Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 53: Dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi




Ôn Niệm Nam khẽ ɭϊếʍ khóe môi, khoang miệng lập tức tràn đầy mùi máu tươi, cười khổ nói: “Shh, chảy máu rồi, đau quá, ra tay cũng đủ tàn nhẫn.”

“Ảnh chụp đó là từ lần trước tới phòng làm việc của Đường Sóc anh cũng đã biết, vì muốn viết tặng anh một bản nhạc nhân dịp sinh nhật nên tôi mới đến đó, kết quả cây dương cầm của mẹ tôi cũng bị anh đập nát, bản nhạc phổ thì bị Thẩm Lạc An trộm đi, rốt cuộc các người muốn tôi phải làm gì mới có thể tha cho tôi đây?”

Ôn Niệm Nam tự giễu lùi lại một bước, đưa tay vuốt lên vết thương vừa bị điện thoại đập rách, tuyệt vọng cúi thấp đầu.

Bức ảnh từ đâu mà ra? Còn có thể là ai làm nữa…

Cố Ngôn Sinh tiến tới đưa tay bóp chặt cằm Ôn Niệm Nam, ép cậu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hung hãn, gằn giọng: “Miệng lưỡi cũng thật khéo léo, đen cũng có thể bị cậu tẩy thành trắng, đã tới mức này còn không quên đổ tội cho người khác, ảnh chụp rõ ràng như vậy lại vẫn khoa môi múa mép, cậu thật sự khiến tôi buồn nôn.”

Cố Ngôn Sinh đột nhiên cúi đầu xuống, gí sát gần Ôn Niệm Nam, giọng điệu lạnh như băng hỏi: “Thế nào? Lên giường với hắn rồi? Có sướиɠ không?”

“Anh… nói gì cơ?”

Ôn Niệm Nam nhìn hắn, không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin đây là những lời cậu nghe được từ người đàn ông mà cậu đã dành trọn tình cảm của mình, người cậu yêu thương suốt nhiều năm qua.

Ôn Niệm Nam bỗng giãy giụa kịch liệt, bất chấp hét ầm lên: “Trong mắt anh tôi là loại thấp hèn như vậy sao? Tôi nói không phải sao anh không chịu tin? Tên khốn kiếp Thẩm Lạc An kia là kẻ ăn cắp, đây không phải lần đầu y trộm nhạc phổ của tôi, rõ ràng ở cuộc thi âm nhạc toàn trường hắn đã… hmm…”

Cố Ngôn Sinh đột ngột đưa tay nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Ôn Niệm Nam, mạnh bạo siết chặt.

“Cậu thử nói thêm một lời nào về Lạc An xem? Tôi sẽ hủy cậu ngay lập tức!”

“Ồ, đau lòng rồi? Y lấy trộm đồ chỗ tôi còn ít sao? Loại rẻ tiền đê tiện đó giỏi nhất là ăn cắp công sức của người khác.”

“Câm miệng!”

Tay Cố Ngôn Sinh bóp chặt khiến mặt Ôn Niệm Nam chợt đỏ bừng vì khó thở, nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cậu, Cố Ngôn Sinh chỉ cảm thấy cậu đáng bị như vậy.

“Chú Từ! Tới phòng làm việc lấy tập tài liệu trêи bàn xuống đây cho tôi!”

“Cậu chủ, ngài… ngài mau thả tay ra, phu nhân không thở được nữa!” Chú Từ quýnh quáng cả lên nhưng lại không biết khuyên can thế nào, lo lắng nói.

“Còn không đi nhanh!”

Chỉ trong chốc lát chú Từ đã cầm văn kiện xuống cho Cố Ngôn Sinh, Cố Ngôn Sinh để ông lấy tài liệu bên trong ra đặt trêи bàn. Ôn Niệm Nam liếc tờ giấy kia, bốn chữ đánh máy rất rõ ràng được in đậm khiến mắt cậu tràn đầy bi thương lẫn đau xót.

Cố Ngôn Sinh lôi kéo Ôn Niệm Nam tới bên cạnh bàn, vừa giữ chặt vừa đè cậu xuống.

“Anh… anh muốn làm gì? Thả tôi ra!”

Cố Ngôn Sinh lạnh lùng nói: “Ký!”

“Khụ… tôi… có chết tôi cũng không ký, đừng có mơ tôi sẽ để các người được như ý, tên bỉ ổi Thẩm Lạc An kia đừng hòng đạt được!”

“Tôi đã nói rồi, đừng có để tôi nghe thấy cậu bôi nhọ Lạc An.”

Bỗng một tay Cố Ngôn Sinh túm tóc Ôn Niệm Nam kéo tới, cậu đau tới mức ra sức nắm chặt cổ tay hắn mà đánh tới tấp.

Một tiếng ‘bang’ trầm đục vang lên, lúc Ôn Niệm Nam mở mắt ra, chỉ cảm thấy một chất lỏng nong nóng từ khóe mắt chảy xuống cản trở tầm nhìn.

Nước mắt sao? Cậu đưa tay lên nhìn, lòng bàn tay là một màu đỏ tươi.

Ah… lại chảy máu rồi… sao lại không thấy đau nhỉ…

Phía trêи lông mày bị rách một đường, máu không ngừng chảy ra từ vết thương, nhưng Ôn Niệm Nam cũng không còn cảm giác đau đớn nữa.

“Ký tên đi, sau đó cậu phải xin lỗi vì đã vu khống người khác vô cớ!”

Ôn Niệm Nam nghe xong đột nhiên cười lớn, nhướn mắt lên nhìn người trước mặt, thản nhiên nói: “Tôi không sai, dựa vào đâu lại bắt tôi xin lỗi? Tôi không ký.”

Cố Ngôn Sinh nghe vậy, trêи mặt hắn càng thêm tức giận, dùng sức siết chặt cổ Ôn Niệm Nam lần nữa. Ôn Niệm Nam đau đớn vùng vẫy, nhưng vẫn không chịu khuất phục, nói: “Cố Ngôn Sinh… anh có bản lĩnh thì bóp chết tôi đi, muốn tôi xin lỗi y, đừng có mơ!”