Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới

Chương 10




Tiêu Niên hoàn toàn ngoan. 

Lục Tri Chu đã rời phòng khách một lúc lâu, nhưng Tiêu Niên vẫn kinh hồn chưa định. 

Mà giờ phút này, cậu cũng trông ngoan ngoãn chưa từng thấy, ngồi ngay ngắn, đặt tay lên đầu gối, không chớp mắt mà nhìn TV chằm chằm. 

Đầu óc trống rỗng. 

Lúc nãy, quả nho kia cũng không được đút vào miệng Tiêu Niên, thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lục Tri Chu buông tha cho cậu. 

Sau khi rời khỏi, Lục Tri Chu trực tiếp đi vô bếp, hình như còn phát ra một tiếng cười khó hiểu nữa chứ, để lại một mình Tiêu Niên ngồi trên sô pha, mặt đỏ giống như trái hồng vậy. 

Lúc này, TV đang trình chiếu phim thần tượng 8 giờ, khéo thật, bên trong nam chính cũng đang ôm nữ chính, hai người dựa vào đặc biệt gần, giống như kiểu Lục Tri Chu vừa làm với Tiêu Niên vậy. 

Hình ảnh này lập tức làm Tiêu Niên cảm thấy da đầu tê dại, cậu không tiếng động mà rống một tiếng với không khí, chậm rãi ôm lấy đầu mình.

Gì??

Cậu, vừa mới, bị, Lục Tri Chu, tán tỉnh??? 

Tiêu Niên từ trong cổ họng rít ra một tiếng: “Thao!”

Tiêu Niên nhanh tay cầm lấy điều khiển từ xa, đổi sang mấy kênh vẫn không thấy hài lòng, sau đó đơn giản tắt TV.

Mẹ nó.

Cập lập tức đứng lên.

Lại lập tức đứng ở cửa phòng bếp.

“Lục Tri Chu.”

Tiêu Niên hướng vô trong kêu.

Lục Tri Chu đang đưa lưng về phía cậu rửa rau, nhẹ giọng ‘ừ’ một tiếng, cũng không quay đầu lại. 

Tiêu Niên trong lòng ‘khụ khụ’: “Làm món gì vậy?”

Lục Tri Chu: “Chuẩn bị xào rau.”

Tiêu Niên: “À!”

Lục Tri Chu rửa đồ ăn xong mang ra ngoài, nhưng vẫn không nhìn Tiêu Niên: “Có việc?” 

Tiêu Niên: “Cũng không có gì.”

Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng: “Khoảng chừng mười phút nữa là ăn được.” 

Tiêu Niên: “À.”

Sau đó, Tiêu Niên quay về lại phòng khách. 

Nhưng vừa ngồi xuống sô pha chưa được hai giây, Tiêu Niên lập tức vùi đầu vào gối ôm. 

Có ai mà nghĩ được, vừa rồi cậu hùng hổ như vậy, thật ra là định đi hôn người ta đấy. 

Mẹ nó, không thể bị tán không như vậy được. 

Tiêu Niên cậu là ai chứ? 

Mãi đến khi cảm thấy khó thở, Tiêu Niên mới đột nhiên ngẩng đầu lên. 

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái rồi lại không kịp thời tiến lên, thật sự là không còn dũng khí nữa. 

Chờ đến khi Lục Tri Chu dọn cơm và thức ăn lên bàn xong, chuyện vừa nãy cũng phảng phất như chưa từng xảy ra. 

Một chén canh cuối cùng được mang lên xong, Lục Tri Chu kéo ra ghế của mình. 

Sau đó, hắn cầm lấy chén đựng canh ở trước mặt Tiêu Niên. 

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Tiêu Niên nhanh chóng nói lời cảm ơn.

Lục Tri Chu: “Không khách khí.”

Không bao lâu, Lục Tri Chu liền cầm chén canh đã được rót đầy đặt xuống trước mặt Tiêu Niên, sau đó hắn lại cầm lấy chén cơm của Tiêu Niên. 

“A cảm, à không, em em tự mình làm.” Tiêu Niên lập tức đứng lên. 

Nhưng cậu vừa vươn tay, Lục Tri Chu đã trực tiếp tránh đi. 

Lục Tri Chu: “Ngồi xuống.”

Tiêu Niên lập tức nghe lời: “Dạ.”

