Ân Tứ

Chương 53




"Hàn Lang, em muốn sang nhà anh ăn cơm, đã lâu rồi em không được ăn cơm Thành Thành nấu." Nguyên một buổi chiều Ngô Ngọc cứ ở đây thương lượng chuyện này với Trình Hàn Lang.

"Không được, Thành Thành học hành căng thẳng. Em không thấy gần đây buổi trưa hoặc buổi tối anh cũng không trở về nhà ăn sao?" Trình Hàn Lang kiên quyết cự tuyệt.

"Cả một bữa ăn cũng không được, sao anh cưng chiều thằng bé như thế? Sợ thằng bé mệt mỏi, còn tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với em." Lời Ngô Ngọc nói ra ê ẩm vị chua, bất quá những lời này lại rất hữu dụng đối với Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang rốt cục cũng ngẩng đầu lên.

"Nó và em không giống nhau, căn bản không thể so sánh với nhau. Thằng bé là em trai của anh, anh chăm sóc nó là chuyện cần phải làm, em là bạn gái của anh, anh đối tốt với em là xuất phát từ tình cảm nam nữ riêng tư, hiểu không?" Sau khi Trình Hàn Lang nói xong thì nhìn Ngô Ngọc, Ngô Ngọc gật đầu, nói một câu đã hiểu rồi phẫn nộ rời đi.

Kỳ thực nút thắt trong lòng Ngô Ngọc đã hình thành từ rất lâu rồi, phản ứng gần đây của Trình Hàn Lang thật sự là rất kỳ quái. Từ khi Thành Thành xuất viện, Trình Hàn Lang gần như ngăn chặn Ngô Ngọc đến nhà. Cứ coi như là sợ ảnh hưởng việc học tập của Thành Thành đi, nhưng cũng khó tránh khỏi chuyện bé xé ra to, đến ăn bữa cơm thì có thể ảnh hưởng bao nhiêu thời gian chứ?

Bình thường cô xin Trình Hàn Lang một việc gì, hầu như chỉ cần hỏi một vài lần là có thể thuyết phục Trình Hàn Lang, nhưng chuyện nhỏ như thế này Trình Hàn Lang lại hết lần này tới lần khác cắn mãi không buông. Hắn càng như vậy, Ngô Ngọc lại càng muốn đi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Trình Hàn Lang nhìn Ngô Ngọc lại một lần nữa rời đi trong dáng vẻ thất vọng, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.

Buổi tối Trình Hàn Lang gọi Ngô Ngọc cùng hắn đi ăn cơm tối, Ngô Ngọc cự tuyệt. Sẽ không phải là còn đang tức giận chứ? Trình Hàn Lang nghĩ, thật đúng là một đứa nhỏ khó chiều. Không cần để ý, qua một thời gian ngắn nữa tự khắc sẽ ổn. Vì vậy Trình Hàn Lang quyết định về nhà ăn.

"Cơm tối hôm nay rất phong phú, lẽ nào em biết buổi tối anh trở về ăn sao?" Trình Hàn Lang dựa vào cửa phòng bếp nhìn Thành Thành nói.

"Ai nói đây là làm cho anh? Đây là làm cho chị dâu của em." Thành Thành đánh một cái lên cái tay đang bốc vụng của Trình Hàn Lang.

"Ngô Ngọc tới?" Trình Hàn Lang cực kỳ sợ hãi, "Cô ấy ở đâu?"

"Trong phòng anh a!" Thành Thành mới nói xong Trình Hàn Lang liền chạy đến phòng ngủ, Thành Thành nhìn phản ứng khác thường của hắn, trong lòng rất buồn bực. Ngô Ngọc gọi điện thoại cho nó nói muốn tới nhà ăn, còn không cho Thành Thành nói với Trình Hàn Lang. Khi đó Thành Thành cũng có chút không hiểu, không biết hai người kia đang chơi trò gì, nhìn bộ dáng của họ cũng không giống như giận dỗi, tới nhà ăn bữa cơm thì thế nào?

