Anh Ấy Là Của Tôi

Chương 67: Ngoại truyện 01




Dạo này Túc Nghệ cực kỳ, cực kỳ sầu muộn.

Hôm nay, Lưu Tỉ cầu hôn Ngô Tuyết lần thứ chín, cuối cùng cũng thành công.

Cô nhất định không phải là người chị em tốt. Khi nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của cô là, tiêu rồi tiêu rồi, chuyện tình cảm của cô và Chử Ưng chẳng lẽ đã đi đến tận cùng? Không phải vậy mà, rõ ràng gần đây Ưng đội ngày càng dính người ghê hơn.

Cô nhăn nhó hỏi: "Tiểu Tuyết Tuyết ơi, chị thấy có phải là Chử Ưng hết thích em rồi không?"

Ngô Tuyết: "Hả? Tại sao?"

Túc Nghệ: "Kỷ niệm hai năm yêu nhau đã qua rồi, anh ấy chẳng có vẻ gì là sắp cầu hôn cả, không phải là đang muốn bội tình bạc nghĩa chứ??"

"... Thế thì chắc là không."

"Nếu thực sự rất yêu một người, chẳng lẽ không phải là ước gì ngay lập tức có thể dẫn người đó tới cục dân chính làm giấy đăng ký hay sao?"

"Em nói nguyện vọng của em ra đi."

Túc Nghệ càng ủ rũ hơn: "Căn bản là mình em tự đa tình."

Đêm đó, Ưng đội mới đeo được nửa bao thì tay bị giữ lại.

Anh nhíu mày, ráng nhịn ham muốn lại: "Gì thế??"

Túc Nghệ lấy chăn trùm đầu: "Em mệt."

Người đàn ông chọc chọc cô qua lớp chăn: "Làm xong ngủ tiếp."

"Không thích."

Người bên cạnh không thấy có động tĩnh gì nữa.

Túc Nghệ lại nghĩ, vậy là thôi luôn à? Không nỗ lực thêm chút nữa à??

Quả nhiên anh ấy chán mình rồi!!

Đang mải nghĩ, một bàn tay bất ngờ đột nhập vào ổ chăn của cô.

Bàn tay linh hoạt chạm vào chỗ mẫn cảm của cô, từ từ kích thích.

Cô thực sự không chịu nổi, hạ vũ khí đầu hàng.

Hôm sau thức dậy, không chỉ sầu muộn, giờ lại còn thêm hối hận nữa, hận tại sao bản thân lại thiếu kiên nhẫn như thế!

Đúng lúc này, Ngô Tuyết gọi điện tới.

Ngô Tuyết kích động hỏi: "Đọc tin chưa?!"

Cô ủ rũ: "Chưa."

"Có người chụp được hình Chử Ưng đi chọn nhẫn!!"

Túc Nghệ lập tức hồi sinh.

Hôm nay, Ưng đội vừa chạy xe vào trong gara, còn chưa kịp mở cửa đã bị người ngồi bên níu lại.

Hai người ra ghế sau, lần này tới lượt Chử Ưng làm một nửa thì ngừng: "Trên xe không có bao."

Túc Nghệ móc trong bra ra hai chiếc.

Ưng đội bị kích thích đỏ bừng mắt, lăn qua lộn lại tới hơn nửa đêm.

Phụ nữ mà đã ngọt thì đúng là làm người ta tới mạng sống cũng chẳng màng.

......

Một tháng trôi qua.

Túc Nghệ kiên cường mỉm cười: "Em xem như đã hiểu."

Vẫn không thấy Chử Ưng cầu hôn cô!!!

"Giờ em rất muốn biết, chiếc nhẫn đó đã đi đâu."

Ngô Tuyết an ủi: "... Đừng buồn, không chừng anh ta quên thì sao?"

"Chuyện này sao có thể quên được!" Nói xong, cô đứng bật dậy, "Em thấy không thể tiếp tục thế này nữa."

Ngô Tuyết sốt ruột: "Không phải em muốn chia tay đấy chứ??"

