Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 9




Có lẽ bởi vì là tối thứ sáu nên trong siêu thị có rất nhiều người. 

Tiêu Niên rất ít tới những nơi như siêu thị, khi còn ở nhà, chuyện ăn uống trong nhà đều do dì giúp việc phụ trách, cậu không cần làm gì cả, nếu có cần mua gì đó, cậu cũng trực tiếp lên mạng giải quyết. 

Nghĩ lại thì, lần cuối cùng tới siêu thị, hình như là hồi hai năm trước.  

Cũng là cùng với một người đàn ông.

Đến nỗi là ai, thôi tạm thời không nói, cũng chẳng phải trải nghiệm vui vẻ gì. 

Nhưng sao bây giờ cậu lại ở đây.

Còn đi cùng với người không thèm để ý đến cậu là Lục Tri Chu nữa chứ. 

Chẳng phải là nghĩ một mình cậu ở nhà gác chân chờ đại giáo sư làm cơm xong đút cho cậu ăn trông không quá thích hợp hay sao. 

Thôi thì tham gia một chút, cũng coi như là hỗ trợ vậy.

Lục Tri Chu đối với siêu thị này cũng rất quen thuộc, chắc là thường xuyên đến đây mua đồ ăn. 

Vừa bước vào, trực tiếp đẩy xe đến kệ nước tương, còn không thèm nhìn mà cầm lấy một chai nước tương với chai dấm ở trên kệ bỏ vào xe mua sắm, sau đó đẩy đi. 

Tiêu Niên ‘hoắc’ một tiếng: “Thầy Lục lợi hại nha.”

Giọng nói của Tiêu Niên vang lên ở phía sau Lục Tri Chu, có lẽ là vừa lên tiếng xong, Lục Tri Chu mới phát hiện chính mình đi nhanh hơn Tiêu Niên vài bước. 

Hắn nện bước chậm hơn chút: “Lợi hại cái gì?” 

Tiêu Niên bước vội vài bước đuổi kịp: “Cái gì cũng lợi hại.” 

Tiêu Niên lại cười: “Thầy Lục lên được phòng khách xuống được phòng bếp, sao lại sầu vì không có người yêu chứ?” 

Lục Tri Chu: “Anh chưa từng sầu về chuyện này.” 

Tiêu Niên gật đầu: “Cũng đúng, thầy Lục sao có thể sầu vì không có người yêu được, chẳng phải chỉ cần vẫy tay là có hay sao.” Tiêu Niên hơi nghiêng đầu: “Chỉ là thầy Lục của chúng ta không cần mà thôi.” 

Lục Tri Chu bị chọc cười: “Âm dương quái khí, muốn nói cái gì?”

Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu cười, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. 

Cậu ‘ai’ một tiếng, vươn một tay đặt lên xe đẩy hàng của Lục Tri Chu: “Em thấy dọc đường đi anh cứ rầu rĩ mãi, nên nói vài câu chọc cười anh thôi.” 

Lục Tri Chu: “Có sao?”

“Quá có luôn!” Tiêu Niên thấy tâm tình của Lục Tri Chu tốt hơn, liền dẫm bậc thang leo lên: “Trong trường có chuyện gì khó khăn sao?”  

“Không có.” Lục Tri Chu nói bổ câu: “Anh không có khó khăn gì.”  

Được rồi.

Mặc kệ là có hay là không có, hay là không muốn nói, đề tài này đến đây là ngừng. 

Lại đi thêm vài bước, Tiêu Niên đột nhiên túm nhẹ tay áo của Lục Tri Chu. 

“Ê, ê.” Tiêu Niên nhỏ giọng: “Bên hướng ba giờ của anh, mặc sơ mi trắng đó.” 

Lục Tri Chu quay đầu nhìn qua bên kia, thấy có một người nam sinh đứng đó, đang ngửa đầu chọn đồ trên kệ. 

Tiêu Niên: “Soái không?”

Lục Tri Chu thu hồi tầm mắt, chưa nói soái cũng chưa nói không soái, mà chỉ hỏi Tiêu Niên: “Em thích kiểu này?”

Tiêu Niên ‘phụt’ một tiếng, cười rộ lên: “Em thích sao được…… Vừa nhìn là biết trùng mã rồi.” 

