*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cha Hứa nhìn vẻ mặt Tô Nghiên rồi đi qua nhặt chiếc điện thoại đang nằm trên đất, khi Tô Nghiên nhận ra điều đó, cô theo bản năng muốn giành lấy điện thoại từ tay ông.
Không may là cha Hứa vẫn nhìn thấy bức ảnh trên đó.
Nhìn bức ảnh, khuôn mặt của cha Hứa lập tức tối sầm lại: “Nghiên Nghiên, A Mộc vẫn luôn đối xử với con như vậy sao?”
Tô Nghiên nghe cha Hứa nói, vô thức cúi đầu, cô không có dũng khí nhìn biểu tình trên mặt ông, bởi vì cô cũng không biết làm thế nào để đối mặt với chuyện này.
Đây là bí mật giữa cô và Hứa Dung Mộc, cô không ngờ nó lại bị vạch trần trong tình cảnh này.
Mẹ Hứa nghe cha Hứa nói thì cau mày: “Chuyện gì vậy ông? A Mộc làm sao vậy?”
Cha Hứa đưa điện thoại cho mẹ Hứa, khi thấy rõ bức ảnh thì bà như chết đứng.
Bà không tin đứa con trai luôn hiếu thuận của mình lại làm ra chuyện bất nghĩa như vậy.
“Nghiên Nghiên, có phải A Mộc luôn đối xử với con như vậy không? Sau khi kết hôn hai đứa chưa từng viên phòng* sao?” Mẹ Hứa ngẩng đầu nhìn Tô Nghiên, vẻ mặt kinh hãi hỏi: “Tại sao con lại không nói chuyện này cho chúng ta biết, sao lại để nó tùy ý làm tổn thương con như vậy?”
*viên phòng: có thể hiểu là quan hệ t ì n h d ụ c.
Mẹ Tô và cha Tô cũng thấy ảnh chụp trên điện thoại, sắc mặt họ âm trầm: “Chúng tôi cần một lời giải thích cho chuyện này.” Cha Tô dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi luôn cho rằng giữa chúng chỉ là xích mích, cãi vã nhỏ, không ngờ A Mộc lại có thể làm ra chuyện tày trời như thế này.”
“Cha, tất cả những điều này là do con tự nguyện. Con đã nói sẽ không can thiệp vào đời tư của anh ấy. Chuyện này không liên quan đến A Mộc và cha mẹ chồng.” Tô Nghiên nhìn cha Tô, bình tĩnh mở miệng: “Đây là con nợ Tô Kỳ.” editor: Nợ gì trả 5 năm rồi chưa hết nữa bà =))
Cha Tô nghe Tô Nghiên nói, vẻ mặt hối hận mở miệng: “Đều tại cha! Năm đó cha không nên mang Tô Kỳ về. Nếu không có Tô Kỳ, con và A Mộc sẽ không ra nông nỗi này, con cũng sẽ không phải chịu nhiều ủy khuất như vậy.”
“Lão Tô, ông yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho ông một công đạo. Bây giờ chúng ta liền đến khách sạn tìm tên súc sinh kia.” Sắc mặt cha Hứa u ám: “Tên súc sinh này sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy chứ!”
Tô Nghiên đi theo cha Hứa và mẹ Hứa đến khách sạn.
Tô Nghiên biết mục đích của người phụ nữ kia là gì, ả đem tên khách sạn nói cho cô biết, đơn giản là ả muốn quang minh chính đại ở bên Hứa Dung Mộc.
Nhưng sao có thể?
Người phụ nữ này quả nhiên không hiểu tính Hứa Dung Mộc, cho rằng thành công ngủ với hắn là sẽ có thể ngủ cả một đời? Nghĩ như vậy thật quá ngốc, không phải sao?
Theo địa chỉ được cung cấp trong tin nhắn, lúc mẹ Hứa và cha Hứa đến liền đạp cửa xông vào.
Cha Hứa không nói tiếng nào, ông đi đến đạp Hứa Dung Mộc một cái, anh đau đến nhe răng trợn mắt.
