Chap 40. (Suýt chết, cái tội to gan!!!)
Tôi đến chết với tiểu Linh của tôi mất thôi, không ngờ trêu chọc anh ấy lại vui và thú vị như vậy. Sao anh ấy lại có thể đáng yêu đến thế nhỉ? Nhìn cái vẻ mặt bối rối và ngượng ngùng ôi sao chỉ muốn cắn cho một miếng, ngấu nghiến mãi không chán. =]]
Tôi chỉ dọa tiểu Linh vậy thôi chứ thực ra tôi nào có dám làm gì đâu, nụ hôn bữa nay của anh ấy đã là nóng nhất từ trước tới nay tôi từng trải qua rồi, có cho tiền chắc gì tôi đã dám làm lại lần nữa. Haha! Ai bảo tiểu Linh nhà tôi ngây thơ ngốc nghếch dễ sợ cơ, bị lừa một cách đơn giản.
Có nên trêu thêm chút nữa không nhỉ?☻
Tôi lò dò lên giường và không ngần ngại kích thích tiểu Linh bằng việc vỗ vào người anh ấy. Chắc đang sợ gần chết rồi! ^o^
-Tiểu Linh à... opps!!! +_+
Khi tôi vừa định xoay người anh ấy lại để nhìn thử cái vẻ mặt lúc đó của anh ấy thì ngay lập tức tôi đã bị phản công. Dường như máu chịu đựng cũng có ngày ngừng chảy được và cái tính quá đáng của tôi đã bắt chẹt nó nghẹn lại ở đâu đó trong cơ thể tiểu Linh. Máu chịu đựng không tiếp tục chảy có nghĩa là... anh ấy không thể chịu đựng tiếp trò đùa quái ác đầy kích thích sự nổi giận mà tôi bày ra.
Tôi không nghĩ tư thế tiểu Linh trên tôi dưới là tư thế của một đôi gay và les với tiểu Linh là gay và tôi là les? Ôi giời, lằng nhằng quá, giờ tôi phải nghĩ cách thoát khỏi cảnh trớ trêu dở khóc dở cười này đã. Mà có gì đáng cười ở đây??? Tất cả là do tôi, cái tội to gan, chết cái tội to gan!!! T^T
Rất run, rất sợ, rất run, rất sợ, tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Còn chưa kịp lên tiếng đã bị cướp lời.
-Xem tôi có thể làm gì anh.
Hít thở sâu cái coi nào, hít vào thở ra, điên rồi, đây là lúc để tập thể dục hay sao, phải làm gì đi chứ??? >_<
-Anh biết nhóc ghê rồi, nãy giờ anh đùa cho vui thôi mà, nhóc làm gì dữ vậy?
-Không đùa, anh biết thừa tôi rất ghét mấy trò đùa vớ vẩn.
-Thế không lẽ nhóc tính làm thật? – Tôi tỉnh bơ hỏi.
-Theo anh? – Tất nhiên anh ấy tỉnh bơ trả lời. +_+
Tôi ngu thật! Đúng sự thật trong thân xác một tên con trai như thế tiểu Linh dư sức tấn công tôi, tôi dù có là tomboy hay les thì cũng đâu bằng sức mạnh của anh ấy. Ấy thế mà Dương kaka ngu ngốc tôi đây lại dại dột chọc vào một con sói đang ngủ quên cơ đấy. Theo điều tra cho thấy đàn bà con gái mới đích thị là sói hoang hàng hiệu.
-Anh biết lỗi của anh rồi, nhóc đừng có làm thế, anh sợ đấy!
Ối trời ạ, tôi van xin??? Sao tôi không nghĩ đến việc Dương Việt Linh sẽ trố mắt lên kinh ngạc rồi thì cười sằng sặc hoặc chí ít đơn giản hơn là cười chế giễu đầy nhẹ nhàng? Van xin cái [***]! Ức chế [***]!!! >"<
-Anh đùa thôi, nhóc làm gì có gan đó!
