Nhìn Hứa Dung Mộc đang nằm trên giường bệnh, Giang Diệu ngồi quỳ bên cạnh giường anh, gọi anh từng tiếng: “Ba ơi.”
Khi bọn họ tìm thấy Hứa Dung Mộc và Lục Thừa Hạo thì Lục Thừa Hạo đã chết, còn Hứa Dung Mộc lại đang nằm hôn mê ở một bên.
Lúc đưa anh đến bệnh viện, bác sĩ nói với bọn họ rằng, rất có khả năng Hứa Dung Mộc sẽ trở thành người thực vật, mà kết quả kiểm tra cũng chính xác là như vậy,
Còn về việc bao giờ anh sẽ tỉnh lại thì bác sĩ bảo rằng, có lẽ qua một thời gian nữa là sẽ tỉnh, nhưng cũng có khả năng cả đời này sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ai nấy đều biết đây đã là một kết quả ổn thỏa nhất, ít ra thì Hứa Dung Mộc vẫn chưa chết, ít ra thì anh vẫn còn hy vọng sẽ tỉnh lại, giờ đây bọn họ vẫn đang cân nhắc xem nên nói chuyện này với Tô Nghiên như thế nào.
Khi Tô Nghiên tỉnh lại thì nhìn thấy Hứa Dung Mộc ngồi bên giường, cô nhìn anh, rồi ôm chặt lấy anh: “A Mộc, em biết anh sẽ không rời xa em mà, anh biết em vẫn đang đợi anh, em đã đợi anh mười năm rồi, em biết anh chắc chắn sẽ không bỏ em mà đi đâu.”
Hứa Dung Mộc nhẹ nhàng nhìn Tô Nghiên nói: “Nghiên Nghiên, chuyện năm xưa là lỗi của anh, ban đầu anh không nên xem em là Tô Kỳ, nếu như những chuyện đó không xảy ra thì tốt biết mấy, em cũng sẽ không phải chịu đau khổ những năm năm trời.”
Tô Nghiên cười, lắc đầu nhìn Hứa Dung Mộc: “Em không hối hận, em ở cạnh anh là vì muốn ở cùng anh, dù cho anh đối xử với em như thế nào, em cũng không hối hận. Bởi vì em yêu anh, em muốn ở bên anh mãi mãi, A Mộc, anh biết không? Ước nguyện từ nhỏ của em chính là được gả cho anh, trở thành vợ của anh.”
Hứa Dung Mộc ôm chặt Tô Nghiên: “Nghiên Nghiên. từ nay về sau Giang Diệu sẽ thay anh ở cạnh em, anh sẽ ở trên trời dõi theo em và con, sau này em tuyệt đối đừng làm những chuyện ngốc nghếch, được không hả? Đừng làm mấy chuyện khiến người khác lo lắng nữa nhé.”
“A Mộc, anh nói linh tinh gì vậy, em muốn anh mãi ở cạnh em, anh là chồng của em, sau này Giang Diệu cũng sẽ có gia đình của nó, nếu như vậy thì lúc đó em phải làm sao?”
“Nghiên Nghiên, anh yêu em! Anh thực sự yêu em.”
“A Mộc, đừng bỏ em mà! Đừng rời xa em! Đừng mà…”
Tô Nghiên tỉnh lại từ trong giấc mơ, cô vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba mẹ Tô, và còn cả ba mẹ Hứa, cùng khuôn mặt lo lắng của Giang Diệu, Tô Nghiên vô cùng kích động hỏi bọn họ: “Ba, mẹ, A Mộc sao rồi ạ? A Mộc tỉnh lại rồi phải không ạ, A Mộc giờ thế nào rồi?”
Nhìn mấy người không một ai trả lời, Tô Nghiên cố giả vờ nở một nụ cười: “Mọi người nói gì đi chứ! Tình hình của A Mộc thế nào rồi ạ? Có phải anh ấy được cứu rồi đúng không, tìm được anh ấy rồi đúng không? Ít nhất thì mọi người cũng phải nói cho con biết kết quả chứ, được không?”
