Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 106: Cậu ta đã thay đổi.




Bác sĩ Lý thấy hắn kinh ngạc , cười khẽ lắc lắc đầu.

“Tôi nói cậu ta đã thanh tỉnh, đã nhận biết được mọi người, sẽ không bài xích ai nữa cũng không vì sợ hãi mà mất khống chế .”

Đường Sóc nghe xong tức khắc ngây ngẩn cả người, giọng run run nói: “Cậu ấy khôi phục?”

“Ừ, tôi nói rồi, Niệm Nam là người rất kiên cường , cậu ta năm đó trải qua nhiều ác mộng đáng sợ như vậy còn tỉnh lại mà ”

“Ác mộng sao?”

Bác sĩ Lý sửng sốt, mặt đầy nghi nhìn hoặc Đường Sóc nói: “Không có gì, chờ sau khi cậu ta bình phục hoàn toàn sẽ kể lại cho cậu nghe .”

Đường Sóc trong lòng tuy có nghi hoặc lại cũng không có nghĩ lại, hắn hiện tại trong lòng tất cả đều nghĩ tới Ôn Niệm Nam đã tỉnh táo, rốt cuộc đã tỉnh táo.

“Đường tiên sinh, hôm nay trị liệu đã kết thúc, tôi phải đi rồi, cậu có thể vào gặp cậu ta.”

Bác sĩ Lý đứng lên đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Đường Sóc, ý vị thâm trường nói: “Đường tiên sinh, Niệm Nam là đã bị tổn thương, cậu ta vốn có được những thứ tốt nhất trêи đời, hy vọng cậu có thể bắt lấy cơ hội này, có lẽ cậu trước kia không cơ hội, nhưng hiện tại cậu sẽ có.”

Đường Sóc trong lòng run lên, giương mắt nhìn phía bác sĩ Lý, mở miệng nói: “Cơ hội? Có ý tứ gì?”

Bác sĩ Lý nghĩ đến trong phòng bệnh kia nhìn đôi mắt vô thần , trong mắt hiện lên một tia khác lạ: “Niệm Nam cậu ta… cậu ta đã không còn là trước đây, cậu mong cậu sẽ làm bạn, mong người nhà quan tâm, tôi hy vọng cậu có thể nói cho người nhà của cậu ta, khiến bọn họ quan tâm tới cậu ta.”

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Đường Sóc khép máy tính lại ngây ngô nhìn bác sĩ Lý rời đi, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Niệm Nam đã tỉnh táo, hắn sẽ chán ghét khi nhìn thấy mình sao? Có lẽ… người hắn hiện tại mà hắn muốn nhìn đến chính là Cố Ngôn Sanh mà không phải hắn Đường Sóc.

Nhìn nắm cửa trước mặt , Đường Sóc thở ra một hơi nhẹ nhàng rồi đẩy cửa đi vào, hắn thật cẩn thận đem cửa đóng lại tận lực không phát ra âm thanh, đứng ở cửa nhìn sàn nhà nắm chặt tay không dám ngẩng đầu nhìn người bệnh trêи giường.

Qua hồi lâu không có nghe được tiếng thét chói tai, Đường Sóc lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía người trêи giường.

Ôn Niệm Nam an tĩnh ngồi ở trêи giường nhìn chân mình, nghe thấy tiếng mở cửa cũng chỉ giương mắt nhìn rồi thu hồi tầm mắt.

Đường Sóc bước chân nhẹ nhàng đi qua, đứng cách mép gường 3m.

“Niệm Nam, cậu có khát nước không? Cậu có muốn ăn gì không? Đúng rồi, dạ dày dạ dày có đau hay không?”

Đường Sóc thấy Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm vào vết thương trêи đùi, cho rằng hắn đang lo lắng cho chân của mình .

“Không có việc gì, sẽ rất mau lành lại, có tôi ở đây, tôi sẽ chăm sóc cậu”

Ôn Niệm Nam vẫn không nói gì, cũng không có liếc mắt Đường Sóc một cái, nghiêng thân nằm ở trêи giường không chút động tĩnh.

