Rõ ràng vai vế bị cho lên một bật.
Lộ Hứa quay lại chương trình, cầm di động, đứng trước mặt Trần An Địch: "Cậu gọi thêm tiếng nữa thử xem."
Giọng nói Lộ Hứa tạo thành âm thanh nổi bên trong và bên ngoài điện thoại, ý nghĩ trong đầu Trần An Địch như nổ tung, cả người đầy kinh ngạc nhìn anh.
"Cậu là bố cậu ấy?" Trần An Địch mờ mịt hỏi.
"Tôi là bố anh." Lộ Hứa nhịn xuống thật muốn đánh tên này.
"Này...thật ra." Trần An Địch ngượng ngập suy nghĩ một lúc, "Nếu tôi có thể theo đuổi cậu ấy, tôi gọi cậu là ba cũng được mà."
"Não cậu có bị úng nước không vậy?"
Trước đây anh toàn mắng người bằng tiếng Đức, nhưng hôm nay phát hiện đổi sang tiếng Trung cũng rất thú vị.
"Tôi chỉ bày tỏ ý thích của mình, cũng không động vào đồ của cậu, cậu tức giận cái gì." Trần An Địch nói, "Tất cả cũng không phải là do bức ảnh của câu đăng sao, tôi trước từng gặp cậu ấy, Trần Như Huy là em họ tôi, vừa xem video ngày hôm đó tôi liền nhìn trúng."
Người mẫu trên sàn catwalk đi tới và thổi một nụ hôn gió về phía Lộ Hứa.
Không ai đáp lại.
"Nhìn trúng thôi cũng đừng nghĩ tới, cậu xứng sao?" Nhà thiết kế Lộ đang mắng người, "Em họ cậu cái gì Trần? Vậy gen cũng thật không tốt."
"Vậy tôi có thể làm quen cậu ấy một chút không?" Trần An Địch thay đổi câu hỏi của mình.
"Không." Lộ Hứa thẳng thắng cự tuyệt, "Cậu ấy không phải người trong giới chúng ta, đừng quấy rầy cậu ấy."
"Nhà thiết kế Kyle là người Tứ Xuyên sao?" Một nữ thiết kế trong nước bên cạnh hỏi, "Nói tiếng Trung có chút giọng Tứ Xuyên."
Lộ Hứa, "???"
Anh không phải.
Nếu có, chắc là do Giang Thừa Nguyệt.
"Tóm lại." Lộ Hứa nói với Trần An Địch, "Đừng có mà mang tâm tư vớ vẩn đó nói với tôi."
Lộ Hứa nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy được Trần An Địch thực sự cũng không quá nghiêm trọng cho lắm, nhưng vẫn là nói với Giang Thừa Nguyệt một chút.
[ Kyle ] nếu có tên xấu xa họ Trần nào tìm cậu và kể cho cậu về mặt bằng người mẫu hay đều gì đó, không cần tin, cứ mắng cho xong việc.
[ Măng tre ] được.
Giang Thừa Nguyệt không biết rằng cậu đã trở thành điểm để hai nhà thiết kế lớn phân cao thấp, cậu chỉ đang nghĩ tới ban nhạc cậu thành lập cuối cùng cũng có tiến bộ.
Tay guitar Lí Tuệ mà Mạnh Triết tìm thấy, sau lần xuất hiện trước, đã bị Giang Thừa Nguyệt thuyết phục, và không bao giờ nói rằng... Giang Thừa Nguyệt chỉ có ngoại hình là phế vật không thể chơi trống.
Lí Tuệ xuất thân bộ đội, không có gì tâm cơ, cũng là tính tình chân chính, hai ngày trước chỉ vào Giang Thừa Nguyệt suýt chút nữa đã nói "tôi coi thường cậu", hôm nay đã nghĩ tới lôi kéo Giang Thừa Nguyệt kết nghĩa anh em.
"Trước đây tôi không phải, về sau có gì khó khăn cứ hỏi tôi. Nếu giúp được tôi sẽ giúp." Lí Tuệ nói.
Giang Thừa Nguyệt cầm bánh su, dường như không có chút nóng nảy nào, miệng còn dính một vệt kem nhỏ, mang khí chất của một học sinh không rõ thế sự.
Giang Thừa Nguyệt nhận được rất nhiều sự chú ý vì một bức ảnh của Lộ Hứa chụp, sau khi nghe nói rằng anh ấy không có ý định tham gia làng giải trí hay con đường nổi tiếng trên mạng xã hội, mà chỉ muốn thi đấu trong ban nhạc, thậm chí có người muốn đến chổ cậu, nhưng Giang Thừa Nguyệt đều từ chối.
