Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Chương 16




Hàng mày đang cau lại của Chu Văn Đường đến giờ mới từ từ giãn ra, anh nói: “Anh quên mất chuyện này.”

Nghê Bảo Gia vào bếp, cầm một cốc nước ấm quay lại. Chu Văn Đường tựa lưng vào gối dựa, duỗi tay lấy hộp thuốc và bật lửa trong túi quần, anh mở hộp lấy ra một điếu thuốc.

Nghê Bảo Gia cau mày: “Anh đang bị ốm mà con hút thuốc à?”

Chu Văn Đường cầm điếu thuốc trong tay, nói giọng không mấy quan tâm: “Bác sĩ nào nói đau dạ dày không thể hút thuốc?”

“Em nói đấy, được chưa?”

Chu Văn Đường ngẩng mặt lên, nhìn chăm chú cô mấy giây, anh bỏ điếu thuốc vào trong hộp thuốc rồi nói: “Được, nghe lời em.”

Lúc nói câu vừa rồi, Nghê Bảo Gia không nghĩ anh sẽ không hút thuốc, bây giờ anh đã nghe lời cô, cô lại cảm thấy được chiều mà sợ.

Cô đưa cốc nước cho anh: “Anh mau uống thuốc đi.”

Chu Văn Đường uống thuốc xong, Nghê Bảo Gia lại nói: “Lát nữa em ngủ phòng nào?”

“Em muốn ngủ phòng nào?”

Nghê Bảo Gia thoáng ngập ngừng: “Hay là, em ngủ ở phòng dành cho khách?”

Chu Văn Đường nhìn cô, nói một cách sỗ sàng: “Anh lừa em về nhà, chỉ để em ngủ ở phòng dành cho khách sao?”

Nghê Bảo Gia không nói gì, Chu Văn Đường nửa đùa nửa thật: “Ngủ trong phòng ngủ chính với anh, nếu không nửa đêm anh lại đau dạ dày, còn phải dậy gõ cửa phòng em.”

Nghê Bảo Gia không hề nghĩ anh sẽ đau dạ dày trong đêm, chẳng qua là anh đang lừa cô mà thôi, nhưng cô không vạch trần anh.

Chu Văn Đường tắm xong ra ngoài, thấy Nghê Bảo Gia nằm sát mép giường, anh vòng ra trước mặt cô, hạ giọng hỏi: “Không sợ nửa đêm lăn xuống đất à?”

“Em ngủ rất ngoan.”

Chu Văn Đường tin câu này của cô, lần trước hai người ngủ chung giường cả đêm, cô giữ nguyên một tư thế ngủ đến sáng. Ban đầu ngủ như thế nào, ngủ dậy vẫn là như thế, Chu Văn Đường chưa từng thấy người nào ngủ ngoan như vậy.

Anh vén tấm chăn trên người cô ra: “Nằm vào trong, chừa tí chỗ cho anh.”

“Anh không biết lên giường từ bên khác sao?” Nghê Bảo Gia dịch người vào trong, chừa ra hơn nửa cái giường cho anh.

Chu Văn Đường liếc cô: “Trốn xa thế làm gì?”

Nghê Bảo Gia kéo chăn, đáp: “Sáng mai em có tiết, chỗ của anh cách trường em gần một tiếng đi xe, ngày mai em phải dạy sớm.”

Chu Văn Đường ghé vào tai cô nói một câu: “Tối nay anh vẫn là bệnh nhân, dù em có muốn thì anh cũng có lòng mà không có sức.”

Má Nghê Bảo Gia nóng ran, cô lí nhí cãi lại: “Em đâu có muốn.”

Chu Văn Đường khẽ cười.

Nghê Bảo Gia nổi quạu: “Anh đừng có cười.”

Chu Văn Đường duỗi tay mân mê tai cô, nói đùa: “Chuyện này có gì mà phải xấu hổ?”

Nghê Bảo Gia dứt khoát nhắm mắt, giả vờ không nghe thấy.

Chu Văn Đường giơ tay tắt đèn bên cạnh giường, phòng ngủ tối đi, Nghê Bảo Gia nghe thấy anh chậm rãi nói: “Ngày mai anh đưa em đến trường.”

Nghê Bảo Gia cắn môi, chần chừ từ chối: “Thôi, anh cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Đau dạ dày có tí thôi mà.” Anh không hề bận tâm: “Có chết được đâu.”

Sau một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt Chu Văn Đường đã trở lại bình thường.



Nghê Bảo Gia cũng không từ chối để anh đưa mình về trường. Chu Văn Đường lái xe đến dưới ký túc xá của cô, thả cô ở đấy.

Nghê Bảo Gia ra khỏi xe, không ngờ lại bắt gặp Trần Phỉ Ni ở cửa ra vào ký túc xá.

