Anh Ấy Chỉ Thích Tôi

Chương 29




Editor: Tiểu Mỹ Nhân

Beta: Kẹo

Sáng sớm Chu Văn Chử xuất hiện ở dưới lầu ký túc xá nữ, trên tay xách theo vài món mà Lâm Nguyệt thích ăn, thực ra chuyện nam sinh đứng dưới lầu đợi bạn gái ở đại học vốn rất nhiều, mọi người đều cảm thấy chuyện này diễn ra rất thường tình, nhưng Chu Văn Chử lại rất đẹp trai, anh chỉ đứng yên một chỗ cũng đủ khiến cho người qua đường phải quay lại nhìn thêm vài lần. Dì quản lý ký túc xá ngồi trên cái ghế nhỏ ngay bên cạnh cửa ký túc xá, vừa cắn hạt dưa, vừa đem tầm mắt dừng trên người anh.

Lâm Nguyệt đã đặt đồng hồ báo thức cho buổi sáng, điện thoại vừa mới reo, cô liền ngồi dậy, chạy đến bên cửa sổ mà nhìn, quả nhiên Chu Văn Chử đã đến. Cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với vai trò là bạn gái của Chu Văn Chử, đặc biệt là đối với kỳ học quân sự sắp tới, lại còn phải đối mặt với cuộc sống sinh hoạt hoàn toàn mới, cả người đều mơ mơ màng màng, ai ngờ người nào đó hoàn toàn không có chút ưu phiền về chuyện này.

Cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo rồi chạy xuống dưới lầu, Chu Văn Chử từ phía xa nhìn thấy, hướng về phía cô mà dang hai tay như đợi được ôm ấp cô.

Lâm Nguyệt không thích hành động thân mật ở bên ngoài, nhưng lại không thắng nổi ánh mắt kia, chạy nhanh đến ôm một cái liền buông ra. 

“Ăn sáng trước, đợi lát nữa dắt em ra ngoài đi dạo.”  

Khoa công nghệ của Chu Văn Chử khai giảng sớm hơn so với khoa của Lâm Nguyệt vài ngày, trước đó anh đã liên hệ với giáo sư để tham gia hạng mục, cho nên đối với các khu vực trong trường cũng tương đối quen thuộc hơn một chút.

Lâm Nguyệt đồng ý, cô còn định chuẩn bị vừa đọc sách vừa tìm một cơ hội thực tập, cũng coi như là vừa học vừa làm, chẳng qua vẫn chưa nói cho Chu Văn Chử biết về ý định này, sợ anh lại giận. Lúc vào học Chu Văn Chử liền tặng cho Lâm Nguyệt một hộp quà cực lớn, bên trong có máy tính, điện thoại di động, đến cả những món đồ mà Lâm Nguyệt sẽ cần dùng đến, lúc đó Lâm Nguyệt có chút không muốn nhận món quà đó, khiến anh thiếu chút nữa đã nổi giận.

Trước mắt, hai người còn đang trong giai đoạn cuồng nhiệt của tình yêu, Lâm Nguyệt không muốn nhắc tới chuyện thực tập, tránh việc lại cãi nhau làm cho không thoải mái. Đại học Tĩnh Hoa không hổ danh là trường top đầu của cả nước, phong cách học tập rất tốt, lịch sử của trường cũng rất lâu đời, suýt chút nữa làm cho Lâm Nguyệt thất thần, trường học chia ra vài khu giảng dạy riêng, chỉ tính tới với đi tới từng khu để đi dạo một vòng cũng đã tốn hết một ngày của bọn họ.

“Cũng may là khoa Công nghệ thông tin và khoa Tài Chính ở cùng một khu” Chu Văn Chử nắm lấy tay Lâm Nguyệt, đi dạo bên cạnh hồ, sóng nước trong hồ lóng lánh, đem bóng đêm trên mặt hồ chiếu sáng lấp lánh. “Bằng không cách xa nhau nơi đấtt khách quê người, vậy thì thảm rồi.” 

Nói tới đây, hai người không hẹn mà cười rộ lên. Trần Nhạc Nhạc thi đại học phát huy vượt xa so với lúc bình thường, Tưởng Phong lại chọn một trường đại học về thể thao, hai người vui vui vẻ vẻ thi vào trường đại học, kết quả hai trường cách nhau quá xa, lại không có phương tiện di chuyển, Tưởng Phong hùng hổ chạy đi thi bằng lái, để về sau còn có phương tiện di chuyển mà đi hẹn hò.

Lâm Nguyệt nhẹ nhàng dựa vào vai Chu Văn Chử: “Nhạc Nhạc còn chưa đồng ý làm bạn gái cậu ấy đâu, chuyện hẹn hò còn xa lắm.”

