Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Chương 50




Tiệc chiêu đãi niêm yết được tổ chức tại một nhà hàng năm sao.

Hôm đó thời tiết không được tốt lắm, bầu trời u ám và mưa không ngớt.

Nghê Bảo Gia và Lữ Nguyệt Nga cùng nhau đi ô tô đến khách sạn, không khỏi nhắc đến việc học lái xe, Lữ Nguyệt Nga hỏi Nghê Bảo Gia đã có bằng lái xe hay chưa, Nghê Bảo Gia nói mình chưa có.

Lữ Nguyệt Nga: “Nếu có thời gian thì em đi học đi. Sau khi có bằng lái xe, tự mình lái xe sẽ thuận tiện hơn.”

Nghê Bảo Gia gật đầu.

Hai người trò chuyện một lúc thì xe đã đến trước cửa khách sạn.

Công ty của ngày hôm nay là một dự án mà họ đã tiếp quản vào đầu tháng Năm. Đó là một công ty Internet. Tuổi tác của người sáng lập công ty không lớn lắm, khoảng tầm ba mươi tuổi, tên đầy đủ là Trần Đằng Khiên, gia thế rất khá giả.

Suy cho cùng, khoảng thời gian từ khi họ bàn giao tài liệu niêm yết cho Ủy ban Điều tiết Chứng khoán Trung Quốc đến quá trình niêm yết là ngắn nhất kể từ khi Lữ Nguyệt Nga tiếp quản dự án. Hơn nữa, ngay cả khi một số công ty được chấp thuận, sau này họ cũng có thể không được niêm yết thành công vì có quá nhiều yếu tố không chắc chắn.

Nghê Bảo Gia biết về người sáng lập từ Lữ Nguyệt Nga, nói rằng có người trong gia đình anh ta đang làm ở Ủy ban Điều tiết Chứng khoán Trung Quốc, nếu không thì thời gian niêm yết ít nhất phải là tháng Hai năm sau, làm sao có thể nhanh như vậy.

Lần này Lữ Nguyệt Nga đến tham dự buổi chiêu đãi niêm yết và cũng muốn tạo mối quan hệ. Dù sao thì ở trường hợp thế này cũng có rất nhiều người trong ngành nể mặt anh công tử họ Trần này.

Thế nhưng Nghê Bảo Gia không ngờ rằng mình lại gặp được Chu Văn Đường ở đây.

Chu Văn Đường cùng anh Trần đang nói chuyện ở trên ban công đại sảnh.

Chu Văn Đường mặc âu phục, khuỷu tay tựa vào lan can phía sau, trên tay anh cầm điếu thuốc, vẻ mặt rất thoải mái.

Trần Đằng Khiên quay mặt lại, thì thầm vào tai anh điều gì đó, Chu Văn Đường cúi đầu hút một điếu thuốc rồi cười lạnh. Anh lại ngẩng đầu lên và nhìn thấy Nghê Bảo Gia trong đại sảnh.

Gần như ngay lúc ánh mắt anh chạm vào mặt cô, cô giả vờ lơ đãng quay đi.

Tối nay vẻ ngoài của cô đã trưởng thành hơn một chút. Cô mặc một chiếc váy hai dây màu đen với chất liệu vải mịn. Mái tóc dài được buộc cao, hai bên thái dương để lại hai lọn tóc, khiến cô trông có phần yêu kiều.

Chu Văn Đường hơi nhướng mày, Trần Đằng Khiên chú ý tới ánh mắt của anh, cũng hiểu ý nhìn sang rồi mỉm cười: “Người tình cũ à?”

Chu Văn Đường búng tàn thuốc, không trả lời vấn đề này.

Trần Đằng Khiên chỉ nghĩ rằng mình đã đoán đúng.

Đôi giày cao gót màu đen trên chân Nghê Bảo Gia là đôi giày cô vừa mới mua chưa bao lâu. Đây là lần đầu tiên cô mang nó, đêm nay dù mới đi được vài bước nhưng Nghê Bảo Gia vẫn cảm thấy gót chân hơi đau.

May mắn thay, Lữ Nguyệt Nga không kéo cô đi nữa, Nghê Bảo Gia lẻn ra khỏi đại sảnh, đang định đi ra ngoài hít thở.

“Bảo Gia.”

