Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Chương 64




Khóe miệng Tiểu Thất co quắp, không biết nên làm thế nào cho phải, từ khi phụ thân khá hơn, nàng mỗi ngày đều hoan hoan hỉ hỉ, cũng không có tìm Cố Diễn tranh cãi, nhưng nàng ngược lại không nghĩ tới, cha nàng sẽ đưa ra vấn đề này.

Mặc dù, mặc dù rất có đạo lý, nhưng Tiểu Thất lại cảm thấy không biết nên nói như thế nào mới là thỏa đáng nhất.

Tiểu Thất do do dự dự vặn khăn trong tay, khăn bằng tơ tằm, cơ hồ sắp bị Tiểu Thất xoắn hư.

Trịnh Tam Lang nói: "Ngươi suy nghĩ thật kỹ lời cha nói, ngươi là hòn ngọc quý duy nhất trên tay ta, ta là hy vọng ngươi hạnh phúc. Nếu là bởi vì chuyện của phụ thân khiến ngươi không thoải mái, như vậy phụ thân cũng nói cho ngươi biết, ta cũng không trách Cố Diễn, lúc ấy là ta tự chủ trương đuổi theo hắn, cũng không phải là hắn có chủ tâm hại ta như vậy. Về việc hắn không đến thăm ta, nghĩ đến ngươi cũng không biết, Cố Diễn kỳ thật là bị tự bế."

Tiểu Thất kinh ngạc ngẩng đầu, nàng không thể tin nhìn phụ thân.

"Cố Diễn đã nói với ta, sau khi hắn gặp chuyện không may đã không nói gì được một thời gian dài. Nếu như không phải ở bên cạnh ngươi, có lẽ hắn sẽ luôn luôn không thể nói chuyện. Điểm này, cũng không phải là lừa gạt. Phụ thân hy vọng ngươi biết, Cố Diễn không phải là hoàn toàn là dạng người mà ngươi nghĩ."

"Ta cho là hắn..." Tiểu Thất nói không được nữa.

"Ngươi cho rằng hắn toàn bộ đều là gạt người? Không! Hắn cũng không phải, mặc dù này không coi là cái gì, nhưng Cố Diễn thật ra là tự trách. Tiểu Thất, nếu quả như thật thích một người, vậy nên chung đụng thật tốt, đừng tự trách đến trách đi cuối cùng mất đi phần tình cảm còn lại, cuối cùng không thể đi đến cùng nhau, tiếc nuối cả đời. Được chứ?"

Tiểu Thất dao động, nàng nhìn chằm chằm phụ thân, nghiêm túc hỏi: "Ta có thể cùng với hắn sao?"

Trịnh Tam Lang ho khan vài tiếng, Tiểu Thất vội vàng vỗ lưng cho ông, Trịnh Tam Lang mỉm cười: "Tự nhiên là có thể, chỉ cần Tiểu Thất nguyện ý."

Tiểu Thất cắn môi dưới, lập tức câu môi, nụ cười của nàng không thể che giấu, hai mắt sáng long lanh: "Kia... Ta nguyện ý!"

Trịnh Tam Lang: "Tiểu Thất nguyện ý, kia phụ thân bảo Cố Diễn, cho hắn đi đến cầu hôn!"

Tiểu Thất mặt đỏ: "Hắn... Nhà bọn họ sẽ nguyện ý sao?"

Trịnh Tam Lang gật đầu: "Hắn nói không chừng là ước gì, ước gì đến cưới đi hòn ngọc quý trên tay nhà của chúng ta. Cố Diễn ngày ngày đến, ngoại trừ bởi vì ta là Trịnh tiên sinh của hắn, còn có ý tứ khác đó?"

Tiểu Thất mân mê mặt: "Ta không biết nha!"

Hai cha con nàng nở nụ cười.

"Thùng thùng!" Cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tiểu Thất quay đầu: "Vào đi!"