Chu Văn Chử cũng nghĩ đến chuyện đánh cược trước kia, nếu sớm biết có chuyện hôm nay, lúc trước có đánh chết Tưởng Phong đi nữa thì cậu ta cũng không dám làm ra chuyện này. Bất quá lúc đó cảm thấy là một chuyện điên rồ, hiện tại nhìn lại, cũng có thể biến thành một câu chuyện cười. 

“Nguyệt Nguyệt,” Chu Văn Chử nghiêng đầu, cùng mặt của mình cọ và tóc của Lâm Nguyệt: “Anh có thể có em, thật là tốt.”

Lâm Nguyệt cười rộ lên, cùng anh ở trong bóng đêm dựa vào càng gần.

*

Năm 2, Chu Văn Chử đưa Lâm Nguyệt về gặp ba mẹ anh, trong tình cảm anh hiểu rõ chuyện thẳng thắn, trung thực rất quan trọng, bởi vậy cũng không muốn gạt Lâm Nguyệt. Giống như lúc bọn họ bị đám người Tiêu Viễn hại trên đường, anh tìm Đỗ Vĩnh An tới để xử lý, lại lừa Lâm Nguyệt nói là bản thân mình báo cảnh sát, sau này qua lại một hồi lâu, hai người bùng nổ một trận cãi nhau, Lâm Nguyệt nói, anh mới hiểu được điều cô để tâm đến chính là cái gì.

Từ đó về sau, anh liền hứa hẹn, về sau không bao giờ lừa cô. 

Chu Lục Đạt tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng thoạt nhìn lại rất có tinh thần, ông không sống cùng vợ, khi nhận được điện thoại của Chu Văn Chử, mới biết được con trai nói chuyện yêu đương, đối phương vậy mà là con gái của Trần Thấm.

Chu Lục Đạt thời trẻ từng cùng Trần Thấm có một đoạn tình duyên, sau lại vòng qua vòng lại rồi chia tay, cưới mẹ của Chu Văn Chử, hôn nhân nhưng vẫn không hạnh phúc. Khi đó ông đã có ý muốn quay đầu lại, nhưng lại không thành, cho nên vẫn luôn cất giữ một bức ảnh được chụp khi còn trẻ, chỉ là không ngờ con trai lại nhìn thấy bức ảnh đó, còn vì vậy mà chủ động chuyển đến trường Đồng Thành cơ sở một, cùng Lâm Nguyệt diễn ra sự tình này.

Ông sống hơn nửa đời người, sớm đã nhìn ra chuyện này, cũng không chỉ nhìn vào gốc gác mà có ý kiến, người lại đối với Lâm Nguyệt có nhiều phần hòa ái dễ gần. 

Lâm Nguyệt gặp Chu Lục Đạt xong liền cảm thấy khẩn trương chịu không nổi, tối đó tóm lấy Chu Văn Chử mà làm nũng: “Em có thể tạm thời không đi gặp mẹ anh được không? Đối với việc gặp mặt người lớn, mẹ anh có khi nào không thích em không?”

Không phải là do Lâm Nguyệt không tự tin, cô chỉ là muốn cố gắng để lại ấn tượng tốt nhất trong mắt người nhà anh.

Chu Văn Chử nào biết được tâm tâm tư này của Lâm Nguyệt, kiên nhẫn khuyên cô: “Tối anh ở cùng em, ngày mai chúng ta đi gặp mẹ, không phải năm lớp 12 đã gặp qua rồi sao, lần đó ở trên núi, em còn nhớ rõ không?”

Lâm Nguyệt tức khắc mở to mắt nhìn, cô cảm thấy giống như tự nộp mình vào trong hang sói.

Chu Văn Chử đã sớm mua một căn nhà ở gần trường học, Chu thiếu gia không thích sống sinh hoạt tập thể, từ lúc nhập học đã không có ý định ở lại trong trường, anh ở đây, tần suất Lâm Nguyệt tới cũng rất thường xuyên.

Nhưng ban ngày đi theo anh tới đây và việc buổi tối ở lại đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Lâm Nguyệt đối với ngôi nhà này rất quen thuộc, vừa vào cửa liền tự động tự giác chạy đến phòng ngủ phụ, sau đó mở cửa, nhìn về phía Chu Văn Chử: “Vậy…ngủ ngon?”

Chu Văn Chử dựa vào tường nhìn cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười đầy cưng chiều: “Được.”

Với Lăng so với tưởng tượng của Lâm Nguyệt có thêm vài phần đạm bạc, lúc trước ở trên núi ngẫu nhiên gặp mặt, hai người dường như không có nói chuyện với nhau, bây giờ ngồi mặt đối mặt, so với trước đây cũng không giống nhau, Lâm Nguyệt nghĩ tới chuyện đối phương sẽ vứt ra một tờ chi phiếu ngàn vạn, sau đó yêu cầu cô rời khỏi Chu Văn Chử, nhưng kết quả Với Lăng cũng chỉ nhạt nhẽo cười cười, hỏi hỏi vài câu về tính toán trong tương lai của bọn họ.