“Mày nhìn xem mày đang làm cái gì!” Cha Hứa không chút nghĩ ngợi liền cho anh một cái tát. “A Mộc, sao con lại ra nông nổi này? Con làm như vậy liệu có hổ thẹn với Nghiên Nghiên dưới suối vàng không hả?”
Tô Nghiên nhìn vẻ mặt của Hứa Dung Mộc, rồi nhìn về người phụ nữ đang nằm trên giường, dường như rất nhanh đã hiểu ra điều gì đó, không ngờ có ngày Hứa Dung Mộc lại vấp phải sai lầm này.
Hứa Dung Mộc xoa cái đầu sưng tấy của mình, trong đầu anh hiện lên những ký ức rời rạc, dường như không còn nhớ rõ những gì đã xảy ra trước đó, lúc anh ngẩng đầu lên nhìn cha Tô, vẻ mặt hoảng loạn: “Cha, sao người lại ở đây?”
“Cậu hỏi tôi sao lại ở đây? Cậu nhìn cho rõ chuyện tốt mà cậu đã làm đây này!” Cha Hứa nói xong liền ném điện thoại vào người Hứa Dung Mộc.
Anh giật mình khi nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại, nhưng khi anh nhìn về phía người phụ nữ trên giường, dường như đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Cha, tất cả đều là người phụ nữ đó sắp đặt, không liên quan gì đến con.” Khi Hứa Dung Mộc nhìn về phía Ngải Lợi, vẻ mặt liền tối sầm xuống.
“Cậu còn muốn lừa tôi?” Dứt lời cha Hứa liền đá anh thêm cái nữa.
Hứa Dung Mộc nghe cha Hứa nói, vẻ mặt suy sụp mở miệng, “Con biết con có lỗi với cô ấy, con biết mình nên làm gì, nhưng tại sao cô ấy không bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của con, rõ ràng con yêu cô ấy như vậy! Con chỉ muốn nhìn thấy cô ấy một lần, chẳng lẽ như vậy là sai sao?” Anh ngẩng đầu nhìn cha Hứa, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng: “Cha, con chỉ muốn nhìn thấy cô ấy, con làm vậy là sai sao?” editor: Sai vl luôn anh ơi
Cha Hứa cho Hứa Dung Mộc một bạt tai, “Nghiên Nghiên đã chết! Con bé đã chết rồi, tại sao con không biết quý trọng Tô Kỳ đang ở bên cạnh con, nó là em gái của Nghiên Nghiên!”
Hứa Dung Mộc nghe cha Hứa nói, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nghiên, ngay sau đó cười mở miệng: “Tại sao con phải quý trọng Tô Kỳ? Cô ta có tư cách gì? Tô Kỳ chính là hung thủ hại chết Nghiên Nghiên. Sao con có thể tha thứ cho cô ta? Nếu như con tha thứ cho cô ta thì làm sao đối mặt với Nghiên Nghiên đây?”
“Vậy con sống như thế này thì có thể đối mặt với Nghiên Nghiên sao?” Mẹ Hứa nhìn Hứa Dung Mộc vẻ mặt âm trầm: “A Mộc, mẹ luôn nghĩ con là một đứa trẻ tốt, nhưng hành vi hiện tại của con thật sự khiến ta quá thất vọng rồi.”
“Con đã cưới cô ta, con đã nghe lời mẹ mà cưới cô ta, mẹ còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ ngay cả việc con muốn thích ai cũng không được? Tô Kỳ rốt cuộc có cái gì tốt? Cô ta cho các người ăn bùa mê thuốc lú gì, tại sao các người đều thích cô ta? Tô Kỳ chính là hung thủ giết người! Con hận cô ta, cả đời này con sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta!”
Cha Hứa lại cho Hứa Dung Mộc thêm một cái tát.
Hứa Dung Mộc chưa bao giờ nhận ra mình đã sai, ngay cả khi anh đã làm chuyện như vậy.
