Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Chương 32




Vào cuối tháng Sáu, Chu Văn Đường cố ý để trống lịch vài ngày, nói là lần trước anh đã hứa rằng có thời gian sẽ dẫn cô đi dã ngoại. Tình cờ là lúc này anh không quá bận nên dẫn cô đi dạo chơi một chuyến. Ngoài hai người họ ra, còn có Giang Lê và Tạ Điểu đi cùng.

Vì Giang Lê và Nghê Bảo Gia đều là sinh viên nên thời gian cắm trại dã ngoại được ấn định vào cuối tuần.

Sáng thứ Bảy khởi hành, Chu Văn Đường và Tạ Điểu thay phiên nhau lái xe. Hai người lái một chiếc xe địa hình màu xám, rộng rãi, có thể chở được nhiều đồ hơn.

Nghê Bảo Gia cùng Giang Lê ngồi ở ghế sau trò chuyện, Giang Lê có hơi phân tâm. Trong lúc này, có cuộc gọi vào điện thoại di động của cô ấy.

Giang Lê không trả lời, trực tiếp nhấn từ chối.

Nghê Bảo Gia hỏi cô ấy: “Sao vậy?”

Giang Lê thở dài, mở túi khoai tây chiên: “Không có gì đâu, là em trai tôi gọi đến, lại đến tìm tôi xin tiền ấy mà.”

Nghê Bảo Gia biết đây là chuyện của gia đình cô ấy nên cô không hỏi thêm nữa.

Giang Lê dường như có ý muốn tâm sự, cô ấy nói: “Cậu có biết kiểu trọng nam khinh nữ không? Tôi là một trong những trường hợp như thế. Nói sao nhỉ, gia cảnh nhà tôi thuộc loại phổ thông, tôi cố gắng thi đỗ ở Bắc Kinh là bởi vì muốn rời khỏi gia đình ban đầu của mình, nhưng dường như dù có đi bao xa, vẫn không thể thoát khỏi được.”

Giang Lê đến gần cô, nhỏ giọng nói: “Cho nên tôi mới nói tôi theo Tạ Điểu là vì tiền của anh ta.”

Nghê Bảo Gia nhìn lướt qua ghế phó lái, Tạ Điểu vùi mình vào ghế, đầu đội mũ ngư dân màu đen, trùm đầu ngủ.

Nghê Bảo Gia không thể nào thấu hiểu được hoàn cảnh của Giang Lê, bố mẹ cô đối với cô rất tốt, từ bé tới lớn lên họ chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cô chỉ vì cô là con gái, có lẽ cô gặp may mắn.

Nghê Bảo Gia mấp máy môi, đang nghĩ cách an ủi cô ấy, Giang Lê lại cười nói: “Này, đừng an ủi tôi, tôi đã quen từ lâu rồi, chỉ là đột nhiên hôm nay muốn nói với cậu thôi.”

Nghê Bảo Gia ậm ừ.

Khi ô tô đến gần đảo Bán Sơn thì trời bất chợt đổ mưa. Cũng may Tạ Điểu có một căn nhà ở đây nên mọi người đi chuyến này không hề uổng phí.

Chu Văn Đường và Nghê Bảo Gia chọn một căn phòng ở tầng hai. Chu Văn Đường vừa mới để hành lý vào trong phòng thì điện thoại di động của anh có cuộc gọi đến, là của cô út, hỏi anh tại sao lại chặn số điện thoại di động của Tô Miểu.

Chu Văn Đường cau mày, tựa như thật sự quên mất người này: “Miểu Miểu nào ạ?”

Chu Chi Nam chả thèm vạch trần anh: “Cháu còn không biết rõ là Miểu Miểu nào sao?”

“Cháu thật sự không có hứng thú, giống như một đứa trẻ vậy.” Chu Văn Đường nhẹ nhàng nói: “Nếu cháu ở bên cô ta, con gái người ta có thể sẽ cảm thấy có khoảng cách thế hệ.”

Chu Chi Nam cười nói: “Vậy người bên cạnh cháu bây giờ chẳng phải cũng còn bé sao, hẳn là cháu sẽ chán ghét vì có khoảng cách thế hệ nhỉ?”

Chu Văn Đường tránh nặng tìm nhẹ: “Cô ở nước ngoài mà thông thạo tin tức ghê nhỉ?”

