Anh À! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không?

Chương 7: Tin buồn sau ngày cưới




Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh. Khuôn viên vườn nhà rộng đến nỗi chạy xe từ cổng chính vào cũng mất 10 phút. Thực ra cô quá quen với cảnh này rồi bởi nhà cô cũng vậy nhưng cô tỏ ra rất thích thú bởi ở khuôn viên có hai khu trồng hoa rất đẹp còn ở nhà cô không có bởi ông cô không thích sự héo úa của những bông hoa. Chính giữa khuôn viên vườn là 1 căn biệt thự rộng rãi theo phong cách hiện đại khác hẳn với vẻ cổ kính ở ngôi biệt thự ở nhà cô. Vừa bước xuống xe, hai hàng người hầu đã cúi gập người: “ mừng thiếu gia và thiếu phu nhân trở về”. anh cứ lạnh lùng bước tiếp còn cô cúi chào mọi người cùng với nụ cười dịu dàng theo đúng phép lich sự rồi bước theo anh.

Vào nhà, hai vị chủ tịch, bố mẹ và em gái anh đã đợi ở bàn ăn. Anh ra hiệu hai người khoác tay nhau bước tới

- con chào cả nhà- anh và cô cúi chào

- hai đứa ngồi xuống đi- ông anh ra lệnh. người đâu mang thêm đồ ân cho thiếu gia và thiếu phu nhân- ông anh nói với người làm

anh kéo ghế cho cô ngồi trước rồi mình ngồi xuống ghế bên cạnh. thấy hai người hành động như vậy cả nhà ngồi nhìn nhau cười gian

- mọi người có chuyện gì vậy ạ?-anh ra vẻ không biết gì hỏi

- thấy hai con tình cảm vậy nên ta vui ấy mà- ông anh trả lời. hai đứa ngủ có ngon không?- ông anh hỏi

- dạ. tại phòng hơi lạ nên con không ngủ nhiều lắm ạ- cô thành thật bởi biết ông đã nhận ra mắt của mình đang đỏ.

- Tội cho con dâu quá mẹ anh tỏ ra xót xa. ngọc bảo thật là... không chăm sóc tốt cho con dâu mẹ gì cả- bà quay sang anh tỏ ra trách móc.

- Ơ thế thì sao ạ- anh như trẻ con

- Không phải tại anh ấy đâu ạ- cô không hiểu lắm nhưng cũng bênh anh vì hai người phải tình cảm mà

- Mới qua 1 đêm mà hai người thành vợ chồng thật rồi nhỉ- hoàng phương trêu trọc khiến cô đỏ mặt

- Cô đó. Đừng có thấy chị dâu hiền mà trêu trọc nhé, liệu với anh đấy- anh nhắc nhở em gái

- Mọi người thấy anh ấy bỏ em bênh vợ kìa- cô nhìn cả nhà nũng nịu khiến ai cũng bật cười.

- Thôi, ăn sáng đi mọi người đó lắm rồi- ông anh tươi cười.

Trong bữa ăn anh gắp cho cô những món mà cô thích, cô cũng gắp cho anh những món anh thích ( hai người đã nói trước với nhau mà) trông hai người cứ như cặp vợ chồng son thật sự ấy. kết thúc bữa ăn cả nhà ra phòng khách nói chuyện.

- thấy hai côn như vậy thì ông cũng yên tâm ra đi rồi- ông cô cất tiếng nhẹ nhõm

- ông định đi đâu ạ?- cô và anh cùng lên tiếng.

