Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 47




Gần đây, Lục Tri Chu thích nhảy disco trong lòng Tiêu Niên lắm. 

Luôn có rất nhiều thứ lơ đãng, ở giây phút lơ đãng, đột nhiên bắn trúng Tiêu Niên. 

Tiêu Niên nhấp môi ngắm cái màn hình giao diện này hồi lâu, sau đó chụp hình, lưu lại. 

Sau đó cũng ấn vào phần giới thiệu của mình, sửa lại nội dung bên trong.  

“Cũng thích anh.”

Hắc.

Yêu đương vụng trộm.

Bên này, cậu còn chưa kịp cười xong, cửa phòng bếp bỗng ‘xoạch’ một tiếng, mở ra. 

Tiêu Niên ngẩng đầu, cũng nhanh chóng thu lại nụ cười, tựa như đứa trẻ  làm chuyện gì bị bắt gặp, giật mình nhìn bà nội đứng ở cửa. 

“Làm sao vậy?” Bà nội bưng hai tô mì đi ra: “Bị bà làm giật mình à?” 

Tiêu Niên lắc đầu: “Dạ không, dạ không.”

Bà nội đặt tô mì xuống: “Cháu ăn đi.” Bà nói xong lại hướng vào trong kêu: “Tri Chu.” 

Lục Tri Chu ở bên trong ‘dạ’ một tiếng, cũng bước ra ngoài. 

Tiêu Niên nhìn vào trong, Lục Tri Chu đã làm hai cái bánh, nhìn từ góc độ này, còn rất ra dáng ra hình. 

Cho nên, chờ Lục Tri Chu ngồi xuống đối diện rồi, Tiêu Niên nhìn hắn giơ ngón tay cái lên: “Anh giỏi ghê nha.” 

Lời này cũng bị bà nội nghe thấy, bà nội vươn tay đặt lên vai Lục Tri Chu: “Nó trước giờ học cái gì cũng nhanh.” 

Nếu đã có người lớn ở đây, Tiêu Niên cũng muốn hỏi thăm một chút tin tức. 

“Bà nội.” Tiêu Niên ngọt ngào gọi, còn kéo cái ghế dựa bên cạnh ra. 

Bà nội nhận được tín hiệu, ngồi xuống, đồng thời hỏi: “Sao vậy?” 

Tiêu Niên liếc sang Lục Tri Chu: “Bà nội, hồi còn nhỏ ảnh có làm chuyện xấu gì không ạ? Ví dụ như không nghe lời gì đó?” 

Bà nội lắc đầu: “Này thì ngược lại không có.” Bà lại bổ sung: “Thật đúng là không có.” 

Tiêu Niên rất thất vọng mà nhìn Lục Tri Chu: “Thầy Lục, anh cũng quá ngoan đi.” 

Bà nội cười: “Cháu muốn nghe cái gì?” 

Tiêu Niên lại nghĩ nghĩ: “Bà nội, vậy có mấy chuyện như bạn học nữ hay bạn học nam viết thư tình cho ảnh không ạ, mấy chuyện tương tự như vậy ấy ạ.” 

Bà nội phì cười, quay đầu nhìn Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu ngược lại rất bình tĩnh, vẻ mặt chẳng hề lo sợ. 

“Theo đuổi à…” Bà nội quay đầu nhìn Lục Tri Chu: “Thật ra có một chuyện cháu cũng không biết.” 

Lục Tri Chu nghi hoặc: “Chuyện gì ạ?” 

Tiêu Niên cũng tò mò: “Chuyện gì ạ, chuyện gì ạ?” 

Bà nội lại quay đầu nhìn Tiêu Niên: “Có một hôm nói là chỗ nào bị cúp điện, gần nhà của chúng ta, Tri Chu liền mang bạn học về nhà chơi.” Bà nội cười: “Có một bạn học nữ rõ ràng rất thích Tri Chu.” 

Lục Tri Chu phảng phất như lần đầu tiên nghe thấy chuyện này: “Ai ạ?” 

Bà nội: “Bà có hỏi tên, nhưng bây giờ thì quên rồi, dù sao lúc ấy cô bé mặc một cái váy màu trắng, cháu còn nhớ rõ không?” 

Lục Tri Chu: “Không nhớ rõ.” 

