Ấn Tượng Sai Lệch

Chương 26: 26: Mình Không Thẳng Lại Được Nữa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dịch: Mạc Nguyệt
Giang Thừa Nguyệt ngồi trên ghế sau chiếc Maserati của Lộ Hứa, mặc bộ quần áo rách rưới sau khi qua bàn tay chỉnh sửa của nhà thiết kế Lộ, ngơ ngác nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy nhóm người này khua chiêng gõ trống đuổi cậu ra ngoài cứ y như bắt cóc.
Điều hòa trong xe để nhiệt độ hơi thấp, lại thêm Lộ Hứa không biết có phải vì vào trạng thái làm việc không mà mặt lạnh tanh, Giang Thừa Nguyệt không kìm được khẽ rùng mình.
“Lạnh à?” Lộ Hứa hỏi.
Cậu gật đầu: “Hơi lạnh.”
Lộ Hứa mở hộc chứa đồ, lôi ra một chiếc khăn lụa choàng vai kiểu nữ mà lúc trước tiện tay ném vào, “Khoác cái này vào đi.

Lát nữa xuống xe là nóng ngay.”
Giang Thừa Nguyệt nhận lấy chiếc khăn choàng, ngẩn ngơ nhìn hoa văn cá và vỏ sò màu xanh biển theo kiểu gradient.
“Thích cái này à?”
“Không thích.

Trông có vẻ dễ bị rút sợi, xem chừng chất lượng không ổn lắm.”
Lộ Hứa cạn lời.
Giang Thừa Nguyệt lóng ngóng quàng khăn lên vai.
Thợ trang điểm lần này là người được Lộ Hứa chỉ đích danh, bảo Andy mời tới, từng trang điểm cho vô số ngôi sao.
Khi để mặt mộc, Giang Thừa Nguyệt thuộc dạng mặt trẻ con ngây thơ, mắt hạnh thoáng vẻ ngô nghê, bên sống mũi có một nốt ruồi nhỏ khá gần mắt, tóc thì nhuộm màu sợi đay.

Từ hồi trước Lộ Hứa đã cảm thấy dù trong hoàn cảnh nào, nhìn vào gương mặt này cũng như cảm nhận được một làn gió thoang thoảng hương hoa.
Nhưng hôm nay, trông cậu rất khác.

Đuôi mắt được thợ trang điểm dùng bút kẻ mắt vẽ cho dài ra, đánh thêm mấy lớp phấn mắt màu cam nhạt, vừa không làm mất vẻ ngây thơ vốn có, vừa thêm được vẻ cuốn hút lạ lùng, những vết thương càng khiến cậu trông thật tội nghiệp, như một đóa hoa dại chẳng hay biết chuyện đời gian khổ, dẫu không còn cành lá, cánh hoa, vẫn khoe nhụy, dụ người ta tới hái.
Đương sự lại chẳng nhận thức được vẻ ngoài của mình bây giờ thế nào, cứ len lén liếc Lộ Hứa, chọc cho anh đứng ngồi không yên.
“Cậu đi ra ngoài cần gì gửi định vị cho nhiều người thế? Sợ anh đem đi bán à?” Lộ Hứa hỏi.
Giang Thừa Nguyệt ngớ ra, phản ứng chậm mất nửa nhịp, một lúc sau cười bảo: “Anh có đem em đi bán, em cũng theo anh.”
Lộ Hứa chẳng nói năng gì, nhưng cảm thấy cái eo của mình vừa thẳng lại được một lúc đã hơi mỏi.

Ghế da thoải mái thế này, anh nghĩ mình có thể thả lỏng, tựa vào nó một lúc.
Lát nữa lại thẳng vậy.

– Anh nghĩ bụng.
“Bạn bè hơi quen thân, chịu để ý tới em, em đều gửi hết.” Giang Thừa Nguyệt lướt danh sách bạn bè cho Lộ Hứa xem, “Hồi cấp hai, mỗi lần em đi chơi với bạn, mọi người đều được bố mẹ hỏi han dặn dò, đi đâu cũng phải báo cáo, không được về muộn.

Em thấy thật thú vị nên học theo… Anh đừng cười!”
“Có cười đâu.” Lộ Hứa điều chỉnh lại khóe môi vừa mới cong lên, “Rất thú vị.”
Mắt Giang Thừa Nguyệt sáng rực lên, “Thật không? Em vốn không muốn làm phiền anh đâu, hôm đó chỉ tiện tay gửi cho anh thôi.