“Lần trước Lữ Lạc gọi điện thoại cho cô, nhắc chuyện Chu Tấn đã về, hai đứa bọn nó ra ngoài ăn cơm thì chạm mặt cháu, còn kể cả chuyện gặp cô bé kia.” Chu Chi Nam thở dài: “Lữ Lạc còn nhạy tin, báo là bên chỗ ông cụ biết luôn rồi đấy. Tết năm nay cháu đã ba mươi rồi, ông cụ cũng sẽ không để mặc cho cháu tiếp tục chơi đùa nữa đâu.”

Chu Văn Đường lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn ra, trong phòng tắm có tiếng nước chảy. Chu Văn Đường châm một điếu thuốc, rít một hơi, khói xuyên vào phổi, anh đột nhiên bị sặc nên ho khan, bình tĩnh nói: “Cháu biết rồi.”

Khi cuộc điện thoại kết thúc, Nghê Bảo Gia cũng từ phòng tắm đi ra.

Chu Văn Đường nhìn sang: “Sao em ở trong đó lâu vậy?”

Nghê Bảo Gia do dự: “Kỳ kinh nguyệt của em tới rồi.”

Hàng mày của Chu Văn Đường cau lại, sau đó thì thả lỏng, anh hỏi: “Em cảm thấy không thoải mái à?”

“Em không đau bụng kinh.” Nghê Bảo Gia nhịn không được hỏi: “Vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?”

“Cô út.”

“Là đang hỏi anh về việc chặn cô gái đó à?”

Chu Văn Đường nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Cô út không giận phải không ạ?”

Chu Văn Đường búng tàn thuốc rồi nói: “Cô út có thể tức giận cái gì chứ?”

Lúc này Giang Lê đi tới cửa, giơ tay gõ cửa vài lần.



Nghê Bảo và Chu Văn Đường cùng nhau nhìn qua, Giang Lê hắng giọng, tránh ánh mắt của Chu Văn Đường mà nhìn Nghê Bảo Gia: “Bảo Gia, cậu nấu cơm được không? Tạ Điểu đói rồi, tôi định làm chút gì đó ăn, chúng ta cùng nhau làm không?”

Nghê Bảo Gia gật đầu, đi tới cửa, chợt nhớ đến điện thoại di động của mình hết pin, cô quay người nói với Chu Văn Đường đang đứng bên cửa sổ hút thuốc: “Anh sạc pin điện thoại giúp em nhé, cáp sạc trong túi của em.”

Căn bếp rất rộng rãi, toàn bộ tủ bếp màu trắng, trông sạch sẽ không nhiễm lấy một hạt bụi, tựa như chưa từng được mở ra. Phía sau bàn nấu là hai cửa sổ kính, có thể nhìn thấy biển xanh và núi xanh phía xa.

Nghê Bảo Gia mở hé cửa sổ để thông gió.

Giang Lê mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều nguyên liệu, Giang Lê hỏi cô: “Cậu biết nấu món gì?”

Nghê Bảo Gia ngượng ngùng: “Tôi làm trợ thủ cho cậu nhé?”

Giang Lê hiểu ý, cô ấy cười: “Được rồi, vậy chốc nữa cậu chịu trách nhiệm rửa bát nhé?”

“Ừm.”

Giang Lê là một đầu bếp giỏi, trong vòng một giờ cô ấy đã nấu ba món một canh, đều là đồ ăn tự nấu, nhìn rất ngon, mùi vị cũng rất tuyệt.

Nghê Bảo Gia hỏi cô ấy: “Cậu từng nấu cho Tạ Điểu ăn chưa?”

“Đây là lần đầu tiên.” Giang Lê nói: “Cậu chủ kén chọn như vậy, làm sao tôi dám nấu cho anh ta ăn?”

Nghê Bảo Gia: “Đó là bởi vì anh ta không có lộc ăn.”

Hai người mang đồ ăn ra khỏi nhà bếp, Chu Văn Đường và Tạ Điểu cũng từ trên lầu đi xuống.

Chu Văn Đường nhìn ba món một canh trên bàn, liếc nhìn Nghê Bảo Gia rồi hứng thú hỏi: “Món nào là do em nấu?”

Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng nói: “Đều là do Giang Lê nấu, em chỉ giúp cô ấy một tay thôi.”

Chu Văn Đường nửa đùa nửa thật: “Xem ra cả đời này anh đều không thể ăn được món em nấu rồi nhỉ?”

“Anh có muốn ăn không?” Nghê Bảo Gia quay đầu nhìn anh: “Thế em đi học thì có được không?”