Bà nội nhìn Tiêu Niên lắc đầu: “Ở phương diện này, có lẽ là nó thiếu căn gân, bà thấy bạn học khác của nó đều biết hết, hễ cô bé kia muốn làm gì thì những bạn học khác đều nhường chỗ, sau đó hai người trực tiếp ngồi cùng nhau.” 

Không biết sao, Tiêu Niên lại thấy hơi chua. 

Chỉ là Lục Tri Chu đã giúp cậu hết chua. 

Lục Tri Chu vẫn là hỏi: “Là ai ạ?”

Bà nội bất đắc dĩ cười: “Mấy ngày sau đó bà còn hỏi cháu về cô bé kia, bà hỏi mười câu, cháu cũng chỉ biết một câu, còn là thứ tự trong lớp của cô bé ấy.” 

Lục Tri Chu: “Thuyết minh con không có hứng thú với cô ấy.” 

Bà nội bật cười: “Nhìn là biết.” 

Bà nội lại nói với Tiêu Niên: “Thật ra bà rất hy vọng nó có thể ở trong trường yêu sớm gì đó, bà thấy con nhà người ta tới tuổi dậy thì đều rất xuất sắc, còn thường xuyên ở trên khung giới thiệu gì đó viết mấy câu thương xuân buồn thu.” Bà nội chỉ chỉ cái bàn trước mặt Lục Tri Chu: “Còn cái thằng nhóc này, chỉ biết học tập thôi, mai mốt già rồi cũng không có cái gì để hồi ức.”  

Tiêu Niên là thật sự ngạc nhiên vì câu nói này của bà nội. 

Bà nội, để cháu làm cháu trai của bà đi, để Lục Tri Chu đi làm con trai của mẹ cháu, tuyệt đối hai bên đều vừa lòng. 

Bà nội nói xong, Lục Tri Chu rất bất đắc dĩ mà nhìn Tiêu Niên một cái. 

Tiêu Niên lập tức bật cười. 

Bà nội có lẽ là biết cái gì, cũng cười: “Có chút thái quá.” Nhưng bà lại nói: “Cháu nếu là ở trường học gặp phải Tiêu Niên, cháu sẽ yêu sớm sao?” 

Lục Tri Chu lại cùng Tiêu Niên nhìn nhau. 

Tiêu Niên thì không cần phải nói, cậu chắc chắn sẽ yêu sớm. 

Chẳng lẽ lại có Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu mà không tiến lên sao? 

Cậu nghĩ vậy lại nuốt nuốt nước miếng, chờ mong mà nhìn Lục Tri Chu. 

Mà vị thầy Lục nghiêm cẩn đây, lại trước tiên thốt ra một câu không phù hợp với hoàn cảnh: “Em ấy nhỏ tuổi hơn con nhiều, cơ bản sẽ không gặp nhau ở trong trường.” 

Tiêu Niên: “……” 

Tiêu Niên còn gấp hơn cả bà nội: “Đã nói là nếu, anh cứ tưởng tượng dưới lầu phòng học của anh có một cậu học sinh cấp dưới là em đi.” Dù sao cũng là ví dụ, Tiêu Niên đơn giản bắt đầu tự biên. 

Lúc này, cậu bắt đầu bổ não: “Vào một buổi sáng trên đường trở về phòng học sau buổi tập thể dục, vị học đệ là em đây không cẩn thận đụng phải anh, đang định nói lời xin lỗi rồi đi, nhưng thấy anh soái quá, nói xin lỗi xong, em lập tức xin anh số điện thoại với lớp học, tên họ.” Tiêu Niên càng nói càng kích động: “Anh có cho không?” 

Lục Tri Chu phảng phất như thật sự bị Tiêu Niên dẫn dắt vào cảnh tượng đó, Tiêu Niên đi mà không nhìn đường, đùa giỡn với bạn học rồi va vào người hắn, có lẽ còn sẽ đâm trúng cằm hắn. 

Này thật sự là chuyện mà Tiêu Niên sẽ làm. 

Ngay sau đó, Lục Tri Chu phát hiện, người thì chưa thấy mặt nhưng đã nghe thấy Tiêu Niên xin lỗi trước, rồi sau đó, Tiêu Niên ngẩng đầu…… 

“Cho.”