Vậy sau này đi đâu em cũng sẽ báo với anh.”
Lộ Hứa lười nhác ngồi tựa lưng ghế, dùng điện thoại chỉ huy nhân viên ở địa điểm chụp ảnh.
Khi Giang Thừa Nguyệt nói câu này, trong mắt cậu dường như chỉ có anh.
Mai thẳng lại cũng được.

Không vội.

– Lộ Hứa nghĩ thầm.
*
Ô tô dừng bên một vườn bách thảo nhỏ ở ngoại ô.

Giang Thừa Nguyệt xách ba lô, theo Lộ Hứa xuống xe.

Rừng cây che lấp mặt trời, mang lại cảm giác mát mẻ giữa ngày hè oi ả.

Địa điểm chụp ảnh mà Lộ Hứa chọn rất vắng người, gần bờ hồ có vài cây khô, trông có vẻ giống bối cảnh trong ý tưởng của anh.
“Ở đây chờ anh.” Lộ Hứa ném lại một câu rồi gọi trợ lý khác cầm ô che cho Giang Thừa Nguyệt, mình thì đi trước để kiểm tra bối cảnh.
Giang Thừa Nguyệt thấy hơi nóng, bấy giờ mới nhớ ra mình quên trả khăn choàng cho Lộ Hứa.
“Marine Sketch của Burberry[1].” Andy muốn bắt chuyện với Giang Thừa Nguyệt từ nãy tới giờ, lúc này mới tìm được cơ hội lên tiếng.
Giang Thừa Nguyệt ngớ ra, cậu không hiểu đối phương nói gì.

“Này em zai Thừa Nguyệt, cậu chơi trống giỏi phết nhỉ.”
“Cảm ơn.”
“Cái tên Trần Như Huy làm khó cậu dạo trước ấy, là con nhà họ hàng xa bên ngoại của tôi.

Tôi đã mắng nó rồi.” Andy tìm một video cho cậu xem, đồng thời chuẩn bị sẵn vài quyển vở, “Đây là em ruột của tôi, năm nay 9 tuổi.

Nó đang học chơi trống.

Cậu xem giúp tôi xem có vấn đề gì không nhé?”
Lúc đi từ bờ hồ về, Lộ Hứa đúng lúc trông thấy Andy, Hứa Khả cùng mấy người khác vây quanh Giang Thừa Nguyệt, nghe cậu bình luận về một video.
“Cầm trống sai rồi, cầm cao quá, không được như vậy… Đoạn ở giây 30, có thể đoán ra là định chơi tiết tấu của Rumba, nhưng gõ nhầm rồi.

Có vẻ giáo viên các anh mời không ổn lắm…”
Lộ Hứa: “?”
“Sắp bắt đầu chụp rồi, còn đứng ngây ra đấy làm gì, rảnh lắm à?”
Nghe anh nói thế, một đám người vốn đang bàn tán rôm rả lập tức giải tán, chỉ còn lại Giang Thừa Nguyệt.

Cậu cười ngượng ngùng với anh.
Lộ Hứa thầm thở dài.
Chuyện chơi trống… cậu không chỉ dạy cho mình anh, mà còn dạy người khác.
Hôm qua chỉnh lại động tác cầm dùi trống cho anh có lẽ cũng chỉ là thói quen thôi.
Cảm giác thấp thỏm, bồi hồi bị Lộ Hứa phẩy tay một cái, xua đi hết.
Anh tỉnh táo rồi.
Cũng thẳng lại rồi.
Hứa Khả, nhiếp ảnh gia chuyên dụng của Nancy & Deer, chụp vài tấm để kiểm tra bối cảnh, tìm vị trí đẹp rồi bảo Giang Thừa Nguyệt ngồi tựa một gốc cây khô trong số đó.
Giang Thừa Nguyệt tưởng rằng thế này là bắt đầu chụp được rồi, nhưng không.

Cậu vừa ngồi xuống, Lộ Hứa đã đi tới chỉnh tư thế cho cậu.
“Mr.