“A Mộc, con làm như vậy thì Nghiên Nghiên sẽ sống lại sao? Con bé mà biết được sẽ chỉ càng khinh thường con mà thôi!”
Hứa Dung Mộc ngẩng đầu nhìn cha Hứa, dường như anh vẫn không nhận ra sai lầm của mình.
“Thực xin lỗi!” Hứa Dung Mộc thờ ơ nói “Nhưng Nghiên Nghiên không thể nhìn thấy, cô ấy đã chết, cô ấy không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra bây giờ, nếu như sống như vậy có thể khiến Nghiên Nghiên sống lại, thì con sẵn sàng sa đọa.” Sau đó anh điên cuồng hét lên: “Tôi chỉ cần Nghiên Nghiên! Các người có thể đem cô ấy trở về được sao?”
Cha Hứa vừa định mở miệng, Tô Nghiên đã ngẩng đầu lên nhìn anh, bình tĩnh nói: “Nếu chị ấy nhìn thấy anh như vậy, sẽ chỉ thấy hổ thẹn vì anh mà thôi. Chị ấy sẽ không thích anh như thế này, cũng không muốn thấy anh thế này. Hứa Dung Mộc, hiện tại anh có tư cách gì thích chị tôi.”
Hứa Dung Mộc nghe Tô Nghiên nói, xông tới thô bạo đẩy cô ra, eo Tô Nghiên đập vào sô pha, đau đến không đứng dậy nổi.
“Cô có tư cách gì mà nói như thế, nếu không phải tại cô, Nghiên Nghiên sẽ không chết! Tô Kỳ…” Hứa Dung Mộc nhìn Tô Nghiên hung tợn mở miệng, “Cô chính là một con tiện nhân! Mẹ cô là hồ ly tinh, cô cũng là hồ ly tinh, trên đời này người đáng chết nhất chính là cô!” Hứa Dung Mộc còn muốn đá Tô Nghiên, nhưng lại bị cha Hứa nhanh tay giữ chặt.
“Cha! Người buông con ra, nếu không phải tại con tiện nhân này, Nghiên Nghiên sẽ không chết!” Hứa Dung Mộc nhìn cha Hứa, trầm giọng nói: “Đều tại con tiện nhân này hại chết Nghiên Nghiên! Con muốn cô ta chôn cùng Nghiên Nghiên!”
“Đủ rồi!” Cha Hứa lại cho anh thêm một cái tát: “Nghiên nghiên đã chết, từ nay về sau Tô Kỳ chính là vợ con, con phải chăm sóc tốt cho con bé!”
“Rốt cuộc cô ta đã làm gì mà các người lại thích cô ta như vậy, người phải biết rằng con dâu của người là Nghiên Nghiên, cả đời này vợ của Hứa Dung Mộc chỉ có thể là Tô Nghiên!”
Nhìn vẻ mặt cha Hứa, Tô Nghiên phát hiện có rất nhiều lần suýt chút nữa ông đã đem thân phận của cô nói ra, cô sợ rằng cha Hứa sẽ nói ra thân phận thật của cô trong hoàn cảnh như vậy.
“A Mộc, con làm như vậy cũng chính là đang tổn thương Nghiên Nghiên.” Mẹ Hứa nhìn Hứa Dung Mộc bình tĩnh nói: “A Mộc, nếu bây giờ con không trân trọng người bên cạnh, lỡ như một ngày nào đó hối hận thì sao?”
Hứa Dung Mộc nghe mẹ Hứa nói, cong môi lạnh lùng nói: “Tại sao con phải hối hận! Nếu Tô Kỳ chết, con sẽ rất vui! Nguyện vọng lớn nhất cả đời này của con chính là nhìn thấy Tô Kỳ chết.” Vừa nói, anh vừa nhìn Tô Nghiên, trong mắt tràn đầy hận thù.
Khi mẹ Hứa quay đầu lại, bà thấy người phụ nữ trước đó vẫn chưa rời đi, cô ta đứng xem vở kịch này với dáng vẻ người ngoài cuộc, nhưng rốt cuộc chuyện này cũng do cô ta dựng nên.
