Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!

Chương 7: Chương 7





Tâm Dao tay run run ấn nút nghe.

Cô không biết vì sao hôm nay hắn lại đột nhiên gọi cho mình.

Mặt trời mọc hướng Tây à? Hay có chuyện gì nên hắn mới gọi? Không thể nào! Cho dù thật sự xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì thì hắn cũng không gọi cô đâu! Tuy nhiên, cũng có thể là vì muốn ly hôn nên hắn mới gọi.

Suy nghĩ đó như tiếp thêm cho Tâm Dao một nguồn động lực giúp cô bắt máy.

Tuy vậy, giọng nói của cô vẫn không tránh được có chút run rẩy: “A… Alo?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, ngay khi cô nghĩ là bị cấn máy và định ngắt thì người bên kia mới lên tiếng: “Cô… sao không về nhà?”
Tâm Dao hơi ngơ ra, ly nước trên tay suýt thì rơi xuống nền đất.

Có phải cô sợ quá nên nghe lầm rồi không? Hắn đang hỏi sao cô không về nhà á? Nhưng không để cô ngơ ngác quá lâu, Dịch Thành nhanh chóng bổ sung: “Tôi có chuyện cần nói với cô, về vấn đề giữa hai nhà.”
“À…” Tâm Dao thở phào.

Hẳn là vì ba cô nói chuyện với ba Dịch nên hắn bị trách cứ, thành ra trong lòng mang chút hiềm khích muốn tìm cô để tính sổ.

Cô hớp một ngụm nước, sau đó đi lại ghế sofa ngồi, thong dong nói: “Tôi đã nói là tôi muốn ly hôn, đương nhiên là sẽ không về cái nơi anh vừa gọi là nhà.”

“Cô đừng gây sự nữa! Tôi thật sự không có thời gian chơi mấy trò trẻ con này với cô!” Dịch Thành có chút gắt gỏng, tức giận day day trán.

Hắn cũng là con người, cũng có cảm xúc, đương nhiên cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi và bực mình.

Trong mắt hắn, một người đã từng điên cuồng chạy theo sau hắn như Tâm Dao chắc chắn sẽ không nỡ buông tay dễ dàng như vậy.

Hơn nữa, hắn không muốn những mối quan hệ khác cũng vì chuyện này mà bị cuốn vào vòng luẩn quẩn rắc rối.
“Tôi không gây sự!” Tâm Dao cũng không chịu thua, cô hằn học hét lớn qua điện thoại: “Anh chỉ cần đồng ý kí vào giấy ly hôn thôi, tôi không yêu cầu bồi thường bất kì khoản nào cả, tôi cũng đảm bảo với anh mối quan hệ giữa hai nhà sẽ không bị rạn nứt.”
Cô còn chưa kịp dùng những lí lẽ khác để thuyết phục thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.

Tâm Dao tức tối gọi lại vài lần, nhưng lần nào cũng như lần nấy chỉ có tiếng tổng đài trả lời tự động.

Cô tức giận ném điện thoại lên giường, sau đó bỏ đi ngủ.
Còn về Dịch Thành, hắn vừa uống rượu vừa trầm tư suy nghĩ.

Nếu mọi chuyện có thể giải quyết đơn giản như cô nói thì hắn đã không do dự kí giấy để giải thoát cho cả hai.

Nhưng nói gì thì nói, đã hai năm mang danh nghĩa vợ chồng, hắn cũng lo mình sẽ không quen khi trong nhà thiếu đi một người.

Một tuần qua biệt thự quá đỗi tịch mịch, làm cho hắn dù đã về nhà vẫn cảm thấy ngột ngạt nặng nề.
Đây không phải tình cảm, đó cũng chỉ là cái gọi là thói quen.
“Hừ! Ít hôm nữa cũng về mà thôi!” Dịch Thành tự nhủ.

Hắn cho cô thêm một thời gian nữa, nếu cô vẫn không chịu về thì hắn thành toàn cho cô.
-----------------------------------
Ngày hôm sau, tám giờ sáng, Đức Huy lái xe dừng trước cửa biệt thự họ Khương.

Cậu ăn mặc đơn giản, quần bò với áo sơ mi tay ngắn, nhìn rất có hơi thở thanh xuân.

