Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Chương 43: Chương 43




Sau khi Nghê Bảo Gia và Chu Văn Đường chia tay, hai người đã liên lạc với nhau một lần. Chỉ là Nghê Bảo Gia chủ động thực hiện cuộc gọi này, khi đó là vào ngày 14 tháng 2, tức là ngày lễ tình nhân.

Về sau Nghê Bảo Gia suy nghĩ lại, cô phát hiện Chu Văn Đường thật ra là một người có quan niệm rất kém về những ngày lễ lạt. Khi hai người ở bên nhau, anh chưa bao giờ có thể nhớ chính xác những ngày lễ này.

Lễ tình nhân năm ngoái là do họ ở chỗ câu lạc bộ của Tạ Điểu. Tạ Điểu nhắc tới, hai người họ mới chợt nhận ra rằng ngày hôm đó là ngày lễ tình nhân. Khi đó, Nghê Bảo Gia và Tạ Điểu có mối quan hệ rất tốt. Tạ Điểu buồn chán và hỏi Nghê Bảo Gia xem Chu Văn Đường đã chuẩn bị quà lễ tình nhân cho cô chưa. Sau đó hai người họ nhận ra hôm đó là ngày 14 tháng 2.

Ngày hôm đó Nghê Bảo Gia bị cảm lạnh nên tinh thần không được tốt cho lắm. Cô tựa vào vai Chu Văn Đường, ngơ ngác nhìn anh: “Hôm nay là lễ tình nhân à?”

Chu Văn Đường lắc đầu nói anh cũng không rõ nữa.

Tạ Điểu ngậm điếu thuốc trong miệng phàn nàn hai người: “Trời mẹ, hai người đang sống kiểu gì vậy? Em đoán cả thành phố Bắc Kinh này chỉ có hai người không biết hôm nay là ngày gì.”

Sau đó, Chu Văn Đường bước xuống bàn chơi bài, vòng tay qua eo cô, hỏi cô muốn quà gì trong ngày lễ tình nhân.

Nghê Bảo Gia cười nói cô chưa từng chơi lễ này cho nên anh không cần lo lắng chuẩn bị quà gì. Đây không phải là lời nói dối, dù sao bản thân cô cũng là người có quan niệm yếu kém về lễ tết.

Vào ngày lễ tình nhân, Nghê Bảo Gia nhận được cuộc gọi từ chủ nhiệm Trâu, nói với cô rằng ông đã gửi email đến hộp thư của cô, bảo cô in ra sau đó điền thông tin và gửi đến trường vào ngày mai.

Nghê Bảo Gia đồng ý mà không suy nghĩ nhiều. Khi cô bật máy tính và đăng nhập vào hộp thư của mình, cô thấy email do chủ nhiệm Trâu gửi là một số mẫu đơn đăng ký dành cho những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc từ Bắc Kinh.

Kể từ lễ trao giải cuộc thi khởi nghiệp lần trước, chủ nhiệm Trâu đã không tìm đến cô nữa. Nghê Bảo Gia ngồi ở bàn làm việc xem hồ sơ, cô băn khoăn không biết có phải chủ nhiệm Trâu vì Chu Văn Đường mới đặc biệt chú ý tới cô hay không.

Nghê Bảo Gia suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra bấm số của Chu Văn Đường.

Sau khi Nghê Bảo Gia chia tay anh, cô không chặn số điện thoại di động của anh. Khi gọi điện, Nghê Bảo Gia cảm thấy hơi bất an, không giải thích được tại sao trong lòng lại bất an, có lẽ là sợ đầu bên kia sẽ có một giọng nữ trả lời.

Cô hồi hộp chờ đợi vài giây trước khi cuộc gọi được kết nối, Nghê Bảo Gia thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của anh.

Anh có vẻ sửng sốt trong giây lát, hơi ngạc nhiên khi cô lại chủ động gọi điện.

Nhưng sau khi kinh ngạc, anh vẫn gọi tên cô như thường lệ: “Gia Gia, có việc gì sao?”



