Chap 18.
Gì chứ? Tôi mà lại hôn anh ta sao? Tin được không vậy? Dù tôi có bị coi thường đến như thế nào thì cũng không đến cái độ phải đi hôn một tên gay. Nói thế mà nghe được à???
Nhưng nhìn cái mặt anh ta đâu có giống nói đùa hay chơi xỏ gì tôi đâu. Ây, thôi đi, cái mặt anh ta lạnh lùng vô cảm đến là như thế, quá tuyệt để mà ngụy trang cho một lời nói dối cơ mà. Tưởng tôi tin sao? Tôi đâu có điên! >"<
Thế nhưng tôi đã không thể cưỡng lại được việc ngồi vò nát óc để nghĩ lại tối qua coi tôi đã làm những gì. Tất cả giống như một cuốn băng bị xước, mờ mờ ảo ảo và đau hết cả đầu. Có lẽ tôi cần nước gừng để nhớ ra tất cả.
"Ku Tài, anh muốn uống nước gừng!"
"Hở? Bị cái gì vậy?"
"T^T"
Tôi chẳng nói gì nữa, nếu cái này mà tôi nói ra thì có khác nào đang tự dẫn đường cho mình vào cõi chết, một chuyện đáng nhục nhã như thế tôi có thể nói ra sao? Chịu đựng, âm thầm tự mình chịu đựng thôi, tôi sẽ ôm cái nỗi nhục này xuống tận mồ! T^T
Không nhớ, không nhớ gì hết!!! Chết tôi rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-Có thật không vậy?
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, dằn vặt cũng rất nhiều nhưng thề chết không sao nhớ ra nổi chuyện gì.
Dương Việt Linh lại bơ tôi đi khiến cho con bò chết ti.ệt nào đó lại được cơ cười như nhả ruột. >"<. Tôi thì lại phải chạy theo anh ta.
-Nè, tôi đang hỏi cậu mà, sao cậu... ackk!
Dừng lại thì cũng phải bố cáo lấy câu chứ, cái thằng này!!! Ôi, cái đầu tôi! >_<
-Cô không nhớ là việc của cô, đừng có lôi tôi vào!
-Nhưng việc đó có liên quan đến cậu, không thể không lôi vào!
-Cô muốn gì?
-Nói cho tôi biết sự thật! Tôi có làm gì cậu không?
Đột nhiên anh ta tiến sát lại gần tôi, thấy run quá trời. Nhìn anh ta ở khoảng cách gần thế này trông thật tuyệt. ^-^
-Có cần phải làm lại cho cô nhớ không?
Á à, đang kích đểu tôi đấy à? Đừng tưởng Vũ Bảo Dương này sợ!
-Cần!!!
Đồng thời tôi tiến thêm một bước sát lại gần anh ta thêm chút nữa, y như tôi dự đoán, anh ta phát hoảng lập tức lùi lại vô điều kiện. Ít ra thì anh ta cũng biết sợ đấy. Tốt!
-Cô có thể tránh xa tôi ra được không?
Anh ta như thể đang khẩn cầu một ân huệ vậy, thật đáng thương nhưng sao cứ tỏ ra tôi là kẻ độc ác đáng ghét thế này, có ý tốt cả mà. Thôi được rồi, đã biến tôi thành kẻ xấu xa thì tôi sẽ hóa thân luôn thành bà mẹ kế. Khà khà!
-Không được rồi.
Nụ cười biến thái của tôi làm anh ta thấy sợ rồi. ^-^
-Nếu như tôi đã hôn cậu rồi thì tôi phải chịu trách nhiệm thôi.
-Cái gì???
Nhìn điệu bộ sửng sốt đến là khổ sở của anh ta làm tôi thấy đã quá! Anh ta dễ bắt nạt thế mà nói "tôi là gay nhưng không có nghĩa tôi yếu đuối như con gái!", không tin được.
-Cô thích tôi sao cứ bám lấy tôi hoài thế?
-Ừ, cũng có chút thích.
-Tôi là gay!
Lần đầu tiên thấy anh ta tự mình thừa nhận như thế đấy. Có phải tôi quá đáng quá không nhỉ? Có lẽ nào? Ây, sao có thể chứ? ^-^ Tôi thấy tôi khá là tốt bụng và dễ gần đó chứ?
-Gay thì đã sao?
Không biết anh ta đã gặp được ai điên rồ và dai dẳng như tôi chưa mà nhìn anh ta có vẻ khó sống quá. =))
-Tôi không thể thích con gái đâu. Trừ khi...
-Trừ khi...
Tôi hồi hộp chờ đợi, đây có lẽ chính là cơ hội của tôi. Không nên nóng vội, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh nghe rõ những gì anh ta nói.
-Trừ khi cô không phải con gái!
-Tức là les!
-...
-...?
Im lặng là sao? >_<
-Có lẽ thế!
Tôi cười hứng chí. Là chính anh ta nói thế đó nhé! Nếu tôi làm les rồi mà dám từ chối tôi coi, tôi nhất định sẽ sống chết với anh ta.
Tự nhiên thấy khá hào hứng! ^-^