Nghê Bảo Gia hơi khựng lại, cô không thể diễn tả được cảm giác của cô lúc ấy, chắc hẳn sắc mặt của cô rất khó coi. Trần Phỉ Ni làm như không nhìn thấy xe của Chu Văn Đường, cô ta gật đầu, mỉm cười với cô, sau đó đi thẳng mà không liếc ngang lấy một lần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghê Bảo Gia về đến phòng ký túc xá, Mễ Lạp và Tiền Tuyết vẫn còn đang ngủ. Cô cử động nhẹ nhàng, kéo ghế ngồi xuống.

Mễ Lạp bị tiếng chuông báo thức đánh thức, trèo xuống giường, thấy Nghê Bảo Gia đang tẩy trang, cô ấy nói bằng giọng gió: “Cậu về rồi đấy à?”

Nghê Bảo Gia khẽ gật đầu.

Mễ Lạp: “Hôm nào dẫn bọn mình đi gặp bạn trai cậu đi.”

Nghê Bảo Gia cảm thấy Mễ Lạp đã đưa ra một yêu cầu khó khăn, cô nhìn đi chỗ khác, liếm môi, nói: “Có thể là anh ấy không tiện lắm.”

“Sao lại không tiện?”

“Công việc của anh ấy hơi bận.”

“Là người ngoài xã hội à.” Mễ Lạp hiểu ra, không khỏi nói to hơn: “Không phải quý công tử lắm tiền mời cậu đi ăn nhà hàng dành cho người thu nhập bình quân trên bốn con số chứ?”

Lúc này trên giường của Tiền Tuyết bật ra một tiếng than thở khe khẽ.

Nghê Bảo Gia và Mễ Lạp biết điều giữ im lặng.

- -

Nghê Bảo Gia và Khang Hạo không vì chuyện lần trước mà trở nên xa cách, mối quan hệ của họ đã trở nên thân thiết hơn không ít.

Khang Hạo nhắn tin nói rằng cuối tuần này là sinh nhật anh ta, hỏi cô có muốn đến dự hay không.

Nghê Bảo Gia: [Có những ai ạ?]

Khang Hạo: [Anh chỉ mời một thành viên trong câu lạc bộ trượt tuyết là em thôi, còn có bạn cùng phòng của anh và bạn cùng phòng của Phỉ Ni.]

Nghê Bảo Gia: [Được, nhưng mà anh nói muộn quá, em không có thời gian chuẩn bị quà cho anh.]

Khang Hạo: [Em có mặt là được rồi, anh nào dám đòi quà gì, lần trước xem phim bỏ lại em giữa chừng, anh còn sợ em chặn anh ấy chứ.]

Nghê Bảo Gia có thể nhận ra Khang Hạo vẫn luôn áy náy về chuyện này, sau lần anh ta bỏ cô ở lại, thỉnh thoảng hai người nói chuyện với nhau, anh ta luôn nhắc lại chuyện này, sau đó trịnh trọng nói xin lỗi cô lần nữa.

Để xóa tan sự áy náy của anh ta, Nghê Bảo Gia đành nói: [Thực ra em cũng không thích bộ phim hôm đó lắm, anh không cần phải cảm thấy áy náy, sau khi anh đi, em cũng về ngay sau đấy.]

Khang Hạo cười trả lời lại: [Em nói vậy thì anh thấy nhẹ nhõm rồi.]

Nghê Bảo Gia mỉm cười, cất điện thoại. Mễ Lạp nghiêng người qua chỗ cô, vẻ mặt hóng hớt: “Nói chuyện với ai thế??

“Khang Hạo.”

Mễ Lạp bị cái tên này thu hút sự chú ý, cô ấy nói: “Hình như đàn anh Khang và đàn chị Trần quay lại với nhau rồi hay sao ấy?”

“Đúng là họ làm lành rồi.”

Mễ Lạp xoay bút, khẽ lẩm bẩm một câu: “Đàn anh Khang cũng rộng lượng thật đấy, anh ấy không để bụng chuyện đàn chị Trần đã làm chút nào sao? Có người còn bảo đàn anh Khang nhặt lại giày rách đấy.”

Nghê Bảo Gia nhíu mày, cảm thấy câu này quá khó nghe.



Mễ Lạp thấy sắc mặt của cô nên cũng không nói gì nữa.

Sinh nhật của Khang Hạo vào thứ Bảy, địa điểm ăn cơm là nhà hàng chuyên về các món Vân Nam gần phố sinh viên. Nhà hàng này đã mở được mười năm, giá cả cũng không cao nhưng đồ ăn rất ngon.

Bình thường nếu có tổ chức hoạt động gì, sinh viên ở khu vực lân cận đều sẽ tổ chức ở đây. Khi Nghê Bảo Gia học năm nhất, cô đã rủ Mễ Lạp và Tiền Tuyết đến nơi này tụ tập phòng ký túc xá lần đầu tiên.

Thực ra lúc Nghê Bảo Gia đến phòng đặt riêng thì đã hơi muộn giờ. Cô cứ tưởng cô là người đến cuối cùng, không ngờ Phỉ Ni cũng chưa đến.

