Vất vả lắm mới bắt được taxi, tôi và Lục Tuyển Chi mặt mũi tràn đầy phiền muộn ăn trưa trong khuôn viên nhà hàng, trên đường đi mặc kệ tôi nói chuyện với anh, anh một câu cũng không thèm trả lời tôi, tôi vắt hết óc kể chuyện cười cho anh nghe, nhưng anh ngay cả nhếch nửa miệng cười cũng không có, haiz… Đại thiếu gia có tiền lắm của quả là khó hầu hạ!
Thấy Lục Tuyển Chi quyết tâm không chịu nói chuyện, vì thế tôi cũng không uổng phi sức lực làm chuyện không có kết quả, ăn uống no nê rồi chúng tôi một đường im lặng từ nhà hàng trở về phòng, trên đường đi ngang qua quầy hàng trong khách sạn, đúng lúc nghe thấy nhân viên phục vụ dùng tiếng Phổ Thông nói xin lỗi ai đó, “Thưa quý khách, thật xin lỗi, phòng khách sạn hiện giờ đã đầy hết rồi.”
Tôi vô thức quay đầu qua, muốn nhìn thử xem “người cùng cảnh ngộ” không may đặt không được phòng như mình là ai, thế nhưng vừa nhìn thì tôi đã ngây ngẩn cả người.
Bởi vì người khách kia không phải ai khác mà chính là Sầm Vũ Minh.
Anh ta hiển nhiên cũng nhìn thấy tôi, thái độ thản nhiên như khi gặp bạn bè, nở nụ cười kêu tôi, “Hạ Diệp!”
Tôi cũng cười lại, nhưng không thể nào tự nhiên như nụ cười kia được, “Trùng hợp thật, anh cũng đến đây du lịch sao?”
Anh nhìn tôi một lúc, rồi mới trả lời, “Anh tới đây công tác.” Nói xong còn tỏ ra tiếc nuối, “Tiếc là phòng khách sạn đầy rồi.”
Tôi tỏ vẻ thoải mái, gật đầu, “Đúng vậy, ai kêu Quế Lâm là nơi du lịch nổi tiếng chứ! Hay là anh thử đi qua khách sạn khác thử xem sao?”
Ánh mắt anh ta vẫn phiền muộn, “Cũng vậy thôi.” Nói xong anh ta bỗng nhiên đổi chủ đề, đề nghị, “Phải rồi Hạ Diệp, tối nay em rảnh không, hai chúng ta lâu rồi không gặp, hay là đi dùng cơm đi?”
Lúc này, Lục Tuyển Chi một mực không chịu nói chuyện bỗng nhiên tiến lên, tươi cười dịu dàng nói, “Hạ Diệp, chúng ta trở về phòng đi, hôm nay đi chơi lâu vậy chắc cũng mệt rồi.”
Tôi tắc lưỡi với sự chuyển biến thần tốc của Lục hồ ly, mời vừa nãy còn bày đặt biểu tình chẳng thèm nói chuyện, coi tôi như người xa lạ, giờ thì lại vui vẻ ra mặt!
Tôi ăn ngay nói thật lắc đầu, “Thật ra cũng không mệt lắm.”
Anh híp mắt đầy nguy hiểm, “Không mệt ư?”
Tôi rùng mình một cái, lập tức đổi giọng, “Mệt, mệt.”
Lúc quay đầu lại, thấy ánh mắt buồn bã của Sầm Vũ Minh, tôi gượng cười, “Hôm nay quả thật rất mệt, hay là bữa khác ăn cơm, chúng ta gặp lại sau.”
Tôi lịch sự từ chối, Sầm Vũ Minh định mở miệng nói, tôi bỗng cảm thấy tay mình bị ai đó dùng sức nắm, Lục Tuyển Chi trực tiếp kéo tôi đến thang máy, lúc nãy còn tươi cười nhã nhặn mà mới quay đầu thì sắc mặt lại đen như lọ nghẹ.
Cái người này, không đi làm diễn viên điện ảnh quả là lãng phí tài nguyên mà!
Trở lại phòng khách sạn, anh lạnh giọng hỏi, “Cô bây giờ rất hi vọng khách sạn có một phòng trống phải không?”
Tôi gật mạnh đầu, “Đúng vậy!”
Ánh mắt anh lập tức nổi giận, “Cô hi vọng anh ta cũng sẽ ở trong khách sạn này?”
