Angel And Devil

Chương 11: Hình phạt cho thiên thần




Nhưng tiết học cứ vậy mà trôi qua trong không khí yên lặng, còn nó thì không yên chút nào! Cái mà nó đang phải đối diện là hình phạt trước mắt mà nó thì không muốn bị phạt chút nào!

Tiếng trống vang lên, giờ ra chơi bắt đầu, nhưng hôm nay nó không muốn ra ngoài, nó sẽ ngồi trong lớp để dạch ra kế hoạch lao động thật nhanh

- Này, sao cậu không ra ngoài chơi đi- Đó là tiếng của con nhỏ Trân ngồi bàn sau, chính con nhỏ này đã hại nó không phải đi lao động đây mà

- Tôi nghĩ là không cần đâu- Nó lạnh lùng đáp lại

- Sao hả? Giận mình chuyện ban nãy phải không?

Cái con nhỏ này đã làm lại con nhắc nữa chứ! Thật đáng ghét! Nó im lặng không thèm nói nữa.

- Lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi

Con nhỏ này đang nói gì vậy chứ? Vừa đấm vừa xoa ư? Vừa hại nó phải đi dọn vệ sinh khổ sở mà bây giờ nói chuyện này là hiểu lầm là sao chứ?

- Cậu nghĩ là hiểu lầm thôi ư? Hiểu lầm mà hại tôi phải đi dọn vệ sinh ư? Nếu chỉ là hiểu lầm thì cậu hãy đi dọn vệ sinh dùm tôi đi- Nó tức giận nói

- Cậu bình tĩnh đi, cậu nghĩ thử coi, nếu bây giờ tôi không đứng lên nói thì lát nữa từ từ cũng lòi ra cậu chính là thủ phạm thôi

- Nhưng cậu không nói tôi đâu nói cậu câm- Nó cãi bướng, bây giờ nó cũng thấy cái ý kiến của con Trân này là hợp lý, nếu nó không đứng lên thì đâu chắc là không có đứa đứng lên, nhưng nhận tội sớm hình như vẫn có vẻ tốt hơn phải không nhỉ? Nhưng nó không thể mất thể diện được nên nó đành nói vậy.

- Thì cậu cũng có quyền không nhận tội vậy, tôi đâu có ép

Đúng là con nhỏ này cũng không phải dân vừa, nó nói câu nào là con này đớp lại cậu đó ngay

- Nhưng nếu lúc đó tôi không nhận tội thì cô điều tra ra tội của tôi sẽ nặng hơn

- Đó...chính cậu cũng thừa nhận rồi đó, nếu tôi không nói thì biết đâu tội của cậu sẽ nặng hơn thì sao?

Chết chưa, không ngờ nó lại tự đưa mình vào rọ, bây giờ thì làm sao cãi tiếp đây? Thế là nó đành tìm cái thoái lui

- Tôi cãi không lại cậu

- Không phải là không lại mà là tôi có lý nên cậu không thể nói được

- Cứ cho là cậu có lí đi vậy thì bây giờ tôi phải cám ơn cậu hả?

- Không cần đâu, chỉ cần cậu không giận tôi là được rồi

Sau đó con nhỏ cố gắng gặng một nụ cười hiền lành nhất có thể làm tôi không thể không gật đầu... Vậy là tôi đã tha thứ cho con nhỏ đó ư? Không thể tin được một người khó tính như tôi mà lại chịu thua một con nhỏ như vậy...Có phải tôi bị nó chơi xỏ không nhỉ? Cũng không biết nữa nhưng bây giờ việc trước mắt của nó là chuẩn bị dọn dẹp cái hội trường kinh khủng của trường này. Không biết nó ra sao nhưng nghe nhỏ Trân nói nó rất dơ bẩn phải không nhỉ? Và không những thế, con nhỏ này còn ác độc hù tôi thêm một câu: “Theo mình được biết là vào 12 trưa trong đó thường có ma đấy!” Nghe xong câu đó mặt nó tái mét, chắc nói cũng không ai tin đâu, một đứa giỏi võ đầu đội trời chân đạp đất như nó mà lại đi sợ ma đấy!

- Hay cậu ở lại dọn với tớ đi, năn nỉ đấy!

- Không được đâu, tớ còn phải về nấu cơm nữa

Nhỏ không suy nghĩ mà phán một câu thẳng thừng như thế đấy! Rồi nhỏ quay lại chỗ ngồi không thương tiếc! Và nó không thể nói gì hơn vì bây giờ, tiếng trống đã vang lên báo hiệu giờ ra chơi kết thúc.

