Chap 34.
- Anh đang nói bệnh không đi được cơ mà.
Giọng nói của tiểu Linh từ ngoài vọng vào. Tôi nhận thấy rõ trong giọng nói đó có một nỗi trầm mặc và xen chút cảm kích. Bất giác tôi cũng đáp nhẹ.
- Anh đã hứa với nhóc, anh nhất định sẽ giữ lời mà.
Không biết điều quái quỷ gì lại biến không gian giữa tôi và tiểu Linh lại trở nên nặng nề và ảm đạm thế này? Cũng không hẳn là thế, là một bầu không khí rất đỗi nhẹ nhàng và bình yên mà tôi chưa khi nào có với anh ấy. Tôi cảm giác vui vui lạ.
Hôm nay là ngày vì Dương Việt Linh. Tôi cất mớ đồ mình vừa lấy, lục trong túi đồ riêng mà chỉ cuối tuần tôi mới động đến. Tháo bỏ chiếc khuyên bên tai trái. Mọi thứ của ngày hôm nay là vì anh ấy. Đột nhiên một dòng cảm xúc đau lòng choán lấy tâm can tôi.
Nhìn vào mình trong gương, nhìn về phía tiểu Linh ngoài cửa, tôi thấy mình như chưa thể hoàn toàn bước ra khỏi quá khứ. Tôi ngồi bịch xuống giường. Tôi đang làm gì thế này? Mà không, tôi đang nghĩ gì thế này? Giờ là lúc để tôi phân vân việc mình đang làm sao? Đã quyết như thế rồi còn tư lự cái gì nữa? Nhưng toàn thân tôi cứng lại mất rồi, không thể nào mà đứng dậy và bước ra ngoài được. Tôi thật đáng chết!
- Anh có phải con gái không thế? Sao làm gì lâu vậy?
Tôi thậm chí còn không thể lên tiếng để đáp lại. Bị gì thế này?
Lúc này đây tất cả những nỗi bi quan của tôi như đều được tích tụ, cảm giác mọi thứ đều đen tối và sẽ chẳng bao giờ có thể tốt đẹp trở lại được. Tôi đang rất bi quan và tôi hoàn toàn mất đi sự tin tưởng vào việc mình đang làm. Tôi rất sợ hãi và run sợ tất cả. Mọi quyết tâm trước kia của tôi như tan biến mất rất nhanh và vô tình.
- Tôi vào nhé!
Không, nếu khi tiểu Linh vào đây rồi và nhìn thấy tôi thì sao? Anh ấy sẽ nghĩ gì về tôi đây? Anh ấy không thích tôi!
"Cạch!"
Tiếng cửa mở, tôi mở to mắt nhìn tiểu Linh dần xuất hiện trước cửa, trước con mắt của tôi. Tôi bất lực chỉ ngồi yên lặng ở đó.
- Anh...
Tôi không dám nhìn biểu hiện lúc này của tiểu Linh, tôi sợ sẽ phải nhìn thấy những thứ mình không mong muốn. Sao tôi lại đột nhiên yếu đuổi thế này? Có phải lần đầu tôi cải trang thành con gái đúng với thân phận của mình đâu sao tâm trạng lại tệ hại đến thế này? Không nghĩ nữa, tôi là Vũ Bảo Dương, đừng có khủng bố tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! >"<
Tôi lấy đau thương biến thành động lực để đánh lên, đừng tưởng Dương kaka này dễ bị bắt nạt, đã nói cố là nhất định sẽ được đấy, hứ!
Tôi ngửa mặt lên và cười đúng nghĩa Vũ Bảo Dương.
- Thấy sao? Anh làm con gái cũng xinh mà, đúng không? ^-^
- Không có hứng!
Tôi thở dài ngao ngán và chán nản.
- Ờ nhỉ, nhóc đâu có hứng với con gái đâu, xinh mà làm cái mốc xì!
- Nãy giờ anh sao thế? Sao ngồi bất động trong phòng với cái bộ dạng đó.