Bốn người vẫn im lặng nhìn cô không biết nên trả lời sao, cuối cùng Giang Diệu đi đến bên cạnh cô, bộ dạng cười mếu máo vừa nhìn là biết từng khóc: “Mẹ ơi…”
“Giang Diệu, con nói cho mẹ nghe đi, có phải ba đang ở phòng bên cạnh không? Có phải ba con đã được cứu rồi đúng không? Tình hình hiện giờ của ba con rất tốt đúng không hả?” Tô Nghiên kéo tay Giang Diệu, vô cùng kích động nói: “Giang Diệu, con trả lời mẹ đi chứ.”
“Ba…” Giang Diệu ngừng một lát rồi tiếp tục nói: “Đúng là ba đã được cứu rồi, chỉ là ba trở thành người thực vật, bác sĩ bảo cũng không biết bao giờ ba mới tỉnh lại.”
Tô Nghiên nghe Giang Diệu nói xong liền phun ra một ngụm máu, ngay lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt, cô nắm chặt lấy bàn tay của Giang Diệu: “Giang Diệu, con nói thật à?” Cô như cảm nhận được giọng nói của mình đang run rẩy: “A Mộc, anh ấy trở thành người thực vật ư?”
“Nghiên Nghiên, con nghe mẹ nói đã, tình trạng của A Mộc hiện giờ khá xấu, cũng không biết bao giờ mới tỉnh, nhưng ít nhất là nó vẫn còn sống mà, đúng không?” Mẹ Tô nhìn Tô Nghiên mỉm cười nói: “Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.”
“Không!” Tô Nghiên đẩy tay mẹ Tô ra: “Anh ấy từng nói sẽ sống sót trở về mà, tại sao lại lừa con?” Cô vừa nói, hai hàng nước mắt chảy dọc xuống má, “Ba mẹ, mọi người đang lừa con thôi đúng không? A Mộc đã nói là sẽ sống sót trở về mà, sao có thể chết được? Không, con không tin đâu, chắc chắn là mọi người đang lừa con!”
“Nghiên Nghiên!” Ba Tô đứng trước mặt Tô Nghiên bình tĩnh nói: “A Mộc vẫn chưa chết, chỉ là trở thành người thực vật thôi! Nghiên Nghiên, đây đã là kết quả tốt nhất rồi, con không thấy vậy sao?”
“Đương nhiên là không!” Tô Nghiên không hề nghĩ ngợi một giây mà nói: “A Mộc không thể chết được, nếu A Mộc chết thì con phải làm sao đây? Giang Diệu phải làm sao, tại sao anh ấy lại thiếu trách nhiệm như vậy chứ!” Tô Nghiên ôm đầu, đau khổ nói: “Ba, mẹ, mọi người đang lừa con đúng không? A Mộc không sao hết mà.”
“Lục Thừa Hạo chết rồi, A Mộc thì còn sống.” Ba Tô nhìn Tô Nghiên, bình tĩnh nói, “Lúc chúng ta tìm thấy A Mộc, A Mộc đã trở thành người thực vật rồi, thằng bé có thể sống sót trong tình trạng này đã là kết quả tốt nhất, Nghiên Nghiên, chúng ta phải học cách hài lòng với những gì chúng ta đang có.”
“Không!” Tô Nghiên ngay lập tức đẩy tay của ba Tô đang đưa đến: “Anh ấy là đồ lừa đảo! Con không tin A Mộc chết, con thà tin rằng người đó không phải là A Mộc, con cũng không muốn tin A Mộc đã trở thành người thực vật đâu mà.”
“Mẹ.” Giang Diệu nhìn Tô Nghiên, nhẹ nhàng nói: “Đây là đồ mà ba vẫn cầm chặt trong tay suốt, lúc chúng con tới cứu ba, ba cũng vẫn nắm chặt thứ này.” Giang Diệu mở bàn tay ra, trong tay cậu bé là một chiếc nhẫn.