Lục Tri Chu lại quay đầu nhìn cậu nam sinh kia một cái. 

Đúng là trông khá ổn, rất trắng, cũng rất cao, ngũ quan rất đoan chính. 

Nhưng không trắng bằng Tiêu Niên, không cao bằng Tiêu Niên. 

Cũng không đẹp bằng Tiêu Niên.

“Đơn thuần thưởng thức soái ca mà thôi.” Tiêu Niên tò mò: “Anh ra ngoài không có quan sát soái ca xung quanh sao?” 

“Không có làm thế.” Lục Tri Chu rõ ràng khựng lại một chút: “Quen rồi.” 

Tiêu Niên: “Ha ha ha ha, anh vừa định nói là anh không có đam mê đó chứ gì.”

Lục Tri Chu cười cười: “Này cũng không phải là anh nói.”

Tiêu Niên ‘ai da’ một tiếng: “Giáo sư Lục của chúng ta đôi khi cũng rất thú vị nha.”

Lục Tri Chu: “Có phải anh nên cảm ơn em đã khích lệ không?”

Tiêu Niên cười lên tiếng: “Vậy thì không cần đâu.”

Nếu đã nói tới chuyện này……

Tiêu Niên hỏi Lục Tri Chu: “Này, anh có thể nhận ra đàn ông ở xung quanh ai là 1, ai là 0 không?” 

“Không phải.” Không đợi Lục Tri Chu trả lời, Tiêu Niên lại nói: “Phải nên hỏi câu này trước, anh có thể nhận ra đàn ông ở xung quanh ai thẳng ai cong không?”  

Lục Tri Chu: “Không thể.”

Quả nhiên là đáp án này, Tiêu Niên biết ngay.

Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên: “Em làm được?”

Tiêu Niên nhướng mày, còn giơ hai tay lên, dùng ngón tay tạo thành hai cọng râu cho mình: “Anh tin không? Em có radar gay đó.” 

Lục Tri Chu nghi hoặc: “Đó là cái gì?” 

Tiêu Niên cười: “Chính là giác quan thứ sáu đấy, em chuẩn lắm, 95% lận!” 

Tiêu Niên vừa nói vừa làm mặt hề, Lục Tri Chu không biết cậu đang kiêu ngạo cái gì, không nhịn được lại cười. 

Thấy Lục Tri Chu như vậy, Tiêu Niên nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn: “Em có một người bạn, là 0, nhưng trông cậu ấy lại chẳng giống 0 chút nào, vừa cao vừa có cơ bắp, là đại mãnh nam.” 

“Sau lại, nhà cậu ấy cho cậu ấy đi xem mắt, đối phương cũng giống vậy luôn, cao to, có cơ bắp, bởi vì hai bên gia đình đều hối thúc, bạn em tuổi cũng lớn, hình như là làm quen chưa được một tháng, liền kết hôn luôn.” 

Tiêu Niên vỗ tay một cái: “Kết quả! Lão công của cậu ta cũng là 0.” 

Tiêu Niên ‘oa’ một tiếng: “Tối hôm đó bọn họ mở rộng cửa lòng, nói lúc trước đều nghĩ đối phương là 1, nên không có hỏi nhiều, còn rất vui vẻ trong lòng, mà chuyện này cũng khó mở lời với phụ huynh hai bên, nên cứ mơ hồ rồi kết hôn.”  

Lục Tri Chu hỏi: “Sau lại thế nào? Làm sao bây giờ?” 

Tiêu Niên: “Chắp vá mà sống thôi, chẳng lẽ phải bỏ nhau sao, dù gì cũng thích nhau rồi, chỉ là ở trên giường không quá hài hòa mà thôi, bây giờ hình như là một ba năm, hai tư sáu.” 

Lục Tri Chu: “Cái gì một ba năm, hai tư sáu?” 

Tiêu Niên: “Một ba năm anh làm 1, hai tư sáu em làm 1.” 

Lục Tri Chu: “…… Ồ.”

Tiêu Niên: “Thế mới nói bây giờ rất nhiều người ủng hộ chuyện sống thử trước hôn nhân, cũng không phải không có đạo lý, không thử thì cũng phải nói cho rõ ràng, đặc biệt là giống như chúng ta vậy, nhỡ như trùng mã, biết rồi còn có thể cứu vãn kịp thời.”  