Khi Nghê Bảo Gia nghe thấy cuộc gọi như vậy, cô có ảo tưởng rằng hai người chưa bao giờ đề cập đến việc chia tay. Cô mím môi nói rằng chủ nhiệm Trâu đã gửi cho cô đơn đăng ký sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, có lẽ là vì nể mặt anh cho nên ông ấy mới gửi cho cô. Cô dừng lại một lúc, sau đó nói thêm mình sẽ không từ chối.

Trên thực tế, những lời này là cố tình chọc tức anh.

Nghê Bảo Gia nói xong, cô yên lặng chờ đợi phản ứng của anh.

Chu Văn Đường cũng không tức giận, anh cười thành tiếng, giọng điệu bình thường: “Gia Gia, thế thì thật tốt, chí khí thì đáng bao nhiêu tiền chứ?”

Trong lòng Nghê Bảo Gia bỗng nhiên trầm xuống một chút, cô không nói thêm gì với anh nữa mà cúp máy.

Nghê Bảo Gia ngồi vào bàn làm việc một lúc lâu, sau đó trả lời email cho chủ nhiệm Trâu, khéo léo bày tỏ rằng khả năng của cô có lẽ không đủ tiêu chuẩn để ứng tuyển vào danh sách tốt nghiệp xuất sắc này.

Sau khi nhấn gửi, Nghê Bảo Gia nghĩ như thế này, bất kể vị trí này là do thực lực của cô hay là do Chu Văn Đường cho, cô cũng không cần nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghê Bảo Gia tắt máy tính, lấy điện thoại ra kiểm tra Khoảnh khắc, tình cờ nhìn thấy bài đăng của Mễ Lạp trên Khoảnh khắc, trong ảnh là một bó hoa hồng rực rỡ được gói trong giấy gói màu đen.

Nghê Bảo Gia nhìn đám bạn này mỉm cười, nghĩ thầm trong quan hệ với Chu Văn Đường, cô vẫn còn có chút thiếu sót.

Sau ngày lễ tình nhân, những hồ sơ xin việc mà Nghê Bảo Gia gửi bắt đầu có phản hồi. Vì lần phỏng vấn thực tập này, Nghê Bảo Gia đã đến trung tâm thương mại và mua một bộ vest màu hoa hạnh. Cô liên tục phỏng vấn một tuần và cuối cùng dự định làm việc cho một công ty chứng khoán, tuy nhiên công ty chứng khoán này có chi nhánh ở Quảng Châu và bộ phận ngân hàng đầu tư ở đó thiếu nhân sự, họ hỏi Bảo Gia có muốn đến Quảng Châu không. Nghê Bảo Gia do dự hai ngày, sau đó gọi lại cho bộ phận nhân sự và nói rằng cô sẵn sàng đến Quảng Châu để thực tập.

Tiền Tuyết và Mễ Lạp cũng lần lượt xác nhận đơn vị thực tập của họ, rồi hỏi thăm nhau trong nhóm rằng công ty thực tập của họ hoạt động như thế nào. Nghê Bảo Gia cho biết cô phải đến Quảng Châu để thực tập.

Tiền Tuyết ngạc nhiên tại sao cô không ở lại Bắc Kinh, sau này vẫn có thể đến ăn tối với cô, cuối cùng cô cẩn thận hỏi: [Vậy cậu và anh Chu phải làm sao?]

Nghê Bảo Gia cầm điện thoại, dừng một chút rồi gửi tin nhắn: [Bọn tớ chia tay rồi.]

Nhóm im lặng vài phút.

Sau đó Mễ Lạp nhắn tiếp, phá vỡ sự im lặng tế nhị một cách cứng nhắc, kể lại chuyện đáng xấu hổ xảy ra với Trần Diên tại nhà cô nhiều năm trước, Tiền Tuyết cũng tham gia rất đúng lúc.

Cả nhóm đang vui vẻ và giả vờ bình yên như thể khoảnh khắc im lặng chưa từng xảy ra.



Mọi người đều ngầm hiểu, cũng không có ai hỏi Nghê Bảo Gia vì sao chia tay Chu Văn Đường.

Hai ngày trước khi bay đến Quảng Châu, Nghê Bảo Gia đã cố tình đổi số điện thoại di động. Nghê Bảo Gia có phần không muốn hủy số cũ, dù sao cô cũng đã sử dụng rất lâu, từ cấp Ba đến Đại học cũng đã bảy năm.