“Vậy thì khỏi, không cần đặc biệt vì anh mà đi học cái gì đó.”

Bốn người ngồi xuống, Chu Văn Đường và Tạ Điểu uống một ít rượu, Tạ Điểu uống hơi nhiều, trong chốc lát đã lỡ miệng: “Gã họ Trịnh háo sắc kia mấy hôm trước đã khiến cho cái cô họ Trần phải nhập viện rồi.”

Chu Văn Đường cười nhạt, không nói gì.

Tạ Điểu nói xong mới nhận ra mình lỡ lời. Anh ấy ngước mắt lên liếc nhìn Nghê Bảo Gia ở phía đối diện, cô cụp mắt xuống uống một bát canh tảo bẹ và sườn heo, làm như không biết anh ấy đang nói gì.

Tạ Điểu đột nhiên đổi chủ đề, khen ngợi tài nấu nướng của Giang Lê, bảo cô hôm khác lại nấu tiếp.

Giang Lê giận dỗi đáp lại anh ấy, thế lại là một cái giá khác rồi.

Ông Trời không tốt bụng, mưa liên tục cả hai ngày.

Mặc dù Chu Văn Đường ở cùng cô, anh cũng sẽ không bao giờ có được bình yên, thỉnh thoảng lại có cuộc gọi đến điện thoại di động của anh, hỏi anh một số vấn đề cần giải quyết trong công việc.

Hai ngày này Nghê Bảo Gia ở trong biệt thự, xem tất cả những bộ phim mà mình chưa từng xem trước đây. Cô có chút thất vọng vì không thể cùng Chu Văn Đường ngắm bình minh.

Buổi tối khi đi ngủ cô không tắt phim. Cửa sổ mở ra, ánh sáng và bóng tối trên màn chiếu nhấp nháy trong phòng, cô và Chu Văn Đường nằm trên giường, có thể ngửi thấy mùi hoa từ dưới nhà bay đến.

Ở đây có trồng mấy bụi cây hoa dạ lý hương trong sân nhà, về đêm hương hoa càng thơm hơn.

Nghê Bảo Gia dựa vào trong ngực Chu Văn Đường, cau mày khó hiểu: “Mùi hương này thật kỳ lạ, ban ngày căn bản không ngửi được, sao ban đêm lại nồng nàn như vậy?”

Chu Văn Đường quay đầu nhìn cô: “Em có muốn đóng cửa sổ lại không?”

“Không cần đâu.”

“Em không ngủ được à?”

“Không phải ạ.” Cô dụi mặt vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Em chỉ cảm thấy tối nay thật thoải mái, em không muốn ngủ, sợ ngủ rồi sẽ không còn cảm giác đó nữa.”

Chu Văn Đường cảm thấy gần đây cô càng ngày càng nghe lời, câu chữ thẳng thắn, đơn giản nhưng luôn có thể dễ dàng chạm đến phần mềm yếu nhất trong lòng anh.

Anh cười nhẹ, tiến đến hôn lên môi cô: “Những thứ này em học được ở đâu thế, câu nào câu nấy toàn lời lẽ âu yếm.”



Nghê Bảo Gia ngẩng đầu nhìn anh, bất mãn lầm bầm: “Đây là lời từ tận đáy lòng em, chẳng phải nói ra để dỗ dành anh sao, anh thấy cảm động không?”

Anh dùng ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô, hôn lên tai cô, anh ám chỉ: “Anh có cảm động hay không, em không cảm nhận được sao?”

Nghê Bảo Gia nằm trong vòng tay anh, mặt cô đỏ bừng.

Buổi sáng trước khi quay về trường đi học lại.

Có lẽ Chu Văn Đường nhìn thấy sự thất vọng của cô nên nói: “Lần sau anh sẽ tìm cơ hội đi cắm trại với em.”

Nghê Bảo Gia mỉm cười nói: “Được ạ.”

Chu Văn Đường đưa Nghê Bảo Gia trở lại trường học, Nghê Bảo Gia cũng từ Mễ Lạp biết được tin Trần Phỉ Ni vào bệnh viện.

Nghê Bảo Gia hỏi: “Là sức khỏe không tốt à?”

Mễ Lạp có vẻ xấu hổ, do dự hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Thì cái người đàn ông mà chị ta đi cùng ấy, hình như có sở thích ấy ấy, đưa thứ gì đó vào người chị ta.”