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng đáp lại.

Tiêu Niên cười khẽ: “Vậy thầy Lục cảm thấy chúng ta thích hợp chứ?”

Lục Tri Chu: “Cái gì?”

“Chúng ta cũng xem như là sống thử đi?” Tiêu Niên: “Em cảm thấy chúng ta rất hợp, còn thầy Lục thì sao?” 

Tiêu Niên cong cong hai mắt, khóe miệng hơi câu, Lục Tri Chu liền biết cậu lại bắt đầu rồi. 

Lục Tri Chu bất đắc dĩ: “Em lại muốn nói gì đây?” 

Tiêu Niên đột nhiên cười, không dám nói tiếp: “Không có gì ha ha ha, chỉ đùa thôi mà.” 

Lục Tri Chu không nói tiếp.

“Nhưng mà em nói anh nghe.” Ngữ điệu của Tiêu Niên lại khôi phục bình thường: “Bạn của em, lúc trước cậu ấy lấy clip quay người yêu cho tụi em xem, em là người duy nhất nói hắn là 0 đó.” 

Lục Tri Chu ‘ồ’ lên: “Vậy em thật là lợi hại.” 

Tiêu Niên: “Ha ha ha ha ha ha ha anh làm gì nha.”

Lục Tri Chu cũng cười, lúc này mới nghiêm túc hỏi: “Nhưng sao em lại nhận ra được?” 

Tiêu Niên buông tay: “Không biết a, chính là cảm giác thôi.” Cậu lại buông tiếng thở dài: “Chính là bởi vì cảm giác được, không có lý do gì, cho nên căn bản không ai tin, bạn của em cũng không nghe em.”  

Tiêu Niên vỗ vỗ vai Lục Tri Chu: “Cho nên thầy Lục này, về sau nếu như nhìn trúng ai, nhưng không xác định được, có thể tới hỏi em một chút, đừng nói thẳng hay cong, là 1 hay 0 em cũng khám ra giùm anh được luôn.”  

Lục Tri Chu cười một chút: “Cảm ơn em.” 

Tiêu Niên: “Khách khí, hai ta ai với ai.” 

Không nghĩ tới a, trông Lục Tri Chu lão cán bộ như vậy thôi, chứ dễ nói chuyện thật. 

Tuy nãy giờ chỉ có mình Tiêu Niên nói, nhưng Tiêu Niên cũng không cảm thấy mất hứng chút nào, mà còn thấy rất thú vị.  

Nếu không phải bây giờ Lục Tri Chu muốn mua đồ ăn, có lẽ Tiêu Niên vẫn sẽ tiếp tục trò chuyện với hắn.  

Tuy Tiêu Niên không có nhiều chuyện để nói, nhưng bạn cậu thì có a, chuyện về bạn bè cậu thì nhiều lắm, cái nào cái nấy đều xuất sắc cả.  

Có lẽ là vì cùng nhau tới mua đồ ăn, Lục Tri Chu còn sẽ hỏi Tiêu Niên thích ăn cái gì. 

Tiêu Niên không kén chọn cái ăn, chỉ cần ngon là được.

“Anh mua đại đi, em ăn hết.”

Sau lại, Lục Tri Chu cũng không hỏi cậu nữa, bất quá mỗi lần lựa chọn, đều sẽ nói cho Tiêu Niên biết sẽ làm món gì.

Không thể không nói, Lục Tri Chu thật sự tri kỷ, tri kỷ đến mức Tiêu Niên còn sợ rằng chính mình sẽ yêu hắn.  

Về tới nhà, Tiêu Niên phát hiện, hai người chỉ đi xuống mua chút đồ mà thôi, thế mà đã qua một tiếng rồi.

Cậu không nghĩ thời gian lại trôi nhanh đến vậy.

Lục Tri Chu vẫn không cho Tiêu Niên bước vào phòng bếp.

Nhưng hôm nay, Tiêu Niên cho rằng cậu đã kéo gần quan hệ với Lục Tri Chu, vì vậy cậu hỏi: “Sao thế? Em tốt xấu cũng có thể phụ rửa đồ ăn chứ, rửa trái cây cũng được mà.”  