"Chia tay?? Người em khổ cực mãi mới theo đuổi được, nằm mơ cũng đừng hòng chạy thoát." Cô lấy điện thoại ra search, "Anh ấy không cầu hôn với em, OK, em cầu hôn anh ấy là xong."

"......"

"Đi, chọn nhẫn giúp em."

"Em bất ngờ làm vậy, lỡ anh ta không đồng ý thì sao?"

"Anh ấy dám!" Túc Nghệ mạnh miệng xong lại nói nhỏ một câu, "Chị đừng lo, em có cách."

**

Hôm nay Chử Ưng về nhà sớm hơn hẳn mọi khi.

Bạn gái của anh trịnh trọng báo có chuyện cực kỳ quan trọng muốn bàn bạc với anh.

Vừa về nhà liền nhìn thấy cô bạn gái nhỏ mặc đồ công sở váy đen, tất ren.

Mặt cũng đeo kính đen nốt.

Hai người nhanh chóng sà vào nhau, ngay lúc sắp tới cao trào, anh bỗng nghe người nằm dưới nhỏ nhẹ hỏi một câu.

"Sếp, sếp ơi... kết hôn nhé?"

Chử Ưng vừa đâm vừa đáp: "Ừ."

"Thế mai đi lĩnh giấy luôn nhé?"

"Ừ."

Túc Nghệ dùng hết khí lực, vịn bàn, lấy một món đồ cất trong đó ra: "Đưa tay cho em."

Một tay anh rời khỏi hông cô, chìa ra trước mặt cô.

Sau đấy, Ưng đội ngồi hút thuốc, nheo mắt nhìn thứ trên tay mình: "...Gì đây?"

"Nhẫn chứ gì." Túc Nghệ mặc quần áo, nói không mấy chắc chắn, "Anh không được đổi ý, vừa rồi anh đã đồng ý rồi."

Chử Ưng quả thực dở khóc dở cười, sờ mặt cô: "Cứ thế gả mình đi vậy à? Sao ngốc thế!"

"Ai bảo anh mãi không cầu hôn em." Túc Nghệ ấm ức chết đi được, "Có phải anh không thích em đúng không? Hối hận hả? Không muốn cưới em à?"

"Không phải." Đôi mắt anh rất dịu dàng, "Muốn cưới em sắp phát điên rồi."

**

Một lần tụ tập vắng mặt Túc Nghệ.

"Không uống nữa, không uống nữa." Chu Minh xua tay, "Uống nữa về nhà sẽ bị vợ nói."

Nhắc tới chuyện này, trên bàn bỗng có một tên khóc nấc lên làm mọi người giật nảy mình.

Chu Minh: "Cậu khóc cái gì thế? Nam tử hán đại trượng phu, có gì mà phải khóc?"

Tên kia lau nước mắt: "Chu đội ơi, dạo này vợ em đang cãi nhau đòi ly hôn."

"Sao thế?"

"Cô ấy bảo hồi đó trẻ tuổi quá, chưa biết nghĩ nên mới hồ đồ kết hôn với em, giờ cô ấy đổi ý rồi... huhuhu."

"Ôi, đừng khóc, đừng khóc." Chu Minh hỏi, "Hồi đó hai người yêu nhau bao lâu thì cưới?"

"Năm tháng."

"Năm tháng?!" Chu Minh nổi giận, vỗ bàn, "Năm tháng sao mà đủ để hiểu một người? Hai đứa cũng vội vàng quá, thật thiếu trách nhiệm với đối phương!"

Chử Ưng vốn ngồi im im bỗng lên tiếng: "Thế phải bao lâu thì mới có thể kết hôn?"

"Tôi với vợ tôi quen nhau từ nhỏ, phải hơn chục năm." Hai gò má Chu Minh đỏ hồng, vung bàn tay to lên, "Có thế nào thì cũng phải yêu đương 3, 4 năm chứ!"

Hồi xưa, lúc còn ở bộ đội, Chử Ưng luôn luôn tin tưởng phán đoán của Chu đội trăm phần trăm. Trở về xe, anh mở lịch ra xem, cẩn thận tính toán thời gian, bắt đầu đếm ngược tới ngày cầu hôn.