Lộ, có cần tôi làm giúp không?” Vương Tuyết đứng bên cạnh hỏi.
Họ chụp ngoại cảnh ở một vườn bách thảo bỏ hoang đã lâu, nên Giang Thừa Nguyệt vừa ngồi xuống gốc cây là quần áo với lòng bàn tay đã dính bùn đất.
“Không cần.” Lộ Hứa đáp, kéo lưng Thừa Nguyệt để cậu ngồi thấp xuống một chút.

Ngón tay anh đặt lên vết thương được vẽ trên eo cậu.

Vào mùa hè, thân nhiệt của cậu tương đối thấp, lúc này cảm nhận được nhiệt độ qua ngón tay anh, mặt hơi sượng, cậu tránh đi, như thể mé eo thực sự bị thương.
“Đừng cử động.” Đôi mắt lam của Lộ Hứa trở nên sậm màu, “Hơi nghiêng người đi, giữ tư thế này.”
Thế là Giang Thừa Nguyệt không cựa quậy nữa.

Trợ lý bên Andy xách một cái giỏ đi tới, rải những cánh hoa, chiếc lá cháy sém lên người cậu theo yêu cầu của Lộ Hứa.
Bối cảnh là rừng cây sau hỏa hoạn, chỉ còn sót lại mảnh đất con con nơi Giang Thừa Nguyệt đang ngồi cùng hơi ẩm trong không khí.
“Đưa tay trái cho anh.” Lộ Hứa quấn lên tay cậu một vòng dây leo.

Da cậu trắng, lá cây mới sượt nhẹ đã để lại dấu hồng.
Dường như cậu hơi đau, nhưng chỉ cắn môi, không cựa quậy.
“Anh làm cậu đau à?” Lộ Hứa hỏi.
“Không đau.”
Trình độ lên đồ và khả năng hành động của nhà thiết kế Lộ tỷ lệ nghịch với nhau.

Trợ lý nhiếp ảnh thấy Giang Thừa Nguyệt bị thít chặt sắp ngất đến nơi, thực sự không chịu nổi nữa, tiến lên bảo: “Mr.

Lộ để tôi làm cho.”
Lộ Hứa liếc Giang Thừa Nguyệt rồi lùi lại, đứng bên Hứa Khả, nhìn nhân viên phụ trách đạo cụ quấn dây leo lên người Thừa Nguyệt, ngay cả cổ cũng bị quấn nửa vòng dây tươi mơn mởn.

Cậu ngồi giữa đống dây chằng chịt, trông như thể đang vươn về phía mảnh đất cháy đen ngoài kia.
Bông hoa bị dây leo trói chặt, những đốm lửa tản mác trong không trung như thể sắp mang đến sự hủy diệt và tự do cho nó.


Hoa chẳng hề ngây thơ hay bị động, nó khao khát tự do, mong chờ một cuộc sống mới.

Đây chính là ý tưởng đầu tiên được phát triển từ cảm hứng của Lộ Hứa.
“Được rồi đấy.” Hứa Khả nhìn ánh sáng tự nhiên rồi nói với Giang Thừa Nguyệt, “Cứ thả lỏng đi, đừng sợ làm hỏng đạo cụ.

Tôi chụp thử vài tấm xem hiệu quả thế nào đã.”
Bấy giờ, thân hình căng cứng của Giang Thừa Nguyệt mới thả lỏng.

Đúng là cậu hơi căng thẳng thật.

Không phải cậu chưa có kinh nghiệm làm người mẫu ảnh bìa, mà là cậu chưa bao giờ chụp bộ ảnh nào chuyên nghiệp, hoành tráng, lấy cả ngoại cảnh thế này.
Kiếm được tiền thật sao?
Thậm chí cậu còn nghi Andy bị Lộ Hứa lừa.
Nghĩ vậy, cậu dời mắt từ đám cành lá, dây leo cách đó không xa sang Lộ Hứa, không nhịn được còn mím môi cười.
Cậu được trang điểm theo phong cách vừa ngây thơ vừa quyến rũ, lúc cười lên lại hệt như lúc trước, chẳng hề có dấu vết giả tạo hay đang diễn.
Hứa Khả cảm thấy dù là mấy ngôi sao đang nổi cũng không cười được như vậy.