Đến lúc này thì tôi mới thấy tên Tiểu Thiên đáng ghét bước vào lớp, coi cái bộ dạng của hắn kìa cứ thong dong thấy mà ghét. Mặt của hắn vẫn lạnh lùng nhưng tất cả đều toát lên cái khí thái đẹp trai, hoàn hảo của một đứa con nhà giàu. Nhưng cho dù hắn có là thiên thần thật sự đi chăng nữa mà hắn dám đụng đến Trần Ngọc Nhiên này thì quả là một chuyện không thể nào tha thứ...

Một kế hoạch chợt lóe sáng trong đầu nó, và nó nghĩ kế hoạch này rất hay. Một kế hoạch báo thù cho những chuyện mà hai ngày hôm nay hắn đã gây ra cho nó...

Đợi hắn bước tới bàn, nó ngồi xuồng chỗ hắn rồi giơ chân ra cản đường, với cái tướng đi chỉ nhìn lên trời như hắn thì việc vấp phải cái chân nó là một chuyện rất khả thi. Cứ nghĩ tới cái cảnh tưởng hắn sẽ vấp vào chân nó rồi té ngã lăn quay ra đất trước ánh nhìn của gần 40 học sinh trong lớp này sẽ ra sao nhỉ? Chắc sẽ quê lắm đây. Cứ tưởng tưởng đến thế thôi nó đã muốn lăn quay ra cười sặc sụa rồi. Không biết cảnh thật sẽ như thế nào đây, nó hồi hộp chờ đợi, hắn đang bước từ tốn đến bàn, chỉ còn vài bước nữa thôi, ha ha, hắn sẽ té ngã và...

1s

2s

3s Trôi qua... Có cái gì đè nó phải không nhỉ? Không hiểu nỗi nữa

Nhưng sao đau quá vậy? Đau thấu trời xanh luôn ý, cả người nó như bị một tảng đá đè nặng trên người. Vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra, nó thử sờ cái thứ đang ở trên người nó. Nó hơi ấm, hơi cưng cứng, cũng hơi mềm mềm. Gì thế nhỉ? Nó tò mò mở mắt ra...

Nó có nằm mơ không đây? Nếu nằm mơ thì xin ông trời cho nó tĩnh dậy mau mau giùm vì cái chuyện đang xảy ra với nó thật là kinh khủng: tên Tiểu Thiên đang đè lên người nó, nặng quá! Nếu nó không luyện võ thì chắc bị tên này đè bẹp dí rồi. Mà sao mặt hắn với mặt nó sát nhau đến thế này? Mắt hắn vẫn nhắm nghiền, sao vậy chứ? Môi của hắn, nó nó...chạm vào môi nó. Đôi môi mềm mềm mềm, có một chút ngọt, một chút vị đắng. Có phải do nó qua tưởng tượng không? Tim nó đập rất nhanh, nhanh đến nỗi hơi thở không còn đều đặn nữa. Cứ y như là nó vừa chạy vài trăm mét vậy nhưng chỉ khác một chỗ là bây giờ mồ hôi nó không chảy ra... cảm giác lúc này rất khó diễn tả... nếu nói là đau thì nó đang dối lòng vì bây giờ toàn thân nó đều cảm thấy hạnh phúc. Cảm giác mà từ trước tới giờ nó chưa từng có, chưa từng trải qua...chỉ có là bây giờ hình như thời gian đang ngừng lại phải không nhỉ? Cứ y như lần đầu tiên nó gặp hắn vậy... nhưng lần này lâu hơn...lâu hơn. Không biết là bao lâu nhưng có vẻ hơi lâu rồi đây, nó bắt đầu lấy lại những giác quan và cảm thấy khủng khiếp! Sao hắn có thể làm thế này lâu như vậy chứ! Nó nghiêng mặt qua một bên:

- Này đứng lên dùm đi- Mặt nó đỏ ửng lên khi nói câu đó... nó có thể biết chắc được chuyện này vì hai má của nó rất nóng... cái nóng tự nhiên mà không cần một tác động nào từ thời tiết...Và còn một chuyện nữa chứ, chính là cái đầu của nó, bây giờ nó phát hiện cái đầu của nó không nằm ở dưới đất mà là trên bàn...

Không một chút tiếng động nào thoát ra từ hắn...hắn bất động hoàn toàn, chỉ có cơ thể đang thở những hơi thở mệt nhọc và người của hắn rất nóng...

