Ăn Vạ Chị Đại

Chương 6





Edit: Táo Mèo
 
"Phỉ Minh Sâm, nghe nói cậu được xếp vào lớp 21, thật hay giả vậy?"
 
Trong phòng thi, một nam sinh đứng trước mặt Phỉ Minh Sâm, chống hai tay lên bàn, giọng nói mang theo vài phần hả hê. v

 
Phỉ Minh Sâm nhún vai, thong thả thu dọn đồ đạc.
 
Mấy tên này đều là bạn học cùng cấp hai của cậu, hôm nay bọn họ thi cùng phòng với nhau, vừa thi xong đã chặn cậu lại hỏi.
 
"Lớp 21 thật hả? Lúc khai giảng không thấy cậu ở lớp 1 tôi còn tưởng cậu đi du học hoặc chuyển tới địa phương khác rồi chứ."
 
"Thì đó, cậu thi được bao nhiêu điểm? Có phải nhà trường nhầm lẫn gì không?"
 
Phỉ Minh Sâm kéo khóa ba ba lô, cười đáp, "Không lầm đâu."
 
Cậu đứng dậy, dịch chiếc ghế lại vị trí cũ, mỉm cười bình thản, "Tôi đi trước đây, các cậu cứ tiếp tục nhé."
 
Nói xong, cậu đeo ba lô sau lưng, đi thẳng ra khỏi phòng học, không hề ngoảnh đầu lại lần nào.
 

"Hừ, có gì mà kiêu ngạo thế cơ chứ? Lớp thường còn không vào nổi mà dám phách lối như vậy!" Trong phòng học, nam sinh vừa hả hê ban nãy tức giận nói một cách đầy bất bình.
 
"Lâm Diệu Dương, người ta thi trượt đã đã đủ thảm lắm rồi, cậu cũng đừng xát muối vào vết thương của người ta nữa."
 
"Ha ha, nói cũng phải, giờ cậu ta ở cái lớp đội sổ đó, sau này khoảng cách với chúng ta sẽ càng lớn, chậc chậc, thật đáng thương..."
 
Phỉ Minh Sâm vẫn chưa đi xa, đương nhiên cậu có thể nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng cậu không buồn để ý, vẫn đeo ba lô đi về phía bãi đậu xe.
 
Nhà cậu cách trường không gần lắm, đi xe đạp phải mất tầm 30 phút, cả đi cả về đã lãng phí một tiếng đồng hồ rồi, nhưng so với học nội trú, thì cậu vẫn thích học ngoại trú như này hơn.

 
Cậu đạp xe ra khỏi cổng trường, khi rẽ qua một khúc cua, cậu đột nhiên nhíu mày.
 
Cậu không dừng lại, cũng không quay đầu, bánh xe lăn đều về phía trước rồi dừng lại tại cạnh đèn giao thông ở ngã tư đầu tiên, cậu nghiêng đầu nhìn qua lớp kính của cửa hàng thời trang đầu phố.
 
Cửa sổ kính phản xạ ánh nắng mặt trời, khung cảnh trên đường phố được phản ngược một cách rõ nét, đằng sau cậu không xa, có vài bóng dáng đang lén lút vụng trộm.
 
Đôi mắt Phỉ Minh Sâm lóe lên một vài suy nghĩ.
 
Lúc này, đèn đỏ chuyển sang xanh. Dưới sự thúc giục của chiếc xe đằng sau, cậu đạp xe, tiếp tục đi theo lộ trình của mình.
 
Cậu cứ đi một đoạn rồi lại dừng, mấy người đằng sau vẫn cứ bám đuôi theo sát gót.
 
Nhưng khi cậu về tới trong sân nhà mình, thì những kẻ kia cũng chỉ đứng từ xa nhìn.
 
Phỉ Minh Sâm ở ngoài sân một lúc, vừa trêu chọc con chó, vừa để ý tới động tĩnh bên ngoài.
 
Mấy tên kia thấy cậu đã về nhà thì bắt đầu xô đẩy, nổi lên tranh chấp, sau đó bọn họ ở lại một lúc rồi rời đi.
 
Đôi mắt Phỉ Minh Sâm lóe sáng, khi Tiểu Đại tới liếm cậu, cậu vỗ đầu nó, rồi đứng dậy đi về phòng.
 