“Cô cho rằng sau khi xem một màn này thì còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai sao?” Mẹ Hứa nhìn Ngải Lợi vẻ mặt ôn nhu cười: “Tôi nói cho cô biết, Tô Kỳ mới là đứa con dâu được tôi công nhận.”
“Hừ, loại phụ nữ như cô còn không biết thân phận của mình sao? Cô cho rằng gửi đoạn video khó coi như vậy cho Kỳ Kỳ thì con bé sẽ rời khỏi A Mộc sao? Tôi cho cô biết, không bao giờ có chuyện đó xảy ra! Tôi có thể khiến cô không còn thấy ngày mai!”
“Cô đi đi, tôi có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra.” Tô Nghiên nhìn Ngải Lợi, bình tĩnh nói.
Ngải Lợi dường như đã sớm dự đoán được bọn họ sẽ nói như thế, cô ta cười tủm tỉm xoa bụng mình: “Nhưng mà tôi đã có cốt nhục của Hứa tổng rồi, tôi tin chắc rằng anh ấy sẽ không để tôi đi.” Cô cười ngọt ngào rồi quay sang nhìn Hứa Dung Mộc, trong mắt đầy vẻ chắc chắn.
Tô Nghiên nghe cô ta nói, bất đắc dĩ lắc đầu, cô không biết người phụ nữ này đánh giá thấp Hứa Dung Mộc hay là xem thường cha mẹ chồng.
Nhưng trên thực tế, cho dù là ý nào thì hy vọng sống của người phụ nữ này tương đối nhỏ.
Hứa Dung Mộc thích có tình nhân bên ngoài, nhưng anh cũng biết làm thế nào để giải quyết sạch sẽ mọi chuyện.
Ngải Lợi nhìn biểu cảm trên mặt Hứa Dung Mộc, cười mở miệng: “A Mộc, anh đem chuyện của chúng ta nói cho chú dì đi, em biết anh thật lòng yêu em mà.” Cô cười cười bước đến chỗ Hứa Dung Mộc, nhưng cuối cùng lại bị anh ghét bỏ đẩy ra.
Ngải Lợi nhìn Tô Nghiên, hai mắt đẫm lệ nói: “Chị, em và A Mộc thật lòng yêu nhau, cầu xin chị nhường A Mộc lại cho em được không! Đứa bé là vô tội, em hy vọng có thể cho con em một gia đình hoàn chỉnh, em…”
“Cô có thể cút rồi!” Hứa Dung Mộc nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Cô đã thành công tính kế tôi, bây giờ còn muốn trở thành Hứa thiếu phu nhân?”
Ngải Lợi nhìn vẻ mặt Hứa Dung Mộc, dường như không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.
“Ngải Lợi đúng không? Lúc trước tôi nhìn trúng cô là do cảm thấy cô thú vị, không nghĩ tới cô lại dám tính kế tôi. Nhưng không sao cả, về sau ngày tháng tươi đẹp của cô sẽ không còn nữa.”
Nhìn thấy biểu hiện của Ngải Lợi, trên mặt Tô Nghiên vẫn duy trì nụ cười, theo suy đoán của cô, có lẽ Hứa Dung Mộc sẽ nhân cơ hội này vứt bỏ cô để tìm kiếm sự tự do.
Nhưng Hứa Dung Mộc trước nay đều không hành xử theo lẽ thường.
“Em không có!” Ngải lợi bày ra bộ mặt đáng thương nhìn Hứa Dung Mộc nói, “Rõ ràng anh nói với em là anh không thích vợ anh, anh nói người anh thích là em.” Cô ta cắn môi nhìn Hứa Dung Mộc, dường như phải chịu ủy khuất rất nhiều.
Nhưng rốt cuộc Hứa Dung Mộc vẫn đuổi Ngải Lợi đi.
Tô Nghiên đoán có lẽ cả đời này Hứa Dung Mộc cũng không muốn gặp lại người phụ nữ này.