Nghê Bảo Gia quay người lại, vẻ mặt cô sửng sốt hai giây, sau đó lộ ra nụ cười thích hợp: “Sếp Lý.”

Nghê Bảo Gia không có ấn tượng tốt với sếp Lý. Lần đầu tiên cô bị lợi dụng là bởi vị sếp Lý này. Lúc đó Nghê Bảo Gia mới gia nhập với Lữ Nguyệt Nga, đương nhiên cô không có kinh nghiệm trong chuyện này nên cô đã khiến sếp Lý này mất mặt ngay lập tức.

Nhưng điều trớ trêu là ngày hôm sau, cô lại phải gọi điện cho sếp Lý, nói rằng đêm đó tâm trạng mình không tốt nên có hành vi không đúng mực và xin ông ta thông cảm.

Thực sự cuộc điện thoại đó có phần nhục nhã. Khi đó Nghê Bảo Gia còn trẻ tuổi nóng tính, cô từng nghĩ tới chuyện dứt khoát xin nghỉ việc. Nhưng vì chuyện này xảy ra sau khi công ty của sếp Lý này lên sàn niêm yết nên các thành viên trong nhóm của họ đều đang chờ nhận tiền thưởng dự án của ông ta.

Tổng giám đốc bất ngờ trầm tư nói: “Chẳng lẽ cô muốn vì hành vi của mình mà khiến công sức mấy tháng nay của các thành viên trong nhóm trở nên vô ích sao?”

Cuối cùng Nghê Bảo Gia cũng gọi điện.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cho nên hiện tại ông ta đột nhiên giữ cô lại, Nghê Bảo Gia vẫn có chút bất an, nhưng cô cũng nghĩ rằng trong hoàn cảnh như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không dám làm chuyện gì khác thường.



Giọng sếp Lý trầm ấm: “Cô đến đây chung với Nguyệt Nga, thế cô ấy đâu rồi?”

Nghê Bảo Gia mỉm cười: “Sếp Lữ đi vào nhà vệ sinh rồi ạ.”

Lòng bàn tay của sếp Lý đặt lên vai cô, nhẹ nhàng siết chặt rồi nói: “Đừng nói là em vẫn còn để chuyện lần trước ở trong lòng đó chứ? Tối hôm đó tôi uống nhiều quá chứ thật sự không có ý gì khác.”

Nghê Bảo Gia khẽ cau mày, cảm giác được bàn tay đặt lên vai mình khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô đang định kiếm cớ chuồn đi thì có một giọng nói vang lên sau lưng cô: “Tại sao lúc tôi gọi điện thoại cho cô, cô lại không nghe máy?”

Nghê Bảo Gia quay người lại nhìn Chu Văn Đường.

Chu Văn Đường liếc nhìn sếp Lý, nhếch môi nói: “Ông Lý, ông và cô ấy có quan hệ gì à?”

Ông Lý vội vàng rút tay lại, ánh mắt nhìn đảo qua giữa hai người một lúc rồi nói: “Anh Chu, anh quen biết cô Nghê à?”

“Có quen.” Chu Văn Đường gật đầu hai cái, giọng điệu vẫn ôn hòa: “Nếu ông Lý không có chuyện gì, tôi sẽ đưa cô ấy đi trước.”

Tim trong lồng ngực sếp Lý đang đập thình thịch, ông ta không bao giờ nghĩ rằng Nghê Bảo Gia lại quen biết một người như Chu Văn Đường.

Chu Văn Đường nắm tay Nghê Bảo Gia dẫn cô đi ra hành lang.

Sau khi rời khỏi hội trường, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Nghê Bảo Gia muốn rút tay lại nhưng Chu Văn Đường giữ quá chặt. Cô không thể thoát đi được. Nghê Bảo Gia thử lại lần nữa, nhưng lúc này Chu Văn Đường buông tay cô ra, dùng giọng điệu giễu cợt nói: “Anh giữ tay em như vậy một hồi thì em lại từ chối. Vậy tại sao em lại để ông ta đặt tay lên vai em lâu như vậy?”

Nghê Bảo Gia kìm nén sự cay đắng trong cổ họng: “Sao tôi dám tỏ vẻ với ông ta chứ, hơn nữa chuyện này cũng đâu phải lần đầu tiên xảy ra.”