"Anh hai, anh về rồi!"
 
Vừa bước vào trong phòng khách thì giọng nói của hai đứa bé cùng lúc vang lên.
 
Có hai đứa bé đang ngồi bên cạnh bàn kính trong phòng khách nhà họ Phỉ, hai đôi mắt to tròn xoe, dáng vẻ đáng yêu nhìn về phía Phỉ Minh Sâm.
 
Đây là em trai và em gái của cậu, Phỉ Triêu Dương và Phỉ Tân Nguyệt. Hai đứa là sinh đôi, trông bề ngoài gần như giống hệt nhau, năm nay vừa lên lớp năm bậc tiểu học.
 
Phỉ Minh Sâm bước tới, cưng chiều thưởng mỗi đứa một cái xoa đầu, thấy trên bàn còn chiếc bánh dâu cắt nửa, cậu thuận miệng hỏi: "Bánh ngọt ở đâu ra thế?"
 
"Là dì Lục hàng xóm cho ạ!" Phỉ Triêu Dương giơ cao bàn tay nhỏ bé, tranh giành trả lời.
 
"Vâng, là dì Lục cho bọn em, dì ấy nói làm nhiều nên ăn không hết." Phỉ Tân Nguyệt không hề tỏ ra kém cạnh.
 
Dì Lục? Mẹ của Lục Tịnh An?
 
Trong lòng Phỉ Minh Sâm thoáng lay động, cậu gật đầu nói: "Vậy lần sau gặp nhớ cảm ơn dì ấy nhé!"
 
"Dạ! Anh hai muốn ăn thử không? Bánh này ngon lắm!" Phỉ Tân Nguyệt cười hì hì vừa nói vừa chuẩn bị định cắt một miếng đưa cho cậu.
 
"Thôi, hai đứa từ từ ăn đi."
 
Phỉ Minh Sâm sờ đầu em gái, sau đó xoay người về phòng.
 
"Minh Sâm, thi khảo sát về rồi hả con?" Bà Phỉ đang bận rộn trong bếp lúc này mới ló đầu ra, "Thi tốt không?"
 
Phỉ Minh Sâm trả lời mẹ, "Tạm được ạ."
 
Bà Phỉ chỉ là thuận miệng hỏi, bà xách một chiếc giỏ trúc từ trong bếp ra, đưa cho Phỉ Minh Sâm.
 
"Con có rảnh không? Rảnh thì giúp mẹ xách mấy con cua này mang sang cho nhà họ Lục bên cạnh nhé, dì Lục mới dọn tới ấy, con biết chứ?"
 
Phỉ Minh Sâm gật đầu, đôi mắt quét qua chiếc giỏ trúc, bây giờ đang là mùa của những con cua gạch mập mạp, tiếc là cậu bị thương, nên không ăn được."
 
Nhắc tới hàng xóm mới, bà Phỉ lại cười, "Nghe nói con gái của cô ấy cũng học ở trường Trung học Số 1, không biết con có gặp qua con bé chưa, bây giờ nhân cơ hội này sang làm quen chút đi."
 
Phỉ Minh Sâm gật đầu đồng ý, sau đó cậu xách chiếc giỏ trúc ra khỏi nhà.
 
Đang định đi về phía nhà họ Lục thì chợt từ trong bụi cây có một bóng người rón ra rón rén vọt thẳng về phía cậu. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
 

Cậu nhạy bén nghiêng người khiến kẻ kia bổ nhào vào khoảng không. Rồi cậu đưa tay kéo lại, mạnh mẽ kẹp lấy cánh tay của kẻ đó.
 
"Đau đau...anh Minh Sâm, là em là em!"
 
Phỉ Minh Sâm nhìn chăm chú một lúc mới phát hiện hóa ra là Mục Minh ở phố bên cạnh, chính là cậu nhóc bị đánh tại bãi đất trống trong công viên ngày đó.
 
"Em lén lút định làm gì đấy?" Phỉ Minh Sâm buông cậu nhóc ra hỏi.
 