Vừa thấy cô, Đức Huy mỉm cười một cái.

Tâm Dao mặc áo sơ mi trắng cùng váy kẻ caro, vừa hay nhìn hai người lại có cái gì đó rất hợp nhau.

Cả hai nhìn nhau, cùng đồng thời cười ngại ngùng.

“Anh… chúng ta đi đón bạn em…” Tâm Dao lúng túng chỉ tay lung tung.

Đức Huy gật đầu, mở cửa xe chờ cô lên rồi mới quay về ghế lái.

Suốt cả chặng đường, hai người chẳng ai nói với ai câu nào.

Khi xe dừng ở nhà họ Tô, Hải Nguyệt lên xe thì không khí mới vui vẻ trở lại.
Nơi Đức Huy dẫn hai người tới là một mặt bằng hai tầng ở cách trường cấp ba khoảng năm mươi mét.

Trước đây ở đó từng là một quán ăn, song vì chủ nhà sắp phải chuyển đi nên cần bán lại.

Nhìn chung xung quanh nơi đó sạch sẽ, thoáng đãng, có nhiều nhà hàng, hiệu sách,… giao thông cũng rất thuận tiện.

Cả Tâm Dao lẫn Hải Nguyệt đều rất vừa ý.
Thuận mua vừa bán, mọi chuyện diễn ra khá nhanh chóng.

Tâm Dao thỏa thuận, đặt cọc và cả hợp đồng mua bán với chủ nhà, chờ vài ngày nữa lên chính quyền làm giấy tờ là xong xuôi.

Khoản tiền đúng là có hơi cao hơn so với việc mua mặt bằng tại những nơi khác, song vì nơi này hợp ý nên cô cũng không tiếc tiền.
“Hai em đói chưa? Anh đưa hai em đi ăn nhé? Gần đây có một nhà hàng rất ngon.” Đức Huy đưa ra gợi ý, Hải Nguyệt nhanh chóng gật đầu đồng ý luôn.

Vậy là chiếc xe lại chuyển hướng đến một nhà hàng khác.
Đây là một nhà hàng mang phong cách hơi hướng cổ điển, các phòng ăn được ngăn cách nhau bởi vài tấm rèm mỏng, sâu ở trong nữa khép kín hơn thì có cửa gỗ kéo.


Bởi thời tiết đang nóng nực, ba người chọn một phòng ăn ở ngoài rồi vừa ăn uống vừa chuyện trò rất vui vẻ.

Cả buổi ăn, Đức Huy luôn đặc biệt chú ý tới Tâm Dao, luôn gắp thức ăn cho cô, lại cẩn thận rót nước.
Nhưng ông bà thường nói, oan gia ngõ hẹp, không biết xúi quẩy thế nào mà Dịch Thành cũng đang ở trong nhà hàng đó.

Hắn gặp đối tác ở bên trong, lúc ra về thì vô tình lại bắt gặp cảnh này.
Người con gái mới tối hôm qua còn làm loạn nói muốn ly hôn với hắn, lúc này lại đang ngồi ăn với người con trai khác.

Xui xẻo thế nào đó lại là lúc Hải Nguyệt đi vệ sinh, thành ra nhìn hai người bên trong chẳng khác nào một cặp tình nhân đi với nhau.

Đức Huy cẩn thận bóc vỏ tôm cho Tâm Dao, còn cô thì mỉm cười vui vẻ, đuôi mắt cong cong.
Cô thay đổi rất nhiều cả về phong cách ăn mặc và trang điểm, khí chất trên người cũng mất đi mấy phần sắc sảo, thêm vào mấy phần trẻ trung.

Nếu không phải suốt hai năm qua, ngày nào cô cũng xuất hiện trước mắt làm hắn nhớ rõ từng đường nét khuôn mặt, có lẽ hắn đã không nhận ra cô.

Tuy bước chân Dịch Thành không hề dừng lại, nhưng ánh mắt của hắn dường như đã dính chặt vào đôi nam nữ kia.
Không lẽ… Tâm Dao muốn ly hôn vì bên ngoài có người mới? Cô dám cắm sừng hắn?.