Tỷ lệ gương mặt của Giang Thừa Nguyệt đúng là quá tuyệt, biểu cảm gì cũng hợp.
Lộ Hứa đứng ở góc lấy cảnh đẹp nhất, lấy một con gấu trúc bông trong balo của Thừa Nguyệt ra nắn, tự dưng lại bị “tập kích” bởi nụ cười ấy.

Ban nãy anh hơi tức, không kiểm soát tốt lực tay nên chắc cậu bị đau, nhưng lại chẳng hề than phiền, chỉ cắn môi giống những lần bị anh bắt nạt lúc trước, trông có vẻ ngoan hiền, như thể muốn làm gì cũng được.
Đầu con gấu trúc bông bị ngón cái của Lộ Hứa đè bẹp một nửa.

Có vẻ anh không “thẳng” như mình nghĩ.
“Được rồi, nhìn qua đây nào.” Hứa Khả bắt đầu chụp.

“Trước hết đừng cười nhé… Ừm, cảm nhận ống kính tốt đấy.”
Giang Thừa Nguyệt nghe theo hướng dẫn của Hứa Khả, nhìn Lộ Hứa đứng sau lưng anh, thu lại nụ cười.
Tiếng màn trập vang lên liên hồi.
Andy tìm một khoảnh đất trống, vùi đầu ghi chép.
“Nhóm ảnh này Ok rồi.

Đạo cụ lên đi.” Hiệu suất của Hứa Khả đúng là rất cao.
Ở nhóm ảnh thứ hai, sau khi thoát khỏi sự trói buộc của dây leo, Giang Thừa Nguyệt đứng dưới cây, ngoái đầu nhìn ống kính ở đằng xa, quần áo rách rưới, mình đầy vết thương, đôi mắt vẫn thơ ngây như trước, nhưng ánh nhìn lại gợi lên vô vàn suy tư.
Hứa Khả đang định chụp thì Lộ Hứa đột nhiên kêu dừng.
“Nguyệt Ngoan, khóc một chút được không?” Anh hỏi.
Hứa Khả đã hợp tác với anh nhiều lần, lập tức hiểu ý: “Đúng rồi, nước mắt! Thêm nước mắt nữa thì tuyệt.”
Giang Thừa Nguyệt vừa mới đứng lên, nghe thế thì ngớ ra, lát sau nói với vẻ nghiêm túc: “Cái này không được.”
Bị dị ứng sẽ xấu đi.
“Ừm.” Lộ Hứa phẩy tay, không ép cậu, bảo thợ trang điểm tạo hiệu ứng giọt lệ.
Ngoan đấy, nhưng không phải yêu cầu gì cũng làm theo.

– Lộ Hứa nghĩ bụng.
Con gấu trúc bông của Giang Thừa Nguyệt chất lượng không tốt lắm, bị Lộ Hứa nắn bóp nhiều quá rơi mất đầu rồi.
Buổi chụp hình kéo dài đến chập tối.

Lộ Hứa lâm thời nảy ra hai ý tưởng nên bắt Giang Thừa Nguyệt chụp thêm hai nhóm ảnh nữa.
Cây bút trong tay Andy không ngừng ghi chép.

Vương Tuyết cũng liên tục trầm trồ, ngợi khen.
Lúc đó cũng muộn rồi.

Sau khi hoàn thành buổi chụp hình, Giang Thừa Nguyệt chỉ thay bộ quần áo rách rưới rồi vội vàng chạy đến trung tâm thương mại gần đó để biểu diễn, còn chẳng kịp tẩy trang.
Lộ Hứa vừa mới hoạnh họe Andy mấy câu, bảo anh ta không được sao chép y hệt, quay ra đã chẳng thấy Giang Thừa Nguyệt đâu nữa.

“Người đâu?” Anh hỏi.
“Cậu ấy bảo tối có buổi diễn, bắt xe đi rồi.” Vương Tuyết đáp.
Lộ Hứa đột nhiên sầm mặt.

Người quen biết anh đều hiểu tâm trạng anh đang không tốt.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, báo có tin nhắn.
[Măng] Báo cáo anh Lộ, em đang đến địa điểm biểu diễn đường phố.]
Lộ Hứa vừa mới mím môi vẻ quạu cọ lại nhoẻn cười.
Ở đầu tin nhắn này có “anh Lộ”, chắc là cậu gửi riêng cho anh rồi.
*
Địa điểm biểu diễn cách chỗ chụp ảnh không xa lắm, cũng nằm trên đường họ tới đây.
Lúc Giang Thừa Nguyệt tới nơi, các thành viên khác đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chưa mở livestream.