Lục Tri Chu còn chưa tưởng tượng xong thì đã trả lời rồi. 

Tiêu Niên tiếp tục kể chuyện: “Nhưng nếu em xin số điện thoại, lớp học, tên họ của anh xong lại không làm gì thì sao.” 

Tiêu Niên nói xong, bà nội liền đứng lên. 

Có lẽ là muốn nhường lại không gian cho người trẻ tuổi, bà nhìn Lục Tri Chu ý bảo một chút, rồi đi vào phòng bếp. 

Bà nội đi rồi, không gian tự do phát huy cũng lớn hơn, Tiêu Niên lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Thậm chí em còn quên chuyện em va phải anh, xin số điện thoại cũng chỉ là nhất thời hứng khởi.” 

Này thật sự cũng là chuyện mà Tiêu Niên sẽ làm, Lục Tri Chu bất đắc dĩ: “Có lẽ anh sẽ ở cùng thời gian đó, cùng địa điểm đó chờ em.” 

Tiêu Niên lập tức cười: “Thiệt hay giả đó.” 

Lục Tri Chu nói: “Trường học cũng chỉ có bây lớn, em học ở dưới lầu anh, trước sau gì cũng chạm mặt.” 

Tiêu Niên cười đến càng vui vẻ, thấy hơi sướng. 

“Sau đó thì sao? Nếu như anh gặp lại em rồi sao?” Tiêu Niên hỏi. 

Lục Tri Chu rất nghiêm túc mà suy nghĩ, sau đó rất nghiêm túc mà nói: “Không biết.” 

Tiêu Niên: “……”

Tiêu Niên lập tức mặt mày vô cảm: “Ok, hết phim.”

Lục Tri Chu bật cười.

Sau đó, hắn nói: “Sẽ không.”

Hắn lại nói: “Nếu là thích, anh sẽ nghĩ cách.”

Tiêu Niên khẽ nhíu mày.

Hiện tại, cậu chẳng phải là kết quả sau khi Lục Tri Chu nghĩ ra cách sao. 

“Này, học sinh ngoan giống như anh, có phải sẽ viết câu ‘không được yêu sớm’ vào từ điển không?” Tiêu Niên hỏi. 

Lục Tri Chu: “Thật sự không nghĩ tới.” 

Tiêu Niên dùng một tay chống đầu: “Cho dù có yêu sớm, có phải cũng sẽ kiên trì nguyên tắc nào đó,đúng không? Ví dụ như chỉ dừng lại ở nắm tay, không làm chuyện khác, tốt nghiệp rồi nói.” 

Lục Tri Chu lại không trả lời ngay, hắn nhìn lướt qua môi Tiêu Niên: “Sợ là không nhịn được.” 

Tiêu Niên cười ra tiếng: “Không nghĩ tới anh lại là học trưởng kiểu này nha.” 

Lục Tri Chu cũng cúi đầu cười.

Tiêu Niên tiếp tục tưởng tượng: “Oa, nghĩ lại cũng kích thích thật, đại học năm nhất, ở tiết tự học buổi tối, học trưởng năm tư hẹn em ra dạo sân thể dục, dạo đến tối thui, xung quanh không có ai, kéo tay em, hôn em.” 

Lục Tri Chu yên lặng ăn mì, để mặc Tiêu Niên tưởng tượng. 

“Tụi mình sẽ mặc đồng phục giống nhau, thường xuyên xuất hiện khắp nơi trong trường như hình với bóng, sau đó tụi mình ở trong trường tai tiếng đầy trời.” Tiêu Niên tiếp tục: “Tụi mình không cam lòng chỉ ở trong trường, kéo dài quan hệ ra bên ngoài, đi xem phim, chơi xe điện, thế này, thế kia.” 

Tiêu Niên kích động lên, đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh sẽ nhịn không được muốn làm tình với em sao, học trưởng?” 

Lục Tri Chu suýt thì phun ngụm canh ra ngoài. 

Tiêu Niên còn nghĩ ra một cảnh tượng cho Lục Tri Chu: “Lục học trưởng cố ý hẹn em tới nhà làm bài tập, nói muốn dạy kèm cho em……” 

Tiêu Niên nói được một nửa, đột nhiên nhớ tới, bà nội còn đang ở trong phòng bếp. 

Cậu hoảng sợ mà nhìn sang phòng bếp.