Năm đó, cô lấy Hứa Dung Mộc với danh nghĩa là Tô Kỳ, Hứa Dung Mộc đã nói với cô, sẽ không mua nhẫn cho cô, nhưng anh lại luôn mang theo bên mình chiếc nhẫn mà tự tay cô làm.
Tô Nghiên cầm chiếc nhẫn trong tay Giang Diệu, ôm chặt lấy Giang Diệu rồi bật khóc nức nở.
“Nghiên Nghiên, sau này em lấy anh nhé. Đợi sau này anh lớn anh sẽ yêu thương, chăm sóc em thật tốt.”
“Nghiên Nghiên, em thử nói xem, sau này chúng ta sinh mấy đứa thì được, anh thì nghĩ chỉ cần một đứa là được rồi, anh không hề muốn chia sẻ tình yêu của em với mấy đứa nhỏ đâu nhé.”
“Nghiên Nghiên, chúng ta bên nhau cả đời này được không? Đợi Giang Diệu lớn lên, anh sẽ đưa em đi hoàn thành ước mơ du lịch vòng quanh thế giới.”
Hứa Dung Mộc – người đã từng nói sẽ bên cô suốt đời này cuối cùng đã biến mất trong cuộc sống của cô như thế, chẳng còn dấu tích nào.
Rõ ràng là đã nói đời này kiếp này sẽ mãi ở bên cô, đưa cô đi du lịch vòng quanh thế giới, trước đây là do cô xấu xa, không nói sự thật cho Hứa Dung Mộc biết.
Vậy nên hôm nay anh đã dùng cách này để trả thù cô phải không?
“Nghiên Nghiên. con phải giữ tâm trạng thật ổn định, đừng đau lòng quá.” Mẹ Tô, mẹ Hứa nhìn trạng thái của cô rồi săn sóc nói: “Nếu như con có việc gì vậy thì là rất có lỗi với A Mộc đó.”
Tô Nghiên nghe họ nói, gạt nước mắt, rồi lập tức mỉm cười nói: “Ba, mẹ, con muốn A Mộc nhìn thấy trạng thái tốt nhất của con.”
Một mình Tô Nghiên đi đến phòng bệnh của Hứa Dung Mộc, Hứa Dung Mộc đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.
Tô Nghiên nhìn anh, lảo đảo đến gần anh, cuối cùng thì ngồi xuống cạnh giường anh.
Cô đan tay mình vào bàn tay lạnh ngắt của Hứa Dung Mộc, nhỏ giọng gọi tên anh từng tiếng.
Cứ như thể chỉ cần cô tiếp tục gọi như vậy, Hứa Dung Mộc sẽ tỉnh lại.
“A Mộc, giữa hai chúng ta vẫn luôn là sự bỏ lỡ, ngay cả lúc đầu anh cưới em, cũng không cho em một hôn lễ thịnh soạn, anh còn nhớ không? Anh từng nói rằng sẽ tổ chức cho em một hôn lễ thật thịnh soạn.” Tô Nghiên nắm tay anh đặt vào nơi trái tim cô.
“A Mộc, anh có cảm nhận được tim em đang đập không? Em biết anh chắc chắn sẽ cảm nhận được mà đúng không? Em và Lục Thừa Hạo không có chuyện gì hết, từ trước đến nay anh ta vẫn không nỡ động vào em, chỉ thỉnh thoảng động tay động chân, Lục Thừa Hạo chăm sóc cho em rất tốt, cũng vì thế mà những năm qua, anh ta đã sát hại biết bao mạng người vô tội.
Thậm chí em còn biết, vì em nên Lục Thừa Hạo mới thành ra như vậy, có lẽ anh ta nói đúng, anh đã là một rào chắn giữa em và anh ta từ lâu rồi, vì ban đầu người em thích là anh, từ lúc đó cho đến nay, em đã rất đau khổ trong suốt năm năm trống rỗng ấy.
Nhưng Lục Thừa Hạo yêu em thật lòng, nếu không phải vì Giang Diệu đòi tới Giang Thành, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau, anh cũng sẽ không phải nằm ở đây như này.
