Anh Ấy Chỉ Thích Tôi

Chương 18




Editor: Tiểu Mỹ Nhân

Beta: Rine

———

Cửa hàng khai trương lần này là một tiệm trà sữa, thương hiệu này rất nổi tiếng. Chi nhánh nào cũng có không ít người xếp hàng chờ đợi. Bởi vậy, mặc dù hôm nay chỉ là ngày thử nghiệm hoạt động bán hàng nhưng hàng người lui tới vẫn nối liền không đứt, Lâm Nguyệt mặc một bộ đồ hóa trang Dê Xinh Đẹp, thành thạo phát tờ rơi ở trước cửa hàng đến tận khách hàng bên trong, phát xong một phần liền nhanh chóng xoay người trở về lấy một phần mới, cẩn thận làm việc.

Trần Càn Khôn cao lớn hơn Lâm Nguyệt rất nhiều, cậu ta mặc một bộ đồ hóa trang Dê Vui Vẻ, làm việc cùng Lâm Nguyệt. Hai bộ trang phục thú bông có cùng một kích cỡ, vì vậy khi Lâm Nguyệt mặc bộ đồ Dê Xinh Đẹp kia trên người liền cảm thấy có chút lớn, thân hình nhỏ bé của cô ở bên trong lớp vải nhung dày khiến cho khả năng thông khí cũng giảm hẳn đi, thêm việc máy sưởi của cửa hàng được bật khiến Lâm Nguyệt rất nhanh đã đổ một tầng mồ hôi.

Cửa hàng mới khai trương, toàn menu giảm 40%, giữa trưa lại là lúc đông khách, người xếp hàng ở trước cửa tiệm trà sữa ngày càng nhiều. Trong đó không ít thanh thiếu niên và những bạn nhỏ nghịch ngợm, đáng yêu, mấy vị khách hàng này khi mua đồ xong thì muốn được chụp hình cùng thú bông, Lâm Nguyệt phát tờ rơi rất nhiều, còn muốn ra sức làm tiếp. Lại được một bạn học nhỏ muốn được Dê Xinh Đẹp ôm vào trong ngực khi chụp hình, Lâm Nguyệt hơi hơi khom lưng, vẫy vẫy tay chào tạm biệt bạn nhỏ, sau đó cô vừa quay đầu, theo thói quen định đưa tay phát tờ rơi, đồng thời đôi mắt nhìn qua phần mũi của bộ đồ Dê Xinh Đẹp, nhìn thấy Chu Văn Chử.

Động tác của cô chợt dừng lại, sau đó lại rất tự nhiên mà phát tờ rơi cho anh. Lâm Nguyệt thấy sau khi Chu Văn Chử nhận tờ rơi liền thành thành thật thật mà đến chỗ nhân viên mua hai ly trà sữa nho lạnh.

Động tác của nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn, rất nhanh đã đưa cho anh một ly được đóng gói thật đẹp mắt.Chu Văn Chử xách theo hai ly trà sữa đắt tiền, cũng không quay đầu lại rời khỏi cửa hàng.

Vừa rồi, Trần Càn Khôn đi đến một hướng khác để phát tờ rơi, vì vậy không nhìn thấy Chu Văn Chử, Lâm Nguyệt cũng không nhắc đến. Chỉ là, cô nhìn bóng dáng Chu Văn Chử rời đi, liền vô thức tự hỏi hai ly trà sữa kia là cho ai.

Mua loại đồ uống này hẳn là đưa cho cô gái nào đó chăng?

Cô cong môi cười, dù sao ở trong trường, từ trước đến giờ, anh vẫn luôn được người ta hoan nghênh, nhiều cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, lại còn chủ động làm quen, chắc chắn trong đó cũng sẽ có người mà anh thích. Chàng trai bị trồng trọt giữa một rừng hoa tình yêu thanh xuân, quả thực rất dễ dàng nở ra một đóa hoa xinh đẹp.

Trước đây, anh nói với cô “Chỉ nghe bạn gái nói”, có lẽ cũng chỉ là một câu trêu chọc nhẹ nhàng mà thôi.

*

Giữa trưa quá mệt mỏi, lúc cởi bộ trang phục thú bông ra, trán cô đã chảy mồ hôi do nóng, Lâm Nguyệt kết thúc công việc bán thời gian, quay về trường học liền cảm thấy có chút buồn ngủ. Cô cố gắng mở to mắt đi về vị trí của mình, cái gì cũng chưa thấy rõ, liền chống cánh tay, đôi mắt khép hờ, phía trước dựng một quyển sách, sau đó mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Trần Nhạc Nhạc ở bên cạnh hình như nói câu gì đó, Lâm Nguyệt nghe không rõ, chỉ cảm thấy bên tai có một trận tiếng kêu ong ong. 

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là môn Sinh học, chương trình lớp 12 ở trường Đồng Thành cơ sở một vốn đã được học xong từ năm lớp 11. Môn Sinh học năm nay thực ra chỉ là ôn lại kiến thức, lúc ngủ, Lâm Nguyệt còn ngây thơ mờ mịt nghĩ rằng hôm nay giáo viên ôn tập bộ đề thi này. Trước đây, tuy cô làm bài được trọn điểm, nhưng có hai điểm kiến thức cần nắm chưa được hoàn thiện, sau này cần củng cố hơn.

Lâm Nguyệt ngủ hết một tiết này, chuông tan học vang lên, trong nháy mắt, cô bị dọa đến mức đổ một tầng mồ hôi lạnh, sau đó mới tỉnh táo lại. Giáo viên Sinh học trước giờ luôn hiền lành dễ mến, đối xử với học sinh luôn dịu dàng, kiên nhẫn, khi ông cầm sách vở rời đi, mắt còn nhìn về phía Lâm Nguyệt nhưng lại không nói gì. Nhưng cái liếc mắt này khiến cho Lâm Nguyệt nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cô ảo não, nghĩ lần sau nhất định trong thể ngủ trong lớp học được.

“Nguyệt Nguyệt, cậu tỉnh rồi, mau uống cái này, hương vị thực sự rất ngon!” Trần Nhạc Nhạc cười cười đưa qua một ly trà nho, thuận tiện còn thân thiết mà giúp Lâm Nguyệt cắm ống hút vào: “Đây là Chu Văn Chử mua trước khi đi học, hai ly đó, ly kia tớ đã uống hết rồi, tuy tớ muốn uống trà sữa vị xoài nhưng cái này uống cũng rất được.”

Lâm Nguyệt kinh ngạc, liếc mắt nhìn qua một cái, cái ly này chính là mua ở cửa hàng mà cô làm thêm. Ly trà nho có màu tím, phía trên là một tầng phô mai dày, nhẹ nhàng uống một ngụm, hương vị dịu nhẹ của trà liền xuất hiện, nháy mắt bao vây khoang miệng.

Lúc làm thêm, Lâm Nguyệt có phần tò mò với hương vị này. Cửa hàng này dùng nho để tạo ra hương vị nổi bật, thực sự nhìn thôi đã muốn được thử một lần. Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, giá cả của ly trà này cũng không hề rẻ một chút nào, đối với cô bây giờ thì có chút áp lực.

“Nguyệt Nguyệt, Chu Văn Chử hình như là cố ý chạy đi mua, làm sao bây giờ đây?” Trần Nhạc Nhạc quay qua, nhỏ giọng nói: “Gần đây quan hệ của cậu ấy với Tưởng Phong không được tốt lắm. Cậu nói xem, không phải cậu ấy là thích tớ đó chứ! Lúc ăn cơm trưa tớ nói muốn uống trà sữa, cậu ấy liền đi mua, nhưng là con trai cũng thật không cẩn thận, rõ ràng đã nói là muốn uống vị xoài….”

Lâm Nguyệt uống một ngụm trà sữa, hương vị trà liền xuất hiện, không bao lâu, dư vị chua chua nhàn nhạn theo yết hầu mà vào trong người, những mảnh đá bào nhỏ ngay lập tức đem cái nóng trên người cô mang đi, theo cùng là sự lành lạnh rất thoải mái, mới mẻ. 

Trần Nhạc Nhạc cắn môi dưới, tỏ vẻ khó xử: “Vốn dĩ tớ cho rằng cậu ấy thường xuyên đi cùng chúng ta là bởi vì thích cậu, vậy mà hôm nay đột nhiên cậu ấy đưa trà sữa cho tớ, thật là làm khó nhau. Đúng rồi Nguyệt Nguyệt, cậu thích cậu ấy à?”