Tôi cười ha hả vẻ giễu cợt vô đối. Vẻ mặt xám xịt của tiểu Linh nhanh chóng báo hiệu cho tôi biết giờ tàn đã đến. Ôi không, sao tôi toàn hành động ngu xuẩn??? T^T
-Đừng có kích đểu nhau!
Không, anh không có, anh đâu có ý kích bác gì nhóc đâu, cho anh xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên to gan như thế, anh xin lỗi mà, từ mai anh không bao giờ còn dám trêu chọc nhóc như thế nữa, anh cũng sẽ không coi sex nữa, mà không anh sẽ hạn chế coi sex hơn, anh sẽ làm theo lời nhóc mà. Cho xin đi!!! TT________TT
Hình như đã chán cảnh đôi co thêm nữa, tiểu Linh chuyển nhanh sang hành động. Không, nói tiếp chứ, quân tử động khẩu đếch động thủ cơ mà, phải nói chứ? Khôngggggg!!!
Giờ phải mạo hiểm thôi.
Trước khi môi tiểu Linh lại áp chặt tôi như sáng nay đồng thời toàn bộ sức nặng cơ thể anh ấy đổ lên người mình, tôi dùng hết sức nhổm lên và hôn nhẹ vào môi anh ấy. Rất nhẹ và rất nhanh. Mong là dư chấn của nó sẽ làm tiểu Linh choáng váng.
Rồi thừa thắng xông lên, tôi đẩy tiểu Linh ra hết sức ngon ăn. Yeah, thành công!
-Thế là đủ rồi, sao nhóc dám hành động dại dột thế chứ? Con gái con đứa mà dâm ô không tả nổi. Thất vọng, anh thất vọng về nhóc quá!
Tôi chỉnh trang lại khu vực sống của mình rồi đáp lưng xuống bình an. Tiểu Linh đang nhìn tôi đầy đau đớn.
-Sao thế? Tiếc đến vậy à?
-Anh...
Đau không nói lên lời. Bị tôi cho quả này đau quá đi mà! ^o^
-Nhóc cũng đừng có coi sex nữa!
Bực mình rồi! Dương kaka chiến thắng như một quy luật tất yếu không bao giờ có thể thay đổi! ^-^
Cả hai nằm yên, không động đậy, thậm chí tôi còn không dám trở mình. Tôi khôg ngờ cảm giác lại căng thẳng thế này.
Tôi sợ tiểu Linh sẽ nghe thấy được nhịp tim loạn xạ lúc này của tôi mất, vâng, đó chính là dư chấn cho hành động đột phá khi nãy của anh ấy.
-Nhóc có thích anh không?
Ai? Là kẻ nào? Là kẻ nào vừa lên tiếng đó? Tôi sao? Tôi hồi nào? Chết thật, không lẽ mơ ngủ? *___*
Tôi trở mình ngay lại và chạm ngay ánh mắt của tiểu Linh đang nhìn mình. Cả hai cứ chỉ nhìn nhau như thế thôi. Anh ấy không trả lời câu hỏi của tôi, là chưa có câu trả lời hay không có câu trả lời? Rất muốn lặp lại câu hỏi bởi thực sự rất muốn nghe câu trả lời, nhưng tôi biết giờ chưa phải lúc, câu trả lời sẽ tự nhiên được tìm ra vào một ngày gần đây mà thôi, không cần tôi phải lên tiếng hỏi và chờ đợi. Đó mới chính là sự tự nhiên của tình yêu.
Tôi quyết định nhắm mắt và ngủ trước. Ngủ trong sự bình yên thế này thật là một điều kì diệu chưa từng có. Cả đời tôi chưa từng ngủ cùng một người con trai bao giờ, tuy tiểu Linh là gay nhưng đó cũng là một điều mới mẻ và thích thú nhất trong cuộc tôi tính đến hiện nay.
Trước mắt tôi là toàn một màu đen, nhưng đó là một màu đen lấp lánh và tuyệt đẹp. Có tiểu Linh ở bên tôi không lo sợ bất kì một cơn ác mộng nào quấy rối, cũng không sợ một thế lực đáng sợ nào như trong thế giới tâm linh.
Thế giới của tôi có tiểu Linh là một thế giới yên bình, tĩnh lặng...