Từ tháng trước, cậu và Mạnh Triết đã đi xin giấy phép biểu diễn, định tổ chức một buổi diễn nhỏ để hát các ca khúc của nhóm mình.
Tuần nào cũng có người đến quảng trưởng này biểu diễn, ban nhạc của bọn cậu phải xếp hàng mãi mới đến lượt.
“Mặt làm sao thế? Va vào đâu mà bị trầy da thế này? Sao cứ cảm thấy hôm nay mày khang khác.” Mạnh Triết hỏi.
“Hả? Không sao đâu, chiều nay đi chụp ảnh, chưa kịp tẩy trang thôi.”
Bộ trống cậu định dùng tối nay là đồ đi mượn của quán rượu nhỏ ở tầng hầm một của trung tâm thương mại.

Cậu đang định thử âm thanh thì lúc đi ngang qua Tôn Mộc Dương phát hiện anh đang nói chuyện với một chàng trai.
Người nọ rất cao, gần bằng Lộ Hứa, ăn mặc còn ngầu hơn cả Anh Ngầu, tay đang cầm một cái mũ bảo hiểm trùm đầu, thoạt trông lớn hơn Giang Thừa Nguyệt vài tuổi.
Lúc đi ngang qua, cậu nghe thấy chàng trai nọ nói: “Anh để ý đến em đi được không? Em tìm anh lâu lắm rồi.

Chỉ cần anh đừng bơ em nữa, anh muốn em làm gì cũng được.”
Tôn Mộc Dương lạnh lùng thốt ra một chữ “Cút”.
“Em sai rồi được chưa?”Chàng trai nọ ôm tay Tôn Mộc Dương, nhất quyết không buông.

“Không phải họ định để anh hát ở cái nơi bé tí này chứ? Nếu là em…”
“Cút.”
Anh chàng kia nói chuyện sặc mùi trà xanh, bảo khóc là khóc ngay được, dọa cho Giang Thừa Nguyệt vội vàng lùi lại hai bước, tránh xa nước mắt.
Lúc cậu chỉnh âm xong, bên phía Tôn Mộc Dương cũng có vẻ đã xử lý xong.
Chàng trai cầm mũ bảo hiểm đứng sang một bên, đôi mắt sáng rực, khác hẳn cái người khóc lóc kể khổ ban nãy.

Lúc nhìn thấy cậu, anh ta còn toét miệng cười rồi mới xoay người rời đi.
Quảng trường đông người qua lại, lác đác vài người dừng chân ngó bọn cậu với vẻ tò mò, hỏi thử là ban nhạc nào.

Mộng Độ cũng không để họ chờ lâu, tiếng keyboard của Đỗ Huân vừa vang lên, tiếng trống của Giang Thừa Nguyệt lập tức tiếp nối, giai điệu mượt mà của bài Giữa hạ chưa qua vang lên.
“AAAAAA là Mộng Độ đúng không? Không ngờ lại gặp ở đây! Xem như bù lại nuối tiếc không thể đi xem live lần trước.”
“Hôm nay tay trống của Mộng Độ trang điểm à? Đẹp quá đi hiu hiu.”
“Hay lắm! Vốn chỉ đi ngang qua, giờ không muốn đi nữa rồi.”
Buổi diễn đường phố của Mộng Độ được hưởng ứng nhiệt tình ngoài mong đợi.

Liên tục có người qua đường dừng lại đứng nghe, hỏi tên ban nhạc hoặc thành viên nào đó.
Trên đường về công ty, Lộ Hứa cũng đi qua đây, trông thấy Giang Thừa Nguyệt đứng dưới cột đèn ở quảng trường đằng xa.
So với bộ trang phục mặc để chụp ảnh lúc chiều, bộ quần áo hiện tại của cậu trông rất bình thường, chất vải chẳng có gì đặc biệt, màu sắc, họa tiết đều tầm thường, chẳng có tí thiết kế nào đáng nói.

