nên mới đề nghị vậy thôi, nếu em không thích thì cũng không sao. ^_^

-Ừ.

-Ừ nghĩa là gì?


Rối trí quá chừng. @@


-Không thích thế.

-Ừ, nếu vậy thì thôi.


Tôi hơi thở dài ngao ngán. Đáng lí ra không nên hi vọng nhiều.


-Em không thích con gái, thế nên nếu anh giả gái đi cùng em thì em sẽ không cảm thấy vui vẻ và thoải mái gì hết.


Vì thế mà dù có là đang hôn anh cũng phải lột cái tóc giả ra để nhìn thấy anh là một người con trai à?


Lòng buồn và tuyệt vọng vô hạn.


Thế đấy, một người thì không chấp nhận tôi khi tôi là con trai, còn một người chỉ có thể yêu tôi khi tôi là con gái. Sao lại trớ trêu đến như thế? Cuối cùng thì tôi cũng đã vướng phải một cuộc tình đáng chán và đáng buồn như thế một lần nữa.


Cố gắng dồn nén tâm trạng, tôi dặn lòng phải hài lòng với những gì mình đang có. Có tiểu Linh, có tình yêu và lòng tin của anh ấy, còn sự ủng hộ của bạn bè của cả tôi và của cả anh ấy nữa, quá đủ để hài lòng rồi, không việc gì phải tham lam để mà đòi hỏi thêm. Đã quyết tâm làm les để có thể đường đường chính chính đến với tiểu Linh rồi thì tôi nên toàn tâm toàn ý mà thực hiện nó, đừng có đứng núi này trông núi nọ nữa, chỉ thêm khổ tâm mà thôi. Ây, thở dài phát. =[[


Vì tôi không cao bằng tiểu Linh nên thay vì trong vai một tên con trai khoác vai người yêu dạo phố thì tôi buộc phải vào vai cô người yêu bé nhỏ nằm gọn trong vòng tay của tiểu Linh. Giờ mới thấy chiều cao là rất quan trọng. Nói vậy thôi chứ con gái mà có chiều cao 1m70 như tôi đây đã là quá để đáng mơ ước rồi.


Tôi dám cá nhìn từ đằng sau trông tôi và tiểu Linh giống bằng hữu ôm vai bá cổ nhau đi chơi phố hơn. -_____-


Tiểu Linh cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ như làm ánh nắng mặt trời cũng phải tắt, như làm ánh đèn ban đêm cũng phải sụt. Chưa khi nào tôi thấy tiểu Linh cười thoải mái và mãn nguyện như thế. Lòng tôi ấm áp không sao diễn tả được bằng lời.


Tôi rất muốn dùng tư cách con gái của mình để hỏi anh ấy...


Tiểu Linh à, anh có hạnh phúc khi bên em không...?


Chỉ là nụ cười rạng rỡ đó thôi thì chưa đủ làm tôi yên tâm vào tình yêu sai lầm này, tôi cần nhiều bằng chứng hơn, nhiều hơn nữa để có thể chắc chắn, để có thể an tâm một khi sự thật bị bại lộ anh ấy vẫn đủ rộng lượng và tình yêu với tôi để thứ tha và ôm lấy tôi lần nữa.


Không biết anh ấy có nghe thấy không nhưng tôi vẫn gửi gió đem những lời này gửi đến anh.


Tiểu Linh à, thực sự là tính đến thời điểm này em chỉ yêu có mỗi mình anh thôi. Tình yêu với anh mỗi lúc một lớn hơn và đến giờ nó đã lớn đến mức em không thể điều khiển được nữa rồi. Em cũng chẳng rõ mình yêu anh vì cái gì nữa, là vì em hận người đó, là vì em muốn báo thù, là vì em muốn níu lấy anh để kéo em bước ra khỏi quá khứ của mình, là vì thương cảm trước hoàn cảnh của anh, hay vì số phận đã sắp đặt trái tim em cứ mỗi ngày một rung động nhiều hơn vì anh, hay chỉ đơn giản thôi là vì em yêu anh, yêu toàn bộ con người và tính cách anh không chừa một điểm nào. Em không biết mà.


Cho đến bây giờ điều em cảm thấy hối hận nhất là không sinh ra là con trai, khi đó có lẽ em sẽ yêu anh chân thành và không lo lắng hơn đấy. Nói vậy thôi chứ như thế này vẫn thấy tốt hơn, biết đâu lúc em làm con trai thật rồi mà khi đó lại không yêu anh, lại làm anh đau khổ như Nguyên đã làm thì sao? Không nên phải không anh?


Anh có nghe thấy em nói không? Em yêu anh nhiều lắm, ngày mai yêu nhiều hơn hôm nay, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi ở bên anh, chỉ cần là được nhìn thấy anh thôi dù anh lạnh lùng vô cảm, mỉm cười hay là tức giận khó chịu em đều thấy yêu và muốn được nhìn mãi thôi.


Vì quãng thời gian hạnh phúc này, điều em phải làm chính là quên đi con người mình 19 năm trước kia và toàn tâm toàn ý làm một anh Dương của anh phải không? Nếu vì hai chúng ta, nếu vì để được hạnh phúc thì em sẽ làm.


Nếu anh là gay, em sẽ là les!


Gió, cuốn đi, cuốn những lời mùi mẫn yếu đuối đó đi, đi xa, đi xa vào, xa mãi mãi cũng được.


Mong anh không bao giờ nghe thấy những lời này.