Trong thời đại ngày nay, việc thay đổi số điện thoại di động cũng là một việc lớn và tốn nhiều công sức. Cô đến hai ngân hàng để đổi số điện thoại di động của mình. Cô phải gửi tin nhắn cho từng người bạn của mình, yêu cầu họ lưu số mới và thêm ID WeChat mới của cô.

Khi Nghê Bảo Gia gửi những tin nhắn này, cô đã cố tình phớt lờ Chu Văn Đường và Tạ Điểu.

Bố Nghê và mẹ Nghê có sự phê bình kín đáo với việc cô đến Quảng Châu để thực tập. Người có phản ứng mạnh nhất có lẽ là mẹ Nghê, rõ ràng cho dù khi Nghê Bảo Gia học Đại học cũng không rời xa bà ấy, hiện tại thì Nghê Bảo Gia phải một mình đến Quảng Châu thực tập. Khí hậu hai miền Nam Bắc khác nhau, ngay cả thói quen ăn uống cũng khác nhau, bà lo lắng Nghê Bảo Gia sẽ không thể tự chăm sóc bản thân.

Không ngờ bố Nghê lại lên tiếng, nói rằng con gái nên ra ngoài thường xuyên hơn, vậy cũng tốt.

Lúc này mẹ Nghê mới không nói gì thêm nữa.

Nghê Bảo Gia trở lại phòng ngủ, cô cảm thấy hơi hổ thẹn với bố mẹ. Cô chạy đến Quảng Châu thực tập, dù không muốn thừa nhận nhưng ít nhiều vẫn có nguyên nhân xuất phát từ Chu Văn Đường.

Đêm đó Nghê Bảo Gia ngủ rất muộn, cô khó tránh khỏi cảm giác tự giận bản thân, cô muốn chi bằng dứt khoát gửi tin nhắn cho phòng nhân sự nói sẽ không đi, nhưng cô cũng chỉ suy nghĩ vậy mà thôi.

Khi Nghê Bảo Gia mới đến Quảng Châu, cô vẫn cảm thấy hơi khó chịu, dù là thức ăn hay khí hậu, nhưng sau khi ở đó hai tháng, cô dần dần cảm thấy quen thuộc.

Sếp của Nghê Bảo Gia là một nữ lãnh đạo khoảng bốn mươi tuổi, tên đầy đủ là Lữ Nguyệt Nga, chị ấy không mang khí chất của một người lãnh đạo mà thoạt nhìn trông hiền lành, dễ mến. Ngày đầu tiên Nghê Bảo Gia đi báo cáo, chị ấy đã bảo Nghê Bảo Gia chỉ cần gọi mình là chị Nguyệt Nga.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trên thực tế, Nghê Bảo Gia đã có chút lo lắng khi ban đầu biết được sếp của mình là một người phụ nữ. Chắc là vì công ty mà Tiền Tuyết đang thực tập có sếp cũng là nữ, Tiền Tuyết suốt ngày phàn nàn trong nhóm rằng không phải nói girls help girls (con gái giúp con gái) à, mà tại sao sếp cô ấy chỉ nhìn vào thực tập sinh nam bằng một con mắt khác.

Tiền Tuyết phàn nàn rất nhiều, cuối cùng cô ấy quyết định rời đi sau khi hoàn thành thời gian thực tập.

So với Tiền Tuyết, Nghê Bảo Gia tương đối may mắn, sếp của cô không làm khó cô, trong ngôn từ khi nói chuyện cũng tràn đầy tôn trọng. Sau này khi đã tiếp xúc được một thời gian, Nghê Bảo Gia mới biết thì ra Lữ Nguyệt Nga không phải sinh viên chuyên ngành tài chính, chuyên ngành của chị ấy là pháp luật. Vì có ngày nào đó, khi đang làm tăng ca ở một công ty luật, chị ấy bất đồng quan điểm với ông chủ, ầm ĩ một trận. Ngày hôm sau Lữ Nguyệt Nga nộp đơn xin nghỉ việc, cãi vã chỉ là ngòi nổ, thật ra chị ấy đã muốn ra đi từ lâu.