Hắn bất tĩnh rồi sao? Sao không ai đỡ hắn dậy dùm nó vậy. Nó quay mặt nhìn cả lớp và tất cả mọi người đều đừng nhìn như bất động, không một lời nào thốt ra, vậy thì nó phải làm giải tỏa cái không khí quái quỷ này thôi. Nó la lớn lên:

- Này, đỡ hắn dậy dùm đi

Hai, ba thằng con trai trong lớp đã “tĩnh” ra, tụi nó chạy tới đỡ Tiểu Thiên đứng dậy. Bây giờ nó mới nhận ra cái đầu của nó không còn nằm dưới đất mà nằm trên bàn, dĩ nhiên cũng không phải bàn nó mà là bàn nhỏ Trân. Bây giờ nó bắt đầu thấy cái cổ của mình mỏi rồi đây. Cố gắng dùng hết sức lực nó nhấc đầu lên. Và nó thấy gì đây: Hai tên kia chỉ đỡ Tiểu Thiên đứng dậy thôi rồi tụi nó lại đứng chết chân tại chỗ nhìn nó như chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp

- Còn không mau đưa hắn tới phòng y tế mau

Hai tên đó đã lấy lại tất cả giác quan nhờ màn la lớn của nó, tụi nó nhìn lại cái thứ mà mình đang vác, chính là Tiểu Thiên, không hiểu sao hai đứa đến giật mình và buông tay ra và hắn...hắn đang té xuống đất. Theo phản xạ tự nhiên, nó chạy tới đỡ lấy hắn, rồi nó quay sang con nhỏ Trân đang đứng ngớ người hét lớn lên:

- Này, Trân, mau giúp tôi đỡ hắn tới phòng ý tế với hai tên này bị khùng rồi

Nhỏ Trân bây giờ đã lấy lại được hồn của mình và các thành viên khác trong lớp cũng bắt đầu “tĩnh”ra! Nhỏ chạy tới đỡ Tiểu Thiên hộ nó, rồi hai đứa đưa hắn tới phòng y tế.

Bây giờ lúc bước ra khỏi cửa lớp, nó mới để ý đến cái lớp học, lúc này nó bắt đầu xôn xao bàn tán, dĩ nhiên tin tức thì chỉ có cái chuyện xảy ra mới nãy thôi!

- Cậu có chụp được tấm hình nào không?- Một tiếng thì thầm nhỏ lọt vào tai nó

- Tiếc quá, không có. Nếu có thì đây sẽ là tin tức hot nhất trên tờ báo tường ngày mai đấy!

Cái gì? Đòi chụp lại cái tấm hình lúc nãy ư? Kinh khủng quá! Cũng may là cái tên lúc nãy trả lời không, nếu có là chắc nó chỉ có nước độn thổ vì xấu hổ quá! Nó làm lơ như không nghe gì cứ tiến thẳng đến phòng y tế

Nó vừa đi vừa quay qua nhỏ Trân:

- Chuyện lúc nãy là sao vậy?

- Lúc nãy ư? Lúc nãy...cậu thật hạnh phúc đấy...cậu đã được Tiểu Thiên hôn, chắc là đã lắm phải không? Cậu có biết là tớ ganh tỵ đến cỡ nào không?- Con nhỏ nói trong tâm trạng nữa mơ, nữa tĩnh

Con nhỏ này lại chạy sai câu hỏi rồi! Nó tức giận nói:

- Tôi không cần biết, nhưng làm sao hắn...hắn có thể làm như vậy với tôi được...tôi nhớ... mình đâu có hành động gì đâu...tôi...tôi chỉ đưa chân ra gạt chân hắn thôi mà!- Nó ấp úng, không hiểu sao lúc nói lại chuyện đó nó lại thấy vô cùng ngượng, phải cố gắng lắm nó mới có thể nói hết câu đấy!

- Vấn đề chính là ở chỗ đó đấy!- Nhỏ Trân bây giờ đã lấy lại bình tĩnh bắt đầu phân tích- Khi cậu đưa chân ra gạt chân cậu ấy, cậu có nghĩ cậu ấy sẽ té vào đâu không?

- Thì té ra đất bình thường thôi

- Đơn giản quá ha? Nhưng đối với một người như Tiểu Thiên cậu nghĩ cậu ấy sẽ để mình té ra đấy ư?

Nó quay nhìn Tiểu Thiên, quả là tên này cũng không phải là kẻ ngu ngốc để mình phải té ra đất như vậy!

- Vậy là...hắn...hắn chọn té vào người tôi ư?

- Đúng vậy- Nhỏ Trân khẳng định

- Nhưng sao hắn lại ngất xỉu?

- Làm sao tôi biết mà thôi tới phòng y tế rồi kìa! Có gì vô đó hỏi