Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 163: Ôn Niệm Nam bị nhốt trong khách sạn.




Hơi thở của Cố Ngôn Sanh trở nên nóng rực, bản thân anh cũng không ngờ mình sẽ hôn người mà anh đang nghĩ đến trong cơn say ...

Ôn Niệm Nam đột nhiên sững người vì nụ hôn bất ngờ, Cố Ngôn Sanh cảm thấy hàng lông mi đang run rẩy trên lòng bàn tay của mình ...

"A …"

Cố Ngôn Sanh mút cẩn thận và nhẹ nhàng để kiểm tra phản ứng của Ôn Niệm Nam, hơi đẩy lưỡi để nụ hôn sâu hơn.

Khoé môi đột nhiên đau nhức, Cố Ngôn Sanh nhíu mày đau đớn, nếm được mùi máu nhưng cũng không buông ra, ôm chặt người đó vào lòng.

"Ừm ... buông ra ... mở"

Cố Ngôn Sanh thả bàn tay đang che mắt của Ôn Niệm Nam ra, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Ôn Niệm Nam và nước mắt rơi từ khóe mắt ...

Cố Ngôn Sanh cảm thấy trái tim mình như bị bóp lại, nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt Ôn Niệm Nam.

"Đừng khóc, đừng khóc... Tôi sẽ không đụng vào em..."

Ôn Niệm Nam thoát ra và tát vào mặt Cố Ngôn Sanh một cái tát, lùi lại dựa vào tường.

Nhìn vết thương trên môi Cố Ngôn Sanh bị mình cắn, anh run lên: "Anh ... anh có biết mình đang làm gì không? Chúng ta ly hôn rồi..."

Nước đập vào người họ ướt đẫm, chiếc áo sơ mi trắng của Ôn Niệm Nam dính chặt vào người vì nước, trên khóe miệng vẫn còn vết máu của Cố Ngôn Sanh . Anh ta dựa vào bồn tắm với đôi mắt đỏ hoe nhìn Cố Ngôn Sanh hoảng sợ. .

Anh ta dường như không quan tâm đến việc bị tát, ánh mắt hơi chớp nhìn Ôn Niệm Nam.

Áo sơ mi đen ướt sũng của Cố Ngôn Sanh dính chặt vào người anh, mái tóc chải gọn gàng bị nước làm ướt ngày thường cũng hơi che đi đôi mắt của anh, đang vô cùng ngại ngùng, khiến Cố Ngôn Sanh giống như một con chó sói bị bỏ rơi ...

Cố Ngôn Sanh đưa tay ra nắm lấy bàn tay đó, nhìn Ôn Niệm Nam trước mặt với ánh mắt mơ hồ, thì thầm nói: "Vậy thì tại sao em lại khóc? Tại sao em lại khóc nếu em không yêu anh?"

Ôn Niệm Nam quay đầu siết chặt hai tay, nhàn nhạt nói: "Đó là nước nhỏ giọt... Tôi không có khóc..."

"Em nói dối ... em nói dối anh, em vẫn yêu anh đúng không?"

“Anh còn không rõ sao? Yêu hay không yêu có ý nghĩa gì nữa? Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi có ... Tôi không dám nhắc tới yêu hay không."

Trái tim Cố Ngôn Sanh run lên: "Em ... ý của em là gì?"

Ôn Niệm Nam đẩy Cố Ngôn Sanh sang một bên, nhỏ giọng hét lên, " Cố Ngôn Sanh, anh không hiểu ... Tôi không thể quên những điều đó, tôi không thể quên những điều anh đã làm với tôi! Chúng ta sẽ không thể ở bên nhau nữa, chúng ta đã kết thúc ... Không thể. ... Không bao giờ nữa ... "

Cho dù là yêu cũng không thể bên nhau dù trong tim có anh, chuyện đã xảy ra rồi… vết thương trong tim mãi mãi không bao giờ lành.

Cố Ngôn Sanh cúi đầu không tin, im lặng, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được lời nào.

Ôn Niệm Nam hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại cảm xúc, đứng dậy tắt vòi hoa sen, đi tới cửa phòng tắm, nói: "Tôi đã gọi điện cho chú Từ rồi, chú ấy sẽ tới đón. Tôi còn có người đang đợi tôi. Tôi ... đi trước. . "

“Ai đang đợi em? Đường Sóc?” Cố Ngôn Sanh ngồi trên sàn phòng tắm, với một cảm xúc vô hình lóe lên trong đôi mắt cụp xuống.

