Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Chương 53




Đêm đó, Chu Văn Đường không ở lại.

Nghê Bảo Gia đã thức suốt đêm, cô trằn trọc trên giường, suy nghĩ về những lời anh nói. Sau đó thì suy nghĩ tới mức không ngủ được, nhất thời cảm thấy phức tạp nên lấy điện thoại di động gọi cho anh.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô không biết phải nói gì.

Giọng anh khàn khàn như vừa mới tỉnh dậy, anh nghi hoặc gọi tên cô: “Gia Gia?”

Nghê Bảo Gia im lặng hai giây mới mở miệng: “Bây giờ em vẫn chưa quyết định có nên bắt đầu lại hay không, em phải suy nghĩ một thời gian đã.”

Dường như Chu Văn Đường đã đoán trước được phản ứng của cô, anh nói: “Được, nhưng trong lúc em đang suy nghĩ thì đừng từ chối gặp anh nhé.”

Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.

Giọng nói Chu Văn Đường đầy ấm áp: “Muộn lắm rồi, em đi ngủ đi.”

Nghê Bảo Gia “Vâng” rồi cúp điện thoại.

Sau cuộc điện thoại đó, dường như hai người đã khôi phục lại hình thức ở cạnh nhau như lần đầu gặp gỡ, nhưng lần này anh đã chủ động. Cách mấy ngày anh sẽ bay đến Quảng Châu đưa cô đi ăn. Thỉnh thoảng anh gọi điện nhưng cô bận việc nên không nghe, anh cũng không tức giận.

Nghê Bảo Gia chưa bao giờ nói với anh chuyện cô sẽ quay lại Bắc Kinh cùng Lữ Nguyệt Nga để làm việc vào năm sau.

Chu Văn Đường bay đến Quảng Châu nhiều lần đến nỗi ngay cả Tạ Điểu cũng nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ, anh ấy bèn hỏi thẳng anh: “Anh Văn Đường, như thế này là anh đã tái hợp được với chị dâu chưa vậy?”

Chu Văn Đường hút một điếu thuốc, không để ý tới những lời này.

Tạ Điểu cũng là người tinh ý, anh ấy lập tức hiểu ra, đây vẫn chưa phải là hòa giải, phía trước còn có một chặng đường dài.

Vào giữa tháng Một, Nghê Bảo Gia nhận được cuộc gọi từ Đường Hiểu Hiểu, nói rằng cô ấy và Lâm Hạo Vũ dự định đến Hồng Kông để chụp ảnh cưới trong hai ngày tới, cũng tiện đường nên muốn đến Quảng Châu để gặp cô.

Ban đầu Nghê Bảo Gia hơi ngạc nhiên khi biết tin này. Mặc dù vào dịp Tết Nguyên đán năm ngoái, Nghê Bảo Gia có nghe mẹ cô nhắc tới việc hai nhà đã gặp nhau ăn bữa cơm, đồng thời bà cũng nói hai năm nữa Hiểu Hiểu sẽ kết hôn.

Nghê Bảo Gia không ngờ sự việc lại xảy ra nhanh như vậy, cô không khỏi suy nghĩ hơi lệch, e dè rụt rè hỏi: “Hiểu Hiểu, đừng nói em đã có rồi đó chứ?”

Đường Hiểu Hiểu cười nói: “Chị, chị nghĩ đi đâu vậy?”

Nghê Bảo Gia cũng nhận ra được lời này có chút nghĩa khác nên giải thích: “Hiểu Hiểu, chị không phải…”

“Chị, chị không cần giải thích với em. Em biết chị không có ý như vậy mà.” Đường Hiểu Hiểu nói thêm: “Là gia đình anh ấy thúc giục. Dù sao Lâm Hạo Vũ cũng không còn trẻ nữa, năm nay đã hai mươi tám rồi.”

Nghê Bảo Gia mỉm cười, nói Đường Hiểu Hiểu gửi cho cô thông tin chuyến bay, tới lúc đó cô sẽ đón hai người bọn họ.

Vào ngày Đường Hiểu Hiểu đến, thời tiết ở Quảng Châu không tốt lắm, trời có đổ mưa nhẹ.

Lâm Hạo Vũ tăng cân rất nhiều, có lẽ là do Đường Hiểu Hiểu nuôi tốt. Sau khi hai người họ sống chung, thỉnh thoảng Nghê Bảo Gia thấy Đường Hiểu Hiểu đăng ảnh đi ăn trên Khoảnh khắc.

Đường Hiểu Hiểu vừa nhìn thấy cô đã nói ngay: “Chị đã không biết lái xe lại còn đến đây đón bọn em, làm phiền chị quá, bọn em tự đón taxi là được rồi.”

Nghê Bảo Gia nói đùa: “Em đến một mình thì chị sẽ không đến đón em đâu. Lần này là vì có Lâm Hạo Vũ đến cùng nên chị phải đến đó, dù gì chị cũng nhận một tiếng gọi “chị” từ chú ấy.”