Trong phòng truyền đến tiếng Trình Hàn Lang và Ngô Ngọc cãi nhau. Lúc đầu rất lớn, sau đó cũng từ từ lắng xuống. Tiếp theo sau đó Trình Hàn Lang lại đen mặt đi ra, đi theo phía sau chính là Ngô Ngọc đang hả hê đắc ý.

Thành Thành thấy biểu tình của hai người họ, thoáng cái thì nhìn ra được kết quả của cuộc khắc khẩu. Ngô Ngọc thật sự rất lợi hại, lần nào cũng thắng được anh, trong lòng Thành Thành nghĩ, ở trong ký ức của nó, Trình Hàn Lang chưa từng cúi đầu trước bất cứ người nào. Mỗi lần nó và Trình Hàn Lang có cái gì không hài lòng, không đợi Trình Hàn Lang nổi giận chính nó đã tự thuận theo. Nhưng Trình Hàn Lang ở trước mặt Ngô Ngọc lại có thể bao dung như thế, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.

"Em đã nói Thành Thành sẽ không để ý, thằng bé học tập đâu có căng thẳng như vậy chứ? Em cũng học cấp ba, còn hơn thằng bé một năm, hơn nữa em sắp thi tốt nghiệp rồi, em chưa từng tốn nhiều công sức như thế bao giờ, bây giờ không giống như mấy năm trước đâu." Ngô Ngọc vừa ăn cơm vừa cực kỳ không phục nói với Trình Hàn Lang.

"Chị Ngô Ngọc, chị nói cái này là sao vậy? Hồi nãy chị với anh em ồn ào cái gì thế ạ?" Thành Thành nhân cơ hội hỏi Ngô Ngọc.

"Không có gì, anh em ở đó nói chị qua đây sẽ thêm nhiều phiền phức cho em, không để cho chị tới đây ăn cơm." Ngô Ngọc hướng Thành Thành kể khổ.

"Sao như vậy được? Làm một bữa cơm có thể lãng phí bao nhiêu thời gian đâu, sau này mọi người có thời gian cứ tới đây ăn." Thành Thành nói lời này thấy đặc biệt không được tự nhiên, đây không phải là của Trình Hàn Lang sao? Nói như vậy giống như là họ đến chơi. Trình Hàn Lang nghe lời này càng không được tự nhiên, trái lại không phải là sự không tự nhiên này thuộc về ai, mà là hàm nghĩa đằng sau những lời không được tự nhiên này. Nhà, từ khi nào, hình như đã không còn là nơi mà hắn và Thành Thành hai người từng cùng nhau tạo thành.

"Yeah! Vẫn là Thành Thành em ngoan nhất, đến, thưởng tôm bự cho một mình em thôi." Ngô Ngọc hưng phấn nói, ném một ánh mắt thắng lợi qua phía Trình Hàn Lang.

Trình Hàn Lang không có nhìn cô, quay đầu nhìn Thành Thành, trong ánh mắt có một loại lo lắng mơ hồ. Thành Thành đáp lại cho hắn bằng một ánh mắt bảo hắn cứ yên tâm, Trình Hàn Lang lại nhìn Thành Thành vài lần, Thành Thành không có trả lời hắn nữa, Trình Hàn Lang lại cúi đầu ăn. Ngô Ngọc rất nhanh chóng chú ý tới ánh mắt của Trình Hàn Lang, không biết vì sao, trong lòng có một chút không thoải mái.

"Bên ngoài trời mưa rồi!" Thành Thành đứng ở trên ban công nói, hai người Trình Hàn Lang và Ngô Ngọc ăn cơm xong đang ở trong phòng nghỉ ngơi.

"Em làm sao bây giờ? Không về nhà được rồi!" Ngô Ngọc nhỏ giọng lầu bầu.

