Chợ hải sản.
Đã rất lâu rồi cô không đặt chân đến mấy khu chợ kiểu như thế này.
Mùi cá sống, mùi cá chết thi nhau nhảy vào lỗ mũi, giống như bản thân đang đứng trước nhà hàng hải sản, những con cá thi nhau quẩy đuôi, một giây sau nó búng người, bắn nước tung tóe vào cô.
Cô mở hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc.
Thuốc lá dành cho nữ, màu đen, mảnh và dài. Chiếc hột quẹt Zippo đã bị cô vuốt nhiều đến mức từ màu trắng bạc lành lạnh biến thành màu đen, chưa bật lửa đã cảm thấy như thiêu như đốt.
Trong quãng thời gian đang cầm điếu thuốc, cô nhanh tay xé túi long não, những hạt màu trắng nhỏ túm tụm trong chiếc khăn tay, đồng thời rút tấm giấy bạc trong bao thuốc lá, cuộn cuộn lại với nhau.
Thuốc lá, long não, khăn tay mới mua vừa rồi.
Phương pháp này là Joy dạy.
Long não, loại hương liệu tầm thường này thành phần chủ yếu là băng phiến*, mười nguyên tử cacbon, không chỉ dễ cháy mà còn dễ bốc hơi bởi vì hàm lượng các-bon quá cao nên không cách nào đốt hoàn toàn thành thể khí.
*Băng phiến(Naphtale / naphtalin, nhựa long não, nhựa trắng...) là một hyđrocacbon ở thể rắn – C10H8, tinh thể màu trắng. Naphtalen dễ bay hơi tạo thành hơi dễ cháy.
Trong một nơi chen chúc thế này, một bao long não gây ra khói và cháy cũng đủ gây hỗn loạn.
Giống như trong một buổi sáng cách đây năm năm, cô được Joy kéo từ trong nhà trọ như lôi một thi thể ra ngoài.
Hai người du lịch đến Ai Cập, đúng lúc chính phủ Mubarak bị lật đổ, xuất nhập cảnh bị hạn chế. Trong đời cô hiếm khi được chứng kiến cuộc đảo chính thế này, cô từ chối liên hệ với Đại sứ quán, tạm cư tại mỏ đá ở Aswan.
Sự thật chứng minh quyết định này của cô năm đó nhất định đã quên mang theo đại não.
Dù sao …. Còn trẻ vô tri.
Khi đó ở Cairo, mỗi ngày đều có người đứng lên đòi chính nghĩa. Dân chúng hô xong khẩu hiệu chính nghĩa, ngồi xuống uống một cốc bia. Cảnh sát chính nghĩa duy trì xong trật tự, cũng ngồi xuống uống một cốc bia.
Cô quen với một người phụ nữ Cairo sau ngày thứ ba bị ép buộc, đã vứt bỏ vị hôn phu giàu có, bỏ trốn theo một người dị giáo …
Đây là một xã hội thần kỳ và mê người.
Cô bị một xã hội văn minh Ai Cập mê muội đến mức thần hồn điên đảo, ngốc đến nỗi không muốn quay về.
Mãi cho đến khi bị nhốt đến ngày thứ mười một, sứ quán bị phong tỏa, tín hiệu truyền hình bị bạo dân phá hủy, tín hiệu điện thoại bị quân đội chặt đứt, cô vẫn cùng Joy kiên quyết hoàn thành chuyến du lịch. Bọn họ leo lên chuyến du thuyền cuối cùng đi Alexander thăm di tích thành cổ Canopus.
Người dân giống như thủy triều la liệt đầy đường. Xe không thể đi tiếp, cô phải bò cửa sổ ra ngoài. Hai chân vừa chạm đất, cửa sổ xe trước mặt bị người ta đập tan nát, một đám dân Armenia hắt xăng vào từ phía cửa sổ đó.
Một giây sau, lửa cháy hừng hực từ sau lưng. Đây không phải là công kích bình thường, mà chính là nhắm vào bọn họ.
Cô và Joy da trắng, khác biệt hẳn với đám người da đen, lóe sáng như kỳ đà cản mũi. Hơn nữa ngũ quan Joy đậm nét Tây Âu, còn cô ăn mặc quá mức cá tính, người Ai Cập coi bọn họ thành kẻ thù không đội trời chung, không nói không rằng, cầm gậy gộc liên tiếp xông đến.
Truy đuổi bọn họ không chỉ có dân thường, còn có cảnh sát.
Một đoàn hỗn chiến.
Mạng người bị coi như trò đùa, tiếng hò hét náo loạn một hồi, lại la lối ‘Chết rồi’ … ‘Chết rồi’ …
Cái chết chẳng hề có giá trị.
Joy nắm cổ tay cô lao nhanh trên khắp phố lớn, ngõ nhỏ ở Alexandre, lần đầu tiên cô cảm nhận được thế nào là thể lực nam nữ bất đồng. Sạp hàng hương liệu cao hơn một mét sáu, dáng người Joy cao gầy nhưng lại có thể trực tiếp xách cổ áo, ném cô qua sạp hàng.
Dùng từ … Vứt thì đúng hơn.
Giống như vứt một con chó con hoặc là một con mèo mướp nhỏ.
Sạp hàng nhỏ bầy một đống hương liệu, đủ màu sắc và hương thơm.
Còn có một cái bình màu nâu rất lớn chứa tương ớt của Thổ Nhĩ Kỳ, long não, quế, đậu khấu và đinh hương.
Đến nay cô vẫn còn nhớ, cô lăn trên đất, vừa chật vật bò dậy đã nghe thấy âm thanh ào ào.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Joy đứng trước mặt cô, đổ bình nước hoa vào đám hương liệu. Ánh mặt trời xuyên thấu qua bình nước hoa sắc xanh long lanh, cổ bình khảm hoa văn cổ, phản chiếu ánh sáng lên bức tường, cũng phản chiếu đáy mắt của Joy, anh ta khác hẳn ngày thường.
Gió Địa Trung Hải, bức tường cổ Ai Cập, bình pha lê cổ dưới ánh mặt trời vỡ vụn.
Nước hoa bắn tung tóe, ngón tay anh ta thon dài vung qua vung lại.
Tuổi trẻ, anh tuấn không thể ngăn cản.
Nhờ như vậy, trong nháy mắt cô thậm chí còn cho rằng toàn bộ thế giới đều phản chiếu trong tròng mắt anh ta.
…
Nước hoa xen lẫn trong đám hương liệu, nồng nặc, gắt mũi. Mùi nước hoa rẻ tiền xộc thẳng đến, đám chim bồ câu trên nóc nhà kinh hãi vỗ cánh bay mất.
Joy nhìn đám người Armenia hung hăng lao đến, anh ta chẳng chút nào gấp gáp, trong tay từ từ lấy ra chiếc bật lửa chẳng biết có được từ lúc nào, đợi đến khi bọn họ sắp sửa áp sát, anh ta mới ném chiếc bật lửa một cái ...
Lý Văn Sâm ngồi dưới đất, đột nhiên choáng váng đến ngây người.
Cô nhìn trước mặt mình, chỉ cảm thấy …
… Không còn lời nào để nói.
Ông trời ơi … nó không giống như ngày hôm nay.
Hầu như sạp hàng nào cũng có long não. Huống hồ chi hương liệu khô ráo, đều rất dễ nhen lửa. Ngay cả nước hoa, càng rẻ lượng cồn càng cao.
Mấy thứ này tổ hợp lại với nhau chưa đến nửa phút lửa đã lan ra cả mười mấy mét, khói đen cuồn cuộn xông lên phía chân trời, hun đen hết mặt.
Lý Văn Sâm trợn mắt há mồm, hoàn toàn quên mất phải bò lên.
… Con mẹ nó! Anh ta đốt cả dãy phố.
Cảm giác … thế nào cũng được tống về nước.
…
Từ lúc cô sinh ra đến nay đây là cảnh tượng lừng lẫy nhất … Nửa con phố bốc khói ngùn ngụt, cả con đường ngập ngụa mùi nước hoa và mùi hương liệu, xen lẫn với mùi lông dê cháy.
Vậy cũng chính là mùi hương nồng nặc nhất mà Lý Văn Sâm được ngửi qua.
Nồng đến mức cô không còn muốn xài nước hoa.
Làm xong mấy việc này, bạn của cô, Joy, bình tĩnh xoay người.
Rõ ràng một trận kinh thiên động địa vừa kết thúc.
Nhưng vẻ mặt của anh ta, chính xác là vẻ mặt tẻ nhạt, biểu cảm như muốn nói: ‘Tại sao địa cầu sao vẫn còn xoay?’.
Tư thái anh ta nhìn cô vẫn như mọi ngày như đang nằm trên sofa trưng ra biểu cảm ‘Tại sao cậu vẫn còn sống sót’.
Sau lưng anh ta hừng hực ánh lửa, dưới chân mảnh thủy tinh bể vụn, ánh mặt trời hòa cùng ánh lửa sáng rực rỡ.
Cô nhìn anh ta đi về phía cô, dáng dấp cao gầy hướng về phía mặt trời.
Sau đó …
Anh ta tựa như chẳng trông thấy cô, bước lên đùi cô, băng ngang qua.
Lý Văn Sâm: “…”
Khi anh ta đi ngang qua cô, cô nghe thấy tiếng anh ta nhàn nhạt đánh giá: ---
--- Một đám ngu xuẩn!
…
Đám ngu xuẩn này, là bao quát luôn cả cô sao …
Cô quả nhiên không còn lời nào để nói.
…
Bốn phía càng huyên náo, cô lại càng cảm thấy lặng yên, gió thổi qua tai, tựa hồ cả con đường chỉ còn lại cô và tiếng bước chân của người đàn ông đó.
Cô sợ làm cho hỏa hoạn, dùng tấm giấy bạc bao quanh đốm lửa. Tấm giấy bạc nhanh chóng bắt lửa, nhưng diện tích có hạn, ngọn lửa nhỏ liếm đến lòng bàn tay cô, phảng phất được mùi làn da bị cháy khét.
Mặc dù là đốt, nhưng vẫn là yên lặng.
Tiếng rao, tiếng nước, tiếng cò kè, tiếng va chạm, vài giọt nước rơi xuống đất, như giọt nước mưa chảy xuống mặt sông, sẽ không có ai phát hiện.
Người đàn ông theo dõi rất sát.
Cô đặc biệt chọn chợ hải sản là vì ở chỗ này sạp hàng nào cũng có vại nước lớn, sẽ không gây ra sự cố hỏa hoạn, thêm vào đó người rất đông đúc, chỉ cần cô bỏ xa người đàn ông phía sau được hai phút, thì sẽ như đá chìm dưới đáy biển.
Lý Văn Sâm chậm rãi đi phía trước, thậm chí bộ dạng còn nhàn nhã, thoải mái, thỉnh thoảng còn ngồi xổm xuống coi cua.
Một con cua có một cái càng đã thoát khỏi dây cột. Chỉ có điều … sau khi thoát được một càng, việc nó làm đầu tiên không phải là chạy trốn, mà nỗ lực muốn bấm đứt dây buộc bên cái càng còn lại.
… Thực sự là đáng yêu.
Lý Văn Sâm đứng dậy, vứt mấy viên long não đang bốc khói, nó lặng im lăn đến sạp hàng bán mực tươi.
Khói đen nằm yên dưới chậu nước.
Mới đầu chỉ là một làn khói nhỏ nhưng rất nhanh đám khói càng ngày càng lan rộng.
Cô đưa tay đút vào túi quần dáng vẻ như chẳng làm việc gì xấu, không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Mãi cho đến khi, phía sau rít lên một tiếng.
Lý Văn Sâm bỗng nhiên chuyển động. Nhìn bề ngoài rất khó biết được cô lại có thể linh hoạt được như thế và khó nhìn ra cô cũng … không biết xấu hổ như thế.
Đi chợ sẽ có vài ba người mập mạp chắn ngang trước mình, bọn họ mãi mãi không làm rõ được một chuyện … chính là bước tiếp theo nên rẽ trái hay rẽ phải, vĩnh viễn che trước mặt bạn.
Chuyện này là định luật chắc như đinh đóng cột.
Người đàn ông thì lễ độ sẽ chờ cho phụ nữ thời gian phản ứng.
Lý Văn Sâm chẳng quan tâm, nhẹ bấm eo người phụ nữ một cái … và cô ta dĩ nhiên hiểu là phải tránh đường.
Chậu nước bị đánh đổ, ào ào lăn về một góc, giầy của vài người đi đường bị nước cá văng vào, cá và cua bị hất tung trên mặt đất, đuôi cá vẫy phành phạch. Mấy cô gái bị ướt váy áo, la ó vang trời.
Lại là một khung cảnh hỗn loạn.
Cô quay đầu lại.
Người đàn ông chen trong đám người, tựa như chẳng hề bị người bên cạnh ảnh hưởng, vẫn cùng cô giữ khoảng cách không xa không cần, không chạy, cũng chẳng dừng bước.
Cảm giác được ánh mắt của cô, người đàn ông khẽ ngẩng đầu.
Chiếc mũ che kín gần như cả khuôn mặt.
Lý Văn Sâm không nhìn rõ mặt anh, nhưng cô biết vào giờ phút này anh đang nhìn cô.
Phong thái chắc chắn, an nhàn, thảnh thơi, tựa như cũng không quan tâm phút tiếp theo cô có bỏ chạy hay không.
Hoặc là, căn bản người đàn ông cũng cho rằng cô chẳng thể bỏ chạy.
… Có lẽ cô sẽ rời đi.
Cô chậm rãi lùi về sau mấy bước, rồi ngay lập tức phóng vút một cái, cả người lẫn đằng sau bức tường, quăng anh ở sau gáy.