Bạn cùng phòng của Khang Hạo cũng bóng gió chê trách chuyện Khang Hạo quay lại với Trần Phỉ Ni, bây giờ họ đã chờ tận hai mươi phút, từ sớm đã cảm thấy bất mãn, nói: “Rốt cuộc bao giờ cô hai Trần mới đến vậy, hay là, Hạo Tử à, chúng ta mở tiệc trước đi?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sắc mặt Khang Hạo cũng không tốt cho lắm, anh ta gọi phục vụ mang đồ ăn lên, nói đỡ cho Trần Phỉ Ni: “Chắc là cô ấy đang gặp tắc đường, chúng ta ăn trước thôi.”

Trần Phỉ Ni đủng đỉnh đến khi họ đã ăn được một nửa. Cô ta vừa đến thì đã hôn lên má Khang Hạo: “Đang định đi thì em lại có chuyện đột xuất, vì thế hơi bị lỡ giờ một chút, anh không giận chứ?”

Khang Hạo lắc đầu, nắm tay kéo cô ta ngồi xuống.

Đến lúc này Trần Phỉ Ni mới thấy Nghê Bảo Gia ngồi ở ghế phía đối diện, cô ta có vẻ sửng sốt: “Bảo Gia cũng đến à?”

Khi đụng mặt Trần Phỉ Ni, Nghê Bảo Gia luôn cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu. Nghê Bảo Gia nghĩ, chắc là vì mấy ngày trước, Trần Phỉ Ni bắt gặp cô bước ra từ xe của Chu Văn Đường.

Nghê Bảo Gia mỉm cười, chào đàn chị Trần.

Trần Phỉ Ni nhoẻn miệng cười, khóe miệng cô ta có hai lúm đồng tiền, nói với cô rất ngọt: “Em đừng gọi chị là đàn chị nữa, gọi chị là Phỉ Ni là được rồi.”

Nghê Bảo Gia gật đầu, khẽ “Vâng” một tiếng.

Ăn uống xong, Trần Phỉ Ni khách sáo nói vừa nãy đã để mọi người chờ lâu, để tạ lỗi với mọi người, lát nữa cô ta mời mọi người đi hát.

Nghê Bảo Gia là người ngũ âm khiếm khuyết, dĩ nhiên cô sẽ đóng vai khán giả vỗ tay nghe hát.

Trần Phỉ Ni đặc biệt hát riêng cho Khang Hạo một bài tình ca, giọng hát của cô ta có thể sánh ngang với ca sĩ của bài hát gốc.

Khi Trần Phỉ Ni hát tới câu “Hóa ra chúng ta từng đến gần tình yêu như thế”, thì điện thoại của Nghê Bảo Gia nhận được cuộc điện thoại, là Chu Văn Đường gọi tới.

Chu Văn Đường gọi điện thoại cho Nghê Bảo Gia khi anh đang ở câu lạc bộ của Tạ Điểu.

Thực ra muộn thế này rồi, anh cũng không muốn gọi cô ra ngoài. Tuần trước cô mới đánh tiếng với anh, rằng thời gian này cô có một bài thi, cô phải chuẩn bị rất lâu, bảo anh mấy ngày này không cần đến tìm cô.

Chu Văn Đường cũng đồng ý, cô cũng không phải kiểu con gái ham chơi. Chu Văn Đường cũng không muốn cô lơ là chuyện học hành, dù sao cũng là sinh viên, nên học hành chăm chỉ.

Là do Tạ Điểu nhắc đến cô, hỏi Chu Văn Đường là: “Sao không đưa chị dâu ra ngoài chơi, chỗ em còn hai hộp cherry, lát nữa bảo chị dâu cầm một hộp, quả cherry này còn có tác dụng giảm phong thấp.”

Chu Văn Đường hút thuốc: “Tuổi của cô ấy làm gì mắc chứng phong thấp, chú đừng có rủa cô ấy.”

Tạ Điểu đáp: “Thì cũng có tác dụng dưỡng nhan chống lão hóa mà, nếu không thì tại sao có nhiều cô gái thích ăn thứ này như thế?”

Chu Văn Đường lười phải nghe Tạ Điểu ăn nói ba hoa, anh thuận nước gọi điện cho cô, nhưng thực ra anh cũng hơi muốn gặp cô.

Cuộc gọi vừa thông, Chu Văn Đường đã nghe thấy âm thanh cực kỳ ồn ào ở đầu bên kia, ngay sau đó hình như cô chuyển sang một nơi yên tĩnh. Chu Văn Đường nhíu mày, hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Ở KTV.”

Chu Văn Đường bật cười, giọng nói lạnh nhạt: “Em bảo anh đừng tìm em, em phải chuẩn bị ôn thi, giờ lại chạy đến KTV chơi à?”

Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng giải thích: “Sinh nhật của bạn em.”

“Bạn nào của em?” Ngữ khí của anh không được tốt.

Nghê Bảo Gia mím môi, đang định nói thì nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại.