Anh Ấy Chỉ Hẹn Hò Với Siêu Mẫu

Chương 6: Nổi tiếng




Edit + beta: Linxu

— tình cờ gặp Ninh Trí ở Miami.

Xe bảo mẫu màu đen chạy băng băng trên đường, Thẩm An Chi mở tài khoản phụ weibo liền thấy một blogger có liên quan chia sẻ một bộ ảnh bìa thời trang của Ninh Trí, đây là trang tạp chí cô chụp ảnh trong khoảng thời gian ở Miami vừa rồi, cô mặc áo tắm Versace màu lam ngồi trên ghế sau chiếc xe mui trần, tóc đen tung bay, phía sau là từng dãy thân cọ, hình ảnh trong ngày mùa hè, bên bờ biển, hơi thở của kỳ nghỉ hiển hiện khắp nơi nơi.

Ngón tay thon dài của anh nhấn lướt qua, tấm hình tiếp theo là ảnh cô nằm ở ghế sau chân mang giày cao gót, một chân dài duỗi thẳng, chân kia hơi cong, ghế sau không đủ cho đôi chân dài của cô duỗi thẳng, ánh mắt của cô nhìn về phía đôi giày cao gót, vẻ mặt tự nhiên.

Còn có hình chụp cô tựa bên cửa sổ xe nhìn vào trong, mỗi một tấm đều tràn đầy phong thái thời thượng, siêu mẫu là siêu ở những chi tiết này.

Thẩm An Chi chú ý tới blogger anh đang xem này có up một weibo viết rằng, từ khi bộ ảnh banner thời trang này của Ninh Trí được đăng lên, fans blogs cũng điên cuồng share, up, xem ra sau này phải post ảnh của cô nhiều hơn. Anh không khỏi cong môi cười khẽ, độ chú ý ở trong nước của Ninh Trí như thuyền lên theo nước.

Nếu không có scandal kia, hẳn lúc này anh đã không được ngồi trên xe tới tòa soạn Vogue, có lẽ là đang ở trong nhà suy nghĩ kịch bản mới, thậm chí anh còn không biết mình có thể tận mắt nhìn thấy cô người thật mặt thật nữa không.

Trước kia Ninh Trí định cư New York, hầu như không ở trong nước. Sau khi hoàn thành mùa tuần lễ thời trang cô sẽ chia tay sàn catwork, anh không thể gặp mặt cô ở sân khấu chữ T nữa, và cô ấy sẽ đi luôn như thế?

Thẩm An Chi mở weibo một nhiếp ảnh gia đường phố mới xem, thời kì trước tuần lễ thời trang, ảnh chụp Ninh Trí ngoài sàn diễn ít đến thảm thương, vị nhiếp ảnh gia đường phố kia nói, bên ngoài chương trình không có mấy fans chờ Ninh Trí cả, có một số fans trong nước còn không biết tên cô là gì.

Đây là hiện thực tàn khốc của giới người mẫu, thời kì hưng thịnh nhất của Ninh Trí đã qua, 17 tuổi đến 25 tuổi, lên sân khấu chữ T 8 năm, qua 15 mùa tuần lễ thời trang, sau đó cô lại từ từ biến mất trong tầm mắt công chúng.

Anh sợ mình không có cơ hội chạm mặt cô, cho nên khi phóng viên hỏi vấn đề kia, anh đã trả lời như vậy.

Cơ hội duy nhất có thể kéo tên tuổi hai người lại với nhau, xác suất rất rất nhỏ, Thẩm An Chi chọn đặt cược vào mức nổi tiếng hiện tại của mình và anh cược thắng.

Xe chạy đến trước cao ốc tòa soạn, Thẩm An Chi và lão Triệu đi vào tầng trệt tòa soạn Vogue, xuyên qua cửa thủy tinh, dòng chữ logo Vogue được đóng nổi trên tường, ngắn gọn mà cao sang.

Bọn họ vừa bước chân đến, nhân viên công tác liền đi qua chào hỏi Thẩm An Chi, dẫn anh tới phòng thử đồ.

Trên hành lang tòa soạn trưng bày đủ loại trang phục mùa mới được mượn từ các thương hiệu lớn, lão Triệu hóp bụng khốn khổ đi qua hành lang chật hẹp, lấy thẩm mỹ của một trai thẳng như anh, vào tòa soạn này là như bước vào một thế giới khác, rực rỡ sắc màu, anh ngẩng đầu nhìn Thẩm An Chi, cậu chàng này lại rất bình tĩnh, hãy còn nhìn nhân viên công tác hỏi han.

“Đây là ảnh chụp Polaroid* chụp các người mẫu khi họ tới phỏng vấn à?” Thẩm An Chi đứng bên một khu tường treo ảnh di dộng, trên tường này dùng nam châm tiểu cố định ảnh của các người mẫu, anh chỉ nhìn thoáng qua là tìm được ảnh của Ninh Trí, chụp chính diện, chụp một bên, treo song song với nhau.

*Ảnh chụp Polaroid: Polaroid là loại ảnh được in ra từ máy ảnh chụp lấy ngay hay còn được gọi là Instant Camera, với kích cỡ khoảng 5,8×8,7cm, tấm ảnh in ra có một khoảng trắng bao quanh khung hình. Những tấm ảnh polaroid này thường được sử dụng để dán vào sổ tay, treo lên tường, bỏ vào ví, thậm chí làm post card. (Thông tin chi tiết hỏi chị GG.)

Trên ảnh chụp cô để mặc mộc, không hề chải chuốt trang điểm, trong mắt anh cũng rất tự nhiên, rất đẹp.

“Đúng rồi, anh xem, đây là Ninh Trí, lần này hợp tác chụp hình với anh, lần đầu tiên cô ấy tới đây là 8 năm trước, ảnh chụp Polaroid khi đó chúng tôi vẫn giữ lại...” Nhân viên công tác trả lời.

Thẩm An Chi nhạy cảm bắt được một từ, “Tôi có thể xem ảnh chụp Polaroid 8 năm trước của cô ấy không? Tôi rất tò mò.”

“Là thế à?” Nhân viên công tác liếc mắt nhìn anh chế nhạo, sau đó bày vẻ mặt “Tôi biết mà”, đi vào văn phòng, đưa ra một quyển photo album, dựa theo dấu hiệu, lật đến một trang nọ, đưa cho Thẩm An Chi.

Ánh mắt mắt anh rơi vào ảnh chụp, trên ảnh chụp Polaroid Ninh Trí ngây ngô như trẻ con, lúc cười còn có chút câu nệ, so với hình ảnh ngày hôm qua trông thật như hai người khác biệt.

“Đây là ảnh chụp khi cô ấy 17 tuổi tới đây casting.” Nhân viên công tác thấy anh rất thú vị, không nhịn được hỏi: “Thẩm nam thần, anh và Ninh Trí, thật sự chỉ là bạn bè?”

Thẩm An Chi còn chưa kịp trả lời, vấn đề này đã bị lão Triệu kéo đi, anh ra mặt câu thông với nhân viên công tác, hi vọng trong quá trình hợp tác chụp hình sẽ không có scandal tin đồn nào truyền ra nữa.

Thẩm An Chi cười cười vòng vo, trả cuốn album lại cho nhân viên.

Ba người tiếp tục đi tới, đến phòng thử đồ, chụp hình trang bìa lần này tạp chí đã thay Thẩm An Chi lựa chọn một bộ vest Givenchy by Riccardo Tisci, quá trình thử đồ rất thuận lợi, nhân viên công tác tiến lên chụp ảnh chính diện, ảnh nghiêng cho anh, sau đó lại in ra xem hiệu quả.

Lúc chụp ảnh, anh nhân viên kia còn không ngừng khen ngợi anh đẹp trai, Thẩm An Chi khiêm tốn cười cười, dáng anh rất cao, 1m88, chiều cao này đi làm model nam thì dư đủ, làm diễn viên thì chiều cao lại thành vượt chỉ tiêu, nữ diễn viên diễn với anh phải vất vả chút.

“Lúc tôi chưa vào showbiz, tôi vốn là model nam.” Thẩm An Chi hồi tưởng lại lúc ấy, “Nhưng không đi sàn catwork được mấy lần, công ty cần người tạm thời, kéo vào đoàn diễn phim rồi.”

“À à, tôi biết, là bộ phim tiên hiệp kia đúng không, đạo diễn vừa thấy anh đến, bèn cho anh thay quần áo nam chính, lập tức vỗ tay quyết định anh làm nam chính luôn.” Nhân viên công tác nói tiếp lời anh.

Thẩm An Chi cong môi cười, một nụ cười không chút tình cảm, “Chuyện đúng là vậy.”

Khâu thử đồ kết thúc thuận lợi, Thẩm An Chi thay quần áo của mình, ra khỏi phòng thử đồ không thấy lão Triệu đâu, lại thấy Ninh Trí ngồi trong phòng nghỉ, trang phục hôm nay của cô lại càng tùy ý hơn, T-shrit đen và quần jean, hở phần cổ chân trắng nõn.

Ninh Trí đã thử đồ xong từ sớm, cô đang chờ cô bạn Vương Dao đi ăn chung, nhưng đã đợi một lúc lâu, cô bạn kia còn chưa họp hội nghị xong, cô đang lên Instagram giết thời gian, xem ảnh bạn bè post lên, đột nhiên bên tai vang lên giọng nam trẻ.

“Lần nào gặp cũng thấy em đang dùng di động, em rất thích các app xã hội này sao?” Thẩm An Chi ngồi xuống vị trí đối diện cô hỏi.

Ninh Trí nâng mắt nhìn, lạnh nhạt lại một câu, “Tàm tạm.”

“Em thử đồ xong rồi à? Đang chờ ai hả?”

“Chờ bạn tôi.”

“Đã chờ bao lâu rồi?”

Ninh Trí nhìn thời gian trên di động, “Một tiếng rồi.”

“Đã chờ lâu như vậy, sao em không đi?”

“Quen rồi.” Ninh Trí trả lời bâng quơ.

Công việc của người mẫu chính là không ngừng chờ đợi, chờ đợi cơ hội casting, cơ hội nhận được casting, là chờ phỏng vấn ở ngoài phòng làm việc của nhà thiết kế với các người mẫu khác, không được nhận việc, vậy lại chờ cơ hội tiếp theo. Mà một khi đã xác định được công việc, thì lại chờ đến khâu fitting (thử đồ), chờ nhân viên công tác sửa chữa trang phục mốt.

Tuần lễ thời trang là lúc mà cô thường xuyên chờ đến rạng sáng, thời gian mới vào nghề không được công ty coi trọng, không xe đón đưa, lại sợ gọi xe taxi không an toàn, cô không có cách nào đi từ đầu này của thành phố về đến khách sạn ở đầu kia thành phố, đành trực tiếp ngủ ở ghế tựa trong phòng làm việc của nhà thiết kế.

Ninh Trí nghĩ vậy, ánh mắt dời khỏi điện thoại, rốt cục mở miệng hỏi mở miệng hỏi Thẩm An Chi câu đầu tiên, “Anh từng làm model nam?”

Cô có hứng thú với anh rồi ư?

Thẩm An Chi kiềm chế nét mặt trả lời: “”Đúng vậy, nhưng chưa từng ra nước ngoài, đã đi trình diễn mấy buổi trình diễn thời trang ở Trung Quốc rồi.”

“Vậy anh rất may mắn.” Ninh Trí cười cười lấy lệ, “So với làm người mẫu, làm minh tinh vẫn có lời hơn.”

Thẩm An Chi lập tức tìm được đúng điểm để nói chuyện với cô, “Mặc dù tôi chỉ tôi chỉ đi mấy lần, nhưng tôi biết model nam có một điểm mạnh hơn người mẫu nữ.” Anh thấy ánh mắt thắc mắc Ninh Trí quăng tới, cười nói: “Chính là không cần mang giày cao gót.”

Anh nói xong lời này, cuối cùng Ninh Trí cũng nở ụ cười thật lòng, Thẩm An Chi biết, bỗng chốc khoảng cách giữa anh và cô đã nhỏ hơn một phần.

Bầu không khí giữa hai người khá hòa hợp, Thẩm An Chi thấy Ninh Trí không bài xích vấn đề của anh, tiếp tục nói: “Vì sao em không về nước phát triển? Nếu không có chuyện lần này, công ty đại diện gọi em về, em tính ở lại Mĩ tiếp sao?”

“Xem ra anh thật sự là fans của tôi.” Ninh Trí cười với anh, “Tôi còn tưởng là hôm qua anh chỉ nói khách sao thôi. Anh cũng từng làm người mẫu, hẳn rất rõ ràng, ở trong nước, người mẫu hàng top không nổi tiếng bằng ca sĩ hạng hai, thậm chí còn kém cả diễn viên hạng ba.”

Cô nhìn chàng thanh niên đối diện, “Độ nổi tiếng trong nước không phổ biến, các thương hiệu lớn sẽ không lựa chọn tôi làm người phát ngôn, mỗi lần tranh đại diện phát ngôn ở khu vực châu Á – Thái Bình Dương, tôi sẽ phải cướp đoạt với các diễn viên trong nước, hiện thực là như vậy, nói tới người mẫu nổi tiếng trong nước, thật ra rất lúng túng. Đặc biệt là lúc này, lượng tiêu thụ tạp chí còn phải dựa vào anh để bán, chứ không phải tôi.”

Ninh Trí là người mẫu HF, và là một người mẫu chuyên nghiệp được công nhận trong ngành công nghiệp người mẫu, từ lúc cô vào nghề tới nay, thường xuất hiện trên các Fashion Magazine như Vogue, Elle, NUMERO; đại diện phát ngôn cho thương hiệu lớn có Christian Dior, Louis Vuitton, Givenchy, Celine, Prada, Jil Sander; thương hiệu tầm trung có Zara, Madewell, GAP; nhưng như thế thì sao? Mọi người chỉ biết nhìn cô trên ảnh trên tạp chí, rút ra một kết luận, à..., đây là một mắc áo di động.

Cái gọi là siêu mẫu, nếu không xuất hiện trong showbiz, xuất hiện trong tầm mắt quần chúng, danh tiếng của các cô ấy chỉ dừng lại trong vòng quen biết nhỏ hẹp. Đây cũng là nguyên nhân mà các nữ model liều mạng muốn trở thành người mẫu của Victoria’s, hợp đồng đại diện phát ngôn giá trị mạnh catse cao, tăng tỷ lệ tiếp xúc, rồi lời mời làm việc tới theo, đây là một con đường vô cùng tốt.

Ninh Trí nhún nhún vai nói: “Nếu không dính scandal này với anh, dĩ nhiên tôi lựa chọn tiếp tục ở lại New York, nói một cách tương đối, nơi đó cạnh tranh kịch liệt, cơ hội lại nhiều, ở đó tôi còn có bạn bè. Nhưng anh...”

Thẩm An Chi nghe cô tạm ngưng, không hiểu sao lại thấy căng thẳng.

“Nhưng anh, làm cho fans điên cuồng follow weibo của tôi, làm tôi bị chú ý khi ra ngoài, nghe bọn họ kêu hô tên tôi, tôi rất không thích trạng thái hiện tại này, còn về sau, tôi không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Thẩm An Chi nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Ninh Trí, chậm rãi nói: “Thực xin lỗi, nhưng với tôi mà nói, nó lại là chuyện tốt.”

Anh biết cô, không phải qua ảnh chụp, mà là như lúc này, ngồi chung một chỗ với cô ở bên của sổ, ánh mặt trời ngày hè chiếu vào, nắng chiếu lên khuôn mặt cô, trải lên một tầng rực rỡ, làm anh hoa mắt mê hồn.

“Ninh Trí, tôi họp xong rồi, để bà chờ lâu vậy ngại ghê.” Vương Dao thong dong tới, nhìn thấy người đối diện Ninh Trí, bước chân cô dừng lại, chần chừ hỏi: “Tôi quấy rầy hai người rồi hả?”

“Không, chúng ta đi thôi.” Ninh Trí đứng lên.

Thẩm An Chi ngẩng đầu, không có tí ti bất mãn, nét cười vẫn như cũ: “Lần sau gặp mặt là ở chỗ chụp hình, hợp tác vui vẻ nhé.”

Anh thấy Ninh Trí gật gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời khỏi.