Lục Tri Chu lắc đầu: “Anh không quen cùng người khác ở trong bếp, sẽ quấy rầy đến tiết tấu của anh.”  

“Vậy được rồi.” Tiêu Niên cười cười: “Lúc trước em còn tưởng anh ghét em chứ.” 

Lục Tri Chu nghe xong liền nhéo sau cổ Tiêu Niên một chút, giống như đùa mèo vậy: “Không thể nào.” 

Tiêu Niên bởi vì động tác này mà lập tức giật mình, lông tơ đều dựng hết cả lên.  

Bất quá, lý trí của cậu nói cho cậu biết rằng lúc này phải bình tĩnh. 

Tuy rằng cậu không biết Lục Tri Chu đang suy nghĩ gì, nhưng chắc chắn là không phải đang tán tỉnh cậu. 

Tiêu Niên không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Tri Chu, tùy tiện ha ha hai tiếng: “Em đi xem TV.”  

Lục Tri Chu lúc này cũng đưa lưng về phía Tiêu Niên chuẩn bị rửa trái cây, hắn ứng một tiếng: “Ừ.” 

Ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Tiêu Niên mới nhận ra gương mặt cậu có hơi nóng, tim còn đập nhanh.

Cậu ‘a’ một tiếng với không khí.

Vô ngữ.

Chuyện có bao nhiêu đâu a, Tiêu Niên?

Đến nỗi như thế sao?

Tiêu Niên không xem TV nhưng vẫn mở TV lên, một lát sau, Lục Tri Chu cầm  nho đã rửa sạch đặt lên bàn trà. 

Hắn để đó xong đã muốn đi, nhưng Tiêu Niên không cho. 

Có lẽ là cũng có chút thẹn quá thành giận, giờ phút này, Tiêu Niên cảm thấy không cam lòng, cậu đột nhiên duỗi tay, bắt lấy vạt áo sơmi của Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu cúi đầu: “Làm sao vậy?”

Tiêu Niên hơi dẩu môi dưới hướng lên trên: “Em muốn ăn nho.” 

Lục Tri Chu đáp lại rất thẳng nam: “Ở trên bàn đấy.” 

Tiêu Niên mắt to nhìn Lục Tri Chu: “Anh đút em.” 

Lục Tri Chu: “……”

Tiêu Niên cho rằng Lục Tri Chu sẽ quay đầu bỏ đi, nhưng không nghĩ tới hắn lại dừng lại. 

Giống như còn tự hỏi cái gì đấy, sau đó hắn cúi người xuống. 

Tiêu Niên ngồi ở trên sô pha, thấy Lục Tri Chu từ trên đĩa hái một trái nho xuống.  

Không phải là chưa từng được đút cho, nên Tiêu Niên còn khá bình tĩnh mà hé miệng. 

Nhưng Lục Tri Chu không có lập tức đút cho cậu, mà là rất cẩn thận lột da đi. 

Tiêu Niên không gấp, kiên nhẫn ngồi chờ.

Không lâu sau, Lục Tri Chu liền lột da xong rồi.

Tiêu Niên lại lần nữa há mồm, lại thấy Lục Tri Chu đưa quả nho cho vào miệng hắn.  

Tiêu Niên: “???”

Nhưng giây tiếp theo, Lục Tri Chu lại đột nhiên rướn người tới. 

Một chân của hắn đặt giữa hai chân của Tiêu Niên, một tay chống ở bên đầu Tiêu Niên, trực tiếp đè Tiêu Niên xuống sô pha.    

Tiêu Niên hít hà một hơi, lúc này cậu mới phát hiện, Lục Tri Chu chỉ cắn nửa bên quả nho.

Mà một nửa khác, giờ phút này đang tới gần môi Tiêu Niên.

Lục Tri Chu còn ôm eo Tiêu Niên.

“Uhn.”

Lục Tri Chu phát ra một thanh âm rất thấp từ xoang mũi, hắn đang ngỏ lời mời. 

Thiệt mẹ nó dụ dỗ a.

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu gần trong gang tấc, cả người choáng váng. 

Tim cậu đập liên hồi, căn bản không biết nên phản ứng thế nào. 

Lần này.

Tiêu Niên ngay cả thở cũng không thở được.