"Anh sẽ chở em về!" Giọng nói của Trình Hàn Lang có một chút cứng rắn.

"Vì sao em không thể ở lại, bình thường anh ở nhà của em, vì sao em thì không thể ở lại đây một lần?" Ngô Ngọc lại bắt đầu oán giận.

"Anh nói không được là không được, không có giường!" Trình Hàn Lang không thỏa hiệp một chút nào.

"Không có giường? Anh không ngủ trên giường sao? Lúc anh ở nhà em chúng ta ngủ hai cái giường sao?" Ngô Ngọc cũng không có chú ý hình tượng, cái gì cũng nói ra. Trình Hàn Lang ý bảo cô không nên nói lung tung, lại nhìn thoáng qua Thành Thành đang ở bên cạnh, Thành Thành không có phản ứng gì, nó từ ngoài ban công đi vào, nhìn hai người bọn họ nói: "Em cũng lớn rồi, có gì không hiểu đâu ạ? Chị Ngô Ngọc, chị cứ ngủ ở đây đi! Việc này em thay anh em quyết định, ảnh chính là quá để ý mặt mũi thôi, kỳ thực anh ấy cũng mong chị ở lại mà!"

Trình Hàn Lang căm tức nhìn Thành Thành nói: "Nhóc con em học được ở đâu? Nói bậy bạ cái gì đó?"

Thành Thành cười khổ một cái, đưa lưng về phía Trình Hàn Lang nói: "Anh dám nói anh không muốn sao, anh?"

Trình Hàn Lang thật lâu không có trả lời, Thành Thành biết kết quả sẽ là như thế này. Tim, vẫn có một chút đau! Thành Thành hít sâu vào một hơi, đi về phòng của mình, đóng cửa lại.

Cuối cùng Ngô Ngọc vẫn là ở lại qua đêm trong nhà Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang để Ngô Ngọc ngủ ở bên phải. Đó là chỗ ngủ bình thường của hắn. Từ khi Thành Thành đi rồi, Trình Hàn Lang cũng không có qua bên trái ngủ, chỗ đó là chỗ Thành Thành từng ngủ, hiện tại vẫn bày biện chút đồ đạc. Lần này Ngô Ngọc tới nhà ở, Trình Hàn Lang cũng không hề muốn để Ngô Ngọc ngủ ở chỗ Thành Thành đã từng ngủ, cụ thể bởi vì sao, chính Trình Hàn Lang cũng không rõ ràng lắm. Ở trong lòng của hắn, chỗ này chỉ thuộc về Thành Thành, nếu thật sự muốn cùng chung chăn gối với Ngô Ngọc, cũng sẽ không phải trên cái giường này.

Thành Thành ở trong một căn phòng khác vùi đầu ngủ, nó mặc kệ tiếng động truyền tới từ phòng của Trình Hàn Lang là nói chuyện phiếm hay là cái gì khác, nó tự nói với mình chuyện này không quan hệ gì tới nó. Quả nhiên lúc đầu chia phòng ra ngủ là chính xác, căn phòng kia sớm muộn gì cũng là để dành cho người khác.

Ngô Ngọc ôm Trình Hàn Lang, nằm ở trong lòng của hắn, bàn tay lần mò trên người của Trình Hàn Lang, trong ánh mắt có một tia quyến rũ cùng ngượng ngùng. Ở trong nhà Trình Hàn Lang, hơn nữa còn triền miên trên giường của Trình Hàn Lang một lần, là một việc mà Ngô Ngọc cảm thấy rất hạnh phúc. Như vậy chứng tỏ cô thực sự đã trở thành vợ của Trình Hàn Lang, là chủ nhân tương lai của căn nhà này. Cô biết bản thân đã yêu Trình Hàn Lang không cách nào kiềm chế, cô tình nguyện sa vào như vậy, ở trong mắt cô, tất cả mọi thứ cho Trình Hàn Lang đều là đáng giá.