Đường Sóc thấy hắn vẫn không muốn nói chuyện trong lòng căng thẳng, nhẹ nhàng nói: “Là đầu còn đau sao? Vậy thì ngủ một lát, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”

Người trêи giường cũng không có phản ứng gì .

Đường Sóc ngồi ở đối diện trêи sô pha mở máy tính ra, nhìn Ôn Niệm Nam trong mắt là sự ảm đạm.

Nằm trêи giường đưa lưng về phía Đường Sóc, Ôn Niệm Nam cũng không có ngủ, người ở dưới chăn run rẩy.

Sao có thể còn ngủ được.

Hắn đã ngủ lâu lắm, ngủ nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc tỉnh, rốt cuộc thanh tỉnh.

Hắn không nhớ rõ chính mình mấy ngày này làm cái gì, lúc hắn tỉnh táo lại mới phát hiện mình bị thương, băng bó khắp người.

Hắn nghĩ ngày hôm qua mình té xỉu ở ven đường bị người qua đường cứu, nhưng bác sĩ Lý nói cho hắn là Đường Sóc cứu hắn, mà hắn cũng không phải ngày hôm qua té xỉu, là một tuần trước…

Bác sĩ Lý nói cho hắn mấy ngày nay nhiều việc phát sinh, nói cho hắn Đường Sóc mấy ngày nay vất vả gian nan vượt qua như thế nào.

Ôn Niệm Nam sờ đến cái cổ bị băng vải, đột nhiên nhìn xuống dưới, hắn lúc này mới nhớ mình chạy tới quảng trường Nghi Phong, dùng dao đặt tại trêи cổ ép Cố Ngôn Sanh ký thỏa thuận ly hôn.

Ly hôn… Rốt cuộc giải thoát rồi!

Đường Sóc rõ ràng cảm giác Ôn Niệm Nam sau khi tỉnh lại thì thay đổi, trở nên không thích nói chuyện, trở nên trêи mặt tươi cười cũng không có, cả người giống như người máy, giống nhau mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài.

Ôn Niệm Nam mỗi ngày đều chỉ là an tĩnh ngồi ở trêи giường thất thần nhìn ngoài cửa sổ , đối với mọi thứ đều không có hứng thú, mặc kệ hắn nói cái gì đều không có đáp lại.

Ôn Niệm Nam thanh tỉnh lại trước sau không mở miệng nói qua một câu, Vương Kỳ cảm giác được cảm xúc của Đường Sóc một ngày so với một ngày căng thẳng, như sắp suy sụp tới nơi rồi.

Nhưng Đường Sóc khi đi vào phòng bệnh thì nháy mắt biến thành gương mặt tươi cười nhẹ nhàng với người trêи gường, vì nghe được hắn mở miệng nói chuyện.

Vết thương trêи đầu Ôn Niệm Nam đã bắt đầu lành , Vương Kỳ giúp hắn gỡ băng gạc xuống, mọi vết thương khác trêи người đều bắt đầu lành lại.

Duy nhất vết thương trêи đùi thương còn chưa lành nên chưa thể xuống giường đi lại, Ôn Niệm Nam chân đã một lần bị thương, lần này lại chịu đòn nghiêm trọng dẫn tới vết thương càng thêm nghiêm trọng.

Vương Kỳ nói trước dựa theo phác đồ điều trị xem thê nào, nếu không khả quan thì chỉ có thể phẫu thuật.

Đường Sóc nhìn Ôn Niệm Nam với gương mặt hờ hững, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.

Đường Sóc đi đến mép giường duỗi tay muốn nắm hắn tay, đột nhiên bị né tránh, ánh mắt kia tràn tràn đầy kinh hoảng.

“Không… không có việc gì, đừng sợ tôi không chạm vào.”

Đường Sóc đưa mắt ra ngoài cửa sổ, đôi mắt tức khắc sáng ngời: “Niệm Nam, bên ngoài tuyết rơi, thật đẹp, cậu có muốn đi ra ngoài nhìn xem?”

Vương Kỳ sau khi nghe được sửng sốt, lạnh lùng nói: “Đường Sóc anh nói bậy gì đó ? Bên ngoài lạnh như vậy, thân thể cậu ta hiện tại suy nhược như thế nếu ra ngoài thì có thể bị trúng gió?”