“Không liên quan gì đến anh.” Ôn Niệm Nam xoay người bước ra ngoài cửa.

Cố Ngôn Sanh nhìn lên bóng lưng của Ôn Niệm Nam nhưng không đuổi theo.

Quần áo Ôn Niệm Nam ướt sũng, chỗ đứng trên sàn còn có nước nhỏ giọt, mặc kệ là bị hắn nhìn chằm chằm, chỉ muốn mau chóng rời đi nơi này.

Ôn Niệm Nam bước nhanh đến cửa phòng, giơ tay muốn xoay nắm cửa, nhưng làm thế nào cũng không mở được cửa.

Làm sao chuyện này có thể? Nhưng cánh cửa này không hề bị khóa.

“Cửa bị khóa, em không mở được.” Giọng của Cố Ngôn Sanh đột nhiên vang lên sau lưng anh.

Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn xung quanh trong chốc lát, Cố Ngôn Sanh từ phòng tắm ôm đầu đi tới.

"Thẻ phòng đâu? Đưa cho tôi."

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn người ở cửa, ánh mắt trầm xuống: "Tôi ném nó đi rồi. Tôi ném nó xuống từ cửa sổ phòng tắm."

"Anh ... anh nói cái gì?"

"Phòng này là phòng VIP. Em phải dùng thẻ VIP ID để mở cửa, không cần cắm thẻ phòng. Nhưng nếu không có thẻ ID thì em không thể mở cửa. Vì vậy, Tôi đã ném nó đi và khóa cửa lại để em không thể rời đi. "

Ôn Niệm Nam kinh ngạc nói: "Anh ... cố ý nhốt tôi vào đây?"

Cố Ngôn Sanh nới lỏng cà vạt, sờ lên vết thương ở khóe miệng, trịnh trọng nói: "Đúng vậy, tôi không muốn em đi, tôi không muốn nhìn thấy em đi cùng Đường Sóc."

"Vậy làm thế nào anh mới thả tôi! Đồ điên!"

"Niệm Niêm, em sẽ ở đây với anh một đêm được không? Chỉ một đêm thôi"

Ôn Niệm Nam lùi lại một bước, lạnh lùng nói: "Chú Từ sẽ tới sớm, tôi để chú ấy liên hệ với quầy lễ tân mở cửa."

Cố Ngôn Sanh cởi cà vạt ném xuống đất, liếc nhìn Ôn Niệm Nam đang run rẩy lạnh lùng, trầm giọng nói: "Chú Từ sẽ không tới, chú ấy cũng không định đến."

"Chú ấy đã hứa..."

Ôn Niệm Nam nói xong, mới nhớ tới chú Từ nói điện thoại không nghe rõ nên kêu anh ta lớn tiếng, sau đó Cố Ngôn Sanh ở ngoài phòng tắm nghe thấy có giọng nói vội vàng chạy vào.

Hóa ra là để Cố Ngôn Sanh phát hiện.

Ôn Niệm Nam đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên cảm thấy trên người có một chút nặng nề, vội vàng xoay người liền thấy quần áo đã rơi xuống đất.

"Anh đang làm gì đấy?"

Cố Ngôn Sanh nhặt quần áo trên sàn và nói, "Em đang run rẩy vì lạnh."

"Tôi không cần ..." Ôn Niệm Nam hắt hơi ngay khi nói xong.

"Em đừng uổng phí sức lực, cửa này không mở được. Ban đêm lạnh lắm, quần áo ướt sẽ bị cảm. Trong phòng có máy sưởi......"

Ôn Niệm Nam không nói chuyện, xoay người đi tới máy sưởi, Cố Ngôn Sanh nắm chặt áo khoác trong tay, ánh mắt tối sầm đi tới.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là điện thoại di động của Ôn Niệm Nam.

Ôn Noãn Nam vươn tay muốn lấy điện thoại di động, sau đó mới nhớ tới mình để điện thoại di động trong phòng tắm, ngẩng đầu liền phát hiện Cố Ngôn Sanh đang cầm điện thoại di động nhìn vào màn hình.

