Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy

Chương 16: 16: Bạn Học Nhỏ 1






Sau giờ ra chơi buổi chiều, tiết thứ ba là Vật Lý.

Giáo viên Vật Lý là một thầy giáo trắng trẻo sạch sẽ, đeo kính, thoạt nhìn khoảng 30 tuổi.

Thầy vừa bước lên bục giảng liền nhìn thấy Tần Tình ngồi ở bàn thứ nhất hàng thứ hai.

"Ấy?"
Thầy Vật Lý nâng mắt kính, nhìn chăm chú về phía Tần Tình: "Lớp các em có học sinh mới à?"
Thầy Vật Lý nổi danh tốt tính, đám học sinh với thầy cũng gần gũi hơn, vừa nghe thầy hỏi chuyện, sôi nổi mồm năm miệng mười trả lời.

"Được rồi được rồi, cho mấy đứa một cơ hội là bắt đầu nhao nhao lên nói..."
Thầy Vật Lý cười trách mắng, sau đó nhìn về phía Tần Tình.

"Em tên là gì?"
Tần Tình đứng dậy: "Em chào thầy ạ, em là Tần Tình, mới vừa chuyển tới trong lớp."
"...Giả vờ khiêm tốn."
Phương Hiểu Tịnh ngồi bên cạnh nhẹ nhàng lẩm bẩm, khinh thường liếc mắt sang chỗ khác.

Giọng của cô ta rất nhỏ, thầy Vật Lý không nghe thấy được.

Sau khi Tần Tình giới thiệu, thầy Vật Lý liền bừng tỉnh xoa xoa cằm.

"Em chính là tiểu tài nữ của cấp hai đúng không?"
"..."
Tần Tình nghe vậy chỉ biết xấu hổ cụp mắt.

Có lẽ thầy Vật Lý thấy lời này của mình không dễ trả lời lắm liền không hỏi tiếp, chỉ vui vẻ xoay quanh câu chuyện.

"Thầy nghe nói ba môn toán lý hóa của em đều đạt điểm tuyệt đối, rất thú vị đó, thầy là giáo viên Vật Lý của lớp sáu- Thẩm Lương, sau này có gì không hiểu cứ đến văn phòng hỏi thầy."
"Cảm ơn thầy!"
Tần Tình nhẹ nhàng thở phảo, hàng mày dãn ra, ngồi xuống chỗ của mình.

Thẩm Lương vừa lòng xoay người lên bục giảng, lúc quay lên, thầy lơ đãng liếc mắt liền thoáng nhìn thấy hai cái bàn trống ở cuối lớp.

Thẩm Lương nhíu mày, do dự một chút rồi cười mở miệng.

"Vương Phong Siêu, em khóa cửa sau lại cho thầy."
Bị điểm danh chính là một bạn học dáng người mập mạp ngồi ở bàn thứ hai đếm từ dưới lên, vừa nghe lời này lập tức mặt ủ mày ê.

"Thầy Thẩm, em không dám!"
Thẩm Lương cũng không tức giận, chỉ cười cười.

"Nói em khóa thì cứ khóa thôi, nhiều người làm chứng cho em như vậy mà, mấy đứa kia có hỏi, em cứ nói là thầy bảo em làm vậy."

"...Aizz."
Vương Phong Siêu vẻ mặt đưa đám lên tiếng, đứng dậy đi qua đóng cửa sau lại, khóa trong.

Đồng thời, Thẩm Lương cũng đem cửa trước khóa lại.

Khóa xong thầy xoay người về bục giảng, cười nói với học sinh trong lớp: "Mùa hè nóng bức này, mở điều hòa mà còn không đóng cửa, các em không tiết kiệm cho trường học gì cả."
Các bạn học phía dưới đều biết ý của Thẩm Lương là gì, nhìn nhau vài lần, không nói tiếp.

Thẩm Lương cũng không thèm để ý, cầm sách bắt đầu giảng bài.

......!
Hơn nửa giờ sau, bảy tám nam sinh theo cầu thang chính của khu dạy học lác đác đi lên.

Đến tầng bốn, vừa rẽ sẽ thấy cửa trước của lớp 11- 6.

Có hai nam sinh lớp khác nhịn không được, nhấc chân muốn ngó xem "cô gái nhỏ mới tới" của lớp 11- 6.

Chẳng qua không đợi bọn họ bước bước thứ hai thì đã bị thanh âm phía sau gọi lại.

"Còn không đi học đi."
Hai người kia không cam lòng xoay trở về.

"Dục ca, chỉ nhìn một cái thôi, không muộn được."
"..."
Chàng trai dáng người dong dỏng duỗi tay túm chiếc cà vạt đã tháo lỏng, ý cười lười nhác liếc mắt qua.

Con ngươi đen nhánh thấp thoáng ý cười liếc hai người.

Lúc này không ai dám lên tiếng nữa.

"..."
Hai nam sinh rụt cổ lại, ngoan ngoãn rời đi, xoay người cùng mấy người còn lại về lớp của mình.

Vì thế bên ngoài phòng học chỉ còn lại ba người.

Mà Lý Hưởng sớm đã gấp không chờ nổi lẻn đến cửa sau, kéo cửa hai cái phát hiện không mở được, vẻ mặt vui mừng lập tức trầm xuống.

"Mẹ, thằng cha nào khóa cửa sau?"
Giọng Lý Hưởng không cố tình nâng lên nhưng cũng không tính là nhỏ, thông qua khe hở chui vào phòng học, cả lớp nghe chẳng sót chữ nào.

Bạn học mập mạp khóa cửa sau càng sợ tới mức run run.

Tần Tình ngồi ở bàn nhất cũng mơ hồ nghe thấy, trong lòng có chút bất an.


Chẳng qua không đợi cô suy nghĩ cẩn thận xem cảm xúc của mình ở đâu ra thì thầy Thẩm Lương trên bục giảng đã cười tủm tỉm tiếp tục giảng bài.

Suy nghĩ Tần Tình cũng vì thế trở về bài học.

Bên ngoài phòng học.

"Dục ca, phá cửa không?"
Lý Hưởng sắc mặt khó coi đi tới.

Văn Dục Phong cười khẽ, nghịch nghịch quả bóng rổ trong tay, biểu tình nhàn nhạt.

"Lần trước anh nói như thế nào?"
"..."
Lý Hưởng không nói tiếp, cắn chặt răng, trầm mặc hai giây rồi mới mở miệng: "Nhưng Thẩm Lương cũng quá rảnh rỗi rồi, mỗi lần đều..."
Văn Dục Phong bỗng dưng giương mắt, môi mỏng hơi nhếch, hai con ngươi lại không thấy nửa phần ý cười.

Lý Hưởng bị ánh mắt kia nhìn, ban đầu còn chưa kịp phản ứng lại, sau bị Triệu Tử Duệ ở một bên đưa mắt ra hiệu cậu ta mới không tình nguyện mà sửa miệng.

"...Thầy Thẩm."
Văn Dục Phong thu tầm mắt, lười biếng dựa vào tường.

"Anh nói đánh xong trận này rồi về, chính chú mày xin tha trước."
Lý Hưởng vẻ mặt đưa đám: "Em đâu có nhớ ra tiết này là Vật Lý chứ."
"Chờ đi, còn năm phút."
"Aizzz!"
Lý Hưởng buồn bã ỉu xìu lên tiếng, bò lên cửa sổ ngồi.

Vài phút sau, chuông hết tiết vang lên kéo dài trong khu dạy học.

Lý Hưởng giật mình nhảy dựng lên, tha thiết nhìn về phía Văn Dục Phong.

"..."
Văn Dục Phong nhếch mép quét về phía cậu ta, ném bóng rổ qua, chân dài đi tới cửa trước phòng học.

Chờ tới trước cửa rồi, trong tay cậu đã có thêm một chùm chìa khóa.

Lần ra một cái, Văn Dục Phong tra vào ổ khóa cửa.

Triệu Tử Duệ và Lý Hưởng bên cạnh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, qua hai giây Lý Hưởng trợn to hai mắt ngẩng đầu nhìn về phía Văn Dục Phong.


"Dục ca, anh còn có cả chìa khóa phòng học??"
"Để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
Văn Dục Phong nhàn nhạt trả lời, đồng thời tay phải vặn một cái.

"Cạch" một tiếng, chốt cửa mở ra.

Văn Dục Phong môi nhếch lên, tay trái cầm tay nằm cửa, rút chìa khóa rồi tiện đà đẩy cửa ra.

Cửa phòng học đột nhiên mở ra.

Thẩm Lương đứng trên bục giảng đang thu dọn sách vở sửng sốt một chút, ban đầu cũng rất kinh ngạc mà quay mặt nhìn qua.

Trong tầm mắt của mọi người, Văn Dục Phong cười cười thu chìa khóa lại, dựa trên khung cửa.

Giọng nói mang theo chút bất cần.

"Thầy Thẩm, hết tiết."
Thẩm Lương hạ tầm mắt, thấy đầu ngón tay Văn Dục Phong đang treo chùm chia khóa mới phản ứng lại.

Thầy cũng không tức giận, ngược lại cầm sách vở đứng lên cười nói.

"Em được lắm, còn học được thượng có chính sách hạ có đối sách à?"
"Là thầy dạy giỏi thôi."
Văn Dục Phong lười nhác vui đùa, chờ Thẩm Lương đi xuống bục giảng tới cửa mới đứng thẳng dậy, nâng chân bước vào phòng học.

Mà lúc này ở dưới bục giảng, Tần Tình ngồi bàn đầu đang ngơ ngác nhìn thân ảnh ở cửa phòng học.

Ngây ngốc một giây, cô phục hồi tinh thần, vội vàng cúi đầu nhỏ xuống.

Nếu nhìn từ phía sau cô chắc ai cũng cảm thấy bạn học mới trong lớp thiếu chút nữa nhét mình vào bàn học luôn.

Động tác phản xạ có điều kiện này quá rõ ràng, chưa nói đến chiếc váy tường vi đen của Tần Tình so với đồng phục trắng trong lớp càng đối lập hơn, tầm mắt Văn Dục Phong vô tình liếc qua một cái.

Từ góc độ của cậu nhìn lại, thân hình cô gái nhỏ bị bàn học chắn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy hai cẳng chân trắng nõn, còn có cánh tay gác ở trên bàn.

Đầu cúi thấp, không thấy rõ ngũ quan, chỉ lộ ra đường cong xinh đẹp và lỗ tai hơi phiếm hồng.

...Đại khái đúng là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp.

Văn Dục Phong nghĩ như vậy, không chút để ý thu hồi tầm mắt, sau đó liền nhấc chân về chỗ ngồi của mình ở cuối phòng học.

Chẳng qua ngay sau đó, suy nghĩ của cậu ngừng lại, bước chân đi cũng chững lại theo.

Không nghiêng không lệch, đúng lúc ngừng ở vị trí phía trước bên phải Tần Tình.

Lặng im ba giây, Văn Dục Phong tầm mắt chuyển qua, dừng trên người cô gái nhỏ mãi không chịu ngẩng đầu lên.

Qua thêm một lúc, nam sinh chậm rãi nhếch cánh môi.

"Dục ca??"

Lý Hưởng đi theo sau khó hiểu hỏi ra tiếng
Cậu ta cũng thấy bạn học mới thoạt nhìn hẳn là rất xinh đẹp, chẳng qua trong trường nữ sinh xinh đẹp nhiều như vậy, cậu ta chưa từng thấy Văn Dục Phong phản ứng thế này.

Lý Hưởng không nhận ra cô gái nhỏ đang cúi mắt xuống bàn kia là ai, Triệu Tử Duệ nhanh trí hơn, yên lặng kéo Lý Hưởng một cái, quay đầu đi lối khác về chỗ.

Văn Dục Phong không để ý tới động tĩnh hai người phía sau, khóe môi nhịn không được cong hẳn lên.

Khi mở miệng, tiếng nói khàn khàn không thể che giấu sự vui sướng trong đó.

"Ầy, đây là ai vậy?"
"..."
Nghe giọng nói truyền tới từ trên đỉnh đầu, Tần Tình liền biết mình trốn không thoát rồi.

Cô an tĩnh mấy giây, sau đó mới chậm rì rì ngồi thẳng người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn buồn buồn, mắt hạnh thuần khiết, bên trong phản chiếu thân ảnh của một chàng trai.

Đôi môi hồng phớt hơi mím, trong ánh mắt mang theo sự vôi tội và có chút bực mình.

Tần Tình vừa chuẩn bị mở miệng gọi một tiếng "đàn anh" thì đã bị người khác ngắt lời.

"Cậu ấy là bạn học mới chuyển tới lớp ta.", Phương Hiểu Tịnh cười trực tiếp đoạt lời, đứng dậy: "Dục ca, anh đừng dọa cậu ấy."
Văn Dục Phong chẳng thèm liếc cô ta một cái, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tần Tình.

Đáy mắt có ý cười thâm trầm, lại cất giấu chút trêu đùa.

"Mới chuyển tới? Tự giới thiệu chút chứ?"
Bị bỏ qua hoàn toàn, nụ cười trên mặt Phương Hiểu Tịnh cứng đờ, nhưng cô ta vẫn chủ động tiếp lời.

"Đương nhiên, vừa tới đã tự giới thiệu rồi."
"...!Tôi hỏi cậu sao?!"
Văn Dục Phong rốt cuộc nâng mắt nhìn về phía Phương Hiểu Tịnh, khi mở miệng lại lãnh đạm vô cùng, làm cô ta phát run cả người.

"..."
Phương Hiểu Tịnh biểu tình cứng đờ, một lát sau mới ngượng ngùng ngồi trở về.

Văn Dục Phong đem ánh mắt một lần nữa trở về trên người cô gái nhỏ.

Ngón tay thon dài hữu lực chống lên mặt bàn của Tần Tình, anh cúi người, môi cong lên cười.

"Đã tự giới thiệu rồi?"
"..."
Tần Tình chớp mắt.

Cô thật sự không biết người này đang muốn làm cái gì, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú kia, Tần Tình cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

"Ừm."
♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡ ♡✧。 (⋈◍>◡<◍)。✧♡