Nhưng Lộ Hứa lại cảm thấy chỉ cần là quần áo được cậu mặc lên người, phẩm chất hay giá cả đều không còn ý nghĩa.
Con người tiêu tốn biết bao tinh thần sức lực để theo đuổi, tạo ra những món hàng xa xỉ, nhưng khi so sánh với những điều chân chất, mộc mạc, chúng lại chẳng đáng một xu.
Lúc này, buổi diễn của Mộng Độ gặp một sự cố nhỏ.
Một người đàn ông tự xưng là quản lý của trung tâm thương mại xông vào nơi biểu diễn của Mộng Độ, cắt ngang bài hát của họ.
Giang Thừa Nguyệt dừng chơi trống, hỏi: “Chào anh.

Xin hỏi có việc gì không?”
Người đàn ông chỉ vào một tòa nhà cách đấy hai mươi mét, “Đằng kia có hai đứa trẻ đang học piano.

Các cậu làm ồn đến chúng nó.”
Có lẽ anh ta cảm thấy Giang Thừa Nguyệt còn nhỏ tuổi nên nói năng khá hống hách.

“Tắt loa đi, hoặc là đừng diễn nữa.

Người ta làm nghệ thuật cao sang, các cậu thì lại tạo ra tạp âm.”
“Nhưng… chúng tôi đã được cấp phép biểu diễn.” Giang Thừa nguyệt rút tờ giấy phép để cạnh đàn của Đỗ Huân cho anh ta xem, “Hơn nữa tối nào cũng có ban nhạc đến đây biểu diễn, chẳng lẽ ngày nào anh cũng qua đây đuổi người?”
“Anh nghe không hiểu thì tức là tạp âm à?” Lý Tuệ cầm ghita bằng một tay, túm cổ áo người đàn ông họ.

Anh vốn cao to vạm vỡ, người kia cũng sợ đến lắp ba lắp bắp.
Anh ta quay đầu nói với Giang Thừa Nguyệt: “Hay là cậu đưa tôi 300 đi, để tôi xem có dàn xếp giúp cậu được không.”

Giang Thừa Nguyệt cạn lời.

Cậu hiểu ngay anh ta là quản lý của trung tâm thương mại, thấy bọn cậu là ban nhạc nhỏ vô danh nên đến để lừa tiền “bảo kê”.
Lúc xin giấy phép biểu diễn ở đây, đúng là cậu với Mạnh Triết đã nghe nói có tiền lệ ban nhạc nhỏ mới tới bị ăn hiếp, nhưng không ngờ mình cũng gặp phải chuyện này.
Giang Thừa Nguyệt không có tiền.

Hai vạn thù lao làm người mẫu ảnh bìa còn chưa tới tay, trong balo chỉ có cái bánh bao mua từ lúc chạng vạng vẫn chưa kịp ăn.

Đúng là nghèo rớt mùng tơi.
“Tôi không có tiền.

Anh nói nhỏ thôi, bọn tôi đang phát trực tiếp.” Cậu nói.
Khán giả xem livestream bắt đầu chửi um lên rồi.
Những người đứng xem cũng thấy ngứa mắt, lên nói giúp bọn cậu.
“Không có tiền thì đi đi, uy hiếp tôi cũng vô ích thôi.” Người đàn ông mặc đồng phục quản lý trung tâm thương mại đẩy Giang Thừa Nguyệt, “Phụ huynh nhà người ta có ý kiến, không cho diễn là không cho diễn, còn không đi là tôi gọi bảo vệ đến đây đấy.

Mau đi đi!”
Lý Tuệ bỏ ghita xuống đất, đang định đánh nhau thì bàn tay đẩy Giang Thừa Nguyệt của người đàn ông trung niên kia bị chặn lại.
Mấy tay quản lý trung tâm thương mại kiểu này đều là hạng sành sỏi, hám giàu chê nghèo, mềm nắn rắn buông.

Ông ta chưa kịp nhìn quần áo của Lộ Hứa đã bị cái đồng hồ anh đeo làm chói mắt.
“Ngài…”
Ông ta chưa kịp nói gì đã nhận được cuộc gọi của chủ trung tâm thương mại, bị mắng cho té tát.
“Ấy sếp ơi, không có mà… Tôi có làm khó ban nhạc đã được cấp phép đâu, chỉ là có phụ huynh phàn nàn nên qua hỏi thăm tí thôi.” Người đàn ông trung niên vã mồ hôi hột.
Lộ Hứa liếc ông ta với vẻ ghét bỏ, đứng sang một bên.
“Tôi có đòi tiền đâu, không đòi thật mà, chỉ là hiểu lầm thôi.” Người đàn ông kia khom lưng cúi đầu rối rít xin lỗi rồi chạy mất dép, còn bị người qua đường mắng mấy câu.
Có cô gái thường xuyên đến đây xem biểu diễn bảo: “Ông ta hay vòi tiền các ban nhạc lắm, chỉ là tên quản lý quèn thôi.