Chu Văn Đường cau mày: “Ý em là gì, trước đây từng xảy ra chuyện này ư?”

Nghê Bảo Gia không muốn nói nhiều về chuyện này, cũng không có gì hay ho để nói.

Chu Văn Đường lấy gói thuốc lá từ trong túi quần ra, châm một điếu, hút hai hơi rồi mới bình tĩnh lại một chút. Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt tối sầm: “Đây không phải là lần đầu tiên lão già đó làm thế?”

Điện thoại di động của Nghê Bảo Gia reo lên, là Lữ Nguyệt Nga gọi đến, hỏi cô đang ở đâu.

Nghê Bảo Gia hắng giọng nói rằng cô đang ở bên ngoài và sẽ vào ngay.

Nghê Bảo Gia cúp điện thoại, xoay người đi về phía đại sảnh. Chu Văn Đường nắm chặt cổ tay cô, cô vẫn gầy như vậy, cổ tay cô cũng mảnh mai đến mức anh có thể cầm được bằng hai ngón tay.

Chu Văn Đường cau mày, trầm giọng nói: “Chốc nữa anh sẽ đưa em về.”

Nghê Bảo Gia: “Không cần, tôi đi cùng chị Nguyệt Nga.”

Chu Văn Đường nói xong thì thả cô đi mà không ngăn cản.

Nghê Bảo Gia quay lại chỗ Lữ Nguyệt Nga, Lữ Nguyệt Nga thì thầm: “Ông Lý vừa tới tìm em sao? Ông ta không làm gì em chứ?”

Nghê Bảo Gia tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Không có chuyện gì, bọn em chỉ nói chuyện phiếm vài câu thôi.”

Lữ Nguyệt Nga thở phào nhẹ nhõm: “Sau này gặp ông ta thì em đi đường vòng đi. Lần này chị được điều động về trụ sở Bắc Kinh, sẽ thăng chức thành đối tác, trong tương lai chị sẽ không hợp tác với loại người này.”

Nghê Bảo Gia mím môi gật đầu.

Điện thoại của cô rung lên, là tin nhắn của Chu Văn Đường: “Anh đang đợi em ở gara tầng hầm.”

Nghê Bảo Gia không trả lời tin nhắn này, nhưng cô vẫn nói với Lữ Nguyệt Nga rằng cô muốn về sớm. Cô hiểu rõ Chu Văn Đường, nếu cô không đi xuống gara tầng hầm thì anh vẫn có thể tìm được nơi ở của cô. Cô muốn tận dụng tối nay để nói chuyện rõ ràng với anh.

Lữ Nguyệt Nga: “Có muốn chị gọi xe cho em không?”



“Không cần đâu ạ, đúng lúc bạn em đang ở gần đây, em sẽ ngồi xe bạn em ạ.” Nghê Bảo Gia nói.

Lữ Nguyệt Nga vỗ vai cô, bảo cô về đến nhà thì nhắn tin cho chị ấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghê Bảo Gia đi thang máy lên tầng hầm đầu tiên.

Cô vừa bước ra khỏi thang máy, một chiếc ô tô đậu chéo bên kia đường đã bấm còi.

Nghê Bảo Gia đi đến, Lý Thước xuống xe gọi một tiếng “Cô Nghê”, Nghê Bảo Gia cười lịch sự với anh ta: “Chào anh Thước.”

Lý Thước mở cửa sau cho cô.

Lúc này Chu Văn Đường đã cởi bỏ bộ vest, ném áo vest lên ghế sau, trong xe không bật đèn, Nghê Bảo Gia cũng không để ý, trực tiếp ngồi xuống, sau đó cô mới ý thức được là có quần áo dưới mông mình.

“Em ngồi lên áo vest anh rồi.” Anh nói.

Nghê Bảo Gia nhấc mông, Chu Văn Đường cầm bộ đồ lên, trực tiếp ném vào ghế phụ.

Cảnh tượng này hơi quen thuộc, Nghê Bảo Gia thoáng sững người trong chốc lát, nhưng sau đó cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Chu Văn Đường giơ tay vỗ vỗ ghế lái, ra hiệu cho Lý Thước lái xe.

Trên đường đi, cả hai đều không nói gì.