Người tới chính là Tiểu Đào, vẻ mặt Tiểu Đào kinh hoảng, nàng ta sốt ruột: "Tiểu thư, vừa rồi người Trung Dũng vương phủ đến, bọn họ nói, tiểu thế tử bị tập kích bị thương."

Tiểu Thất đứng phắt lên, nàng không thể tin nhìn Tiểu Đào, "Cố Diễn bị tập kích?"

Tiểu Đào liền vội vàng gật đầu, nàng ta nói: "Đúng, nói là tiểu thế tử bị tập kích, tình huống cụ thể thế nào, ta cũng không rõ ràng, chỉ là người Trung Dũng vương phủ nói, tiểu thế tử cho người đến báo cho Tam lão gia nói một tiếng, hắn hôm nay sẽ thất ước."

Tiểu Thất quay đầu lại: "Cha hẹn Cố Diễn?"

Trịnh Tam Lang gật đầu, ông ta chau mày lại, "Thương thế như thế nào chưa nói?"

Tiểu Đào lắc đầu, "Chưa nói. Ta lôi kéo hắn hỏi, xem ra hắn cũng không biết nhiều, chỉ nói thế tử gia dặn dò hắn tới, về phần gì đó, hoàn toàn không biết. Ta thấy hắn vội vã, trong lòng cũng là vội vàng, vội vàng chạy tới đây."

Tiểu Thất: "Ngươi lập tức sai người lại đi hỏi thăm một chút, xem một chút có nghiêm trọng không." Dặn dò xong, Tiểu Thất sít sao siết chặt quả đấm, "Quang minh chính đại đi qua thăm, phụ thân là tiên sinh của hắn, điểm này không có quan hệ gì."

Mặc dù lo lắng Cố Diễn đến muốn khóc lên, Tiểu Thất vẫn có thể nghĩ thông suốt, Trịnh Tam Lang thấy nàng dặn dò, cảm khái, hơn một năm nay, Tiểu Thất thật sự trưởng thành, mặc dù nàng vẫn thiên chân khả ái giống như trước đây, thậm chí hoạt bát hơn trước, nhưng nàng cũng biết suy nghĩ hơn.

"Tiểu Thất."

Tiểu Thất, "Dạ?" nhìn về phía cha nàng.

"Chuẩn bị ngựa xe, ngươi đi thăm Cố Diễn, đại biểu Trịnh gia đi thăm hắn."

Tiểu Thất liền vội vàng gật đầu, "Hảo, ta đi ngay." Nhưng vẫn chưa tới cửa, nàng dừng bước, chần chờ quay đầu lại hỏi: "Ta đi, thích hợp sao?"

Trịnh Tam Lang rũ mắt, lập tức ngẩng đầu: "Hảo!"

Tiểu Thất: "A?"

"Ngươi đi không sao cả. Mau mau đi thôi!" Trịnh Tam Lang nghiêm túc.

Tiểu Thất liền vội vàng gật đầu, không chút lựa chọn đi nhanh lên. Mà Tiểu Đào thì đi sau lưng nàng, "Tiểu thư cẩn thận."

Tiểu Thất vừa ra khỏi cửa nước mắt liền rớt xuống, "Cố Diễn không có việc gì." Nàng không ngừng nỉ non.

Trịnh phủ cũng không có người nghi vấn quyết định của Trịnh Tam Lang, Tiểu Thất rất nhanh đã chuẩn bị thỏa đáng, Trịnh Đồng là tam phòng hộ vệ, lần này cũng là hắn hộ tống Tiểu Thất đi Trung Dũng vương phủ.

Tiểu Thất ngồi ở trên kiệu, vội vàng phân phó mọi người mau lên, Trịnh Đồng xác nhận.

Tiểu Đào thấy tiểu thư cơ hồ muốn run rẩy, nắm tay của nàng: "Tiểu thư, thế tử gia sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì."

Tiểu Thất rơi lệ: "Ta thật lo lắng, Tiểu Đào, ngươi nói Cố Diễn ra sao rồi?"