Thời gian kế tiếp, Tiêu Niên hai mắt chăm chú nhìn Lục Tri Chu đơm cơm, canh cũng không biết đã uống được mấy ngụm, cả người trông cứ ngốc ngốc.

Đang đơm được một nửa, Lục Tri Chu đột nhiên cười khẽ. 

Tiêu Niên chuyển tầm mắt sang trên mặt Lục Tri Chu: “Anh cười cái gì?” 

Lục Tri Chu rất nhanh thu lại nụ cười: “Không có gì.”

Sau lại, cả một bữa cơm đều trải qua trong yên lặng.

Bất quá, yên lặng chủ yếu là Tiêu Niên đang yên lặng, còn Lục Tri Chu bình thường ăn cơm đều yên lặng như vậy.

Hôm nay, Tiêu Niên hiếm khi, không có nói gì.

Nhưng cậu suy nghĩ nhiều chuyện lắm.

Lúc uống canh thì nghĩ, hồi nãy có phải mình trông hơi bị ngu không nhỉ?

Lúc ăn thịt lại nghĩ, vậy là mình thua sao??

Lúc ăn cơm tiếp tục nghĩ, mẹ nó sao tự nhiên mình nhát dữ vậy???

Bất quá, trong đầu còn chưa nghĩ xong sách lược, cơm cũng đã ăn xong rồi.

Lục Tri Chu theo thường lệ không cho cậu vào phòng bếp, cũng giống như thường mà thu dọn chén đũa trên bàn. 

Tiêu Niên không có rời đi ngay, cậu vẫn ngồi ở bên bàn cơm.

Cậu nhìn hình ảnh Lục Tri Chu ngồi xổm xuống bỏ chén đũa vào máy rửa chén, trong lòng bỗng nhiên cảm khái vô vàn. 

Con mẹ nó, cậu vậy mà lại có suy nghĩ muốn cùng thằng cha này kết hôn mới chết chứ.

Tiêu Niên, đầu óc mày bị hư thiệt rồi.

Chỉ có mỗi quả nho thôi.

Tới mức làm mày thành như vậy à?

Chờ Lục Tri Chu thu dọn phòng bếp xong, hai người ăn ý không nói gì mà cùng tới phòng khách, cùng ngồi xuống sô pha, giống như đã hẹn trước vậy, lại giống như đây là chuyện thường nhật của hai người rồi. 

Thật ra, đến tối Tiêu Niên có thể đi ra ngoài chơi, có mấy đám đang ở trên WeChat gọi cậu, cậu có nhiều hoạt động để tham gia lắm. 

Nhưng cậu giống như có chút héo, không muốn ra cửa, cũng không có hứng thú, thậm chí còn tình nguyện ở nhà đối mặt với vị anh trai già này. 

“Muốn xem cái gì?”

Ngồi xuống được mấy giây, Lục Tri Chu cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, hỏi Tiêu Niên.

Tiêu Niên: “Gì cũng được, anh xem cái gì em xem cái đó.”

Lục Tri Chu không có hỏi tiếp, hắn mở TV lên.

Ngay lúc Tiêu Niên cho rằng buổi tối hôm nay phải rong chơi trong biển tri thức của phim phóng sự, thì Lục Tri Chu lại click mở một chương trình gameshow. 

Còn là gameshow mà Tiêu Niên rất hay xem nữa.

Lục Tri Chu: “Cái này có được không?”

Tiêu Niên đương nhiên: “Được ạ.”

Lục Tri Chu đang mở chính là một chương trình vũ đạo mà Tiêu Niên thường xuyên theo dõi, đại khái là cuộc so tài giữa một vài nhóm nam không mấy nổi tiếng, cuối cùng chọn ra quán quân, á quân, và quý quân. 

Nhóm nam mà Tiêu Niên huấn luyện mấy hôm trước cũng tham gia tiết mục này, nếu nhớ không lầm thì, họ sẽ xuất hiện trên TV kỳ này. 

Mỗi kỳ tiết mục lúc mới bắt đầu đều sẽ có một đoạn quảng cáo ngắn, Lục Tri Chu không có nhảy kênh, Tiêu Niên cũng không có nói. 

Mà trong thời gian này, Tiêu Niên vậy mà lại miên man bất định. 

Cậu lại muốn cùng Lục Tri Chu kết hôn.