Lục Tri Chu cũng cười, hỏi: “Không sợ?”

Tiêu Niên lập tức đỏ mặt, não bổ quá mức, có chút không để ý để tứ. 

“Sợ.”

Tiêu Niên lập tức ngồi yên.

Cậu cẩn thận quan sát người trong phòng bếp, bà nội đang quấy bơ, chắc là không nghe thấy đâu. 

Nhờ?

Không sao……

Nghe thấy cũng sẽ vờ như không nghe thấy.

Tiêu Niên quan sát bà nội xong, lúc chuyển tầm mắt về thì phát hiện điện thoại cậu đặt trên bàn sáng lên. 

Trên màn hình hiện ra lại là tin nhắn Lục Tri Chu gửi tới. 

Tiêu Niên trước nghi hoặc mà nhìn Lục Tri Chu, sau đó mới mở WeChat ra. 

Lục Tri Chu tiên sinh: “Chờ em lớn lên.”

Tiêu Niên bật cười.

Ăn mì thôi, ăn mì thôi.

Lúc ăn sắp xong, Tiêu Niên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cậu click mở WeChat của Lục Tri Chu, click mở tài khoản của hắn, chỉ vào hàng chữ bên trên hỏi Lục Tri Chu: “Sửa lại hồi nào?” 

Lục Tri Chu chỉ nhìn thoáng qua liền nói: “Tối qua.” 

Ngữ điệu kia của hắn nói đến gợn sóng bất kinh, làm Tiêu Niên ngược lại trông có chút chuyện bé xé to. 

Tiêu Niên không ăn được kẹo, không cam lòng: “Tối qua lúc nào? Không phải tụi mình vẫn luôn ởbên nhau sao? Anh trộm sửa hồi nào?” 

Lục Tri Chu nói: “Sửa lại lúc ở bên trong em, em không chịu nổi không muốn anh động, muốn dời lực chú ý của anh nên hỏi anh mấy giờ, lúc anh coi giờ thì tiện tay sửa luôn.” 

Lục Tri Chu vẫn là gợn sóng bất kinh: “Lúc đó cảm thấy em rất đáng yêu, anh liền nhớ tới lúc em nói những lời này, nên viết vào luôn.” 

Tiêu Niên con mẹ nó mặt già đỏ lên.

Mấy chuyện này là có thể nói ra như vậy à? 

Cẩn thận nghĩ lại, hình như có chuyện như vậy thật, cậu còn tưởng Lục Tri Chu đang chơi di động chứ. 

Nhưng bởi vì không quá lâu, cậu cũng đang lo thở dốc, nên cũng không nghĩ nhiều. 

Tiêu Niên lại nhìn bà nội, bà nội đang rửa rau, chắc là không nghe thấy. 

“Ê!”

Nhưng Tiêu Niên vẫn là hạ thấp giọng: “Sao bây giờ anh còn biết nói mấy câu này vậy?” 

Lục Tri Chu cười cười: “Em muốn hỏi.” 

Tiêu Niên: “……”

Đồ tồi này, nói mấy câu lang sói gì đâu không.

Tiêu Niên ‘hừ’ một tiếng.

Sau đó, cậu hơi xấu hổ mà nói: “Em cũng sửa lại.” 

Lục Tri Chu lập tức tò mò mà muốn cầm lấy điện thoại của Tiêu Niên nhìn xem, Tiêu Niên liền giấu đi: “Anh lấy điện thoại của anh tự xem.” 

Lục Tri Chu không có rút tay về, trước véo má Tiêu Niên một cái, rồi mới cầm điện thoại của mình mở khóa. 

Vài giây sau, Tiêu Niên nhìn thấy được nụ cười mà cậu chờ mong xuất hiện trên mặt Lục Tri Chu.

Sau đó, cùng một động tác, Lục Tri Chu cũng chụp lại màn hình giao diện kia của Tiêu Niên. 

Tiêu Niên lập tức cúi đầu, lập tức uống một ngụm nước canh đã nguội lạnh. 

Hai người ở nhà bà nội thêm nửa ngày, ăn cơm trưa xong thì rời đi. 

Lúc tới chỉ mang theo hai bình rượu, lúc đi lại xách theo bao lớn bao nhỏ. 