Nói cho cùng, tất cả những điều này đều là do em, giống như Lục Thừa Hạo nói vậy, là do em đã mang đau khổ đến cho cả hai người! Vậy nên em mới là người đáng chết nhất…!”
Tô Nghiên nắm chặt tay Hứa Dung Mộc, nói mải miết một hồi, cuối cùng, cô nằm tựa vào Hứa Dung Mộc, nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của anh.
“A Mộc! Em yêu anh.” Cô nói, rồi đặt lên môi Hứa Dung Mộc một nụ hôn khe khẽ, “Vậy nên dù chẳng biết khi nào anh mới tỉnh lại, em vẫn bằng lòng gả cho anh một lần nữa với tư cách là Tô Nghiên.”
Nói rồi cô lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào tay mình, rồi lại lấy chiếc nhẫn trước đó đeo lên tay của Hứa Dung Mộc, “A Mộc, với tư cách là Cha xứ, em tuyên bố, dù sau này xảy ra chuyện gì, dù khó khăn hay nghèo nàn, em vẫn sẵn lòng ở bên anh.”
Năm người đứng trước cửa sững sờ nhìn một loạt động tác của Tô Nghiên trong phòng bệnh, cuối cùng cô đeo nhẫn lên tay Hứa Dung Mộc.
“Ông nội, bà nội, con và mẹ sẽ luôn ở bên cạnh hai người đến khi nào ba tỉnh lại mới thôi.” Giang Diệu nhìn bọn họ cười nói: “Con sẽ bảo vệ mẹ thật tốt cho cả phần của ba luôn.”
“Cháu ngoan! Ông bà tin mẹ cháu sẽ mạnh mẽ bước tiếp cùng cháu.” Ba Hứa cúi xuống, hiền từ nhìn Giang Diệu, “Giang Diệu, cháu sẽ thay ba ở bên cạnh mẹ mãi mãi được chứ?”
Giang Diệu nhìn mấy người lớn rồi nghiêm túc gật đầu.
Sau khi Tô Nghiên ra viện, cô đã vô cùng mạnh mẽ chấn chỉnh lại Hứa thị, những người trước kia phản đối Tô Nghiên trở thành chủ tịch hội đồng quản trị cuối cùng cũng bị thuyết phục trước những hành động của cô.
Tô Nghiên cùng Giang Diệu vừa quản lý chuyện ở Hứa thị, vừa chăm sóc Hứa Dung Mộc vẫn đang nằm trên giường bệnh, dù khó khăn bao nhiêu cũng chưa từng lùi bước.
Chuyện của Lục Thừa Hạo cuối cùng cũng có một hồi kết, vì anh ta đã chết nên những người bị Lục Thừa Hạo giết cũng chẳng còn nơi nào để truy cứu.
Tô Nghiên mặc bộ trang phục đen đưa Giang Diệu đến trước ngôi mộ của Lục Thừa Hạo.
Sau khi ra viện, cô đã lấy danh nghĩa Tô Nghiên lập ra hai bia mộ cho Lục Thừa Hạo và Lục Viên.
Cô vẫn luôn nghĩ, dù cho cuối cùng Lục Thừa Hạo thành ra như thế này, anh ta làm cho Hứa Dung Mộc thành người thực vật, nhưng sau tất cả, cô vẫn không thể hận anh ta.
Lục Thừa Hạo như vậy, cô cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm, dù từ trước tới nay trong lòng Lục Thừa Hạo vẫn chưa từng tránh cô.
Cô ngồi xổm trước mộ của Lục Thừa Hạo, cười nói: “A Hạo, mấy gia đình kia không truy cứu tội lỗi của anh nữa rồi, mặc dù họ không tha lỗi cho anh, nhưng ít nhất đối với anh mà nói thì có lẽ đây cũng là kết quả tốt nhất rồi nhỉ.”