Mục Minh xoa cánh tay, thấy cậu hỏi vậy bèn vội vàng bước tới, chỉ vào căn nhà bên cạnh nhà họ Phỉ, nịnh nọt hỏi, "Anh Minh Sâm, chị gái xinh đẹp hôm đó có phải là hàng xóm nhà anh không?"
 
Sợ Phỉ Minh Sâm không nhớ ra, cậu nhóc lập tức bổ sung, "Chính là người gặp ở bãi đất trống ấy anh, hình như tên cái gì An thì phải?"
 
Thấy Mục Minh gọi Lục Tịnh An thân mật như vậy, Phỉ Minh Sâm khẽ mím môi, nhướng mày hỏi, "Em hỏi chuyện này làm gì? Có vẻ vẫn thấy chưa bị đánh đủ thảm phải không?”
 
Nhớ tới ngày hôm đó, Mục Minh nhe răng, rõ ràng vẫn chưa quên nỗi đau cũ.
 
Nhưng cậu nhóc khoát tay, thẹn thùng nói, "Thì bởi em bị đánh thảm quá cho nên càng muốn tới cảm ơn chị An, nếu không phải chị ấy cứu, có lẽ em đã bị đám Liên Vũ đánh chết rồi."
 
Phỉ Minh Sâm ngẩn người, "Ý em là Lục Tịnh An đã cứu em?"
 
"Hóa ra chị gái xinh đẹp tên là Lục Tịnh An sao? Tên dễ nghe quá!"
 
Đôi mắt của Mục Minh trong trẻo như pha lê, vừa ngạc nhiên vừa sùng bái, "Vâng, chị An không chỉ cứu em mà từ sau hôm đó bọn Liên Vũ không dám bắt nạt em nữa, bởi vì chị An nói, em là người được chị ấy bảo vệ."
 
Tuy sự thật và những gì cậu từng thấy không ăn khớp là mấy, nhưng Phỉ Minh Sâm không hề bất ngờ, cậu nhìn thoáng qua căn nhà họ Lục, khóe miệng dần nhếch lên.
 
Chỉ là khi nhìn Mục Minh, nụ cười bên môi cậu thoáng thu lại.
 
Cậu nhóc năm nay vừa mới lên lớp 7, trên gương mặt hiện rõ sự cuồng nhiệt và sùng bái. Phỉ Minh Sâm hơi chớp mắt, trong lòng cảm thấy bùng lên nỗi khó chịu khó hiểu.
 
"Quả thật cô ấy ở đây." Cậu mở miệng nói, "Em muốn cảm ơn cô ấy?"
 
"Vâng, đúng vậy ạ."
 
Mục Minh ra sức gật đầu, sau đó ngại ngùng nói tiếp, "Thật ra em đã tới mấy lần rồi, nhưng mà....mà ngại không dám gõ cửa....em sợ chị ấy không nhớ ra em."
 
Phỉ Minh Sâm giả vờ đắn đo, sau đó tốt bụng cất lời, "Anh là bạn học của cô ấy, thế này đi, mai anh sẽ hỏi giúp xem cô ấy có muốn gặp em không nhé?"
 
"Thế có được không ạ?!" Ánh mắt Mục Minh sáng lên, "Cảm ơn anh Sâm!"
 
"Ừ, không cần khách sáo." Phỉ Minh Sâm thản nhiên gật đầu.
 
Mục Minh không ở lại đợi nữa, cậu cảm ơn rồi tung tăng vui vẻ chạy xa.
 
Phỉ Minh Sâm nhún vai, nhìn theo bóng lưng cậu nhóc biến mất nơi góc đường, sau đó bước tới cánh cửa nhà họ Lục.
 
Cánh cửa nhà họ Lục rộng mở, trong sân chưa được tu sửa nên còn có vẻ hoang vắng.
 
Cậu xách chiếc giỏ trúc từ tốn đi vào.
 
Vừa thò tay định nhấn chuông thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái mặc quần áo thể thao đi thẳng ra ngoài.
 
Lục Tịnh An không kịp đề phòng, sợ hết hồn đứng ngây ra đó.
 
May mà cô phản ứng nhanh lùi kịp về sau một bước, cho nên hai người không bị đụng vào nhau.
 
Lục Tịnh An ngẩng đầu, nhận ra người tới là ai, sắc mặt cô lập tức sầm xuống, "Cậu đứng thừ người trước cửa nhà tôi làm gì đấy?"
 