Không sai.

Chính là bởi vì Lục Tri Chu suy nghĩ đến cậu, mở chương trình mà cậu thích xem. 

Nghĩ vậy, Tiêu Niên tự mình cười một phát. 

Nông cạn quá anh em.

Trước kia có thấy mày dễ bị đắm tình như vậy đâu. 

Chẳng lẽ là do quan hệ đã làm tình?

Chương trình dần dần tiến vào chính đề, Tiêu Niên không hề nghĩ nhiều, Lục Tri Chu cũng tắt đèn đi. 

Hai người đều im lặng không nói gì mà xem đợt thi nhảy đầu tiên kết thúc.

“Anh còn được không?”

Tiêu Niên hỏi Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu nghi hoặc: “Được cái gì?”

Tiêu Niên cười cười: “Không thấy chán sao?”

Lục Tri Chu: “Còn tạm.”

Tiêu Niên: “Không sao đâu, không muốn xem nữa thì cứ đổi sang kênh khác.”

Lục Tri Chu: “Không có, xem cũng hay.”

Lục Tri Chu nói xong lời này, đột nhiên cầm lấy điều khiển từ xa, quay ngược lại vài giây, sau đó ấn nút tạm dừng.

“Tiêu Niên.”

Lục Tri Chu nhìn vào bên góc trái dưới màn hình rồi đọc ra một cái tên.

Tiêu Niên cười: “Mắt sắc ghê.”

Lục Tri Chu: “Em là biên đạo?”

Tiêu Niên nhướng mày: “Ừ.”

Lục Tri Chu gật gật đầu.

Tiêu Niên: “Xem cho kỹ nha, xem xong viết cho em một ngàn chữ bình luận.”

Lục Tri Chu cười: “Có hơi khó.”

Tiêu Niên bị vẻ chính trực thẳng thắn của Lục Tri Chu chọc cười. 

Dù sao cũng là điệu nhảy của mình, cho nên thấy trên TV đang nhảy, Tiêu Niên ngồi trên sô pha cũng không yên mà chuyển động theo. 

Biên độ rất nhỏ, đại khái cũng chỉ loay hoay cánh tay, chuyển động thân trên. 

Tầm mắt của cậu vẫn luôn ở trên TV, chờ cậu đột nhiên lơ đãng quay đầu lại, thì phát hiện Lục Tri Chu đang nhìn cậu. 

Tiêu Niên lập tức dừng lại động tác, ngượng ngùng nhìn Lục Tri Chu cười cười. 

Điệu nhảy này rất nhanh đã kết thúc, phía dưới là một tràng hoan hô, người chủ trì nhanh chân vui vẻ bước ra. 

Lục Tri Chu: “Phản ứng của khán giả nhiệt tình hơn so với nhóm trước.”

Tiêu Niên cười: “Thầy Lục là chuẩn bị khen em à?”

Lục Tri Chu nói: “Em rất tuyệt.”

Tiêu Niên: “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Rồi xong.

Vậy mà cảm thấy Lục Tri Chu quá hài hước. 

Lục Tri Chu đột nhiên hỏi: “Lúc nào thì bắt đầu học nhảy?” 

Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Cấp hai đi.”

Lục Tri Chu: “Tại sao em lại muốn học?”

Bọn họ lúc này ngồi cách nhau hơi xa, ở giữa ngồi thêm hai Tiêu Niên cũng không có vấn đề gì. 

Nghĩ tới cuộc trò chuyện tiếp sau đây có lẽ sẽ phải nói rất nhiều, Tiêu Niên không muốn cứ lớn giọng mãi, đơn giản ngồi gần Lục Tri Chu một chút.

Đại khái cách nhau nửa người, Tiêu Niên ngừng lại: “Đi với bạn xem thi đấu Street Dance ở bên đường, đặc biệt thích, liền đi học.” 

Lục Tri Chu hỏi: “Người nhà em duy trì không?”

Tiêu Niên cười một chút: “Không duy trì.”

Lục Tri Chu gật đầu: “Vậy là trộm học.”

“Đúng vậy.” Tiêu Niên cười trả lời, còn không nhận ra mà bất giác hướng đến gần Lục Tri Chu hơn: “Hồi đó là vầy, em tìm được một lớp dạy vũ đạo rất tốt rồi, sau đó gạt mẹ em, nói muốn tham gia lớp phụ đạo toán, bảo bà ấy cho em tiền.” 