Đây là cách Lữ Nguyệt Nga mô tả về chị ấy và ông chủ của chị ấy, Lữ Nguyệt Nga nói hai người đã chất chứa hận thù từ lâu, sau này thật sự không thể chịu đựng được nữa nên dứt khoát xin nghỉ việc.



Nghê Bảo Gia không hiểu sao lại nghĩ đến Chu Văn Đường khi nghe đến mấy chữ “chất chứa hận thù”. Thực tế, sau cuộc điện thoại vào ngày lễ tình nhân, cô không bao giờ nhớ đến anh nữa. Cô cho rằng việc cô chia tay Chu Văn Đường chỉ là vì cô “chất chứa hận thù” với anh.

Tuy nhiên, cuộc sống luôn đầy rẫy kịch vui. Trong khoảng thời gian cô và Chu Văn Đường chia tay, Giang Lê và Tạ Điểu lại quay lại với nhau.

Vào giữa tháng Tư, ở Quảng Châu đã hơi nóng.

Nghê Bảo Gia nhận được điện thoại của Giang Lê. Thực ra đã lâu rồi cô và Giang Lê không liên lạc với nhau.

Hôm đó Nghê Bảo Gia vừa từ Hàng Châu trở về, vào tháng Tư, cô và Lữ Nguyệt Nga đã bay đến địa điểm dự án để thẩm định. Ở lại suốt nửa tháng, mười giờ tối, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bạch Vân.

Nghê Bảo Gia bắt taxi trở về nhà thuê, tắm rửa rồi lấy hết quần áo trong vali bỏ vào máy giặt để giặt sạch. Trong khi máy giặt đang quay ù ù, Nghê Bảo Gia nhận được cuộc gọi của Giang Lê.

Giang Lê hỏi cô tại sao lại chia tay với Chu Văn Đường.

Đã hai tháng trôi qua, Nghê Bảo Gia nghe lại cái tên này lần nữa, cô thoáng ngẩn người, rồi tránh nặng tìm nhẹ hỏi vì sao cô ấy biết được.

Giang Lê ngập ngừng: “Còn không phải là do tôi lại đụng phải Tạ Điểu à.”

“Hai người quay lại với nhau rồi sao?”

“Thế thì không phải. Một lần tôi đến quán bar chơi, chạm mặt anh ấy, lúc đó mới biết quán bar đó của bạn anh ấy. Hôm đó hai người bọn tôi uống say, sau đó xảy ra chuyện, tôi không cần nói nữa vì đều là người trưởng thành cả, cậu cũng hiểu mà.”

Khi Giang Lê nhắc đến điều này thì Nghê Bảo Gia đã hiểu, sau đó Giang Lê hỏi cô hiện đang làm việc ở đâu. Tối hôm đó, họ trò chuyện rất lâu mới cúp điện thoại.

Tuy nhiên, vài ngày sau cuộc điện thoại giữa Nghê Bảo Gia và Giang Lê, một tin nhắn kết bạn đã xuất hiện trên WeChat của Nghê Bảo Gia.

Nghê Bảo Gia bấm vào, là của Tạ Điểu. Nghê Bảo Gia do dự vài giây, sau đó mới đồng ý kết bạn. Nghê Bảo Gia rất sợ Tạ Điểu nhắc đến Chu Văn Đường, nhưng sau khi Tạ Điểu thêm ID WeChat mới của cô thì anh ấy cũng chẳng tìm cô để trò chuyện.

Lịch sử trò chuyện giữa hai người luôn ở tại giao diện nơi hệ thống gửi tin nhắn “Bạn đã hoàn thành xác minh bạn bè với Tạ Điểu, bây giờ các bạn có thể bắt đầu trò chuyện.”

Chỉ thỉnh thoảng khi Nghê Bảo Gia rảnh rỗi, nằm trên giường và lướt qua Khoảnh khắc, cô ấy mới nhìn thấy một số Khoảnh khắc do Tạ Điểu đăng lên, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy Chu Văn Đường trong Khoảnh khắc của Tạ Điểu.