Chẳng vì lý do gì cả chỉ bởi Lục Tịnh An cứ nhìn thấy Phỉ Minh Sâm là thấy phiền, dạo này cô cứ đụng phải cậu ta hoài, nhiều tới nỗi cô không hòa nhã nổi với cậu ta nữa.
 
Phỉ Minh Sâm đúng là vô tội, đang định mở miệng thì có người trong nhà đã nói trước.

 
"An An, sao con nói chuyện với khách thế hả?" Hóa ra là Lục Tuyết Cầm nghe được vội chạy ra.
 
Thấy Phỉ Minh Sâm, gương mặt bà rạng rỡ hẳn, "Con là Minh Sâm nhà Tố Vân bên cạnh đúng không? Tính tình An An nóng nảy chứ không có ác ý gì đâu, con đừng ngạc nhiên quá nhé!"
 
Lâm Tố Vân chính là bà Phỉ, bà Lục Tuyết Cầm mới quen đã thấy thân thiết, bây giờ hai người đã trở thành bạn tốt của nhau.
 
"Mẹ!" Lục Tịnh An cực kỳ bất mãn.
 
Lục Tuyết Cầm kéo vội con gái lại, sợ con bé làm ra điều gì đó quá trớn, "Minh Sâm tới có việc gì không? Hay là con tới tìm An An chơi?"
 
Phỉ Minh Sâm liếc mắt nhìn Lục Tịnh An, hơi cao giọng, "An An?"
 
"An An là tên để cậu gọi đấy à!" Thấy Phỉ Minh Sâm dám kêu tên nhũ danh của mình, Lục Tịnh An trừng mắt lườm cậu, tựa như muốn đánh người vậy. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
 
Lục Tuyết Cầm hấp tấp kéo con gái, "An An, đừng dữ dằn thế...."
 
"Dì Lục, mẹ con bảo đưa qua cho dì ạ."
 
Phỉ Minh Sâm nhẹ nhàng chuyển đề tài, mỉm cười giơ giỏ trúc đưa cho Lục Tuyết Cầm, "Cảm ơn bánh ngọt của dì, Triêu Dương và Tân Nguyệt thích lắm ạ."
 
Hóa ra không phải tới tìm An An chơi à...
 
Lục Tuyết Cầm hơi thất vọng, nhưng bà lập tức nở nụ cười ngay sau đó, "Thật không? Hai đứa thích là tốt rồi, lần sau dì lại làm thêm, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị!"
 
So với món quà đáp lễ, sự khẳng định về tay nghề nấu nướng lại khiến bà vui hơn hẳn.
 
"Vậy cám ơn dì." Phỉ Minh Sâm duy trì nụ cười lễ phép, "Con về trước nhé, chúc dì cuối tuần vui vẻ."
 
Phỉ Minh Sâm chào rồi rời đi, trước khi ra về, cậu liếc mắt nhìn Lục Tịnh An, còn Lục Tịnh An thì trừng mắt nhìn cậu, cậu nhún vai, nhẹ nhàng khoan thai cất bước.
 
Nhìn theo bóng lưng của cậu, nụ cười trên gương mặt Lục Tuyết Cầm càng tỏa sáng.
 
Bà vỗ nhẹ lên cánh tay con gái, "An An con xem, thằng bé khá quá, đẹp trai lại lễ độ, lại còn học cùng trường với con..."
 
Lục Tịnh An cạn lời, nếu không phải mẹ giữ lại, thì cô đã sớm cho tên kia một đấm rồi.
 
Trong đầu cô tái hiện lại khung cảnh gặp phải cậu ta ở bãi đất trống trong công viên hôm đó, cô cáu kỉnh lắc đầu, nhấc chân đi ra ngoài. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.
 
"An An, con đi đâu thế?"
 
"Đi thăm ngoại."
 
Lục Tuyết Cầm không nói gì, bà đứng tại chỗ nhìn theo con gái, nụ cười ảm đạm hẳn xuống. Một hồi lâu sau, bà thở dài nặng nề, xoay người bước vào nhà.
 
Bóng lưng bà mang theo vài phần cô đơn.