Nghê Bảo Gia choáng váng.

Mễ Lạp liếc nhìn cô: “Bảo Gia, đừng nói là anh Chu cũng có sở thích này nhé?”

Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Không, anh ấy không thích làm loại chuyện này.”

Mễ Lạp vuốt vuốt ngực, nói thế thì cô ấy yên tâm rồi, sau đó lại mắng chửi: “Mặc dù chị Trần xem như gieo gió gặt bão, nhưng cũng không thể tổn hại cơ thể mình như vậy chứ, sao mà quá đáng thế kia chứ, có vài đồng tiền bẩn thì ghê gớm lắm sao?”

Nghê Bảo Gia nghĩ đến Giang Lê, cảm thấy trên đời này đúng là có vài đồng “tiền bẩn” thì đúng là ghê gớm thật.

Mễ Lạp thấy cô không có tâm trạng, cô ấy bèn đổi chủ đề: “Lần này cậu đi dã ngoại vui nhỉ, có ngắm bình minh không?”

“Không có, hai ngày đó trời mưa.”

Mễ Lạp “À” lên một tiếng rồi nói: “Thế thì đáng tiếc quá nhỉ.”

Nghê Bảo Gia phụ hoạ: “Đúng là khá đáng tiếc.”

Sau khi từ đảo Bán Sơn trở về, Nghê Bảo Gia theo Chu Văn Đường đến câu lạc bộ của Tạ Điểu.

Hôm đó là sinh nhật của Tạ Điểu, Nghê Bảo Gia tốn rất nhiều tế bào não cho món quà sinh nhật của Tạ Điểu, cô hỏi Chu Văn Đường nên tặng quà gì thì thích hợp.

Chu Văn Đường nằm ngửa trên sofa, nói với vẻ lơ đãng: “Cho dù em có nhặt một hòn đá trên đường đưa cho chú ấy, chú ấy cũng không dám nói gì.”

Nghê Bảo Gia cảm thấy hơi cạn lời, nhưng nói sao thì cũng không thể đi tay không đến. Nghê Bảo Gia phải mất một lúc lâu mới chọn được một hộp Lego tàu sân bay dài gần hai mét cho Tạ Điểu.

Suy cho cùng, quà tặng dành cho nam giới không gì khác hơn là chiếc khuy măng-sét và cà vạt. Nếu cô thật sự mang những thứ này đi tặng thì hoá ra cô với Tạ Điểu có quan hệ lén lút gì đó. Cô suy nghĩ rất lâu và cuối cùng quyết định chọn Lego. Mặc dù khi nhìn đến thì cũng khó để khoe khoang nhưng cũng đã khiến cô phải tốn một khoản tiền.

Tạ Điểu nhận lấy, anh ấy cảm thấy hơi khó tin: “Em phải ráp cái Lego hai mét này tới năm tháng nào đây trời.”

Nghê Bảo Gia nói: “Chỉ là chút quà mọn, anh cứ mang về vứt đi, không sao đâu mà.”

“Em mà vứt đi thì chắc anh Văn Đường đánh em tàn phế mất.” Tạ Điểu thở dài:

“Được rồi, em sẽ từ từ cố gắng.”

Nghê Bảo Gia nhìn quanh, phát hiện trong số những người đến đây hôm nay, không có bóng dáng Giang Lê, Nghê Bảo Gia hỏi một câu: “Giang Lê đâu? Cô ấy còn chưa tới sao?”

Tạ Điểu thoáng ngập ngừng, giọng điệu thờ ơ nói: “Cô hai đó không muốn chơi với em nữa, hai người bọn em chia tay rồi.”

Nghê Bảo Gia nghẹn ngào không biết nên nói cái gì.

Tạ Điểu tiếp tục nói: “Chị dâu, chị và anh Văn Đường phải đối xử tốt với nhau nhé.”

Nghê Bảo Gia có phần thất vọng. Mấy ngày trước khi hai người còn ở trong ngôi nhà trên đảo Bán Sơn, mối quan hệ của hai người khá tốt, tại sao lại chia tay đột ngột như vậy?

Nghê Bảo Gia nhắn tin cho Giang Lê, hỏi có phải cô ấy đã chia tay với Tạ Điểu hay không.

Cho đến khi tiệc sinh nhật của Tạ Điểu kết thúc, Nghê Bảo Gia vẫn không nhận được tin nhắn nào từ Giang Lê.