Bên ngoài trời lại bắt đầu mưa, mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi xuống cửa kính ô tô, không khí trong xe im lặng đến mức gần như ngột ngạt.

Nghê Bảo Gia quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh đường phố về đêm trở nên mờ ảo trong màn mưa, ánh đèn neon hòa vào màn đêm cũng trở nên mờ ảo.

Đêm nay thời tiết thay đổi thất thường, khi xe tới tầng dưới của quận Hạ, cơn mưa lớn vừa rồi lại tạnh, trong không khí có một luồng không khí trong lành sau cơn mưa.

Chu Văn Đường lên tiếng nhưng không phải với cô: “Lý Thước, anh xuống xe trước đi.”

Nghê Bảo Gia nhìn Lý Thước mở cửa xe, đi vòng qua phía trước xe, đứng ở cổng khu chung cư hút thuốc.

Đột nhiên Chu Văn Đường nói: “Bây giờ thái độ của em với Lý Thước còn tốt hơn cả với anh ư? Nhìn thấy Lý Thước là em gọi ngay một tiếng “anh”, còn ngồi với anh thì em không có chuyện gì có thể nói?”

Nghê Bảo Gia quay người, nhìn anh chằm chằm rồi lên tiếng: “Chu Văn Đường, hôm nay tôi rất mệt mỏi.”

Chu Văn Đường hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm mát lạnh thổi vào trong xe. Anh rút điếu thuốc ra, rít hai hơi rồi dập tắt. Anh giơ tay xoa xoa tai cô, Nghê Bảo Gia có thể ngửi thấy mùi khói còn sót lại giữa các ngón tay anh, cô có ảo giác như hai người vẫn chưa rời xa nhau.

Sau đó cô nghe anh nói: “Tại sao gã đó ức hiếp em? Nói cho anh biết, anh sẽ giải quyết món nợ này cho em.”

Thật ra câu này không giống lời anh sẽ nói, dù sao nghe cũng cảm thấy có hơi ngốc nghếch. Nhưng Nghê Bảo Gia vẫn cảm thấy hơi cảm động, lời nói của anh tựa như có ý muốn đứng ra bảo vệ cô.

Cô lắc đầu, cảm thấy hơi mệt mỏi: “Thôi đi, cũng xong rồi.”

Chu Văn Đường nhìn cô chằm chằm: “Thôi đi, làm sao có thể thôi được chứ?”

Nghê Bảo Gia ngẩng mặt lên, tóc buộc sau đầu có chút buông lỏng, Nghê Bảo Gia không kiềm được bèn mở lời: “Vậy tôi có thể làm gì đây? Tôi chỉ là một sinh viên Đại học mới tốt nghiệp. Hay là phải giống như lần đầu tiên, tôi không nể mặt ông ta, không cho ông ta có đường lui. Ngày hôm sau đi làm thì để sếp gọi tôi đến và bảo tôi khúm núm nói câu xin lỗi với ông ta?”

Thật ra một năm qua Nghê Bảo Gia không mấy vui vẻ. Khi mới bước ra xã hội, cô đã nản lòng trước những trải nghiệm gặp phải ở nơi làm việc. Cô đã cố gắng hết sức để cư xử như một người trưởng thành, đôi khi chỉ gọi điện cho Kiều Kiều và kể lể những chuyện bực mình.

Kiều Kiều khuyên cô: “Xã hội là vậy, chuyện như vậy có rất nhiều, giống như ông sếp nọ ở ngay cuộc họp hàng năm mà lại mở phim khiêu dâm, cậu dám tát vào mặt ông ta rồi nói mấy câu bất kính ư? Làm sao mà được, nhẫn nhịn là xong thôi, nếu mà thật sự thấy không vui thì xin nghỉ việc thôi.”

Tối nay tâm trạng của cô có phần mất kiểm soát, có lẽ vì trước mặt anh, cô chưa bao giờ phải che giấu cảm xúc của mình. Khóe mắt Nghê Bảo Gia hơi đỏ lên, cô quay người nhìn về phía cửa sổ.

Chu Văn Đường xoay vai cô, ngón tay lướt từ tai lên mặt cô, vén hết mớ tóc rơi rớt bên tai cô, giọng dịu dàng: “Nếu em làm công việc này thấy không vui thì xin nghỉ đi.”