Mấy ban nhạc nhỏ không làm gì được ông ta chỉ đành đưa tiền.”
“Anh Lộ? Sao anh lại qua đây?” Giang Thừa Nguyệt hỏi với giọng đầy ngạc nhiên và mừng rỡ.
Cậu sợ quấy rầy anh làm việc nên chụp ảnh xong là vội vàng đi luôn, không ngờ anh lại xuất hiện ở đây.
“Đang trên đường về công ty, qua đây xem thế nào.” Lộ Hứa hếch đầu về hướng người đàn ông nọ rời đi, “Trung tâm thương mại này mời Nancy & Deer mở cửa hàng thời trang cao cấp ở đây, nhưng họ không đủ đẳng cấp, anh từ chối rồi.”
Vương Tuyết cười nói: “Mr.

Lộ chê trung tâm thương mại của người ta không đáng một xu.

Nhưng tôi quen biết quản lý cấp cao ở đây, tuy không thể hợp tác thương hiệu, chút việc nhỏ này vẫn giúp được.

Quản lý kia nói nhân viên kiểu này sẽ ảnh hưởng xấu tới trung tâm, sẽ cho thôi việc.”
Lộ Hứa đưa túi giấy cho cô, “Cô về trước đi.

Tối nay không cần tăng ca.”
Anh đứng trên quảng trường, nghe nốt nửa sau buổi biểu diễn của nhóm Mộng Độ.
Giữa chừng, Giang Thừa Nguyệt sợ anh bị muỗi đốt, còn bỏ dùi trống, đi tới xịt ít nước thảo mộc đuổi côn trùng cho anh.
Đám đông dần tản đi.

Giang Thừa Nguyệt xách balo, chào tạm biệt các thành viên khác rồi lon ton chạy tới, lau tay vào quần rồi mới kéo tay Lộ Hứa về nhà.
“Gõ trống cả buổi tối, chơi high như thế mà vẫn còn sức nhảy nhót à?” Lộ Hứa cười trêu, “Anh nhìn cậu thôi đã thấy mệt.”
“Dạ?” Giang Thừa Nguyệt vẫn đang rất hưng phấn, “Vẫn ổn mà, cứ chơi nhạc là thấy vui.”
Có thể sẽ chẳng ai nghe, có thể sẽ bị đuổi đi, nhưng chỉ cần còn có người thưởng thức là cậu vui rồi.
Cậu chợt nhớ ra mình chưa ăn tối.

Lộ Hứa đi một đường tới đây chắc cũng chưa ăn nhỉ?
Nghĩ một lúc, cậu mở balo, lấy cái bánh bao mình mua lúc chập tối ra, mở giấy gói, ngẩng lên hỏi: “Em chia cho anh một nửa nhé? Không có tương ớt, chắc không ngon lắm đâu.”
Lộ Hứa chần chừ đưa tay ra, nhận lấy nửa cái bánh bao.
Trên mặt cậu vẫn còn mấy vết xước do hiệu quả trang điểm, phấn mắt màu cam làm nhu hòa vẻ ngô nghê trong đôi mắt, khiến đôi con ngươi màu hổ phách thêm phần cuốn hút.

Hàng mi cong hấp háy dưới ánh trăng sáng, đôi môi vừa mới uống nước căng mọng, vương vài giọt nước lấp lánh.
Anh bỗng cảm thấy nửa cái bánh bao đang cầm trong tay nặng tựa ngàn cân, khiến cánh tay anh như muốn trĩu xuống.
Thôi chết, mình không thẳng lại được rồi.

– Anh nghĩ thầm.
*
[1] Mình chỉ tìm được ảnh này cho chiếc khăn lụa Marine Sketch của Burberry, nhưng mình thấy nó không giống tác giả tả lắm:v Hay vì sợ dính bản quyền nên phải tả khác đi?
.