Thấy sắc mặt anh khó coi, tôi vội vàng nịt hót, “Không phải, Tổng giám đốc như anh một đời tinh anh, nổi tiếng mà ngủ ghế sofa thì rất thiệt thòi, tôi thấy vậy cũng áy náy lắm chứ, cho nên hi vọng có thể có thêm một căn phòng!” Nhưng thật ra là không muốn cùng phòng với anh!
Anh lại thể hiện kỹ năng đặc biệt của mình, khoé miệng từ từ nở nụ cười tươi, lập tức lắc đầu buông tiếng thở dài, “Ngu ngốc.”
Tôi, “…”
Đã làm trái với lương tâm nịnh hót đến cỡ đó rồi, mà anh còn dám mắng tôi ngốc à !? Loại người gì đây hả!
Tôi chả thể nào hiểu nổi cái người này, thả lòng cả người ngã trên giường lớn, nhắm mắt lại liền ngáy khò khò, không chỉ ngủ ngon lành mà tôi còn nằm mơ giữa ban ngày ban mặt, lần này cảnh trong mơ rất rõ ràng, như thể quay ngược thời gian trở về quá khứ, tôi và Sầm Vũ Minh vẫn là cặp tình nhân mặn nồng khiến mọi người ghen tị, chúng tôi thường xuyên cùng nhau đến nhà hàng ăn cơm, thường xuyên cùng nhau tản bộ, thường xuyên hẹn hò ở công viên, tình cảnh đôi lúc thay đổi, nhưng vẫn hiện ra rõ ràng trong trí nhớ tôi.
“Hạ Diệp, trời tối rồi, dậy đi!” Giọng nói Lục Tuyển Chi chợt vang vọng bên tai, vì thế tôi tỉnh dậy.
Ưỡn người duỗi lưng, thuận miệng hỏi, “Tổng giám đốc, mấy giờ rồi?”
“8:30, cô đánh một giấc lâu thật.” Anh nói xong đột nhiên hỏi, “Vừa ngủ lại vừa cười, cô mơ thấy gì thế?”
Tôi nghĩ thầm trong bụng nếu mà nói mơ thấy bạn trai cũ thì rất mất mặt, vì thế nói đại, “Tôi mơ thấy mình nhận được một viên kim cương trị giá hơn mười vạn tệ!”
“Khó trách lại vui như vậy.” Anh nhìn tôi vẻ đầy xem thường, khơi chủ đề nói chuyện, “Tôi lúc nãy cũng chợp mắt được một lúc, cũng mơ rất vui vẻ.”
Tôi đương nhiên phải dùng trí thông minh của mình cân nhắc, hiếu kỳ suy đoán, “Anh mơ thấy gì, chẳng lẽ mơ thấy mình có một công ty lớn trị giá ngàn vạn tệ?’
Anh lắc đầu, không phải.”
Tôi lại hỏi, “Hay là mơ thấy nhận được một căn biệt thự giá trăm vạn tệ?”
Anh lắc đầu, “Cũng không phải.”
Tôi trừng mắt, “Chẳng lẽ mơ thấy một chiếc xe hơi giá hơn mười vạn tệ?”
Anh lại lắc đầu, giọng điệu nghiền ngẫm nói, “Cô nói mấy thứ đó tôi đều đã có, thật ra tôi mơ thấy mấy thứ không đáng tiền.”
Tôi hừ khinh thường, “Stop! Vậy mà còn tưởng mơ thấy gì đẹp đẽ lắm chứ!”
Một lát sau, tôi thật sự hiếu kỳ hỏi tiếp, “Tổng giám đốc, rốt cục anh mơ thấy gì thế?”
Anh mỉm cười, “Tôi mơ thấy cô.”
Tôi, “…”
Tên khốn, tức chết tôi mà!
******
Mấy ngày kế tiếp, tôi và ông chủ Lục đến thăm tất cả danh lam thắng cảnh ở Quế Lâm, cho đến bây giờ cũng không có kế hoạch gì cố định, tuỳ hứng mà đi thôi, trên đường đi cũng tham gia không ít trò hay, tôi vốn cứ tưởng một tuần buồn chán này sẽ dài lê thê, ai ngờ lại nhanh chóng kết thúc.
Những ngày này ăn ngon ngủ khoẻ, quan trọng nhất chính là được ngắm cảnh giải toả căng thẳng mệt mỏi, tâm trạng cũng được thả lỏng rất nhiều, nói tóm lại là chuyến đi lần này rất thuận lợi, nhưng mà trước một ngày trở về, lại phát sinh một chuyện nói nhỏ không nhỏ, mà nói lớn cũng không lớn, Lục Tuyển Chi bị bệnh rồi.