Mấy năm nay Với Lang vẫn luôn sống ở nước ngoài, lần này nếu không phải Chu Văn Chử kiên quyết yêu cầu, bà cũng sẽ không trở về. Ba người cùng nhau ăn một bữa cơm, Với Lăng cũng không ở lâu, nói bản thân đã book vé máy bay chiều nay.

Cặp tình nhân cùng nhau đưa bà đến sân bay, xem như đưa tiễn.

Lâm Nguyệt lúc này mới vỗ vỗ ngực, nói giỡn: “Thật là tiếc, em còn đang suy nghĩ, dì sẽ cho em bao nhiêu tiền để em rời khỏi con của dì, vừa tiện cơ hội xem anh có giá bao nhiêu.”

Chu Văn Chữ hừ một tiếng, gõ nhẹ vào sau gáy của Lâm Nguyệt một cái: “Chồng của em chính là báu vật vô giá.”

Lâm Nguyệt cười cười: “Anh là chồng của ai nha!”

Hai người trước sau ngọt ngào, nhưng Lâm Nguyệt chưa từng kêu anh như vậy, lời này vừa nói ra, Chu Văn Chử cũng ngượng ngùng lên, anh ho nhẹ một tiếng, đem Lâm Nguyệt ôm ở trong lòng: “Chuyên kia, buổi chiều em có tiết học?”

Sinh hoạt của sinh viên có điểm này là không tốt chút nào, chuyên ngành của Lâm Nguyệt có quá nhiều buổi học, Chu Văn Chử mới đầu còn mặt dày mà cùng đi dự thính, sau này các giảng viên khoa kinh tế đều nhận ra anh, trêu ghẹo cũng từ từ nhiều lên, anh liền không đi theo nữa. Chỉ là không đi, lại phải chịu đựng, cùng bạn gái tách ra một thời gian, Chu thiếu gia chỉ có thể viết hai chữ không vui trên mặt.

Lâm Nguyệt đem tay để vào trong túi áo anh, hai người ở bên nhau: “Buổi chiều không có tiết học, buổi tối 6 giờ có bài giảng, giảng viên trước đây đã nói, người giảng bài quá nhiều, phòng học không đủ cho các khóa.”

Chu Văn Chử không nhịn được cười, bừng bừng mà nhìn cô: “Nguyệt Nguyệt, em vừa thừa nhận anh là người của em.”

Lâm Nguyệt lấy tay ra, lui tới trước vài bước, để lại cho anh một cái bóng lưng kiêu ngạo, trong giọng lộ ra vài phần ngọt ngào: “Hả? Phải không? Chắc là anh nghe nhầm rồi.”

*

Nhắc đến chuyện phiền muộn mấy năm nay của Chu Văn Chử, chính là vấn đề tuổi tác của hai người. Lâm Nguyệt vậy mà lớn hơn anh nửa tuổi, chờ cô tới 20 tuổi, có thể tới tuổi đi lãnh giấy đăng ký kết hôn, anh liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch nề hà pháp luật không cho phép, Chu Văn Chử còn phải chờ tận hai năm rưỡi.

Sau này, mỗi năm sinh nhật, Chu Văn Chử đều sẽ đưa Lâm Nguyệt đến cửa Cục Dân Chính mà lắc lư một vòng. Hai người không đi vào, chỉ là đứng ở cửa Cục Dân Chính, nhìn những cặp vợ chồng ngọt ngào lui tới, sau đó Chu Văn Chử sẽ từ trong thâm tâm mà biểu đạt một chút sự ngưỡng mộ. 

Lâm Nguyệt vẫn luôn biết bản thân mình muốn điều gì trong chuyện tình yêu, cô biết bản thân mình yêu người con trai bên cạnh này, cũng liền đi theo anh tới đây, đúng giờ đứng đợi.

Chu Văn Chử mỗi năm ngày 1 tháng 6 đều sẽ đăng định vị ở Cục Dân Chính lên vòng bạn bè, hình đăng đương nhiên là hình chụp chung của anh và Lâm Nguyệt, trạng thái tuy nghìn bài một dạng, lại có chút lưu luyến– “Lại chờ một năm mùa hè.”

Anh 22 tuổi năm ấy, trên vòng bạn bè cuối cùng cũng có bài mới. Ảnh chụp là hai người, từng người cùng giấy kết hôn che nửa khuôn mặt, mặt mày đều là nở nụ cười, nói một câu có tướng phu thê quả thực cũng không phải là nói quá.

Một năm này, dòng trạng thái của anh cuối cùng cũng có điều thay đổi

—vì em mà chung tình, anh đây nguyện thành tâm thành ý.