Cô đẩy Hứa Diệu đến trước ngôi mộ, chua xót nói: “A Mộc được cứu rồi, trở thành người thực vật, có lẽ cả cuộc đời này cũng không tỉnh lại nữa. Chắc là do trước đây tôi lừa anh ấy nên giờ anh ấy cũng dùng cách tương tự để trả thù tôi ha.
Giang Diệu cũng là con anh, ít nhất là năm năm vừa qua, anh cũng đã đối xử thật lòng với thằng bé.” Tô Nghiên nói rồi chuyển tầm mắt nhìn về phía Hứa Diệu.
Hứa Diệu nhìn Lục Thừa Hạo, rồi lại nhìn sang Tô Nghiên, “Ba Lục, mặc dù ba làm rất nhiều điều không đúng, nhưng năm năm rồi ba vẫn luôn yêu thương bảo vệ con thật lòng, từ trước đến nay con chưa bao giờ oán trách ba, những lời con nói trước đây đều là gạt ba thôi.
Ít nhất thì con rất cảm ơn ba, cảm ơn ba vì đã cho con một cuộc sống tốt nhất, một tuổi thơ vui vẻ nhất trong năm năm vừa qua.” Cậu bé nắm lấy tay của Tô Nghiên, kiên định nói, “Ba yên tâm, dù ba đã mất rồi, ba con thì trở thành người thực vật, nhưng con là nam tử hán, sau này con sẽ chăm sóc mẹ thay phần hai người.” Hứa Diệu nhìn sang Tô Nghiên, “Mẹ ơi, ba Lục sẽ nghe thấy phải không ạ?”
Tô Nghiên nắm tay cậu nhóc, dịu dàng nói: “Đương nhiên rồi, vì ba đã trở thành một vì sao trên trời kia và ba sẽ bảo vệ con cả đời này mà.”
Mười lăm năm sau, Tô Nghiên trở thành Tổng giám đốc duy nhất ở Giang Thành, hơn nữa cũng được coi như là có địa vị trong giới thương nghiệp, ai nấy đều vô cùng ngưỡng mộ, tôn trọng Tô Nghiên, những người theo đuổi cô cũng nhiều vô kể, nhưng đáng tiếc là bọn họ phát hiện ra, dường như Tô Nghiên chẳng để ý một người nào cả.
Khi Tô Nghiên nhận phỏng vấn, cô bảo rằng vào hai mươi lăm năm trước, cô đã lấy người mà cô yêu nhất rồi.
Tô Nghiên ngồi trong phòng bệnh, nghiêm túc lau người cho Hứa Dung Mộc đang nằm trên giường, cười nói: “A Mộc, anh biết không? Mười lăm năm trôi qua rồi đấy, nhưng sao anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại vậy? Ba mẹ đều nói anh đã chết rồi, nhưng em biết anh sẽ không bỏ em đâu mà đúng không anh? Giờ Hứa Diệu cũng đã có thế giới nhỏ của thằng bé, nó cũng bắt đầu thử bắt tay vào chuyện của Hứa thị rồi.
Anh cứ yên tâm, em dạy dỗ Hứa Diệu rất tốt, từ nhỏ nó luôn ở cạnh em, rất có cố gắng, hơn nữa còn có năng lực bảo vệ em nữa cơ. Thằng bé bảo muốn bảo vệ em thay phần anh, anh xem, con trai anh đã bảo vệ em rồi, vậy sao anh vẫn còn chưa chịu tỉnh lại bảo vệ em?” Tô Nghiên gục đầu xuống cạnh Hứa Dung Mộc.
Mười lăm năm này, mỗi lần cô mệt mỏi đều sẽ dựa vào lòng Hứa Dung Mộc, nghe tiếng đập của trái tim anh, chỉ cần tiếng đập ấy vẫn còn, cô vẫn sẽ không từ bỏ, cô tin người đàn ông cô yêu nhất định sẽ tỉnh lại.