Tiểu Đào lắc đầu, có điều nàng ta cũng chỉ biết trấn an: "Tiểu thư yên tâm đi, thế tử gia không có việc gì, trước ta cũng nghe bọn họ nói, bên cạnh thế tử gia là hai cao thủ, hắn nhất định không có việc gì."

Tiểu Thất suy nghĩ rất nhiều hình ảnh đáng sợ, nàng run rẩy: "Ta tự nói với mình nhất định không có chuyện gì, nhất định là không có chuyện gì, nhưng là ta khống chế không nổi chính mình, làm sao bây giờ? Ta khống chế không nổi chính mình. Ta thật là sợ Cố Diễn gặp chuyện không may, song quyền nan địch tứ thủ! Tiểu Đào, ngươi đánh ta một cái được hay không? Như vậy để cho ta thanh tỉnh một chút, Cố Diễn không có việc gì."

"Tiểu thư không cần nghĩ những hình ảnh đáng sợ kia, đừng nghĩ đến. Ngài có thể, có thể nghĩ đến những hình ảnh tốt, những hình ảnh chúng ta cùng nhau chung đụng, tiểu thư không khóc!" Tiểu Đào trấn an.

Hình ảnh đẹp?

Tiểu Thất cắn môi.

vẻ mặt Cố Diễn ngây ngô cười cọ tà áo của nàng...

Cố Diễn gâu gâu gọi nàng...

Cố Diễn lắc lư cái mông gọi Tiểu Thất...

Cố Diễn thật nhanh nhảy dựng lên tiếp quả cầu của nàng vứt xuống...

Cố Diễn vì nàng giặt quần áo vì nàng quét dọn...

Tiểu Thất lắc đầu, dùng sức lắc đầu, khi nàng nghĩ những thứ này, thì càng khó qua!

"Có còn xa lắm không?" Nàng sốt ruột.

"Tiểu thư, đã đến Trung Dũng vương phủ."

Đều ở kinh thành, nên cũng không xa lắm, Tiểu Thất lau nước mắt, bước nhanh xuống kiệu, Trương Tam chờ ở cửa, hắn gặp Trịnh Thất tiểu thư mắt đỏ, vội vàng đi lên: "Thất tiểu thư bên này thỉnh."

Tiểu Thất cũng không hỏi Trương Tam nhiều, nơi này dù sao không phải là Trịnh phủ. Nhưng Tiểu Thất cố làm ra vẻ kiên cường, nhưng không có phát hiện sắc mặt Trương Tam rối rắm, Trương Tam nghĩ chính là... Chuyện này! Nếu như, nếu như Trịnh Thất tiểu thư biết được chân tướng sự tình, có thể bóp chết tiểu thế tử hay không? Ai trời ơi, càng nghĩ càng cảm thấy có loại khả năng này, thật là đáng sợ!

Trung Dũng vương phủ lớn hơn Trịnh phủ rất nhiều, Tiểu Thất tùy ý Trương Tam đi tới đi lui, cuối cùng đã tới sân của Cố Diễn, trong sân đề phòng nghiêm ngặt, Tiểu Thất cũng không cảm thấy kỳ quái, nghĩ cũng là, Cố Diễn bị tập kích, bọn họ tự nhiên là càng thêm phòng vệ nghiêm ngặt hơn.

"Trịnh tiểu thư, ngài thỉnh." Trương Tam gõ cửa liền mời Tiểu Thất vào.

Trong phòng vẻ mặt Lý Tứ cũng có vài phần quái dị, trao đổi một cái ánh mắt cùng Trương Tam, hắn lập tức nói: "Thuộc hạ ở cửa chờ tiểu thư."

Tiểu Đào đang muốn đuổi theo, lại bị Trương Tam giữ chặt, hắn lắc đầu.

Tiểu Đào lập tức trợn to hai mắt.