Hôm nay, có người đến tận Tinh Thải để tìm cậu --
"Với trình độ của cậu thật đáng tiếc khi phải chơi trong một ban nhạc đi lên bằng thực lực." Đại diện của một công ty nói, "Với lại cậu còn là chơi trống, nếu muốn ban nhạc trở nên nổi tiếng, phải là ca sĩ chính hay tay guitar mới có thể lộ mặt, tay trống chỉ có thể ở hàng sau, thậm chí còn bị chắn bởi tấm chắn trống, vậy cậu được gì?"
"Chơi trống cũng không hy vọng người khác thấy, có thể nghe thấy là đủ rồi."
Giang Thừa Nguyệt tuổi còn nhỏ, nhưng cậu có thể hiểu được.
Những lời tán dương, khen ngợi bất chợt này chỉ là nhất thời, sức nóng bùng lên rồi cũng sẽ có lúc vụt tắt.
Cậu sẽ không làm quá chuyện này lên.
Nhưng Trần Như Huy đang bị cư dân mạng mắng mỏ không thể ngồi yên.
Hắn lấy lại sức, nghiến răng nghiến lợi đăng trạng thái mới trên ins, nghĩ cũng phải tranh dành lại khẩu khí.
@Chen: Đừng ồn ào, một số người trẻ chưa có việc đàng hoàng nên chỉ đánh trống trên đường phố và la cà trong các bar, họ không biết làm thế nào liền thông đồng với các nhà thiết kế của Deer&Nancy, loại chuyện như vậy đừng lấy ra để khoe khoang được không.
Kiểu châm chọc này rất thủ đoạn, hơn nữa hai ngày nay Giang Thừa Nguyệt bị mấy phương tiện truyền thông gắn cho là khoe khoang, một số cư dân mạng nhìn thấy ý tưởng công kích liền hùa theo Trần Như Huy để chửi rủa --
[ đúng vậy, các người xem video đó cậu ta đang ở đâu, quán bar, xem những người xung quanh kìa, một lũ người đang múa loạn. ]
[ tuổi còn nhỏ lại làm việc không đàng hoàng. ]
[ giải tán đi, bị các người mổ sẻ hai hôm liền không xấu hổ sao? thoạt nhìn vẫn là đứa nhóc ít học. ]
[ tôi xem trên Douyin mỗi ngày đều nói cậu ta từ chối hết cái này cái kia, đây không phải là có người sắp đặt đi?]
Trần Như Huy đã bị hành hạ hai ngày, và cuối cùng lỗi kéo một số cư dân mạng về cùng một phe và cảm thấy hài lòng.
Tuy nhiên, Giang Thừa Nguyệt không có phản hồi gì, nhưng đàn chị khóa trên Phó Du Nhiên đã phát cáu.
@du nhiên kiến nam sơn: điểm mặt Trần Như Huy, chính mình còn chơi trống từ thời đại học, livehouse là nơi nào nói không biết đi, việc vẽ đường lợi dụng người ngoài cuộc tham gia chỉ trích rất thú vị ha. Ngoài ra tôi còn muốn nói tiểu Thừa Nguyệt sẽ sớm trở thành tân sinh viên trường chúng tôi, ghi điểm A chuyên ngành và trường chúng tôi thuộc dự án 985, bây giờ là kỳ nghĩ hè đi chơi thì có làm sao? Tôi không nghĩ có những người làm việc đàng hoàng, đi nước ngoài học lại đi khoác lác.
Phó Du Nhiên vừa kết thúc bài tế của mình, một số cư dân mạng theo dõi quá phấn khích cũng đã tìm được một bài đăng của ban nhạc "Dữu tử băng tuyết' trước khi giải tán.
@dữu tử băng tuyết vãn an dân dao: xin chúc mừng drummer nhỏ tuổi nhất của chúng ta Giang Thừa Nguyệt, kết quả thi đại học quá xuất sắc.
Giang Thừa Nguyệt đã kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học cách đây không lâu, sau khi có kết quả thi một số người trước đó chửi bới nói xấu đã lặng lẽ xóa Weibo --
[ đây a, thành tích này...tôi muốn nói, cậu ấy không phù hợp chơi trống trong ban nhạc sao?]