Đường Hiểu Hiểu vỗ vỗ cánh tay Lâm Hạo Vũ, dùng giọng nói nũng nịu mà nói: “Anh thấy chưa, thể diện của anh còn lớn hơn cả em.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lâm Hạo Vũ mỉm cười: “Trong nhà chúng ta thì thể diện em vẫn là lớn nhất.”



Đường Hiểu Hiểu “xùy” một tiếng, sau đó ba người lên xe.

Đường Hiểu Hiểu bảo Lâm Hạo Vũ ngồi ở ghế phụ, còn cô và Nghê Bảo Gia ngồi ở ghế sau.

Nghê Bảo Gia: “Nhà thuê của chị quá nhỏ, hai em ở đó cũng không tiện cho nên chị đã đặt phòng khách sạn cho hai em rồi, hai đứa muốn ăn trước hay về khách sạn cất hành lý trước?”

Đường Hiểu Hiểu: “Chị, sao chị lại đặt khách sạn cho bọn em? Lâm Hạo Vũ cũng đã đặt khách sạn rồi.”

Nghê Bảo Gia nói: “Vậy em bảo Lâm Hạo Vũ trả phòng khách sạn đi.”

Lâm Hạo Vũ quay lại và cười nói: “Chị ơi, em không thể hoàn tiền phòng được. Em đã sử dụng phiếu giảm giá, chị có thể hoàn lại tiền của mình. Bọn em đến chơi, chị đãi chúng em một bữa tối là được rồi, khách sạn này nọ để bọn em tự giải quyết là được, dù gì chị đi làm kiếm tiền cũng đâu có dễ dàng.”

Đường Hiểu Hiểu cũng thuyết phục cô trả phòng nên Nghê Bảo Gia phải lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào phần mềm và trả phòng.

Bọn họ đến khách sạn trước và làm thủ tục nhận phòng.

Lâm Hạo Vũ đẩy vali vào phòng, Nghê Bảo Gia và Đường Hiểu Hiểu đang đợi anh ấy ở sảnh.

Đường Hiểu Hiểu: “Lần này em tới đây, dì sắp xếp cho em một nhiệm vụ. Chị đoán xem đó là gì?”

Nghê Bảo Gia buồn cười, cô nói rõ ràng: “Có lẽ là bảo em đến kiểm tra đời sống tình cảm của chị.”

Đường Hiểu Hiểu nhìn cô: “Vậy rốt cuộc là chị có hay không á?”

Nghê Bảo Gia nghĩ tới Chu Văn Đường, nét mặt thoáng khựng lại. Đường Hiểu Hiểu bắt được biểu cảm của cô nên hai mắt sáng lên, cô ấy nói kiểu thăm dò: “Em đoán là có nè! Khi nào chị mới dẫn em đi gặp anh rể đây?”

Nghê Bảo Gia hơi xấu hổ, không biết nên nói thế nào với Đường Hiểu Hiểu về mối quan hệ hiện tại của cô với Chu Văn Đường. Cũng may Lâm Hạo Vũ xuống kịp thời, hỏi hai người lát nữa sẽ ăn gì nên Đường Hiểu Hiểu cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Tối hôm đó, sau khi ba người ăn xong, Đường Hiểu Hiểu nói tối nay cô ấy sẽ đến chỗ Nghê Bảo Gia nghỉ một đêm, để Lâm Hạo Vũ một mình ở trong khách sạn.

Lâm Hạo Vũ nói: “Vợ à, em thật sự vứt anh một mình ở đây hả?”

Đường Hiểu Hiểu: “Chỉ một đêm thôi, chị em em đã lâu không gặp, tối nay bọn em nói chuyện tâm sự.”

Lâm Hạo Vũ cũng chỉ nói đùa, sau khi đưa hai người trở lại nơi ở của Nghê Bảo Gia, anh ấy tự mình bắt xe và quay về khách sạn.

Nghê Bảo Gia và Đường Hiểu Hiểu đi vào nhà, Đường Hiểu Hiểu xoay người đi ra khỏi phòng ngủ: “Ngôi nhà này không tệ, nhưng chị ơi, em nghe dì nói năm sau chị sẽ trở về Bắc Kinh phát triển. Việc này là thật sao?”

Nghê Bảo Gia rót một cốc nước cho Đường Hiểu Hiểu: “Sếp của chị được điều động về trụ sở Bắc Kinh, chị ấy mời chị đi Bắc Kinh cùng chị ấy.”

Đường Hiểu Hiểu: “Chị mà về lại Bắc Kinh thì chắc chắn dì sẽ vui lắm.”

Hai người trò chuyện một lúc, thấy thời gian đã khá khuya, Đường Hiểu Hiểu nói cô ấy chuẩn bị đi tắm, nhờ Nghê Bảo Gia tìm một bộ đồ ngủ cho cô ấy thay.

Khi Đường Hiểu Hiểu đi tắm, Nghê Bảo Gia nhận được điện thoại của Chu Văn Đường, anh nói với cô là mình sắp đến Quảng Châu, hỏi cô có đang ở nhà không.