Lúc đầu Trình Hàn Lang do dự một chút, mắt nhìn về phía căn phòng đối diện, Ngô Ngọc nhìn theo tầm mắt của hắn hướng ra ngoài, hiểu rõ hắn lo lắng cái gì. Ngô Ngọc nhấc chăn lên trùm lấy hai người vào bên trong, môi, đã chạm đến môi của Trình Hàn Lang. Trình Hàn Lang run rẩy một cái, vẫn là tiếp nhận lấy. Sai lầm, đã gây ra rồi, tốt nhất, chính là tiếp thu hiện thực.

Kỳ thực Ngô Ngọc ngủ phải quen giường, bình thường ở trong khách sạn sẽ rất khó ngủ. Hơn nữa tối nay lại hưng phấn, cô làm thế nào cũng không ngủ được, ôm Trình Hàn Lang lại không dám nhúc nhích, sợ quấy rầy đến hắn.

Mới vừa có chút buồn ngủ, Trình Hàn Lang lại xoay người qua ôm lấy cô, trong miệng còn nói gì đó. Đây là lần đầu tiên Trình Hàn Lang nói mớ khi ngủ cùng cô, Ngô Ngọc không thể bỏ qua cơ hội lắng nghe. Cô đem lỗ tai hướng gần tới bên miệng Trình Hàn Lang, nghe được hắn dường như đang gọi tên của một người. Ngô Ngọc đoán trước nhất định là mình, nhưng vẫn là muốn tự tai nghe một chút. Như vậy ngày mai có thể lấy việc này ra châm chọc Trình Hàn Lang một phen.

He he... Ngô Ngọc một bên cười trộm một bên tiếp cận đến gần hơn bên miệng của Trình Hàn Lang, ngừng thở lắng nghe...

Ban đêm vắng vẻ, một người nói mớ mà rõ ràng dễ nghe đến như thế, phải là lời nói tha thiết nhất từ tận đáy lòng.

Không có khả năng... thế nào lại là... Ngô Ngọc không tin, lại nghe lại một lần, mặc dù âm thanh rất nhỏ, thế nhưng cô nghe rất rõ. Trình Hàn Lang vẫn đang gọi từng tiếng từng tiếng ngắt quãng, đầu óc của cô trống rỗng, thân thể chậm rãi xìu xuống, ngón tay bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Bỗng nhiên, Trình Hàn Lang lại ôm chặt cô lần thứ hai, lại một lần nữa kêu rõ ràng, rõ ràng thẳng thắn như vậy. Mặc dù Ngô Ngọc muốn xem nó như câu nói mớ vô tình, như suy nghĩ lung tung của bản thân trong mơ, nhưng khi Trình Hàn Lang dùng chân quấn lấy cô, đem mặt chôn vào cổ cô rồi vẫn gọi tên của một người khác, Ngô Ngọc hiểu rõ đây là hiện thực sống động.

Ngô Ngọc nhớ rất kỹ, Trình Hàn Lang, chưa bao giờ chủ động ôm cô khi ngủ, mỗi lần đều là tự bản thân cô quấn lấy như bạch tuộc, càng chẳng bao giờ thân mật vùi vào cổ cô, đem hơi thở phả vào trên người cô. Trước đây, Ngô Ngọc cho rằng Trình Hàn Lang là một người như vậy, ngại tiếp xúc thân mật, hôm nay Ngô Ngọc mới hiểu được, thì ra chỉ là thân mật của Trình Hàn Lang chưa từng thuộc về cô.

Được người ôm lại thấy lòng rét run, Ngô Ngọc nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Trình Hàn Lang trong bóng tối, hô hấp trong khoảnh khắc đó không còn thông thuận. Cô vẫn cứ duy trì một tư thế bị ép buộc như vậy, nhìn bóng tối trong phòng, một đêm không ngủ.