Học sinh ba tốt như Lục Tri Chu đại khái là chưa từng nghe thấy chuyện nào to gan như thế, thật sự ngạc nhiên ra mặt. 

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu nhướng mày: “Em lợi hại không.”

Lục Tri Chu: “Bà ấy không phát hiện?”

“Lúc đầu thì không phát hiện.” Tiêu Niên nói đến chỗ này thì búng tay một cái: “Khi đó cũng khéo thật, trong lớp có một cậu học bá, không biết cậu ta nghe được chuyện này của em ở đâu, một hai muốn phụ đạo toán cho em, nói như vậy là có thể lừa được mẹ em rồi.” 

Lục Tri Chu nghe xong lại hỏi: “Cậu ta thích em?”

Tiêu Niên kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Lục Tri Chu chưa nói làm sao lại biết được, chỉ nói: “Tiếp tục.”

Tiêu Niên tiếp tục: “Sau đó, cậu ta còn yêu cầu em mỗi buổi chiều phải ở lại nửa tiếng, cậu ta muốn giảng bài cho em.” Tiêu Niên ‘chậc’ một tiếng: “Có điều cậu ta đúng là lợi hại thật, em thật đúng là tiến bộ ngay, mẹ em còn rất vui vẻ ấy chứ, căn bản không nghi ngờ gì.” 

Lục Tri Chu: “Sau đó thì sao?”

“Sau lại lên cấp ba mẹ em mới biết được.” Tiêu Niên cười: “Cũng là em sơ ý, em trộm tham gia tiết mục trên TV bị bà ấy nhìn thấy.” 

Lục Tri Chu: “Anh hỏi chính là em với cậu nam sinh kia.”

Tiêu Niên ‘a’ một tiếng: “Không có sau này, cấp ba cậu ta thi vô trường trọng điểm.” 

Tiêu Niên lại cười: “Nói tới cái này.” Cậu hỏi Lục Tri Chu: “Anh muốn nghe không? Chuyện giữa em với cậu ta?”

Lục Tri Chu giống như tự hỏi vài giây, rồi nói: “Ừ.” 

Tiêu Niên: “Lúc trước cậu ta bảo muốn phụ đạo, em cũng đồng ý rồi, sau lại bổ toán được một tuần, em thấy có chút băn khoăn, liền nói với cậu ta là thôi, dù sao thì, cũng đúng mà, việc này không có liên quan đến cậu ta, nhưng cậu ta không chịu, còn viết cho em một bức thư.” 

Lục Tri Chu: “Thư tình?”

Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Cho là vậy đi.”

Cậu lại ‘chậc’ một tiếng: “Thư tình của học bá nha, oa, hồi xưa còn gọi là phong hoa tuyết nguyệt đó, hành văn hay thật, ha ha, hồi đó hình như em còn đọc tới hai lần.” 

Tiêu Niên nói tới chỗ này, Lục Tri Chu đột nhiên cầm lấy ly nước trên bàn, uống một ngụm. 

Tiêu Niên tiếp tục: “Nhưng ở cuối bức thư, cậu ta lại hù doạ em, nói nếu như em không chịu học bù tiếp, cậu ta liền đem chuyện em học lớp vũ đạo nói cho mẹ em.” 

“Lúc đó em kiểu, hở???” Tiêu Niên hỏi Lục Tri Chu: “Anh nói cậu ta có phải kỳ quái quá không?” 

Lục Tri Chu không trả lời vấn đề này, chỉ là nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, liền hỏi: “Hai người có quen nhau không?” 

Tiêu Niên lắc đầu: “Không có.”

Lục Tri Chu lại hỏi: “Em thích cậu ta à?”

“Đương nhiên không thích rồi.” Tiêu Niên kinh ngạc: “Em không có cảm giác với những người văn vẻ như vậy.” 

Lục Tri Chu lại uống nước. 

Tiêu Niên: “Thật ra cậu ta cũng sẽ không quen với em, trong thư cậu ta nói, em với cậu ta không hợp, còn phân tích đến rõ ràng mạch lạc, chỗ nào chỗ nào không thích hợp, tương lai cũng sẽ không đến với nhau gì đó, sau đó nói thích em chính là không nhịn được, cho nên không có biện pháp, hy vọng em có thể đồng ý để cậu ta thích, cái gì mà mỗi ngày cho cậu ta nửa tiếng vui vẻ là được, nếu như không chịu liền đem chuyện của em thọc ra ngoài.” 

