Chap 19.
Cô gái này điên thật rồi!
Cô ta nói cũng thích tôi chút chút nhưng thích vì điều gì đây? Cô ta đã nói người yêu bỏ cô ta vì cần một người bạn gái chứ không phải bạn trai, điều đó đã khiến cô ta khổ sở và tôi đã được chứng kiến nỗi khổ sở đó. Tất cả những cái đó đã cho tôi thấy cái mà cô ta cần là một người bạn trai, một người có thể chấp nhận con người cô ta. Thế cái cô ta cần ở tôi là cái gì? Cô ta cũng chẳng khác những đứa con gái khác là mấy, để ý đến tôi cũng chỉ qua cái ngoại hình. Nhưng đáng lẽ biết tôi là gay rồi thì phải khác chứ, sao cứ cố bám lấy tôi là ý gì?
-Cậu nhớ lời cậu nói đấy nhé! ^-^
Tôi không đáp lại vì tôi không nghĩ cô ta có thể làm gì khác khi sự thật cô ta là con gái và đã từng yêu một tên con trai. Kệ cô ta đi!
Cuối cùng thì cô ta cũng đã chịu buông tha cho tôi rồi!
-Ừ, tớ đây!
Trước khi quyết định nhấc máy tôi đã phải cân nhắc khá khó khăn. Giờ chỉ cần nhìn cái tên "Nguyên" của cậu ấy xuất hiện trên màn hình điện thoại của mình là tôi đã cảm thấy ngần ngại việc nhấc máy và nghe thấy giọng nói hoặc những lời nhắn của cậu ấy. Vì...sự thật tôi rất nhớ cậu ấy. Và bởi vì càng nhớ tôi lại càng phải làm ngược lại với lí chí và ham muốn xấu xa của mình.
-Cậu đang bận gì à?
-Không có.
-Thế sao nhấc máy lâu vậy?
Vì tớ cần phải dằn vặt rất nhiều cậu có biết không?
-Mà thôi, lâu rồi không gặp nhớ cậu quá!
-Mới gặp hai hôm trước mà.
-Thế hả? Ủa sao mà tớ thấy lâu thế nhỉ? Cậu chuyển đi có biết tớ buồn và nhớ cậu đến thế nào không hả? Thằng quỷ, bỏ rơi người ta rồi còn không liên lạc gì với người ta luôn!
Cậu lúc nào cũng thế, cậu quá vô tư và quan tâm đến tớ một cách vô điều kiện mà chẳng bao giờ để ý đến cảm giác của tớ thế nào khi được quan tâm thái quá như thế. Chính bởi vì cậu cứ vô tình làm trái tim tớ rung động như thế mà tớ không sao thoát ra nổi cậu đấy, và chính bởi vì thế mà tớ càng thấy đau hơn, cậu... cậu có bao giờ biết được không? Mà thôi, tớ cũng đâu cần cậu biết đâu, tốt hết là đừng bao giờ cậu biết điều đó.
-Cậu gọi cho tớ có việc gì không?
-Này, ghét rồi nhé, cậu không gọi cho tớ thì thôi, giờ tớ chủ động gọi hỏi thăm rồi mà còn lên mặt cái kiểu đó à? Có tin tớ giận cậu không hả?
-Tớ xin lỗi.
-Tớ bận bịu đủ thứ, nào là học hành, cậu cũng biết dân Luật có khi nào rảnh rỗi đâu, lại còn lo chăm sóc để ý cho Mai, thế mà vẫn còn đủ hơi sức để quan tâm đến cậu đấy, còn cậu thì sao nào?
Giọng cậu ấy đầy vẻ trách cứ, tôi thấy buồn buồn, vừa buồn vì mình đã phụ tấm lòng anh em tốt của cậu ấy, vừa buồn vì... lúc nào cậu ấy cũng nhắc đến Mai trước mặt tôi, dẫu có là nói chuyện gì thì điểm chốt trong vấn đề của cậu ấy luôn là Mai.
Cậu ấy vẫn nói nhiều như thế, và tôi chỉ im lặng lắng nghe, giọng cậu ấy cho dù ngày nào cũng được nghe tôi vẫn thấy rất nhớ, và tôi luôn nhớ nhất giọng thì thào khe khẽ mà sởn gai ốc của cậu ấy mỗi sáng ghé sát vào tai gọi tôi dậy ăn sáng. Giờ chỉ còn thiếu nụ cười của cậu ấy nữa thôi.
-Mấy nữa họp lớp đấy nhé, phải đi chứ?
-Họp lớp sao?
Ngày đó tôi và cậu ấy, và cả Mai nữa nhất định sẽ giáp mặt nhau mà không có thể né tránh được. Tôi có nên đi không? Tôi biết tránh mặt không phải là một biện pháp tốt nhưng với tôi hiện thời nó có thể giải quyết được phần nào những dằn vặt khổ sở trong tôi.
-Ừ, tớ sẽ đi.
Sự thật là tôi không thể chiến thắng được con tim. Cũng tốt, tôi phải để cậu ấy biết là tôi vẫn ổn và sẽ luôn ổn dẫu không còn có cậu ấy ở bên nữa.
-Cứ thế nhé!
-Ừ, tạm biệt!
Phải làm gì để chứng tỏ mình hoàn toàn đang sống tốt cho cậu ấy và Mai thấy nhỉ?