[ rõ là xấu hổ không nói nên lời, giờ thì ai cũng có thể lên mạng, người khác đang sống bình yên cũng bị lôi lên mắng mỏ]
[ thế nhưng học công nghệ thông tin, đây tương lai là học đề của tôi a a a a, không được phép bắt nạt nha]
[ đánh giá một người chỉ vì vẻ ngoài là đều không tốt sao? thế nào cũng xem thân phận gốc rễ chứ, đến tấn công vào sở thích của người khác, bệnh thần kinh]
Trần Như Huy lại bị mắng, nhưng vẫn chưa xong.
Tối hôm đó, anh nhận được một cuộc điện thoại từ người anh họ Trần An Địch tiếp tục bị mắng sức đầu mẻ trán.
"Học vấn của mày bị chó gặm hết rồi à?" Trần An Địch mắng "Mẹ mày cho mày du học ba năm để trêu chọc trình độ học vấn người khác sao?"
Trần Như Huy ngơ ngác cầm điện thoại, không hiểu tại sao anh họ đột nhiên lại phản ứng quá như vậy.
Khi Giang Thừa Nguyệt trở về nhà bầu trời đã nhuộm màu màu cam của hoàng hôn.
Những đám mây ráng đỏ màu hè nhuộm gần hết bầu trời, không khí có vẻ nóng nực, chậu hoa bắp cải và hành lá đang héo úa, có vẻ sẽ lụi tàn bất cứ lúc nào.
Giang Thừa Nguyệt cần chiếc kèn Harmonica, ngồi trên chiếc xích đu trong sân và thổi một khúc trước cây cỏ.
Cố gắng thử các phương pháp khoa học và sử dụng âm nhạc để tiết kiệm phân bón cho chúng.
Khi Lộ Hứa trở về, từ chổ con dốc xa xa trước ngôi nhà cổ không nhìn thấy ai đã nghe thấy tiếng kèn Harmonica.
Tiếng kèn du dương, nhẹ nhàng, giống như dải tờ tằm trong suốt sạch sẽ, được gió mùa hè nâng lên, bay như những đám mây ráng đỏ vươn trên ngọn ngô đồng.
Nhìn thấy bóng lưng của Giang Thừa Nguyệt cách lớp thủy tinh.
Vì không đi ra ngoài, Giang Thừa Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần cộc, hai chân trên xích đu thong thả buông lỏng xuống, ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra vầng hào quang mềm mại trên từng đường nét cơ thể cậu, vì thế Lộ Hứa cho rằng da cậu mềm mại hơn bất cứ chất liệu nào anh từng thấy.
Lộ Hứa nghĩ đến chổ ghi quan hệ cha con kia, không nhẫn tâm ngắt ngang đành đứng lại sau Giang Thừa Nguyệt, nghe hết bản nhạc.
Khoảng sân của ngôi nhà cổ, chiếc xích đu đung đưa và Giang Thừa Nguyệt đang chơi Harmonica càng khiến bố cục trở nên hoàn hảo cho cho các nhiếp ảnh gia.
Đột nhiên Lộ Hứa muốn thử chức năng camera của điện thoại nên đã lặng lẽ quay một đoạn video ngắn.
Trong mắt anh, Giang Thừa Nguyệt càng ngày càng giống một kiểu đồ thủ công mỹ nghệ đang chờ anh hoàn thiện, tuy rằng ngây thơ cục mịch, nhưng lại có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với tất cả những người làm nghệ thuật.
Sau khi Giang Thừa Nguyệt chơi xong bản nhạc, cậu còn ngân nga vài câu, được nữa thì cậu phát hiện có bóng người trên bãi cỏ, nhanh chóng lấy tay che miệng.
Cậu không biết Lộ Hứa đã nghe bài hát ngũ âm không đầy đủ của mình được bao lâu rồi.
"Bài hát tên gì vậy?" Lộ Hứa nói.
"Những đóa hoa ấy ( 那些花儿), chỉ là một bài hát phát hành đã lâu." Giang Thừa Nguyệt nói "Anh Lộ hẳn là chưa từng nghe qua."
Lộ Hứa đúng là chưa từng nghe qua, trên thực tế anh rất khó liên tưởng đến Giang Thừa Nguyệt sẽ thư thái với ca khúc nhẹ nhàng thế này.
Giang Thừa Nguyệt thường sẽ chơi các Bgm phong cách rock và sôi nổi ầm ĩ, có một hoặc hai người ngồi trên ghế đẩu trống hòa tấu.