Bánh kem, đồ uống bà nội làm, rượu bà nội tự ủ, bà còn đưa cho Tiêu Niên quà gặp mặt. 

Tiêu Niên lòng tràn đầy biết ơn, vui vẻ đến cười tít mắt, cũng luôn miệng hứa rằng qua một thời gian ngắn nữa sẽ tới, có rảnh cũng sẽ tới, nhất định sẽ thường xuyên lại đây. 

Sau đó, lên xe đi được một lúc rồi, trong lòng Tiêu Niên hãy còn luyến tiếc. 

Cậu mở quà mà bà nội tặng, bên trong là một phong bao lì xì rất dày, còn có một sợi dây chuyền. 

Cậu tính sơ qua số tiền trong bao lì xì, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, hỏi Lục Tri Chu: “Cái này nhận được không?” 

Lục Tri Chu căn bản không thèm nghĩ: “Nhận đi.” 

Tiêu Niên có chút khó xử: “Không tốt lắm đâu.”

Lục Tri Chu: “Bà muốn tặng ra thật lâu rồi.”

Tiêu Niên à một tiếng, nghĩ lại vẫn là: “Hay là để chỗ anh đi.” 

Lục Tri Chu tạm dừng vài giây, đột nhiên hỏi: “Lý do?” 

Tiêu Niên hơi nghẹn, trong đầu căn bản không có lý do chính đáng. 

Thậm chí còn đột nhiên nhảy ra một câu, nhỡ sau này Lục Tri Chu không thích cậu nữa, nghĩ người họ Tiêu này chẳng hề phù hợp tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của mình…… 

Quá có bệnh, đương nhiên là không thể nói. 

Lục Tri Chu lại mở miệng: “Em giữ đi.” 

Tiêu Niên đành phải lại ‘à’ một tiếng, rồi lấy dây chuyền ra. 

Tuy cảm xúc khuynh hướng kim loại, cũng không phải là kiểu dây chuyền vàng truyền thống được tặng lúc ra mắt người lớn, chỉ là kiểu mang trên người hằng ngày. 

“Woa, đẹp quá.” Tiêu Niên cầm lên: “Đợt thi đấu lần này em muốn mua vài sợi dây chuyền, cái này vừa lúc.” Tiêu Niên cảm thán: “Bà nội thời thượng thật đấy.” 

Lục Tri Chu hỏi: “Dây chuyền gì thế?” 

Tiêu Niên: “Thì cái để mang trên cổ đó.” 

Lục Tri Chu: “Dây chuyền mang trên cổ.”

Vốn dĩ cây này cũng không có gì, đột nhiên bị Lục Tri Chu lặp lại như vậy… 

Cái đầu không trong sáng của Tiêu Niên lập tức có hình ảnh. 

Hình ảnh gì à, thì là hình ảnh đêm qua Lục Tri Chu không biết lấy đâu ra cái cà vạt cột tay cậu ra sau lưng, Tiêu Niên còn khiêu khích mà nói ‘lão công, đổi thành dây xích càng hăng hái đó, trong nhà có dây xích không?’ 

Lúc ấy, Lục Tri Chu liền nói, lần sau. 

Tiêu Niên chậm rãi quay đầu nhìn Lục Tri Chu, quả nhiên thấy Lục Tri Chu đang cười. 

“Anh nghĩ cái gì đó?” Tiêu Niên hỏi. 

Lục Tri Chu vậy mà hỏi lại cậu: “Em cho rằng anh nghĩ cái gì?” 

Đối đáp đây mà.

Tiêu Niên chống tay vịn tới gần hơn: “Lão công ~” 

Cậu cố ý đè thấp giọng, còn nhìn chằm chằm bên sườn mặt Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu rất bình tĩnh, nhưng trông mặt thì bình tĩnh như vậy chứ lời thốt ra lại là: “Phía trước quẹo phải đến bờ sông, không có ai.” 

Tiêu Niên cười ha hả.

Lục Tri Chu đã phối hợp như vậy, Tiêu Niên sao có thể không dã lên chứ. 

Cậu lại gần chút nữa: “Lão công thích ở trên xe hay là ở ngoài trời?” 

Tiêu Niên không ngờ là, Lục Tri Chu còn dã hơn cả cậu: “Tại sao không thể chọn cả hai?”