Tiêu Niên: “Còn nói cái gì mà biết địa chỉ nhà em, đừng hòng chạy trốn.” 

Tiêu Niên: “Nhưng mà cũng phải nói lại, cậu ta đối với em cũng khá tốt, em giải bài đúng sẽ thưởng em kẹo que, làm bài thi có tiến bộ còn mua trà sữa mà em thích nữa.” 

Lục Tri Chu bỗng lạc đề: “Em thích trà sữa vị gì?”

Tiêu Niên: “Dương chi cam lộ.”

Lục Tri Chu gật đầu.

Tiêu Niên tiếp tục: “Lúc đó em cũng không hiểu mấy chuyện này lắm, căn bản là bị cậu ta dắt mũi, đoạn thời gian đó chỉ có một loại, cảm giác bị ép buộc ái muội, trong lớp còn ghép cặp tụi em, anh hiểu không?”

Lục Tri Chu: “Anh không hiểu.”

Tiêu Niên đang định tiếp tục nói, sau lại dưới sự đề nghị của một cậu bạn rất am hiểu của cậu, mời nam sinh kia đi ăn cơm, mới chấm dứt được việc này. 

Nhưng bị Lục Tri Chu một câu ‘không hiểu’ xong, cậu đột nhiên cảm thấy, có lẽ Lục Tri Chu không thích nghe. 

Mà hình như đúng là nãy giờ không đáp lại gì nhiều.

Tiêu Niên lập tức ngậm miệng.

Cũng không thể trách Tiêu Niên vẫn luôn blah blah blah như thế, đã nhiều năm rồi, lần đầu tiên cậu đem chuyện này nói cho người bên cạnh, giống như bỗng nhiên bị Lục Tri Chu mở ra máy hát. 

Kỳ quái, Tiêu Niên sao lại nói với Lục Tri Chu chuyện này chứ.

Còn nói nhiều như vậy.

“Ha ha.” Tiêu Niên cầm lấy một quả nho trên bàn cho vào miệng: “Dù sao chính là như vậy, sau lại cậu ta lên cấp ba, tụi em cũng không liên lạc nữa.” 

Lục Tri Chu vẫn là: “Ừ.”

Trên TV lại bắt đầu một điệu nhảy khác, Tiêu Niên lột vỏ nho bỏ đi, ngẩng đầu, vừa lúc Lục Tri Chu mới buông ly nước.

Vì thế, tầm mắt hai người bất chợt đụng phải. 

Tiêu Niên vẫn luôn chưa nói, cậu rất thích đôi mắt của Lục Tri Chu. 

Rất sâu, lông mày của hắn cũng dày, xứng với ngũ quan lập thể, thật sự đẹp hết chỗ chê.

Đặc biệt là lúc hắn nhìn Tiêu Niên, giống như có điện.

Cho nên đột nhiên nhìn nhau như vậy, trái tim Tiêu Niên lập tức nảy mạnh, cười cũng quên cười. 

Sau đó trong đầu cậu, đặc biệt không biết cố gắng mà nhớ lại hình ảnh Lục Tri Chu đút cậu ăn nho trước bữa cơm. 

Tiêu Niên: “Lục Tri Chu.”

Lục Tri Chu: “Ừ?”

Tiêu Niên hai mắt cong cong: “Chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Lục Tri Chu: “Trò chơi gì?”

Thật ra, lúc Tiêu Niên hỏi xong căn bản vẫn chưa nghĩ ra muốn chơi trò gì, chỉ là trong lòng cậu thấy hơi luống cuống, muốn nói một câu gì đó để làm dịu đi bầu không khí lúc này. 

Bất quá, Lục Tri Chu vừa mở miệng hỏi xong, cậu đã nghĩ tới.

Tiêu Niên chống tay lên tựa lưng sô pha, nghiêng đầu nhìn Lục Tri Chu: “Anh chơi trò đối mắt bao giờ chưa?”

Lục Tri Chu: “Chưa, chơi thế nào?”

Tiêu Niên: “Chính là chúng ta nhìn nhau, ai không nhìn vào mắt đối phương trước thì người đó thua.” 