Anh ta lấy điện thoại khi nào?

"Đưa tôi điện thoại di động " Ôn Niệm Nam vươn tay muốn nắm lấy, nhưng lại bị né tránh.

đưa tôi ngước mắt lên nhìn Ôn Niệm Nam, từ từ nâng điện thoại trên tay lên, là Đường Sóc...

Để tránh cho Ôn Niệm Nam gọi điện thoại cho ai đó, đưa tôi đã bí mật cất điện thoại, anh lấy điện thoại ra muốn vứt bỏ mặt dây hoa hướng dương đáng ghét, nhưng không ngờ Đường Sóc gọi đến, sắc mặt lập tức trở lên khó coi.

Ôn Niệm Nam nhìn thấy ID người gọi hiển thị trên màn hình, liền sửng sốt là Đường Sóc, mình rời đi như vậy chắc là Đường Sóc đã bàn xong hạng mục.

"Anh định làm gì?"

Cố Ngôn Sanh nhìn thẳng vào Ôn Niệm Nam và đột nhiên nhấn nút nghe, giọng nói lo lắng của Đường Sóc truyền qua điện thoại.

"Cậu đang ở đâu, Niệm Nam? Cậu ở đại sảnh sao? Tôi không tìm thấy cậu."

"Tôi ... tôi bây giờ ..." Ôn Niệm Nam đang định nói, đột nhiên Cố Ngôn Sanh che điện thoại, ngước mắt lên nhìn anh.

Trong mắt Cố Ngôn Sanh đầy biểu cảm khó lường, anh ta thấp giọng nói: "Niệm Nam, cửa đã bị khóa và em không thể ra ngoài. Em không phải muốn nói với anh ta rằng bây giờ em đang ở với tôichứ? Sau đó để anh ta cứu em? Đường Sóc sẽ đánh nhau với tôi. Có rất nhiều người từ các công ty khác đang bàn bạc về các dự án. Nếu họ được nhìn thấy ... "

Ôn Niệm Nam sửng sốt, hóa ra Cố Ngôn Sanh đã cố tình kết nối điện thoại.

“Nói cho hắn biết, em trở về đi, để hắn đừng tìm nữa.” Sau đó, Cố Ngôn Sanh buông tay che điện thoại.

Trên thực tế, anh không chắc Ôn Niệm Nam sẽ chọn làm cái gì, lo lắng nhìn anh.

"Xin chào? Niệm Nam? Cậu có nghe thấy tôi nói không? Cậu bị sao vậy?"

Ôn Niệm Nam hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh nói: "Tôi ... Tôi có chút không thoải mái đã rời đi, cho nên cậu không cần đi tìm."

"Không thoải mái? Ở đâu? Có nghiêm trọng không?"

"Không ... không, chỉ là hơi chóng mặt thôi, tôi đã uống thuốc rồi."

"Vậy thì cậu nên nghỉ ngơi đi. Tôi đã rất sốc khi không tìm thấy cậu. Hóa ra là cậu về trước, tôi cũng nên rời đi rồi."

"Ừm, Đường Sóc, ngủ ngon."

"Muộn….."

Đường Sóc chưa kịp trả lời đã bị Cố Ngôn Sanh cúp máy, anh nhìn mặt dây hoa hướng dương đáng ghét trên điện thoại và nói với giọng hơi mất tự nhiên: " Trước đây, em chưa bao giờ nói lời chúc ngủ ngon với anh."

Ôn Niệm Nam ấn huyệt thái dương, trầm giọng nói: "Tôi nói, ba năm qua mỗi đêm tôi đều nói, nhưng là anh chưa từng để ý tới."

Cổ họng của Cố Ngôn Sanh thắt lại, và giọng nói của anh ta đột nhiên biến mất, và phải mất một lúc lâu sau anh ta mới nói.

"Anh chỉ muốn em ở lại đây với anh một đêm trước khi vứt thẻ đi ... Khóe mắt và cánh tay anh đều trầy xước, em ... có thể băng bó cho anh được không?"

Ôn Niệm Nam không lên tiếng, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sanh , quay đầu không để ý đến anh ta.

