Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Chương 57




Suốt quá trình trả lại căn nhà mà Nghê Bảo Gia thuê ở Quảng Châu đều được Lý Thước xử lý toàn bộ. Mấy ngày nay Nghê Bảo Gia đều ở trong khách sạn, khi Chu Văn Đường đến gặp cô, anh thấy môi trường khách sạn không tốt lắm nên yêu cầu cô đổi sang khách sạn cao cấp.

Nghê Bảo Gia từ chối, cô kiên quyết nói: “Phòng này khá tốt, em đã trả tiền phòng bốn ngày, bây giờ nếu không ở nữa thì bọn họ cũng không trả lại tiền, thế chẳng phải em thua thiệt à.”

Chu Văn Đường nghe xong thì cười khẽ: “Cũng có bảo em phải trả số tiền này đâu.”

“Thì tiền của anh cũng là tiền, tiết kiệm một ít kiểu gì cũng tốt.”

Chu Văn Đường nắm tay cô, anh nhếch khóe miệng: “Hiện tại đã bắt đầu tiết kiệm tiền cho anh à?”

Nghê Bảo Gia trừng mắt nhìn anh, cô vừa xấu hổ vừa buồn bực.

Chu Văn Đường cong môi mỉm cười.

Nghê Bảo Gia nhớ ra điều gì đó, cô nói: “Có thể cho em thông tin liên lạc của anh Lý Thước được không?”

Chu Văn Đường đặt cổ tay lên tựa ghế sofa, anh hơi nheo mắt: “Sao em lại muốn số điện thoại di động của anh ta?”

“Người ta giúp em xử lý chuyện giấy tờ, rồi giúp em dọn dẹp đồ đạc, kiểu gì thì em cũng phải nói một tiếng cảm ơn đúng không?”

“Cảm ơn anh là xong.” Chu Văn Đường nhàn nhạt nói: “Anh ta làm việc thay cho anh, nếu anh không lên tiếng, em xem thử coi người ta có đồng ý giúp em xử lý chuyện giấy tờ thuê nhà hay không?”

Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng phàn nàn: “Con người anh đúng là chẳng biết gì cả ấy, vốn là một chuyện rất ấm áp thì bị anh nói thành ra thế này, như thể rạch ròi ra giữa người và người không hề có chút cảm tình nào cả mà tất cả là vì lợi ích.”

Chu Văn Đường nhìn vào mắt cô, giọng điệu vui vẻ: “Quan hệ giữa hai chúng ta ấm áp là được rồi, không phải sao?”

Cuối cùng Nghê Bảo Gia cũng hỏi được thông tin liên lạc của Lý Thước, gửi cho anh ta một tin nhắn cảm ơn.

Lý Thước trả lời rất đơn giản, nói rằng đó là trách nhiệm của anh ta.

Chu Văn Đường: “Anh ta trả lời như nào?”

“Nói đó là việc anh ấy nên làm, bảo em đừng khách sáo.”

Chu Văn Đường mỉm cười, sau đó cau mày hỏi cô: “Khi nào công ty của em bắt đầu nghỉ Tết thế? Bây giờ đã là ngày hai mươi hai âm lịch, còn chưa định cho người ta về ăn Tết à?”

“Bọn em tham dự một bữa tiệc tất niên vào ngày kia nữa là xong rồi.”

Chu Văn Đường: “Ngày mai anh phải về Bắc Kinh, ngày em về anh ra sân bay đón em nhé?”

“Bố em nói sẽ đón em.”

Chu Văn Đường siết chặt ngón tay của cô, nhàn nhã nói: “Được rồi, vậy phiền bố vợ đến đón em rồi.”

Nghê Bảo Gia cười nói: “Anh đừng gọi lung tung, chưa chắc bố em nhận tiếng “bố vợ” này của anh.”

Vẻ mặt anh hơi nghiêm túc: “Thế làm sao bây giờ, anh đang chờ cưới em.”

Vẻ mặt Nghê Bảo Gia ngơ ngác, cô vô thức nhìn anh.

Trong mắt Chu Văn Đường mang theo nụ cười, anh quay mặt hôn lên môi cô, khàn giọng nói: “Chúng ta sinh một đứa con thì thế nào? Có lẽ bố mẹ em sẽ đồng ý?”

Nghê Bảo Gia biết anh nói đùa nên cố ý nói: “Em sẽ không sinh con, nếu muốn sinh con thì anh tự đi mà sinh.”