Anh biết từ người khác rằng Giang Thừa Nguyệt từng thuộc một ban nhạc cổ điển, nhưng anh chưa bao giờ thấy một Giang Thừa Nguyệt với hình ảnh này.
Bây giờ có thể tính sổ cậu ta ——
"Quai Nguyệt." Lộ Hứa hỏi, "Ai cho cậu điền thông tin liên lạc khẩn cấp tôi và cậu là cha con?"
Giang Thừa Nguyệt "A..." Suýt nữa thì chính mình cũng quen bén chuyện này.
Ban đầu là chọn đại, vì không có cái nào phù hợp hơn.
"Mau đổi lại." giọng nói của Lộ Hứa vọng lên "Cái gì cũng được, cái này thì không được."
"A, được." giọng Giang Thừa Nguyệt vừa phải rất mềm mại nhẹ nhàng.
Lộ Hứa đột nhiên nghĩ đến việc hỏi Trần An Địch rốt cuộc thích Giang Thừa Nguyệt ở điểm nào.
(Trans: Alicen)
Hiện tại đã có câu trả lời ——
Chân Thật.
Còn ngẫm đến câu thơ nào đó ——
Cái gì...Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công)
Có chân thật đến thế không?
Lộ Hứa chỉ biết Giang Phù Dung là có thật.
Gad trống bằng sắt còn có thể bị rỉ, nhưng Giang Thừa Nguyệt có thể là inox không có khả năng rỉ sắt.
Mới hôm qua, Giang Thừa Nguyệt vừa nghe nói anh sẽ đi xem chưởng trình, liền kêu người tặng cho anh một bó hướng dương, nhưng vẫn là anh trả tiền.
(Alicen: ???)
Khi nhận được hoa, sắc mặt Lộ Hứa còn xanh hơn cả nhành hoa hướng dương.
Hơn nữa, bốn loại cảm xúc hỉ nộ ái ố gì đó hình như ở Giang Thừa Nguyệt thiếu một loại.
Trần An Địch biết cái rắm, thế không biết xấu hổ đã gọi là thích.
Anh đột nhiên muốn biết thêm nhiều điều về Giang Thừa Nguyệt hơn.
"Đang tập luyện à." Lộ Hứa hỏi.
"Không hẳn." Giang Thừa Nguyệt hơi xấu hổ nói "Tôi đọc một số tài liệu Tiếng Anh và trong đó có nói âm nhạc nhẹ nhàng êm dịu rất tốt cho sự phát triển của cây trồng nên tôi mới thử."
Lộ Hứa "..."
Lộ Hứa không muốn biết sự liên kết giữa âm nhạc và sự sinh trưởng của thực vật, nhưng bầu trời màu hè ở Ninh Thành giống như khuôn mặt những đứa trẻ, nói thay đổi là thay đổi ngay.
Ban đêm có tiếng sấm, Lộ Hứa nữa đêm tỉnh dậy, phát hiện chậu 'đồ ăn' của Giang Thừa Nguyệt, tất cả đều bị ngập nước, trôi lơ lửng trên mép chậu.
Lộ Hứa đột nhiên đau đầu khi nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của Giang Thừa Nguyệt khi chơi harmonica cho mấy cái mầm xanh này lúc gần sập tối.
Anh không muốn thấy vẻ mặt thất vọng của Giang Thừa Nguyệt.
Quên đi, chuyện nhỏ.
Lộ Hứa nghĩ nghĩ một chút, coi như buổi sáng dậy tập thể dục, làm chuyện mà anh không muốn làm lần thứ hai trong đời ——
Anh đến chợ rau gần đó, mua một mớ hành lá, tự mắng mỏ, thay đống cây con Giang Thừa Nguyệt đã trồng.
Thần không biết quỷ không hay, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Khi Giang Thừa Nguyệt thức dậy, Lộ Hứa đã đến văn phòng làm việc.
Cậu nấu một ít mì và nghĩ đến mấy cây hành lá của mình.
Nó mọc khá nhanh, chi bằng nhanh chóng ăn đi cũng không vấn đề gì.
Giang Thừa Nguyệt cầm lấy kéo đi ra sân nhà.
Tim thấy cái chậu, ngồi xổm xuống và chuẩn bị cắt..
Giang Thừa Nguyệt "?"
Giang Thừa Nguyệt "???"
Chuyện quái gì đã xảy ra.
Hành lá thế nào lại biến thành rau hẹ.