Nghê Bảo Gia chững lại hai giây, cô nói: “Em họ của em đến Quảng Châu thăm em, tối nay sẽ ở lại với em.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hình như Chu Văn Đường đang châm một điếu thuốc, sau đó anh cười nói: “Sao mà chẳng đúng lúc vậy, Gia Gia, em sẽ không lừa gạt anh chứ?”

Nghê Bảo Gia: “Tại sao em phải gạt anh?”

Chu Văn Đường cau mày, thong dong hỏi: “Em ấy sẽ ở lại mấy ngày?”

“Hai ngày.” Nghê Bảo Gia bổ sung: “Nhưng mà bạn trai của em ấy cũng đi cùng, ngày mai em ấy quay về khách sạn rồi.”



Chu Văn Đường nói: “Em không thể bảo em ấy về khách sạn được à?”

Nghê Bảo Gia liếc nhìn khu dân cư đối diện, có một cô gái cũng đang đứng trên ban công gọi điện thoại. Cô chống khuỷu tay lên lan can và nói: “Em mở miệng nói kiểu gì đây, nói sao thì đó cũng là em họ em.”

“Hay là em đưa số điện thoại em họ em cho anh đi.” Chu Văn Đường nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Anh sẽ gọi điện thoại cho em ấy, để cô em vợ tạo điều kiện.”

Hai chữ “em vợ” khiến Nghê Bảo Gia bần thần trong hai giây, cho đến khi giọng nói của Đường Hiểu Hiểu từ phía sau vang lên: “Chị, chị để máy sấy tóc ở đâu?”

Nghê Bảo Gia tỉnh táo lại: “Em cúp máy trước, em họ em gọi em rồi.”

Chu Văn Đường không nói gì nữa, dịu dàng đáp lời “Ừ”, sau đó thì cúp điện thoại.

Nghê Bảo Gia từ ban công quay người bước vào lấy máy sấy tóc cho Đường Hiểu Hiểu.

Hai người dọn dẹp xong đã gần mười hai giờ, mỗi người cầm điện thoại di động nằm trên giường trò chuyện.

Đường Hiểu Hiểu nói: “Chị, có một chuyện em vẫn luôn muốn hỏi chị.”

Nghê Bảo Gia lướt qua Weibo: “Chuyện gì?”

“Có phải lúc chị học Đại học, chị từng có một mối quan hệ không?”

Nghê Bảo Gia quay đầu nhìn Đường Hiểu Hiểu: “Sao em biết?”

Đường Hiểu Hiểu chống khuỷu tay lên giường để ngồi dậy rồi nói: “Chị còn nhớ lần mẹ em bị bệnh không? Cái đêm em và mẹ đến Bắc Kinh, hai đứa mình đã hút thuốc ngoài ban công mà nhỉ. Sau đó em quay lại phòng khách, giữa đường thì em vào nhà vệ sinh, em phát hiện chị đi ra ngoài. Tiếp đó, hôm sau mẹ em tỉnh dậy, nhìn thấy chị từ ngoài đi vào, mẹ kể chuyện này với em.”

“Chị, có phải tối hôm đó chị ở ngoài suốt không?”

Nghê Bảo Gia: “Ừ, chị ở bên ngoài.”

Đường Hiểu Hiểu cười: “Em biết ngay mà, mẹ em còn hỏi có phải chị đang yêu đương không, em bảo mẹ đừng nói chuyện này với dì, chờ chị cảm thấy tình cảm ổn định thì chắc sẽ chủ động báo với dì thôi.”

Nghê Bảo Gia không biết có chuyện như vậy, cô mím môi: “Cảm ơn em, Hiểu Hiểu.”

“Không có gì đâu chị. Dù sao thì chúng ta cũng bằng tuổi nhau, em vẫn có thể đoán được suy nghĩ của chị.” Đường Hiểu Hiểu nói thêm: “Chị ơi, chị đến Quảng Châu làm việc là vì chia tay với người đó à?”

Nghê Bảo Gia gật đầu.

Đường Hiểu Hiểu lại nằm xuống: “Vậy người vừa rồi gọi cho chị lúc em đang tắm chính là người lúc trước.”

“Là anh ấy.” Nghê Bảo Gia nhịn không được hỏi: “Sao em biết nhiều như vậy?”

Đường Hiểu Hiểu nói: “Trong phòng tắm của chị có chiếc đồng hồ nam.”

Sắc mặt Nghê Bảo Gia mờ mịt, sau đó từ từ mới hỏi: “Ở đâu chứ?”

“Thì ở trong ngăn kéo bồn rửa tay có một chiếc Patek Philippe.” Đường Hiểu Hiểu thì thầm: “Người đó giàu lắm ạ?”

Nghê Bảo Gia mỉm cười gật đầu.

Đường Hiểu Hiểu cũng trấn an cô, nói rằng chắc chắn mình sẽ kín tiếng như hũ

nút, sẽ không tiết lộ tình trạng quan hệ của Nghê Bảo Gia với mẹ Nghê.

Đêm đó hai người nói chuyện rất nhiều, đến gần hai giờ sáng thì không nhịn được cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.