Nói đến ngọn nguồn phát sinh căn bệnh cũng là tại tôi, một ông chủ tuổi trẻ tài cao, giàu có, được nuông chiều từ bé, chắc hẳn cho đến bây giờ đều là nằm giường cao gối mềm, nhưng một tuần liên tục lại phải chịu thiệt ngủ sofa, khó tránh khỏi nghỉ ngơi không được thoải mái, hơn nữa, ghế sofa lại nhỏ hẹp, dù cho đủ chỗ ngủ, nhưng lúc xoay người thì mền mùng cũng sẽ rớt xuống, bởi thế cuối cùng dẫn đến việc ông chủ Lục bị cảm mạo phát sốt.
Nhìn Lục Tuyển Chi mặt ửng đỏ môi tái đi nằm trên giường, tôi có chút áy náy, vừa rồi đi tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt, cũng không biết có tác dụng hay không nữa.
Do dự một chút, tôi bước đến hỏi han, “Tổng giám đốc, hay là chúng ta đi bệnh viện chích thuốc đi?”
Lục Tuyển Chi từ từ mở mắt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc xéo tôi, nhìn ánh mắt anh tôi lập tức hiểu ra, thiết chút nữa thì quên mất anh bị sốc thuốc!
Tôi không biết xoay sở thế nào, “Vậy… vậy làm sao bây giờ?”
Anh hờ hững đáp, “Từ giờ trở đi, cô phải ở lại đây chăm sóc tôi, không được phép đi đâu hết.”
Tôi hoàn toàn vô thức thốt ra, “Lần này có được tính phi tăng ca không?” Nói xong tôi đã thấy hối hận, đây là phản ứng tự nhiên từ sau cái lần chăm sóc khi anh bị đau bao tử, nhưng hiện tại nhắc tới thật sự không đúng lúc.
Quả nhiên, ông chủ Lục nheo mắt nhìn tôi vẻ đầy nguy hiểm, bộ dạng oán hận không thể bóp chết tôi, tôi vội vàng quay người đi, nói, “Tôi đi lấy nước nóng và khăn để đắp cho anh.”
Lúc trở lại, hai mắt Lục Tuyển Chi vẫn mở to, ánh mắt sắc bén nhìn tôi trừng trừng, tôi thấy mà chết khiếp, tức khắc dịu dàng săn sóc, nói, “Tổng giám đốc, anh ngủ cho khoẻ đi, tôi sẽ ở lại chăm sóc cho anh, bất cứ lúc nào anh cần gì cứ kêu tôi là được.”
Hai mắt anh hơi loé sáng, bỗng hỏi tôi, “Cô nói, cô sẽ lại bên cạnh tôi, sẽ không rời khỏi tôi?”
Tôi vội đáp, “Đúng vậy!”
Anh hài lòng gật đầu, “Rất tốt, nhớ kỹ lời cô đã nói.”
“…?” Tôi ngây ngốc nhìn anh, ông chủ Lục là người chú trọng lời hứa của người khác, thế nhưng mà tôi lại cảm thấy lời nói này của anh cùng với ý của tôi sao chẳng hề giống tí nào?
Lục Tuyển Chi dường như rất mệt mỏi, uống nước xong liền nhắm mắt ngủ ngay, tuy đây không phải tôi nhìn thấy anh ngủ, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy hai má anh ửng đỏ, lông mi cong dài đen nhánh, bờ môi gợi, hai má cứ ửng đỏ lên, khiến khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lại thêm phần quyến rũ, dáng vẻ ngủ rất yên bình, khiến tôi có chút ít “thèm khát” !
Quả thật là đã đến tuổi “xuân tình dạt dào”, nhưng cũng không phải bụng đói vơ quàng, thân phận của ông chủ Lục là gì chứ, một nhân viên quèn như tôi có thể tơ tưởng sao! Tôi một bên thầm khinh bỉ bản thân mình, một bên lấy khăn mặt lau sạch mồ hôi trên trán của anh, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, tôi sợ đánh thức Lục Tuyển Chi, vội vơ lấy điện thoại bấm tắt chuông, thì thấy một tin nhắn được gửi đến.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, “Hạ Diệp, anh chờ em trước cửa khách sạn, có thể xuống gặp anh một chút không?” Dãy số lạ, thế nhưng dòng chữ đề tên phía cuối lại rất quen thuộc, Sầm Vũ Minh.