Lục Tri Chu nghĩ nghĩ: “Không thể chớp mắt?” 

Tiêu Niên lắc đầu: “A không phải, không phải cái đó, chúng ta chỉ nhìn là được, chớp mắt nói chuyện hay làm gì cũng được, nhưng chỉ cần dời mắt đi là thua.” 

Lục Tri Chu cười khẽ, tiếng cười này phảng phất như đang nói, này có cái gì khó? 

Tiêu Niên từng chơi trò này với rất nhiều người, cậu đã nắm giữ được bí quyết, chỉ cần chọc cười đối phương, đối phương liền rất có khả năng sẽ lơ đãng mà dời tầm mắt sang một bên. 

Đương nhiên, cũng có thể khiêu khích, bất quá cái này là không thể thực hiện với Lục Tri Chu được. 

“Tới chút tiền đặt cược đi.” Tiêu Niên nói.

Lục Tri Chu: “Tiền đặt cược gì?”

Tiêu Niên vươn một ngón tay: “1000 khối.”

Tiêu Niên nói xong lại tự mình cười, sau đó cậu khụ khụ: “Tới hay không.”

Lục Tri Chu: “Được.”

Tiêu Niên nhất định phải thắng, cậu ở trước mặt Lục Tri Chu ngồi xong, cúi đầu ấp ủ một phen. 

“3, 2, 1, bắt đầu.”

Tiêu Niên ngẩng đầu.

Hai người cùng nhìn vào mắt đối phương.

Tiêu Niên trước cười một cái.

Lục Tri Chu thờ ơ.

Tiêu Niên chuyển sang nét mặt ủy khuất, nhìn Lục Tri Chu bĩu môi.

Lục Tri Chu lập tức cười.

Nhưng hắn vẫn nhìn vào mắt Tiêu Niên.

Một phút sau, Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu làm đủ loại động tác, còn thêm động tác tay.

Nhưng Lục Tri Chu vô cùng cố chấp, bên môi khẽ cười trông còn rất hứng thú, làm Tiêu Niên cảm thấy chính mình giống như đồ ngốc vậy. 

Mẹ nó, gặp được đối thủ.

Tiêu Niên không chịu, trước bình tĩnh một chút. 

Chỉ nhìn Lục Tri Chu.

Nhưng vừa bình tĩnh xong, Tiêu Niên mới phát hiện đôi mắt Lục Tri Chu mất hồn tới cỡ nào. 

Còn mất hồn hơn mấy đối thủ cậu gặp trước kia.

Mẹ nó, một ngàn khối đó, không được thua.

Tiêu Niên không có động tác, Lục Tri Chu đương nhiên cũng không có động tác.

Một phút vừa rồi trôi qua rất nhanh, hiện tại chỉ mới được vài giây lại cảm thấy chậm chạp muốn chết. 

Tiêu Niên thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Lục Tri Chu không biết suy nghĩ cái gì, cũng không cười, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Niên.

Tiêu Niên đang tự hỏi nên làm thêm động tác gì, lại thấy Lục Tri Chu chớp mắt một cái.

Khác với kiểu chớp mắt bình thường, lần này chớp mắt có hơi chậm.

Chậm rãi khép lại, chậm rãi mở ra.

Rõ ràng cũng không có gì xảy ra, nhưng Tiêu Niên lại cảm thấy hơi nóng.

Rồi sau đó, Tiêu Niên qua khoé mắt, thấy hầu kết của Lục Tri Chu trượt một cái. 

Tiêu Niên không nhịn được, cũng đi theo làm hầu kết trượt một cái. 

Bầu không khí này, rất không thích hợp.

Suýt chút nữa, Tiêu Niên đã dời tầm mắt rồi.

Tiêu Niên lại thấy Lục Tri Chu giật giật lông mày, giống như là muốn nhíu mày vậy.

Bất quá, Lục Tri Chu không có nhíu mày, hắn động.

Hắn đột nhiên nâng tay lên, giữ lấy gáy của Tiêu Niên.

Giây tiếp theo, tầm mắt của hắn dừng ở trên môi Tiêu Niên, cũng kéo Tiêu Niên đến gần.

“Anh thua.”

Trong không khí, truyền đến những lời này của Lục Tri Chu.

Sau đó, hắn hôn cậu.