Tâm tư Trần Nhạc Nhạc đơn thuần, nói xong mới nhớ tới chuyện này, hỏi xong lại khẩn trương cười hề hề nhìn Lâm Nguyệt. Ở trong mắt cô, dù là Tưởng Phong hay Chu Văn Chử thì đều kém hơn nửa phần so với Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt khảy nhẹ ống hút, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Sẽ không đâu.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, không thể bởi vì cái này mà để ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta được nha.” 

Trần Nhạc Nhạc bỏ suy tư trong lòng xuống, lại mang đến một suy tư khác: “Hy vọng cậu ấy đừng nói ra với tớ, từ giờ cho đến khi kết thúc kỳ thi đại học, tớ không muốn yêu đương đâu.”

Ở những tiết học sau, Lâm Nguyệt vô cùng có tinh thần, toàn tâm toàn ý học tập nghiêm túc.

Lúc ăn cơm chiều,  Chu Văn Chử nghe tiếng chuông tan học liền lại đây: “Hai người đi căn tin ăn cơm sao, cùng đi nhé?”

Lâm Nguyệt “A” một tiếng, còn chưa trả lời, Trần Nhạc Nhạc đã giải thích: “Bọn tôi đang định đi, Nguyệt Nguyệt nói ăn cơm bên ngoài làm lãng phí thời gian, nhưng mà…”

Cô còn chưa mở miệng nói từ chối, Chu Văn Chử đã nói với Lâm Nguyệt: “Tôi không có thẻ cơm, có thể tiếp tục mượn cậu không?”

Sau vài lần ăn cơm, Chu Văn Chử vẫn chưa trả tiền, tuy mỗi bữa cơm cũng không bao nhiêu tiền, nhưng tích tiểu thành đại cũng không nhỏ, đặc biệt là đối với tình hình của Lâm Nguyệt bây giờ, đây chính là số tiền còn lại của cô. Thấy rõ sự khó xử trong mắt Lâm Nguyệt, Chu Văn Chử vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ này, vì thế cơm chiều hôm nay vẫn là ba người cùng nhau đi nhà ăn ăn.

Trong nhà ăn, Trần Nhạc Nhạc thường lén lút liếc liếc mắt nhìn Chu Văn Chử một cái. Lời này là lời thật lòng, nếu là trước đây, nói không chừng cô ấy sẽ động lòng, nhưng vì từng yêu đương với Tưởng Phong nên cô cảm thấy Chu Văn Chử thật sự không thú vị. Ôi chao, thật là đau đầu, cô nên từ chối anh như thế nào đây? Nhưng mà sau chuyện này, liệu các cô gái khác có ghét cô không đây? Cái đầu nhỏ của Trần Nhạc Nhạc bây giờ đang chứa rất nhiều ưu sầu phiền não ở bên trong. Còn có, vừa rồi Chu Văn Chử cố ý mượn thẻ cơm của Lâm Nguyệt là bởi vì không muốn thể hiện quá rõ ràng à? 

Trần Nhạc Nhạc thở dài một hơi, còn chưa nghĩ ra cách nào, cách đó không xa, Tưởng Phong đã bê khay đồ ăn lại đây: “Anh Chử”. 

Tưởng Phong nhìn Trần Nhạc Nhạc một cái, lời nói lại là nói với Chu Văn Chử: “Tối nay đi chơi game không? Đã lâu không chơi rồi, hôm nay thâu đêm luôn.” 

“Không đi.” 

Chu Văn Chử lời ít mà ý nhiều, cũng không giải thích nguyên nhân.

Tưởng Phong biết gần đây Chu Văn Chử vội vàng thể hiện hình ảnh học sinh tốt, cũng không ép buộc nữa, cậu thật sự không thể không quan tâm mặt mũi mà trực tiếp ngồi đối diện Trần Nhạc Nhạc ăn cơm, bê khay đồ ăn, không nói thêm cái gì nữa, vì thế chỉ “Ừ” một tiếng rồi quay đầu rời đi.

Trần Nhạc Nhạc nhìn thấy tình huống này, trong lòng lập tức càng lạnh. Xong rồi, quan hệ của hai người này căn bản rất tốt, hiện tại bởi vì cô nháo thành như vậy không biết là phải giải quyết như thế nào……

Cơm nước xong, Lâm Nguyệt và Trần Nhạc Nhạc về phòng học, Chu Văn Chử cầm thẻ cơm của Lâm Nguyệt đi, nói phải trả cho cô tiền cơm mấy bữa gần đây, trực tiếp đi nạp tiền vào

Tới phòng học, Trần Nhạc Nhạc vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện Chu Văn Chử thích mình, cô càng nghĩ càng không thấy đúng, dứt khoát trưng cầu ý kiến của Lâm Nguyệt.