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hơi thở nóng hổi của Chu Văn Đường phả vào tai cô, anh nói với ý tứ sâu xa: “Sao một mình anh làm chuyện này được chứ? Gia Gia, có phải lúc em đi học không học môn Sinh Học đàng hoàng không, thế thì để tối nay anh dạy cho em nhé?”

Nghê Bảo Gia đá anh một cước, trong giọng điệu của cô mang theo vẻ giễu cợt: “Anh quen nhiều cô gái như vậy, muốn tìm chẳng lẽ lại không có?”

Ánh mắt Chu Văn Đường lập tức lạnh lùng: “Thèm đòn hả?”

Nghê Bảo Gia cụp mắt xuống, cô hôn lên yết hầu của anh, cố ý dùng giọng điệu đùa bỡn tàn nhẫn hỏi anh: “Trong những năm này anh có người phụ nữ nào khác không?”

Chu Văn Đường nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh.

Đột nhiên Nghê Bảo Gia cảm thấy hơi bối rối, giống như đã bỏ lỡ điều gì đó. Cô ổn định tinh thần rồi từ từ bình tĩnh lại, cô cảm thấy hối hận vì sao mình lại nhắc đến chủ đề này, cô cố gắng rời khỏi anh như muốn trốn tránh.

Chu Văn Đường quan sát biến hóa của cô, không đành lòng nhìn cô suy nghĩ lung tung, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có, làm gì có người phụ nữ nào khác?”

Nghê Bảo Gia cảm thấy nhẹ nhõm, như có một hòn đá rơi xuống đất.

Chu Văn Đường giơ tay sờ lên mặt cô: “Em không tin tưởng anh như vậy sao?”

Nghê Bảo Gia vùi mặt vào cổ anh, hít một hơi thật sâu, cô nhẹ nhàng nói: “Ban đầu tình cảm của chúng ta không ngang hàng, ý em không phải là xuất thân hay địa vị xã hội, em thích anh nhiều hơn anh thích em, không phải sao?”

Giọng điệu của cô tự dưng giống như một đứa bé ở bên ngoài bị người ta ức hiếp, sau đó chạy về nhà khóc lóc kể lể với bố mẹ.

Chu Văn Đường cảm thấy khó chịu, anh im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Gia Gia, em cũng đã nói là lúc ban đầu, nhưng bây giờ thì khác, tình cảm của anh cũng chẳng hề thua kém gì tình cảm của em.”

Trái tim Nghê Bảo Gia chợt run lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh tràn đầy dịu dàng. Khóe môi Nghê Bảo Gia khẽ mấp máy, cô muốn hỏi anh là anh có yêu em không, nhưng trước mắt thì mấy chữ này khó mà thốt ra ngoài môi miệng.

...

Ngày Nghê Bảo Gia trở về Bắc Kinh là một ngày nhiều mây.

Bố Nghê lái xe đến đón cô, Nghê Bảo Gia lên xe, trời bắt đầu đổ mưa.

Bố Nghê nói: “Khi biết tin con năm sau sẽ về làm việc ở Bắc Kinh, mẹ con vui mừng không sao tả nổi.”

Cô vẫn mãi không kể với bố mẹ Nghê chuyện cô được điều về trụ sở Bắc Kinh, mãi đến tối hôm trước khi nghe điện thoại của mẹ Nghê, bà hỏi cô ngày mai mấy giờ lên máy bay, Nghê Bảo Gia mới nói chuyện này với mẹ Nghê.

Nghê Bảo Gia nói đùa: “Vậy bố không thấy vui khi con về Bắc Kinh làm việc ạ?”

Bố Nghê: “Tất nhiên là bố hy vọng con có thể ở bên cạnh bố, nói cho cùng thì bố mẹ cũng chỉ có mỗi mình con.”

Nghê Bảo Gia cười cười: “Lúc con đi Quảng Châu, bố đâu có nói mấy câu này.”

Bố Nghê liếc nhìn cô: “Cái con bé này.”

Lúc xe chạy lên cao tốc, Nghê Bảo Gia nghe điện thoại của Chu Văn Đường, giọng điệu anh khi nói chuyện nghe có vẻ uể oải: “Em đến nơi chưa?’