Tiểu Thất cũng không có phát hiện mọi người dị thường, nàng xuyên qua phòng ngoài, vội vàng đi tới nội thất, đây là lần đầu tiên nàng tới Trung Dũng vương phủ, lại là lần đầu tiên đến phòng Cố Diễn, nàng bất chấp hoàn cảnh chung quanh, trực tiếp chạy vội tới bên cạnh Cố Diễn, Cố Diễn một thân bạch y, lẳng lặng nằm ở nơi đó, dường như không có cảm giác.

Tiểu Thất liền bật khóc, nàng run rẩy đưa tay, nghĩ muốn tới gần Cố Diễn, lại sợ, "Cố, Cố Diễn!"

Cố Diễn cũng không có phản ứng gì, Tiểu Thất nhìn không ra hắn có ngoại thương nào, nhưng là nàng cũng không tập võ cũng biết, có chút vết thương là nội thương, mà nội thương càng thêm lợi hại hơn ngoại thương, nàng không biết Cố Diễn là bị thương thế nào, chỉ cảm thấy lo lắng hơn, nàng rốt cục nhích tới gần bên giường, run rẩy nắm chặt tay Cố Diễn, tay Cố Diễn lành lạnh.

"Cố Diễn, Cố Diễn, ngươi thế nào, thương thế của ngươi sao rồi? Cố Diễn ~" Tiểu Thất khóc lợi hại.

Nước mắt rơi trên mặt Cố Diễn, cảm nhận được vị mặn nhàn nhạt, Cố Diễn mở mắt ra, si tình nhìn Tiểu Thất, "Tiểu Thất!"

Tiểu Thất thấy hắn tỉnh, vội vàng cao thấp sờ soạng: "Như thế nào? Chỗ nào không khỏe? Tiết thần y nói như thế nào? Ngươi có nặng lắm không?"

Cố Diễn cứ như vậy nhìn Tiểu Thất, dường như không bao giờ nhìn đủ, duỗi ra tay kia, Cố Diễn xoa lên hai má Tiểu Thất, "Ta không sao, Tiểu Thất, nàng tại sao khóc, đừng khóc, ta sẽ đau lòng!"

Tiểu Thất ngăn không được nước mắt, nàng lầm bầm: "Ngươi không nói, ta lo lắng a!"

Cố Diễn lắc đầu: "Ta không sao!"

"Nhưng ngươi bị tập kích!" Cố Diễn càng phủ định, Tiểu Thất càng nghi ngờ.

Cố Diễn tràn đầy mê man: "Nàng tại sao tới nhìn ta? Tiểu Thất, nàng biết nàng không để ý kết quả đến đây như vậy, sẽ có ý gì sao? Qua hôm nay, kinh thành đều sẽ biết nàng yêu thích ta, Tiểu Thất, nàng biết không?"

Tiểu Thất gật đầu, nàng dùng sức gật đầu: "Ta biết rõ, ta biết. Nhưng, nhưng vậy thì thế nào đây! Ta vốn là, ta vốn chính là thích ngươi a! Mọi người biết rõ thì có quan hệ gì, cha ta nói, tình cảm đến lúc chín muồi nên nắm bắt, như vậy mới sẽ không hối hận."

Mặc dù nói như thế, đến cùng là cô nương chưa lấy chồng, Tiểu Thất đỏ mặt, có điều ánh mắt lại hết sức kiên định.

Cố Diễn cảm thấy, mình sớm nên làm như vậy, nếu như sớm một chút làm như vậy, có lẽ có thể sớm hơn nghe được Tiểu Thất thổ lộ, ngượng ngùng lại nghiêm túc thổ lộ. Lần này, không phải là phán đoán của hắn, mà là thật, Tiểu Thất thật sự thích hắn!

Hắn ngồi dậy, cao hứng: "Ta thật là cao hứng nàng yêu thích ta."

Tiểu Thất vội vàng dìu hắn: "Thân thể ngươi không sao sao?"

Cố Diễn vung tay lên: "Không có chuyện gì, ta căn bản là không có bị thương a!"

Tiểu Thất: Cái gì!