“Tớ cũng không biết.” Lâm Nguyệt mở sách học từ đơn: “Xem sau này cậu ấy nói như thế nào đi.”

“Ừ!” Trần Nhạc Nhạc nói xong, lấy ra một đề thi làm sai bắt đầu xem lại: “Tốt xấu gì cũng được người mà các nữ sinh thầm thương thích, thành tích học tập cũng không thể quá tệ được, tớ muốn tốt lên.”

*

Sáng hôm sau, lúc Lâm Nguyệt ở căn tin mua bữa sáng, bị kinh ngạc đến mức ngây người cùng với dì thu ngân, cô vô thức tính toán, số tiền trong thẻ này dù có dùng cho đến khi khi tốt nghiệp cũng chưa chắc đã hết.

Tối hôm qua, khi Chu Văn Chử nạp tiền vào thẻ xong, Lâm Nguyệt lại vừa đúng lúc đi ra ngoài phòng vệ sinh, thẻ là nhờ Trần Nhạc Nhạc đưa giúp.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Nguyệt là máy móc xuất hiện bug (lỗi phần mềm), thực sự không có học sinh nào lại để nhiều tiền trong thẻ cơm như vậy. Tuy là nói khi tốt nghiệp, nếu trong thẻ vẫn còn tiền thì vẫn có thể lấy ra, nhưng cô còn cách tốt nghiệp còn có hơn nửa năm. Vì thế, Lâm Nguyệt xách bữa sáng trực tiếp đi đến chỗ nạp tiền thẻ cơm. Buổi sáng, chỗ nạp tiền không có mấy người, nhân viên công tác theo thói quen duỗi tay muốn nạp tiền, lại nhìn đến thẻ, nháy mắt liền sửng sốt, trên mặt thẻ của Lâm Nguyệt dán một bông hoa hồng nhỏ tinh xảo.Hơn nữa, tối hôm qua, thẻ này mới nạp một khoản tiền kếch xù, nhân viên công tác không muốn nhớ rõ cũng khó: “Bạn học, hôm qua em vừa nạp quá nhiều tiền, chờ dùng xong rồi nạp tiếp.”

Lâm Nguyệt mang theo một bụng đầy nghi vấn trở lại phòng học, tiết tự học còn chưa bắt đầu, học sinh ở trên hành lang đùa giỡn rượt đuổi nhau. Lâm Nguyệt quay về phía sau nhìn một cái, vị trí của Chu Văn Chử vẫn còn trống.

Cô cũng không có số điện thoại của anh, trước mắt chỉ có thể chờ.

Chỉ là sáng sớm trôi qua, Chu Văn Chử vẫn không tới, ngay cả Trần Nhạc Nhạc cũng thấy tò mò, đi tìm hiểu một vòng, trở về mới nói: “Nguyệt Nguyệt, hình như Chu Văn Chử xin nghỉ, đến sang năm mới về.”

Sang năm là gần như một tháng. Lâm Nguyệt không hề do dự, dùng di động của Trần Nhạc Nhạc nhắn tin nhắn khẩn cấp cho Trần Càn Khôn, muốn xin số điện thoại của Chu Văn Chử. Cô bị thiếu tiền điện thoại, Lâm Nguyệt nghĩ, dù sao cũng không có nhu cầu liên hệ gì, không cần nạp tiền bây giờ, tiền điện thoại này ít nhất cũng có thể tiết kiệm một chút.

Giờ phút này, cuối hành lang của lớp 12/16, Tưởng Phong đọc tin nhắn của Trần Nhạc Nhạc nhắn cho Trần Càn Khôn, sắc mặt cực kỳ kém: “Cô ấy hỏi cậu cái này làm gì?”

Trần Càn Khôn cũng ngây ngốc: “Không biết, nhưng mà tớ nghe lớp 11 có nữ sinh truyền ra bảo anh Chử còn mua trà sữa cho Trần Nhạc Nhạc, có chuyện gì vậy?”

Nháy mắt, đôi mắt Tưởng Phong trợn tròn, trong khoảng thời gian ngắn, cậu cảm thấy máu nóng cả người đều vọt tới trên đầu, thiên ngôn vạn ngữ chỉ nói ra một câu: “Chu Văn Chử, đm nhà cậu!”