Cố Ngôn Sanh bí mật siết chặt điện thoại trong tay, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Thật ra, tôi ... tôi không nghĩ sẽ đau đớn, cũng không cần băng bó nữa. Tôi có thể tự làm được, đã muộn rồi, trước tiên em hãy nghỉ ngơi đi. Chúc em ngủ ngon. "

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh hơi trầm xuống, đang định mang điện thoại di động ra ngoài, lại bị Ôn Niệm Nam đột nhiên chặn lại.

"Anh còn dám cố tình bẻ điện thoại thử xem. Không được đụng vào mặt dây."

Ôn Niệm Nam nhìn thấy Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào mặt dây, đoán anh ta sẽ làm gì.

Cố Ngôn Sanh giật mình, nhỏ giọng nói: "Được rồi, tôi sẽ không đụng vào bất cứ thứ gì."

Ôn Niệm Nam nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, bước tới khóa lại rồi thở phào nhẹ nhõm, ấn cái chân vốn đã đau nhức, mệt mỏi nằm xuống giường.

Cố Ngôn Sanh dừng lại sau khi nghe thấy tiếng khóa cửa phát ra từ phía sau, liếc nhìn nắm cửa, và từ từ lấy trong túi ra một thẻ phòng có nội dung chỉ dành cho thành viên VIP của Khách sạn Xanh ...

Cái này đã được Cố Lâm đưa cho anh ấy một thời gian trước, nhưng anh ấy không mong đợi nó có ích.

"A…"

Đầu anh đau dữ dội vì uống rượu, có lẽ là do anh uống quá nhiều rượu nên có hơi say.

Khẽ đưa tay lên chạm vào khóe miệng bị Ôn Niệm Nam cắn, trong mắt hiện lên một chút ý cười ...

Sau khi cúp điện thoại bị cúp, Đường Sóc cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ tới, đi vào thang máy đi xuống lầu.

Cố Lâm đang ngồi trên sô pha cách đại sảnh không xa, thỉnh thoảng nhìn về phía thang máy, ánh mắt sáng ngời khi nhìn thấy Đường Sóc một mình đi ra từ thang máy.

"Chậc chậc chậc chậc, anh trai của ta thật sự là giữ người ta lại, như vậy cũng không uổng công ta tới một chuyến. Tiểu Kiều thấy không có thủ đoạn mới theo đuổi người, ngươi cũng học cách đuổi theo chủ nhân nhỏ của mình đi."

Tiêu Kỳ Hạo ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái, trầm mặc không nói.

Đường Sóc đi đến cửa khách sạn, một chiếc ô tô màu đen dừng lại, một người đàn ông đeo găng tay đen bước xuống, Đường Sóc có vẻ hơi tức giận ngồi vào trong.

Cố Lâm luôn cảm thấy chiếc xe này rất quen thuộc, không chỉ chiếc xe này, mà cả người đàn ông xuống xe.

Mang găng tay đen ... chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn toàn cầu ... có phải là anh ta không?

Đột nhiên, Cố Lâm nghĩ đến điều gì đó, và cau mày lấy máy tính từ tay Tiêu Kỳ Hạo kiểm tra.

Nhìn chủ nhân của biển số xe được tìm thấy trong máy tính, mắt Cố Lâm đột nhiên sáng lên.

Đó thực sự là anh ấy ...

Nhưng mà anh không ngờ trưởng tôn Mạc gia hóa ra lại là người đứng số một trong danh sách hacker trong mười năm liên tiếp ...

Tác giả có điều muốn nói

[Trailer]: Cố tổng mở khóa thẻ phòng, người ta bàn tán sôi nổi rằng khi Cố tổng đi ra vào khách sạn với WE một đêm, lúc đi ra quần áo khác hẳn ngày hôm qua. Sự việc đáng ngờ là không thể diễn tả được.

Đường Luân Hiên cùng Chu Nguyên Phong ở N quốc đang đi hẹn hò, ngọt ngào.

Cố Ngôn Sanh : Anh thấy khóe mắt và cánh tay đau quá, băng bó lại cho anh đi ...

(Niệm Nam liếc qua và Cố tra tra ngay lập tức bối rối)

Cố Ngôn Sanh: Tôi dường như không còn đau nhiều nữa ...

Tên CP của Cố Lâm đã được chọn, hãy đoán xem đó là nhân vật nào sẽ điều khiển Cố Lâm*****