“A Mộc à! Anh biết không, Hứa Diệu thích một cô gái, những lời thằng bé nói với cô gái đó giống hệt anh luôn, em chỉ hy vọng thằng bé ngốc này sẽ không với câu chuyện của chúng ta, bỏ lỡ nhiều năm như vậy, sau này đợi hai đứa nó có con, em sẽ kể cho tụi nó chuyện của chúng mình, để mấy đứa nhóc đó xem xem ông này của chúng ngủ giỏi đến mức nào, cứ ngủ mãi đến bây giờ vẫn chưa muốn dậy.
A Mộc! Nếu như anh còn không chịu dậy nữa thì có lẽ em không chống đỡ nổi nữa rồi, bận rộn nhiều năm như thế, cơ thể em cũng yếu dần, mặc dù ba mẹ cũng giúp đỡ em nhưng em vẫn thấy mệt lắm, anh mà không tỉnh lại thì em thực sự lo là anh sẽ không được nhìn mặt em lần cuối đâu.”
Cô nói xong, người nằm trên giường bệnh là Hứa Dung Mộc bỗng cử động nhẹ ngón tay, nước mắt chảy dọc hai bên má anh.
Tô Nghiên trông thấy phản ứng của Hứa Dung Mộc, cô ngạc nhiên gọi lớn: “Bác sĩ, bác sĩ, mau đến xem giúp tôi với. Mau đến xem chồng tôi với.”
Hứa Dung Mộc tỉnh lại rồi, trải qua mười lăm năm chín tháng, anh cuối cùng đã tỉnh lại sau trận hôn mê, càng phải cảm ơn Tô Nghiên đã luôn chăm sóc và kiên trì trong suốt mười lăm năm ấy.
Ba Hứa, mẹ Hứa đến bệnh viện thì nhìn thấy Tô Nghiên với khuôn mặt đầy nước mắt xúc động ngồi một bên, còn Hứa Dung Mộc thì đang dịu dàng nhìn cô.
Hôm nay, tình cảm mà hai người đã bỏ lỡ mất hai mươi lăm năm này cuối cùng cũng đã có một kết cục tốt đẹp.
“Nghiên Nghiên, may mà những năm này có em chăm sóc anh, nếu không phải là em, chắc anh đã trở thành người chết từ lâu rồi.” Hứa Dung Mộc đau lòng nhìn Tô Nghiên nói: “Anh biết em đã phải chịu tủi thân rất nhiều trong thời gian vừa qua.” Anh nhìn Tô Nghiên đang ngồi bên giường, đưa tay giúp gạt đi nước mắt.
“Nghiên Nghiên, em đã không bỏ anh đi mà vất vả chăm sóc anh mười lăm năm trời, sao em lại rời bỏ anh?” Hứa Dung Mộc nắm chặt tay cô, cưng chiều hỏi.
Nghiên Nghiên hiện tại và trong kí ức của anh đều giống hệt nhau, khuôn mặt đã trải qua bao khó khăn nhưng không vì thời gian mà trở nên già cỗi, mà ngược lại còn trở nên thu hút hơn.
“Anh là chồng em mà.” Tô Nghiên cười, nói với Hứa Dung Mộc, “Mỗi lần em muốn bỏ cuộc là em lại nghe tiếng tim anh đang đập, âm thanh đó nói với em rằng anh vẫn còn sống, em không muốn buông tay anh.”
Hứa Dung Mộc ôm Tô Nghiên vào lòng, “Nghiên Nghiên, cảm ơn em.”
“May là anh tỉnh lại rồi. Mấy năm rồi em thay anh trông coi Hứa thị, Hứa thị giờ phát triển mạnh mẽ lắm, em thực sự cũng mệt rồi, nếu như anh thực sự không tỉnh lại chắc em cũng đi theo anh luôn mất.” Gương mặt Tô Nghiên tràn đầy ý cười: “Hứa Diệu giờ cũng có thế giới nhỏ của thằng bé rồi, hiện tại Hứa thị đa phần cũng là do nó quản lý. Niềm tự hào nhất cuộc đời này của em chính là đã nuôi lớn Hứa Diệu cho đến ngày nay, mà ngược lại cũng không phụ công anh đã dặn dò em.”