Tôi hơi ngạc nhiên đôi chút, cứ nghĩ là tiểu Linh sẽ không bao giờ tò mò chứ, thế mà cuối cùng cũng lên tiếng hỏi về một điều không đáng để lưu tâm cho lắm. Một điểm hi vọng! Tôi nở nụ cười rạng rỡ:
- Không mấy khi thế này nên hơi bị đơ tí. Tự nhiên thấy yêu mình quá chừng, cũng xinh mừ! :">
- Đồ điên!
- Điên kệ anh! Bực mình cái nhóc này, để anh vui tí nhóc thiệt gì à?
- Không thích anh vui!
Lúc nào tiểu Linh cũng chỉ có một vẻ mặt duy nhất khi nói chuyện, bình thường, bình thường theo cái kiểu vô cùng và rất chi là bình thường, thế cho nên khi mà đôi mắt anh ấy hơi căng ra hoặc đôi lông mày hơi nhướn lên một tí thôi là y như rằng đó là một biểu hiện vô cùng mới mẻ và đáng để đăng báo cho cả thế giới biết. Riêng về khoản lạnh lùng hiếm có này thôi đã đủ cho tôi chết mê chết mệt khó thoát ra nổi rồi. ^^
- Mà anh thích tôi vì cái gì? Vì thấy tôi xinh sao?
Một câu hỏi rất hay! Trả lời thế nào cho sâu sắc được đây ta?
- Đừng hỏi thế, anh nói rồi mà, anh thích nhóc vì nhiều thứ và anh cũng chẳng biết rõ ràng là gì đâu. Với anh nhóc không xinh, nhóc chỉ rất đẹp, đẹp vô cùng!
Tôi quay sang nhìn tiểu Linh cười rất tươi, cho anh ấy biết tôi đang rất hạnh phúc.
Sánh bước cùng tiểu Linh, trông chúng tôi cứ như cặp tình nhân hoàn hảo, một thục nữ chính hiệu với một mỹ nam chân chính. Ai mà biết mỹ nam thì gay mà thục nữ thì sắp les đâu chứ. ^-^ Nói thế nào thì người ngoài cũng cứ thấy chúng tôi đẹp đôi là được rồi.
Không đi quen giày cao gót nên tôi bắt đầu cảm thấy nản việc đi bộ đến nhà hàng tổ chức buổi họp lớp của tiểu Linh.
- Không được rồi tiểu Linh!
Tôi dừng lại và nhăn nhéo mặt khổ sở nhìn anh ấy. Tiểu Linh lo lắng nhìn tôi, sự quan tâm trong ánh mắt khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng trên gương mặt làm tôi thấy yêu quá chừng.
- Sao thế? Thấy mệt à? Anh vẫn còn đang bệnh mà...
- Không phải, bệnh thì cũng ổn rồi, chỉ là...
Tôi nhìn xuống dưới chân mình. Tất nhiên tiểu Linh thông minh của tôi đã nhận ngay ra vấn đề. Thoáng có ánh cười đáp lại tôi.
- Người ta chưa nói gì anh đã tự ý ăn mặc như thế này rồi giờ còn kêu à?
Người ta? Sao nghe cái từ đó tôi thấy rung rinh thế này? Ngọt ngào thế đếch nào ý. Chỉ khi làm nũng mới xưng hô kiểu đó thôi mà. Chết thật, tôi cứ phải lòng tiểu Linh bởi những điều nhỏ nhặt thế này. Tích tiểu thành đại, rồi cũng đến một ngày tôi phát điên nếu không có anh ấy mất. Chả hiểu người như tôi thuộc cung nào mà lại dễ dàng rơi vài lưới tình như thế.
Tôi chẳng còn nhìn thấy gì nữa, bởi giờ trong mắt tôi chỉ toàn có một thứ duy nhất. Bạn nghĩ là thứ gì? Hình ảnh của tiểu Linh sao? Không, là trái tim đấy! ^-^ Yêu rồi!!!