- ông cô nhìn ông anh gật đầu rồi thở dài “ thật ra ta bắt con kết hôn sớm vậy là mong con mau có người yêu thương chăm sóc. Tháng trước ta nhận được kết quả tái khám là bệnh tim của ta đã nặng hơn cần phải phẫu thuật sớm mà… ông ngập ngừng

- mà sao ông- cô lo lắng hỏi

- cơ hội thành công không cao lắm nên ta không thể bỏ lại con một mình được- ông cô tiếp lời. ngày mai ta sẽ sang mĩ tiến hành trị liệu nên ta mong lão trần và ngọc bảo hãy thay ta chăm sóc nó- ông nhìn anh nhờ vả

- tôi và cả nhà sẽ yêu thương cháu dâu mà nên ông cứ yên tâm phẫu thuật rồi về đây chúng ta cùng đánh cờ đàm đạo

- đúng vậy đó ông- anh cười đáp

- con muốn đi cùng ông cơ- cô rớt nước mắt, lần này ông lại định rời xa con như ba mẹ ư? Ông định bỏ con một mình ư?- cô khóc hỏi chỉ là cô quá lo cho ông cô thôi

- sao lại một mình chứ chẳng phải đã có ông nội, chồng, bố mẹ và em gái con sao- ông an ủi. vả lại chỉ tháng sau là ông về mà- ông dỗ dành bởi ông không muốn cô lo lắng.

- thật sao?- cô ngước lên hỏi ông

- có bao giờ ông nói dối con chưa?- ông cô cười

- chưa ạ- cô lắc đầu. vậy ông hứa nhé- cô giơ ngón tay út móc nghéo với ông.

- Nhưng con không muốn ông đi một mình-cô quan tâm

- Ta đi với bố mẹ chồng con mà. Hai đứa cứ yên tâm ở nhà. Chuyện của tiểu uyển và tập đoàn phải nhờ cháu rể và lão trần một thời gian rồi bởi tiểu uyển không thể giải quyết được mọi việc- ông cô dặn dò

- Ông yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tiểu uyển và giúp đỡ cô ấy- anh đáp

- Tôi tuy già nhưng việc làm ăn vẫn còn minh mẫn lắm.- ông anh nói. Ông cứ đi với hai đứa nó- chỉ sang bố mẹ anh- còn việc khác chúng tôi sẽ giải quyết ỏn thỏa

- Cháu cũng bảo vệ chị dâu thật tốt- hoàng phương chen vào

- Vậy ông con nhờ bố mẹ chăm sóc, dù ông có nhiều người xung quanh nhưng mà chỉ có con là người thân vậy mà…

- Con yên tâm ông ấy cũng như cha ta vậy nên cứ giao cho ta đi- bố anh an ủi

- Cảm ơn bố mẹ. cảm ơn mọi người.- cô cười buồn. vậy tối nay con về nhà cùng ông. Sáng mai tiễn ông đi nhé!

- Thế có tiện không?- ông cô nhìn áy náy, vả lại ông cũng đi bằng chuyên cơ nên lúc nào còn đến cũng được mà.

- Không sao. Cứ để cháu dâu về đi, mai ngọc bảo sẽ sang đón nó về, hai ông cháu cứ nói chuyện từ từ- ông anh nói

- Vậy thì phiền ông quá rồi, lão trần.

- Con cảm ơn ông- cô nhìn ong anh cảm kích.

- Thế sao mọi người không hỏi ý kiến con- anh vờ dỗi khiến ai cũng bật cười, chỉ có cô không cười nổi bởi lòng trĩu nỗi buồn.

Sáng hôm sau bố mẹ anh đến cùng ông cô bay sang mĩ để phẫu thuật còn anh đến đón cô về.

- con nhờ hai người chăm sóc ông giúp con ạ- cô ngậm ngùi

- con yên tâm, chúng ta biết rồi mà- bố mẹ anh an ủi

- ngọc bảo giúp ta bảo vệ tiểu uyển nhé, nó mà sao thì cậu chết với tôi- ông cô vờ hăm dọa

- con biết thưa ông. Nếu cô ấy bị tổn thương thì ông cứ bỏ con vào vạc dầu ạ.

- Cậu nhớ đó. Thôi , hai đứa về đi chúng ta cũng xuất phát đây.

- Ông cứ đi trước đi- cô kì kèo

Cô đứng nhìn đến khi chuyên cơ chở ông ra khỏi tầm mắt mới quay về. trong lòng cô nặng trĩu nỗi buồn bởi không biết tháng sau có nhìn thấy ông không nữa. còn anh chẳng thể làm gì ngoài việc an ủi, làm bờ vai để cô dựa vào khi muốn khóc cả.