Anh À! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không?

Chương 32: Kì tích




Anh cũng bị thương nhưng không quá nặng nhưng cô thì khác. Lần này lại trúng đạn, tỉ lệ tử rất cao. Anh vừa xử lí các vết thương cũng vội vàng đến phòng cấp cứu đợi tin tức.

Ông bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng phẫu thuật, cả nhà anh túm tụm lại hỏi tình hình của cô. Ông bái sĩ già lắc đầu thất vọng giống hệt trong các bộ phim truyền hình khiến ông cô tí thì ngã ra đất nếu không có thế anh đỡ.

- chúng tôi đã rất cố gắng nhưng trong vòng ngày mai mà cô ấy không tỉnh thì mong người nhà hãy..- ông bác sĩ nói đến đay rồi bước đi vì sợ không yên thân với mấy người này mất.

- tiểu uyển của ta- ông cô chỉ kịp nói thế rồi ngất lịm đi khiến ông anh phải cùng ông vào mọt phòng điều dưỡng ở bệnh việc

chỉ còn anh, thế anh, hoàng phương. Ba người đứng bên giường nhìn nó bị những dây dợ vào người mà lòng đau không tả xiết. anh đuổi hai đứa nó về để mình nh ở lại với cô. Cả đêm anh cầm tay cô, kể cho cô nghe những kỉ niệm mong cô có thể tỉnh lại trở về bên anh nhưng vô hiệu.

sáng hôm sau khi bác sĩ đến khám, ông bác sĩ lắc đầu khiến anh bị kích động lao vào ông ta định đánh cũng may có thế anh và hoàng phương ở đó cản lại. nỗi đau sẽ mất cô thật không thể nào anh chịu được.

Trưa hôm đó, một nhóm bác sĩ và y tá đến xem tình hình của cô rồi yêu cầu anh rút ông thở của cô để cô yên giấc ngàn thu anh đã cho họ một trận vì dám có ý định cướp tiểu uyển của anh. Từ giờ đến tối biết đau vẫn còn cơ hội- anh mang một hi vọng dù rất mong manh.

23h đêm, các bác sĩ và người nhà đều đứng ở ngoài đợi anh ra, vừa nãy họ đã vào gặp cô lần cuối. ai cũng đau lòng khôn xiết khi thấy anh như vậy.

Anh cầm tay cô khóc lóc, những giọt nước mắt hiếm hoi của đàn ông chảy dài trên mà anh, anh chưa từng khóc bao giờ vậy mà cô lại là người khiến anh khóc rất nhiều.

Anh cầu xin cô hãy trở về bên mình, hãy để anh được yêu cô một lần nữa nhưng không có một tín hiệu tỉnh dậy nào được phát ra từ phía cô.

Các bác sĩ tiến vào kéo anh ra ngoài để làm lễ tưởng nhớ cho cô

Anh ôm chầm lấy cô không chịu ra ngoài. Một giọt nước mắt của anh rơi xuống khuôn mặt thiên thần của cô, ngay tức khắc tay cô có dấu hiệu cử động.

- bệnh nhân cõ dấu hiệu tỉnh lại, mau kiểm tra đám bác sĩ nháo nhác vì thấy trường hợp lạ như thế này, còn anh thì cư đứng đực ra không biết chuyện gì đang sảy ra

- mới anh ra ngoài để chúng tôi tiến hành khám cho bệnh nhân- một cô y tá yêu cầu anh ra khỏi phòng.

- Có chuyện gì vậy- cả nhóm xúm vào hỏi cô y tá đưa anh ra ngoài

- Bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại chúng tôi đang tiến hành kiểm tra cô y tá trả lời

- Thật ư ?- cả nhà vui lên còn anh giờ mới nắm được tình hình cũng vui không kém.

Khoảng 30 phút sau, bác sĩ đi ra

- sao rồi – cả nhà cô hỏi. ông cô vừa tỉnh lại nghe tin này cũng đến ngay đây.

- Đúng là kì tích- ông bác sĩ vui vẻ. bệnh nhân đã có dấu hiệu tỉnh lại. giờ có thể chuyển sang phòng hồi sức đợi cô ấy tỉnh lại thôi- ông bác sĩ cười nói

- Cảm ơn bác sĩ- cả nhà cô xúm xít

- Không có gì , đều là nhờ thiếu gia đây, nếu không có cậu thì chắc cô ấy không có động lực để tỉnh lại- ông bác sĩ phân tích. Có lẽ anh rất quan trọng với cô.

Có lẽ đó chính là định mệnh của anh và cô khi hai người từ những người xa lạ trở thành vợ chồng, yêu nhau, hi sinh cho nhau. Chỉ khi hai người ở bên cạnh nhau thì họ mới có thể là chính mình. và chỉ có khi họ ở cạnh nhau họ mới có thể vượt qua được tất cả- kể cả cái chết.