Hứa Dung Mộc lại một lần nữa ôm cô vào lòng, ngắm nhìn biểu cảm của cô, anh lại đưa tay lên chạm vào khuôn mặt cô.
“Em già rồi hả? Có phải anh lại chê em rồi đấy đúng không?” Tô Nghiên cười với Hứa Dung Mộc, cô nắm chặt tay anh, đặt lên trái tim mình, “A Mộc, anh phải biết rằng những năm qua em đã luôn trông mong anh tỉnh lại, bởi nếu anh tỉnh lại thì em sẽ không phải tự gánh vác nhiều thứ đến như thế.”
Tô Nghiên và Hứa Dung Mộc cùng nhau nói rất nhiều chuyện, cuối cùng ba Tô đã giúp Hứa Dung Mộc làm thủ tục xuất viện.
Người đến đón Hứa Dung Mộc xuất viện là Hứa Diệu, năm Tô Nghiên lấy Hứa Dung Mộc, cô đã đổi tên cho Giang Diệu thành Hứa Diệu, còn cô cũng tự mình gánh vác toàn bộ Hứa thị.
Cả đường đi, Hứa Diệu dành hết thời gian để kể cho Hứa Dung Mộc rằng mười lăm năm qua Tô Nghiên đã vất vả chống đỡ Hứa thị như thế nào, quãng thời gian khó khăn nhất ấy cô đều tự mình gánh vác.
Hứa Dung Mộc áy náy ngồi cạnh Tô Nghiên, mà Tô Nghiên thì lại nắm chặt tay anh, bảo anh đừng lo lắng, giờ đây tất cả những đêm đen đều sẽ tản đi, đón chờ ánh sáng bình minh, cô và anh sẽ bước tiếp cùng nhau trong mỗi ngày của tương lai sắp tới.
Một tuần sau, Hứa Dung Mộc gặp được bạn gái của Hứa Diệu, tính cách bạn gái thằng bé giống hệt với tính cách của Tô Nghiên năm ấy, trước mặt cô bạn gái, Hứa Diệu vẫn luôn nói tốt về mẹ mình, mà cô bạn gái dường như cũng vô cùng thích Tô Nghiên.
Ngày Hứa Diệu kết hôn, trong mắt Tô Nghiên tràn đầy niềm vui nhìn con trai mình dắt theo một cô gái bước vào quãng thời gian hạnh phúc nhất của đời người.
“Hôm nay con trai chúng ta kết hôn rồi, anh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của chúng mình.” Hứa Dung Mộc dịu dàng nói với Tô Nghiên, “Nghiên Nghiên, tự dưng anh nghĩ, kết hôn nhiều năm như vậy rồi nhưng anh vẫn chưa cho em được một hôn lễ thịnh soạn, hai mươi lăm năm trước ngày em lấy anh vì em là Tô Kỳ, nên anh vẫn chưa từng để tâm tới hôn lễ của chúng ta.”
Tô Nghiên dựa vào vai của Hứa Dung Mộc cười nói: “A Mộc, hiện giờ anh đã ở bên em rồi mà, những chuyện năm ấy em không để trong lòng nữa đâu. Em cũng đã quên gần hết những chuyện đó rồi.”
“Hứa Diệu đã kết hôn rồi, vậy thì thời gian còn lại anh đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới nhé?” Hứa Dung Mộc nhẹ nhàng nắm tay Tô Nghiên, cưng chiều nói, “Hoặc là em có nguyện vọng gì thì cứ nói ra, anh sẽ giúp em thực hiện hết.”
Tô Nghiên ngẩng đầu cười với Hứa Dung Mộc, “Vậy thì anh đưa em đi du lịch được không? Dù sao thì giờ Hứa Diệu cũng sẽ quản lý Hứa thị rồi.”
Hứa Dung Mộc nâng mặt cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn, “Được.”
Một năm sau.
Tiệm cà phê bên bờ sông Xen.
Ba tháng trước, cuối cùng hành trình của Tô Nghiên và Hứa Dung Mộc dừng tại Paris, Pháp. Hai người mở một tiệm cà phê, tên là “Sơ tâm.”