Nghê Bảo Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thì thầm: “Em còn ở trên xe này.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe giọng cô nói chuyện thì cảm thấy không đúng cho lắm, giống như kẻ trộm vậy, tự nhiên nhỏ hẳn đi. Thỉnh thoảng Chu Văn Đường cảm thấy cô như đứa con nít, anh bật cười thành tiếng, ung dung trêu chọc cô: “Em đang ngồi ghế phó lái hả?”

Giọng Nghê Bảo Gia nhỏ như ruồi muỗi: “Vâng.”



“Mẹ vợ đâu?”

Nghê Bảo Gia cảm thấy tai mình nóng bừng, cô nhỏ giọng: “Mẹ đang ở nhà, anh hỏi nhiều như vậy làm gì hả?”

Chu Văn Đường cũng thôi, không chọc cô nữa: “Buổi tối anh đến đón em nhé?”

Nghê Bảo Gia do dự: “Thôi thôi, hôm nay em muốn ở cùng bố mẹ.”

Chu Văn Đường bất mãn “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Nghê Bảo Gia cúp điện thoại, hít một hơi dài, cô nghe thấy bố Nghê ngồi ở ghế lái hỏi với vẻ mặt tự nhiên: “Điện thoại của bạn trai à?”

Nghê Bảo Gia vô thức muốn phủ nhận, nhưng cô dừng lại một chút, cuối cùng loáng thoáng “Vâng” một tiếng.

Bố Nghê cười hỏi: “Khi nào con dẫn về cho bố gặp?”

Nghê Bảo Gia: “Qua một thời gian nữa rồi bàn ạ, nhưng mà, bố ơi, trước tiên bố đừng nói với mẹ nhé.”

“Biết rồi, con người của mẹ con ấy, nếu con nói cho bà ấy biết thì chắc chắn bà ấy sẽ bảo con dẫn ngay người kia về nhà trong ngày mai.” Bố Nghê lại hỏi: “Người kia thế nào? Là bạn cùng lớp con à?”

“Không ạ.” Nghê Bảo Gia nhìn bố Nghê: “Anh ấy lớn hơn con chín tuổi.”

Trong mắt Bố Nghê lộ ra vẻ kinh ngạc: “Gặp nhau lúc làm việc à?”

“Không ạ, lúc dượng mất con với mẹ có tham gia đám tang, bọn con gặp nhau khi đó.”

Bố Nghê khẽ cau mày: “Vậy là hồi Đại học thì con đã quen người này rồi à?”

“Bố, bố biết ạ?”

Ánh mắt bố Nghê khoan dung: “Lúc đó đêm nào con cũng ra ngoài, mẹ con tưởng con yêu đương nhưng con không nói cho bố mẹ biết, nên chúng ta cứ mặc kệ. Dù sao con cũng là đứa trẻ hiểu chuyện, luôn có suy nghĩ của riêng mình cho nên bố mẹ không quá lo lắng.”

Nghê Bảo Gia cảm giác như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng.

Bố Nghê nói: “Nếu cậu ấy thật sự tốt thì hãy dành chút thời gian đưa cậu ấy về để bố mẹ gặp cậu ấy.”

Nghê Bảo Gia mím môi: “Vâng ạ.”

Trong hai ngày Nghê Bảo Gia về nhà, cô không có thời gian để gặp Chu Văn Đường. Trước tiên cô đến trụ sở làm thủ tục, sau đó gặp Tiền Tuyết.

Công ty của Tiền Tuyết được nghỉ muộn hơn và sẽ không thể nghỉ ngơi trước ngày hai mươi tám. Tiền Tuyết không có ý định về quê, cô ấy dự định đến nhà bạn trai để chúc mừng năm mới.

Sau Tết, bạn trai cô ấy sẽ trở về nhà với cô ấy thêm hai ngày nữa.

Hai người nói chuyện xong, Tiền Tuyết bắt đầu quan tâm đến cảm xúc của cô: “Hiện tại cậu thế nào rồi? Có muốn mình giới thiệu ai đó cho cậu không?”

Nghê Bảo Gia nhấp một ngụm nước, cô cong môi: “Mình và Chu Văn Đường đã ở bên nhau rồi.”

Tiền Tuyết sửng sốt, trầm mặc hồi lâu, cô ấy thăm dò: “Là anh ấy đến tìm cậu sao?”

Nghê Bảo Gia gật đầu “Ừ” một tiếng.

Tiền Tuyết mỉm cười, cầm chiếc cốc lên chạm vào cốc nước của Nghê Bảo Gia: “Vậy thì chúc cho hai người các cậu bên nhau dài lâu nhé.”