Tô Nghiên chào hỏi với những người đi đường qua lại, tận tay ủ cà phê cho họ, trên khuôn mặt của hai người vẫn luôn là nụ cười rạng rỡ ấy.
Cuối cùng, khi khách rời đi, Tô Nghiên luôn yêu cầu họ viết một bức thư gửi cho bản thân trong tương lai, nếu như có một ngày, họ có duyên quay lại đây, nhìn lại xem tất cả mọi thứ có còn như thuở đầu.
Dù là người bản địa Pháp nhưng cũng rất thích cà phê tự tay Tô Nghiên ủ, những người nước Pháp ấy không có việc thường thích đến tiệm cà phê nghe Tô Nghiên đọc về những câu chuyện tình yêu thú vị.
Mà những câu chuyện đó đều bắt nguồn từ những đi qua đây.
Mỗi một cặp đôi đều có một quá khứ tốt đẹp, và cũng sẽ có một tương lai hạnh phúc.
Những người thất tình rồi cũng sẽ gặp người bạn đời của mình ở một nơi nào đó.
Tô Nghiên nghĩ, điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô là vào lúc tốt đẹp nhất, gặp được Hứa Dung Mộc, mà sau này, dù có khó khăn đến nhường nào, bọn họ cũng sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người, sống bên nhau đến già.
Còn gì hạnh phúc hơn trên thế gian này khi được ở cạnh bên, đồng cam cộng khổ với người mình yêu nhất cơ chứ.
Màn đêm buông xuống, sau khi Tô Nghiên tiễn vị khách cuối cùng ra cửa, thì ủ một ly sữa bò đặt lên bàn của Hứa Dung Mộc.
Hứa Dung Mộc ngồi trước bàn cà phê, viết từng tờ danh thiếp, mấy năm nay hai người đi du lịch, mỗi khi đến một địa điểm nào đó, họ đều chọn những tấm bưu thiếp đẹp gửi về cho vợ chồng Hứa Diệu ở trong nước.
“A Mộc, nếu như Hứa Diệu nhận được những tấm bưu thiếp này, khéo lại tức lắm đó, tính thằng bé giống anh, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đây.” Tô Nghiên nhìn dòng chữ của Hứa Dung Mộc, bất lực nói, “Em nghĩ năm nay chúng mình cũng đi được nhiều nơi rồi, hay là chúng mình về đi.”
Hứa Dung Mộc viết xong tấm bưu thiếp cuối cùng thì đặt bút xuống, “Nghiên Nghiên, giờ em vẫn còn lo Hứa Diệu à?” Anh bước đến, ôm cô, “Em đã ở cùng thằng bé mười lăm năm rồi, nó đã biết rất nhiều điều rồi, hơn nữa nó cũng đã có vợ, đối với nó hiện giờ vợ mới là quan trọng nhất.”
Tô Nghiên nghe Hứa Dung Mộc nói xong thì bất lực nói: “Giờ anh còn ghen với cả con trai đấy à, mất mặt không hả?”
“Đương nhiên là không.” Hứa Dung Mộc không thèm nghĩ nói luôn, “Em là vợ anh. Xét về lí lẽ đương nhiên phải ở cạnh anh, mà thằng nhóc kia cũng đã độc chiếm em lâu thế rồi chẳng nhẽ vẫn chưa thấy đủ chắc.”
Ngay lúc Tô Nghiên đang muốn nói thì chợt nghe thấy tiếng Hứa Dung Mộc vang lên: “Nghiên Nghiên, em nhìn kìa…”
Tô Nghiên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cả một bầu trời pháo hoa nở rộ, Hứa Dung Mộc ôm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô, “Nghiên Nghiên, anh đã từng nói muốn ‘một đời, một kiếp, một đôi’.”
Tô Nghiên nghe xong lời Hứa Dung Mộc nói thì quay đầu nhìn anh, kiễng chân hôn lên môi anh. Trước mắt hai người, pháo hoa nổ khắp trời.
— — — HẾT — — —